Phi Thiên

Chương 2723: Nam Vô Bảo Tàng (1)

Vừa bắt đầu, Miêu Nghị chỉ muốn biết xem Thiên Ma Vũ rốt cuộc là thứ gì, ai ngờ lại từ trong miệng Kim Mạn kéo ra Nam Vô Môn.

Trước đó Mị cơ nhắc tơi “Nam Vô Môn”, hắn còn tưởng là chính mình thanh lý di tích Nam Vô Môn để lại dấu vết nào đó khiến đối phương mở miệng thăm dò, hiện tại La Sát Môn lại khả năng có quan hệ với Nam Vô Môn, khiến hắn không thể không hoài nghi trong mấy lời kia của Mị cơ liệu có thâm ý gì không.

Bất kể thể nào, trước mắt Miêu Nghị có rất nhiều chuyện cần ứng phó, tạm thời đừng nên có liên lụy gì với phía Mị cơ, thường thường Cực Lạc giới cùng Thiên Đình không hay can nhiều sự tình của nhau, chắc đối phương cũng không dám quá phận làm loạn, hắn không muốn chọc phiền hà vào thân, phải tập trung tinh lực.

Nhưng tịnh không có nghĩa hắn không nghe không hỏi về bên kia, bèn mệnh cho Dương Triệu Thanh ngầm sắp xếp nhân thủ đi coi chừng phía Địa Tàng tự xem có khác thường gì không, một khi có dị thường lập tức tới báo.

Bên này vừa phân phó không bao lâu, bên kia Dương Khánh đã chủ động liên hệ tới, truy hỏi rốt cục là chuyện gì, vì sao phải canh chừng Địa Tàng tự.

Miêu Nghị vừa nghe liền biết là do Dương Triệu Thanh nói cho Dương Khánh, rất là tức giận, nhưng mà nghĩ lại, cảm thấy đây là điều chính hắn từng đồng ý trước kia, đáp ứng để Dương Khánh tùy thời quan chú động tĩnh bên này, nếu không Dương Triệu Thanh cũng sẽ không làm như vậy. Suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn kể chuyện Mị cơ đã đi tới Địa Tàng tự cho Dương Khánh, chẳng qua có chút chuyện vẫn phải giấu diếm, chuyện liên quan tới di chỉ Nam Vô Môn tự nhiên sẽ không nói, bí mật liên lụy tới tàng bảo địa cũng không nói, chỉ nói chuyên Mị cơ có khả năng muốn rửa nhục.




Lý do này Dương Khánh tin hay không không biết, chỉ biết sau khi Dương Khánh biết nguyên nhân canh chừng Địa Tàng tự liền không tiếp tục hỏi nhiều.

Quỷ Thị, thuyền tới thuyền lui, dưới mặt hồ lấp lánh không biết chôn giấu bao nhiêu bí mật.

Đầu phố, một hán tử râu quai nón chuyển vào một con ngõ nhỏ, đi tới đầu cuối thủy cừ, trước là quan sát tứ xứ một lúc, thấy không người chú ý, tấn tốc lách mình chìm vào trong thủy cừ, đi qua thủy cừ khoái tốc thông tới trong hồ, nhanh chóng tiềm hành.

Đi tới nửa đường, trong đáy nước mông lung đột nhiên nhảy ra một bóng người, hán tử râu quai nón còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị giăng co luống cuống tay chân.

Đợi nó lật chồm ngoi lên mặt nước, đã biến thành một nữ tử xinh đẹp tóc dài xõa vai toàn thân ướt đẫm, bên cạnh nổi lên mặt nạ râu quai nón.

Nữ tử xinh đẹp nhìn bốn phía một chút, không biết kẻ tự nhiên đánh lén mình đã đi nơi nào, chợt cúi đầu vừa nhìn trước ngực, bộ ngực trắng nõn bão mãn từ ngăn giữa vạt áo lộ ra hơn phân nửa. Vội lôi kéo vạt áo che khuất ngực. Ánh mắt rơi xuống cổ tay, hơi ngớ, tấn tốc đưa tay kéo tay áo nhìn kỹ, thì trữ vật trạc trên cổ tay đã tan biến.

Cư nhiên gặp phải cướp bóc! Nữ tử xinh đạp căm phẫn nện một quyền trên mặt nước.

Nhưng loại chuyện này rất thường thấy tại Quỷ Thị, chuyện hắc ăn hắc là bình thường, giờ cả kẻ đã cướp giật mình là ai cũng đều không biết, thì có thể làm sao? Mà đối phương chỉ cướp tài không giết người đã là vạn hanh, bằng không trên mặt hồ Quỷ Thị lại có thêm một cỗ thi thể.

Tức giận đành chịu, giơ tay vớt lên mặt nạ râu quai nón phiêu đãng trên mặt nước, lại tiếp tục lặn xuống, khoái tốc độn thủy rời đi.

Tầng lầu hạc tâm trong Tín Nghĩa các. Thất Tuyệt bước nhanh đến gõ mở cửa phòng Tào Mãn.

- Đông gia!


Vào cửa kiến lễ.

Tào Mãn ngồi ở sau trường án lật xem từng khối ngọc điệp “Ừ” một tiếng.

Thất Tuyệt đến gần trước án, bẩm báo nói:

- Người giám thị phủ tổng trấn Quỷ Thị đã điều tra xong, chỉ sợ đông gia cũng không nghĩ ra được sẽ là ai.

- Hả!

Tào Mãn ngẩng đầu. Có vẻ hứng thú nói:

- Chẳng lẽ không phải người của mấy nhà có khả năng xuống tay với Ngưu Hữu Đức?

Thất Tuyệt lắc đầu.

- Không phải, là người Cực Lạc giới.

- Cực lạc giới?

Tào Mãn thoáng kinh ngạc, ném xuống ngọc điệp trên tay:

- Làm sao là người Cực Lạc giới? Người Cực Lạc giới nhắm vào Ngưu Hữu Đức làm cái gì?




Thất Tuyệt:

- Nguyên nhân theo dõi không rõ ràng, sau khi phát hiện có “một nhóm người” coi chừng phủ tổng trấn, phía chúng ta lập tức giám thị, đến sau phát hiện nhóm này cư nhiên có lui tới phía Địa Tàng tự, liên lụy tới Cực Lạc giới đã rất khiến người ngoài ý. Ai ngờ sau khi nghĩ cách xác nhận mới phát hiện cư nhiên là người của La Sát Môn. Mà thông qua nhãn tuyến bên phía Địa Tàng tự báo về, Phật điện chuyên môn an trí khách quý ở Địa Tàng tự đã không cho người tiếp cận. Ngưu Hữu Đức từng tiến vào một lần, bởi vậy có thể thấy nhân vật làm khách ở Địa Tàng tự hẳn có địa vị không thấp, có khả năng là nhân vật trọng yếu của La Sát Môn nhất mạch.

- La Sát Môn nhắm vào Ngưu Hữu Đức?

Tào Mãn ngạc nhiên thốt lên một tiếng, đứng dậy, vòng qua trường án chắp tay đi tới đi lui, suy xét hồi lâu, nói:

- Tại Cực Lạc giới đúng là Ngưu Hữu Đức từng xay ra chút xung đột với người La Sát Môn. Không biết La Sát Môn phái tới người nào? Ở bên kia từng chạm mặt cùng Ngưu Hữu Đức chỉ có Mị cơ, chẳng lẽ là Mị cơ tới?

Thất Tuyệt:

- Không tiếp cận được nên không cách nào xác nhận, Ngưu Hữu Đức hẳn đã gặp qua, có lẽ có thể hỏi Ngưu Hữu Đức. Hoặc xác minh với phía Cực Lạc giới.

- Còn không biết giữa bọn họ có trò mèo gì, mạo nhiên hỏi Ngưu Hữu Đức không thỏa. Ta vẫn nên nhờ người phía Cực Lạc giới kiểm tra giúp thì hơn.

Tào Mãn nói xong liền lấy ra tinh linh, không biết đang liên hệ cùng ai.

back top