Với thế cục hiện nay, hắn cần Yến Bắc Hồng tương trợ trong tối, Yến Bắc Hồng nhận được tin tức cũng không nói hai lời lập tức chạy đến.
Mà bên này tạm thời còn không cần dùng đến Yến Bắc Hồng, cộng thêm khắp nơi trong phủ tổng trấn đều là người nhà Khấu gia, không tiện để Yến Bắc Hồng vào ở, vừa khéo Diêm Tu luyện bảo cần có người hộ pháp, lưu phong lại ở Đãng âm Sơn, đi về Quỷ Thị không tính quá xa, có việc có thể lâm thời triệu tới, bèn sắp xếp để Yến Bắc Hồng hộ pháp cho Diêm Tu.
Dương Triệu Thanh hơi cảm thấy khó hiểu, theo lý thuyết chuyện Diêm Tu muốn làm thường không muốn để người bình thường biết, trừ mấy người thủ hạ của phu nhân thì không tiếp xúc cùng ai, chẳng biết Miêu Nghị phái người nào đi hộ pháp cho Diêm Tu? Bất quá hắn tuyệt không hỏi chuyện mà Miêu Nghị không muốn nói, nên hỏi sẽ hỏi, không nên hỏi luôn không hỏi nhiều.
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng lui xuống, ai ngờ vừa đi đến cửa liền gặp phải Từ Đường Nhiên đi vào bái kiến.
- Đại nhân có trong đó không?
Từ Đường Nhiên vui vẻ hỏi một câu, thái độ hòa ái dễ gần, đối với người bên cạnh Miêu Nghị, thái độ của hắn luôn không sai.
- Ở bên trong.
Dương Triệu Thanh nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái, bất giác đứng sang một bên, nhường hắn tiến vào, chẳng qua chính mình lại không đi.
Từ Đường Nhiên được cho phép tiến vào trong kiến lễ, Miêu Nghị vừa từ gian trong đi ra ngồi xuống cũng nhịn không được quan sát toàn thân hắn một lần, nhàn nhạt hỏi:
- Có chuyện gì?
Từ Đường Nhiên ý cười tràn hết lên mặt:
- Thuộc hạ vừa được mấy bình rượu ngon, bèn tỉ mỉ chuẩn bị một ít đồ nhắm tại hàn xá, cung thỉnh đại nhân tới chơi.
Lời này vừa ra, Dương Triệu Thanh đứng bên kia vô thức đưa tay sờ lên mũi.
Thần tình Miêu Nghị chợt cứng lai, mới rồi còn đang lo lắng sau này ăn đồ ăn do gia hỏa này làm chắc nuốt không trôi, ai ngờ sợ cái gì tới cái đó, gia hỏa này mới từ nơi kia chui ra, vừa quay đầu lại giở chiêu này, chẳng phải cố ý trêu tức mình.
Chí ít đoạn thời gian gần đây, Miêu Nghị tuyệt sẽ không đụng tơi mỹ vị do Từ Đường Nhiên làm. Trực tiếp cự tuyệt nói:
. - Thôi đi, bản tọa còn có chút việc, sau này lại nói.
Từ Đường Nhiên hơi sững sờ, tức thì gật đầu lia lịa, phụ họa nói:
- Úc, được rồi, sau này lại nói, đại nhân xem lúc nào có rãnh, thuộc hạ tùy thời cung hậu.
Cũng không hỏi việc gì. Vội vàng đáp ứng, chẳng qua vẫn không thấy có ý cáo từ.
Miêu Nghị liếc mắt, hỏi:
- Còn có việc?
Từ Đường Nhiên cười nịnh, hai tay ôm thành một đoàn, tựa hồ có hơi do dự, bộ dáng không biết nên nói hay không.
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Có lời mau nói, có rắm mau thả.
Từ Đường Nhiên dường như chỉ chờ hắn nói câu này, lập tức tuân mệnh nói:
- Đại nhân, là thế này, tiện nội Linh Lung rất tưởng niệm phu nhân. Hồi lâu không gặp phu nhân, muốn tới thăm viếng, chỉ là Thiên vương phủ cửa cao viện sau. Không biết có tiện hay không?
Lời này vốn là muốn mời Miêu Nghị tới nhà, giữa lúc ăn uống để Tuyết Linh Lung cắm lời đề ra, bây giờ Miêu Nghị không đi, hắn đành phải tự mình đề ra.
Miêu Nghị cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng gia hỏa lại có ý vỗ mông ngựa, bởi vì đã sớm quen với trò này của Từ Đường Nhiên, trên thực tế hắn cũng chuẩn bị đưa Phi Hồng đi tạm lánh phong hiểm. Trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu nói:
- Không cần phải vào Thiên vương phủ. Quỳnh tinh lớn như này chẳng lẽ ngay cả chỗ tạm trú đều không có, đi thì đi, vừa khéo phu nhân cũng muốn tới thăm Từ phu nhân. Triệu Thanh!
Dương Triệu Thanh đứng trước cửa lập tức bước nhanh mà đến, chắp tay nói:
- Có thuộc hạ!
Miêu Nghị nói:
- Gọi luôn cả Lâm Bình Bình, o lâu trong cái Quỷ Thị không thấy mặt trời này cũng vô vị, thừa lúc phu nhân còn tại Thiên vương phủ, cơ hội khó được, không ngại thừa dịp tới Quỳnh tinh thăm thú một phen. Trên đường cũng có bạn đồng hành. Chốc nữa ngươi sắp xếp để người của Thiên vương phủ hộ tống ba nữ nhân các nàng cùng lúc động thân.
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng.
Phi Hồng cùng Lâm Bình Bình cũng đi? Từ Đường Nhiên chính đang ngấm ngầm suy xét, chợt nghe Miêu Nghị nói tiếp:
- Từ Đường Nhiên, có chút việc ngươi chuẩn bị xử lý một cái.
Từ Đường Nhiên lập tức hồi thần, chắp tay nhìn hắn, bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Miêu Nghị từ trên ghế dựa đứng dậy. Đi tới bên cửa sổ, vừa đi vừa nói chuyện:
- Tốt xấu gì chúng ta cũng treo lên tấm biển phủ tổng trấn Quỷ Thị. Không có lý nào lại ngồi ở chỗ này giương mắt nhìn những yêu ma quỷ quái kia phát tài. Như vậy đi, ngươi nghĩ cách ngầm làm ra một nhóm cửa hàng trong Quỷ Thị, chúng ta cũng kiểm chút mua bán mà làm, trước dựng lên hai mươi gian cửa hàng, được không?
- A! Hai mươi gian?
Từ Đường Nhiên kinh hô một tiếng, tức thì xoa cằm, mặt ủ mày chau nói:
- Đại nhân, Tín Nghĩa các vốn không muốn để phủ tổng trấn nhúng tay vào Quỷ Thị, dù là ngầm làm trong tối, chắc cũng khó trốn qua tai mắt Tín Nghĩa các, nếu Tín Nghĩa các không đồng ý, mua bán này sợ là khó mà làm nổi. Dựng ra một gian hai gian có lẽ phía Tín Nghĩa các còn có thể miễn cưỡng mắt nhắm mắt mơ, một hơi dựng lên hai mươi gian, việc này sợ là sẽ hơi khó làm.
Ngay cả Dương Triệu Thanh cũng bất khả tư nghị nhìn sang Miêu Nghị, cảm thấy chuyện này có phần làm khó.
Miêu Nghị nhìn ra đèn đuốc lộng lẫy gần gần xa
xa ngoài cửa sổ:
- Ngươi cứ buông tay mà làm, nếu gặp phải phiền hà tư phía Tín Nghĩa các, có thể nói với ta, ta tự thân đi liên hệ với Tín Nghĩa các.
Có lời này thì yên tâm, chí ít làm không thành mình không cần phải gánh trách nhiệm, Từ Đường Nhiên lập tức có lòng tin, vỗ ngực nói:
- Đại nhân yên tâm, việc này bao ở trên người thuộc hạ, thuộc hạ sẽ lập tức xử lý... Chỉ là cửa hàng ở Quỷ Thị còn đắt đỏ hơn cả Thiên phố, muốn dựng lên hai mươi gian...
Miêu Nghị ngắt lời nói:
- Chỗ này của ta cũng không có tiền vốn đưa
cho ngươi, ta không quản ngươi dùng cách nào, ngươi nhìn vào mà xử lý.
Mà bên này tạm thời còn không cần dùng đến Yến Bắc Hồng, cộng thêm khắp nơi trong phủ tổng trấn đều là người nhà Khấu gia, không tiện để Yến Bắc Hồng vào ở, vừa khéo Diêm Tu luyện bảo cần có người hộ pháp, lưu phong lại ở Đãng âm Sơn, đi về Quỷ Thị không tính quá xa, có việc có thể lâm thời triệu tới, bèn sắp xếp để Yến Bắc Hồng hộ pháp cho Diêm Tu.
Dương Triệu Thanh hơi cảm thấy khó hiểu, theo lý thuyết chuyện Diêm Tu muốn làm thường không muốn để người bình thường biết, trừ mấy người thủ hạ của phu nhân thì không tiếp xúc cùng ai, chẳng biết Miêu Nghị phái người nào đi hộ pháp cho Diêm Tu? Bất quá hắn tuyệt không hỏi chuyện mà Miêu Nghị không muốn nói, nên hỏi sẽ hỏi, không nên hỏi luôn không hỏi nhiều.
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng lui xuống, ai ngờ vừa đi đến cửa liền gặp phải Từ Đường Nhiên đi vào bái kiến.
- Đại nhân có trong đó không?
Từ Đường Nhiên vui vẻ hỏi một câu, thái độ hòa ái dễ gần, đối với người bên cạnh Miêu Nghị, thái độ của hắn luôn không sai.
- Ở bên trong.
Dương Triệu Thanh nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái, bất giác đứng sang một bên, nhường hắn tiến vào, chẳng qua chính mình lại không đi.
Từ Đường Nhiên được cho phép tiến vào trong kiến lễ, Miêu Nghị vừa từ gian trong đi ra ngồi xuống cũng nhịn không được quan sát toàn thân hắn một lần, nhàn nhạt hỏi:
- Có chuyện gì?
Từ Đường Nhiên ý cười tràn hết lên mặt:
- Thuộc hạ vừa được mấy bình rượu ngon, bèn tỉ mỉ chuẩn bị một ít đồ nhắm tại hàn xá, cung thỉnh đại nhân tới chơi.
Lời này vừa ra, Dương Triệu Thanh đứng bên kia vô thức đưa tay sờ lên mũi.
Thần tình Miêu Nghị chợt cứng lai, mới rồi còn đang lo lắng sau này ăn đồ ăn do gia hỏa này làm chắc nuốt không trôi, ai ngờ sợ cái gì tới cái đó, gia hỏa này mới từ nơi kia chui ra, vừa quay đầu lại giở chiêu này, chẳng phải cố ý trêu tức mình.
Chí ít đoạn thời gian gần đây, Miêu Nghị tuyệt sẽ không đụng tơi mỹ vị do Từ Đường Nhiên làm. Trực tiếp cự tuyệt nói:
. - Thôi đi, bản tọa còn có chút việc, sau này lại nói.
Từ Đường Nhiên hơi sững sờ, tức thì gật đầu lia lịa, phụ họa nói:
- Úc, được rồi, sau này lại nói, đại nhân xem lúc nào có rãnh, thuộc hạ tùy thời cung hậu.
Cũng không hỏi việc gì. Vội vàng đáp ứng, chẳng qua vẫn không thấy có ý cáo từ.
Miêu Nghị liếc mắt, hỏi:
- Còn có việc?
Từ Đường Nhiên cười nịnh, hai tay ôm thành một đoàn, tựa hồ có hơi do dự, bộ dáng không biết nên nói hay không.
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Có lời mau nói, có rắm mau thả.
Từ Đường Nhiên dường như chỉ chờ hắn nói câu này, lập tức tuân mệnh nói:
- Đại nhân, là thế này, tiện nội Linh Lung rất tưởng niệm phu nhân. Hồi lâu không gặp phu nhân, muốn tới thăm viếng, chỉ là Thiên vương phủ cửa cao viện sau. Không biết có tiện hay không?
Lời này vốn là muốn mời Miêu Nghị tới nhà, giữa lúc ăn uống để Tuyết Linh Lung cắm lời đề ra, bây giờ Miêu Nghị không đi, hắn đành phải tự mình đề ra.
Miêu Nghị cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng gia hỏa lại có ý vỗ mông ngựa, bởi vì đã sớm quen với trò này của Từ Đường Nhiên, trên thực tế hắn cũng chuẩn bị đưa Phi Hồng đi tạm lánh phong hiểm. Trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu nói:
- Không cần phải vào Thiên vương phủ. Quỳnh tinh lớn như này chẳng lẽ ngay cả chỗ tạm trú đều không có, đi thì đi, vừa khéo phu nhân cũng muốn tới thăm Từ phu nhân. Triệu Thanh!
Dương Triệu Thanh đứng trước cửa lập tức bước nhanh mà đến, chắp tay nói:
- Có thuộc hạ!
Miêu Nghị nói:
- Gọi luôn cả Lâm Bình Bình, o lâu trong cái Quỷ Thị không thấy mặt trời này cũng vô vị, thừa lúc phu nhân còn tại Thiên vương phủ, cơ hội khó được, không ngại thừa dịp tới Quỳnh tinh thăm thú một phen. Trên đường cũng có bạn đồng hành. Chốc nữa ngươi sắp xếp để người của Thiên vương phủ hộ tống ba nữ nhân các nàng cùng lúc động thân.
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng.
Phi Hồng cùng Lâm Bình Bình cũng đi? Từ Đường Nhiên chính đang ngấm ngầm suy xét, chợt nghe Miêu Nghị nói tiếp:
- Từ Đường Nhiên, có chút việc ngươi chuẩn bị xử lý một cái.
Từ Đường Nhiên lập tức hồi thần, chắp tay nhìn hắn, bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Miêu Nghị từ trên ghế dựa đứng dậy. Đi tới bên cửa sổ, vừa đi vừa nói chuyện:
- Tốt xấu gì chúng ta cũng treo lên tấm biển phủ tổng trấn Quỷ Thị. Không có lý nào lại ngồi ở chỗ này giương mắt nhìn những yêu ma quỷ quái kia phát tài. Như vậy đi, ngươi nghĩ cách ngầm làm ra một nhóm cửa hàng trong Quỷ Thị, chúng ta cũng kiểm chút mua bán mà làm, trước dựng lên hai mươi gian cửa hàng, được không?
- A! Hai mươi gian?
Từ Đường Nhiên kinh hô một tiếng, tức thì xoa cằm, mặt ủ mày chau nói:
- Đại nhân, Tín Nghĩa các vốn không muốn để phủ tổng trấn nhúng tay vào Quỷ Thị, dù là ngầm làm trong tối, chắc cũng khó trốn qua tai mắt Tín Nghĩa các, nếu Tín Nghĩa các không đồng ý, mua bán này sợ là khó mà làm nổi. Dựng ra một gian hai gian có lẽ phía Tín Nghĩa các còn có thể miễn cưỡng mắt nhắm mắt mơ, một hơi dựng lên hai mươi gian, việc này sợ là sẽ hơi khó làm.
Ngay cả Dương Triệu Thanh cũng bất khả tư nghị nhìn sang Miêu Nghị, cảm thấy chuyện này có phần làm khó.
Miêu Nghị nhìn ra đèn đuốc lộng lẫy gần gần xa
xa ngoài cửa sổ:
- Ngươi cứ buông tay mà làm, nếu gặp phải phiền hà tư phía Tín Nghĩa các, có thể nói với ta, ta tự thân đi liên hệ với Tín Nghĩa các.
Có lời này thì yên tâm, chí ít làm không thành mình không cần phải gánh trách nhiệm, Từ Đường Nhiên lập tức có lòng tin, vỗ ngực nói:
- Đại nhân yên tâm, việc này bao ở trên người thuộc hạ, thuộc hạ sẽ lập tức xử lý... Chỉ là cửa hàng ở Quỷ Thị còn đắt đỏ hơn cả Thiên phố, muốn dựng lên hai mươi gian...
Miêu Nghị ngắt lời nói:
- Chỗ này của ta cũng không có tiền vốn đưa
cho ngươi, ta không quản ngươi dùng cách nào, ngươi nhìn vào mà xử lý.