Dương Khánh hơi có chút hận thiết bất thành cương nói:
- Các người chẳng lẽ không biết Quỷ Thị dưới sự quản khống dày đặc của Tín Nghĩa các, sao dám dễ dàng để cho nhân thủ và Thánh vương của Quỷ Thị tiếp Xúc, chẳng lẽ không sợ bại lộ hay sao?
Kim Mạn nói:
- Thánh Vương khi đó nóng lòng thoát thân, yêu cầu cấp bách, trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp phái những người khác tiến đến Quỷ Thị chi viện. Nước xa không cứu được lửa gần, không làm gì khác hơn là vận dụng người của Thanh Sơn lâu.
Sự tình đã xảy ra rồi, dây dưa nữa đã không có ý nghĩa, mà bên phía Miêu Nghị vẫn đợi tin tức của hắn, Dương Khánh tạm không để ý tới nàng nữa. Hắn lại móc ra tinh linh, liên lạc Miêu Nghị, báo cho người này biết về kết quả được tổng kết ra từ Kim Mạn.
Miêu Nghị được biết cũng thất kinh, không ngờ rằng quan hệ giữa mình và Lục đạo sớm đã bị Tín Nghĩa các để mắt tới rồi. Hắn vội hỏi:
“Chẳng lẽ bọn họ khi đó đã biết ta là Thánh chủ tâm nhậm của Vô Lượng Đạo hay sao?”
Dương Khánh trả lời:
“Khả năng này rất nhỏ. Bên phía Luyện Ngục ngoại trừ cao tầng, người biết ngài ở ngoại giới không nhiều lắm. Người bên phía Luyện Ngục chỉ biết là ngài tên là Miêu Nghị, sẽ không có người nào có liên lạc giữa ngài và Ngưu Hữu Đức của không gian bên ngoài. Mà tinh linh bên này bị quản khống, người phía dưới căn bản không thể nào liên hệ với phía ngoài. Cao tầng biết tình huống của ngài cũng sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến chính bản thân mình. Nếu không cũng sẽ không bị đóng cửa đóng cho tới bây giờ. Thế nên trước kia sẽ không, hiện tại có con đường thông ngoại liên càng không có thể vượt qua.”
Miêu Nghị hơi chút nhẹ thở ra, hỏi:
- Ngươi sao lại đột nhiên tra được chuyện phía trên như thế?
Còn có thể làm sao tra được ư? Đương nhiên là ám hiệu nhắc nhở đó của Tào Mãn đưa tới sự cảnh giác của Dương Khánh. Mà Dương Khánh lúc này vốn là ở vào trạng thái cảnh giác cao độ đối với nhất cử nhất động của Quỷ Thị. Chỉ cần hơi có bất kỳ chỗ khả nghi cũng thoáng một cái sẽ khiến hắn hoài nghi, phân tích, nhận xét, loại bỏ, kết quả bị vướng trên một điểm nữa, không nghĩ ra!
Dương Khánh đích thực không nghĩ ra Tào Mãn vì cớ gì nhất định phát ra ám hiệu đó. Hắn nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng... đó chính là Miêu Nghị đối với Tín Nghĩa các mà nói có giá trị lợi dụng, có thể lại có nhiều giá trị lợi dụng thì sao? Tình cảnh hiện giờ của Miêu Nghị bị Thiên Đình áp chế, ngay cả Khấu gia đều phải xem như con cờ thí. Hạ Hầu gia không cần thiết nhận bàn này, trừ phi Miêu Nghị đối với Hạ Hầu gia mà nói có giá trị thật rất lớn!
Nếu là như thế, xác định phương hướng, suy nghĩ của Dương Khánh liền quay chung quanh trên giá trị của “Miêu Nghị” làm nghiên phán. Bí mật của Lục đạo được Miêu Nghị dấu phía sau không thể tránh khỏi bật ra trước tiên, làm hắn không thể không chứng thực Tín Nghĩa các có phải đã biết bí mật này muốn tiến hành lợi dụng hay không? Kết quả một đường trượt xuống quả nhiên không ngoài sở liệu. Tín Nghĩa các đích xác đã phát giác được Miêu Nghị và Lục đạo có dính líu.
Dương Khánh nói đại khái tình huống một cái. Miêu Nghị không giật mình, ngược lại là hết chỗ nói rồi. Con bà nó đây là người gì chứ, Tào Mãn chỉ một câu nhìn như thiện ý nhắc nhở mà thôi, đã bị người này tinh chuẩn mà nhanh chóng một đường tra ra nhiều thứ như vậy, trực tiếp khóa chết mục tiêu, còn có để cho người sống nữa hay không chứ?
Miêu Nghị hỏi:
- Mục đích Tào Mãn nhắc nhở ta là gì?
Dương Khánh đáp:
- Đương nhiên là muốn giúp đại nhân.
Miêu Nghị hỏi tiếp:
- Vì sao phải giúp ta?
Dương Khánh trả lời:
- Trước mắt có hai nguyên nhân có thể nghĩ tới. Một là, nếu như thiết thực bắt được nhược điểm của đại nhân và Lục đạo, mà đại nhân lại là con rể của Khấu Thiên vương, dưới nhân quả quan hệ này, chẳng khác nào liều chết bấm vào cổ của Khấu gia, giá trị này to lớn, đủ để Hạ Hầu gia hao phí cái giá phải trả giúp đại nhân. Thứ hai, phương thức quật khởi ở Thiên Đình của đại nhân quá bắt mắt rồi, thậm chí có chút ít không thể tưởng tượng nổi. nhiều lần chọc tới sự việc lớn như vậy đều có thể còn sống. Không biết đại nhân có bối cảnh của Lục đạo thì thôi, dưới tình huống biết rồi, chỉ sợ muốn không gây nên kinh nghi cũng khó khăn! Hạ Hầu gia vốn dĩ dựa vào theo dõi bí mật và nắm giữ bí mật mà đứng chừng, có hai nguyên nhân này dẫn đến tồn tại, Hạ Hầu gia không thể không giúp đại nhân!
Vừa nghe như thế, Miêu Nghị vui vẻ rồi, cười mắng một câu:
- Nói như thế, cho dù giao dịch của Khâu gia và Hạ Hầu gia đã xong rồi. Tín Nghĩa các cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua việc che chở cho ta ở Quỷ Thị đúng không?
Dương Khánh:
- Nếu như dự phán không sai, hẳn là như thế, chẳng qua là sẽ không trắng trợn giúp đại nhân mà thôi. Thật sự là dục vọng theo dõi bí ẩn của Hạ Hầu gia chỉ sợ đã thẩm thấu vào trong thâm tâm gia tộc này. Đây là căn bản của bọn họ đặt chân, đã không có cách nào biến đổi, cũng là chỗ khiến cho người khác cảm nhận được kinh khủng nhất của Hạ Hầu gia! Đến tình trạng như Hạ Hầu gia, đã thành quái vật của quái vật khổng lồ, dựa vào võ lực căn bản không thể nào gạt bỏ. Hạ Hầu gia nếu có một ngày sụp đổ ngã rồi, khẳng định là nội bộ gia tộc xảy ra điều gì nhiều loạn.
Miêu Nghị:
- Chiếu theo ngươi nói như vậy, chỉ cần Hạ Hầu gia tự bản thân mình bất loạn, há không phải trọn đời không ngã đó sao?
Dương Khánh:
- Cái này cũng không nhất định, biện pháp cũng không phải là không có, có đôi khi vị trí nổi bật nhất cũng là vị trí dê dàng bị vướng chân nhất. Hạ Hầu gia thích theo dõi và nắm giữ tư mật của người khác, nếu là có người có biện pháp, có năng lực nhằm vào một điểm này bày kế lợi dụng. Không chừng có thể khiến cho Hạ Hầu gia con vật khổng lồ này tự mình vướng chân, tự mình không đi được vừng mà ngã xuống ầm ầm. Chỉ có điều muốn cho Hạ Hầu gia trúng bẫy, e rằng mồi đó cũng không phải ai cũng có khả năng thiết trí ra, rất khó, gần như không có khả năng.
- Các người chẳng lẽ không biết Quỷ Thị dưới sự quản khống dày đặc của Tín Nghĩa các, sao dám dễ dàng để cho nhân thủ và Thánh vương của Quỷ Thị tiếp Xúc, chẳng lẽ không sợ bại lộ hay sao?
Kim Mạn nói:
- Thánh Vương khi đó nóng lòng thoát thân, yêu cầu cấp bách, trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp phái những người khác tiến đến Quỷ Thị chi viện. Nước xa không cứu được lửa gần, không làm gì khác hơn là vận dụng người của Thanh Sơn lâu.
Sự tình đã xảy ra rồi, dây dưa nữa đã không có ý nghĩa, mà bên phía Miêu Nghị vẫn đợi tin tức của hắn, Dương Khánh tạm không để ý tới nàng nữa. Hắn lại móc ra tinh linh, liên lạc Miêu Nghị, báo cho người này biết về kết quả được tổng kết ra từ Kim Mạn.
Miêu Nghị được biết cũng thất kinh, không ngờ rằng quan hệ giữa mình và Lục đạo sớm đã bị Tín Nghĩa các để mắt tới rồi. Hắn vội hỏi:
“Chẳng lẽ bọn họ khi đó đã biết ta là Thánh chủ tâm nhậm của Vô Lượng Đạo hay sao?”
Dương Khánh trả lời:
“Khả năng này rất nhỏ. Bên phía Luyện Ngục ngoại trừ cao tầng, người biết ngài ở ngoại giới không nhiều lắm. Người bên phía Luyện Ngục chỉ biết là ngài tên là Miêu Nghị, sẽ không có người nào có liên lạc giữa ngài và Ngưu Hữu Đức của không gian bên ngoài. Mà tinh linh bên này bị quản khống, người phía dưới căn bản không thể nào liên hệ với phía ngoài. Cao tầng biết tình huống của ngài cũng sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến chính bản thân mình. Nếu không cũng sẽ không bị đóng cửa đóng cho tới bây giờ. Thế nên trước kia sẽ không, hiện tại có con đường thông ngoại liên càng không có thể vượt qua.”
Miêu Nghị hơi chút nhẹ thở ra, hỏi:
- Ngươi sao lại đột nhiên tra được chuyện phía trên như thế?
Còn có thể làm sao tra được ư? Đương nhiên là ám hiệu nhắc nhở đó của Tào Mãn đưa tới sự cảnh giác của Dương Khánh. Mà Dương Khánh lúc này vốn là ở vào trạng thái cảnh giác cao độ đối với nhất cử nhất động của Quỷ Thị. Chỉ cần hơi có bất kỳ chỗ khả nghi cũng thoáng một cái sẽ khiến hắn hoài nghi, phân tích, nhận xét, loại bỏ, kết quả bị vướng trên một điểm nữa, không nghĩ ra!
Dương Khánh đích thực không nghĩ ra Tào Mãn vì cớ gì nhất định phát ra ám hiệu đó. Hắn nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng... đó chính là Miêu Nghị đối với Tín Nghĩa các mà nói có giá trị lợi dụng, có thể lại có nhiều giá trị lợi dụng thì sao? Tình cảnh hiện giờ của Miêu Nghị bị Thiên Đình áp chế, ngay cả Khấu gia đều phải xem như con cờ thí. Hạ Hầu gia không cần thiết nhận bàn này, trừ phi Miêu Nghị đối với Hạ Hầu gia mà nói có giá trị thật rất lớn!
Nếu là như thế, xác định phương hướng, suy nghĩ của Dương Khánh liền quay chung quanh trên giá trị của “Miêu Nghị” làm nghiên phán. Bí mật của Lục đạo được Miêu Nghị dấu phía sau không thể tránh khỏi bật ra trước tiên, làm hắn không thể không chứng thực Tín Nghĩa các có phải đã biết bí mật này muốn tiến hành lợi dụng hay không? Kết quả một đường trượt xuống quả nhiên không ngoài sở liệu. Tín Nghĩa các đích xác đã phát giác được Miêu Nghị và Lục đạo có dính líu.
Dương Khánh nói đại khái tình huống một cái. Miêu Nghị không giật mình, ngược lại là hết chỗ nói rồi. Con bà nó đây là người gì chứ, Tào Mãn chỉ một câu nhìn như thiện ý nhắc nhở mà thôi, đã bị người này tinh chuẩn mà nhanh chóng một đường tra ra nhiều thứ như vậy, trực tiếp khóa chết mục tiêu, còn có để cho người sống nữa hay không chứ?
Miêu Nghị hỏi:
- Mục đích Tào Mãn nhắc nhở ta là gì?
Dương Khánh đáp:
- Đương nhiên là muốn giúp đại nhân.
Miêu Nghị hỏi tiếp:
- Vì sao phải giúp ta?
Dương Khánh trả lời:
- Trước mắt có hai nguyên nhân có thể nghĩ tới. Một là, nếu như thiết thực bắt được nhược điểm của đại nhân và Lục đạo, mà đại nhân lại là con rể của Khấu Thiên vương, dưới nhân quả quan hệ này, chẳng khác nào liều chết bấm vào cổ của Khấu gia, giá trị này to lớn, đủ để Hạ Hầu gia hao phí cái giá phải trả giúp đại nhân. Thứ hai, phương thức quật khởi ở Thiên Đình của đại nhân quá bắt mắt rồi, thậm chí có chút ít không thể tưởng tượng nổi. nhiều lần chọc tới sự việc lớn như vậy đều có thể còn sống. Không biết đại nhân có bối cảnh của Lục đạo thì thôi, dưới tình huống biết rồi, chỉ sợ muốn không gây nên kinh nghi cũng khó khăn! Hạ Hầu gia vốn dĩ dựa vào theo dõi bí mật và nắm giữ bí mật mà đứng chừng, có hai nguyên nhân này dẫn đến tồn tại, Hạ Hầu gia không thể không giúp đại nhân!
Vừa nghe như thế, Miêu Nghị vui vẻ rồi, cười mắng một câu:
- Nói như thế, cho dù giao dịch của Khâu gia và Hạ Hầu gia đã xong rồi. Tín Nghĩa các cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua việc che chở cho ta ở Quỷ Thị đúng không?
Dương Khánh:
- Nếu như dự phán không sai, hẳn là như thế, chẳng qua là sẽ không trắng trợn giúp đại nhân mà thôi. Thật sự là dục vọng theo dõi bí ẩn của Hạ Hầu gia chỉ sợ đã thẩm thấu vào trong thâm tâm gia tộc này. Đây là căn bản của bọn họ đặt chân, đã không có cách nào biến đổi, cũng là chỗ khiến cho người khác cảm nhận được kinh khủng nhất của Hạ Hầu gia! Đến tình trạng như Hạ Hầu gia, đã thành quái vật của quái vật khổng lồ, dựa vào võ lực căn bản không thể nào gạt bỏ. Hạ Hầu gia nếu có một ngày sụp đổ ngã rồi, khẳng định là nội bộ gia tộc xảy ra điều gì nhiều loạn.
Miêu Nghị:
- Chiếu theo ngươi nói như vậy, chỉ cần Hạ Hầu gia tự bản thân mình bất loạn, há không phải trọn đời không ngã đó sao?
Dương Khánh:
- Cái này cũng không nhất định, biện pháp cũng không phải là không có, có đôi khi vị trí nổi bật nhất cũng là vị trí dê dàng bị vướng chân nhất. Hạ Hầu gia thích theo dõi và nắm giữ tư mật của người khác, nếu là có người có biện pháp, có năng lực nhằm vào một điểm này bày kế lợi dụng. Không chừng có thể khiến cho Hạ Hầu gia con vật khổng lồ này tự mình vướng chân, tự mình không đi được vừng mà ngã xuống ầm ầm. Chỉ có điều muốn cho Hạ Hầu gia trúng bẫy, e rằng mồi đó cũng không phải ai cũng có khả năng thiết trí ra, rất khó, gần như không có khả năng.