Phi Thiên

Chương 2764: Dạy dỗ Vương phi (2)

Nguyên nhân chính là vì như thế, hắn hiện tại buông tha cố ý áp chế với Mị Nương, cố ý để nàng tích tụ một ít thế lực của chính mình. Nhưng tựa hồ hiệu quả không lớn, thật sự là người thông minh trên thế gian nhiều lắm. cũng có thể nói là điệu bộ nhiều lắm. Tất cả mọi người biết chủ nhân chân chính của Quảng gia là ai, không ai nguyện ý đắc tội nhóm con hắn. Hắn cũng không thể làm quá mức với mấy đứa con, nếu không sự tình sẽ xấu đi, một khi quyền thế của Quảng gia nắm trong tay nữ nhân này, ví dụ độc nhất là lòng dạ đàn bà ở khắp nơi, nữ nhân ngoan độc sẽ thắng nam nhân. Tương lai nữ nhân này nếu làm không tốt sẽ khai đao với con cháu của hắn, đấy cũng là đồng dạng hắn không muốn thấy. Điều này làm hắn có chút rối rắm, gia sự còn khó hơn công sự, trong đó khó nhất vứt bỏ hai chữ “tình cảm”. Chuyện sát phạt quyết đoán không thể áp dụng lên người nhân thân.

Cho nên hắn hiện tại tản bộ cùng Vương phi Mị Nương chính là để người phía dưới nhìn thấy, hy vọng vô hình có thể nâng vị thế của Vương phi Mị Nương.

Cũng để cân nhắc việc này, hiện tại có một số việc hắn cũng sẽ để cho nàng biết, nếu không nàng vẫn u mê việc gì cũng không làm, nếu là trước kia nhất định sẽ không nói cho nàng chuyện săn bắn ở U Tuyền.

Mị Nương nghe thấy thế mà kinh hãi:

- Ý tứ của Vương gia là Khấu gia cũng biết, phối hợp với Doanh gia đưa Ngưu Hữu Đức vào chỗ chết?

Quảng lệnh công ảm đạm cười:




- Trước khác nay khác, có gì lớn lao đâu, chẳng lẽ vì một Ngưu Hữu Đức lại kéo cả Khấu gia vào vũng bùn khó có thể tự kiềm chế?

Mị Nương cười lạnh nói:

- Dù sao cũng là con rể của Khấu gia, Khấu gia thật đúng là làm được, sớm biết như thê lúc trước còn tranh cái gì!

Quảng lệnh công lắc đầu:

- Mị Nương, nàng nhớ kỹ, có một số việc phải nhìn xem góc độ suy nghĩ, nhìn bằng tình cảm gì. Sự tình quả thật khó làm cho người ta tiếp nhận, nhưng nhìn đại cục, giơ đao cụt tay cũng là một loại trí tuệ cùng dũng khí. Khi không ngừng xảy ra phản loạn, rất nhiều việc không thể xử lý theo cảm tính. Có lẽ nói như vậy sẽ làm trong lòng nàng không thoải mái, cũng là bởi vì nàng vẫn là chưa tới được vị trí kia. Vào thời điểm toàn bộ vấn đề nàng đều phải lo lắng, sinh tử của cá nhân vẫn trọng yếu hơn sinh tử rất nhiều người sao? Khi tương lai nàng phải đối mặt với lựa chọn như vậy phải nhớ kỹ, loại chuyện này không phân tốt xấu, cũng không dùng cảm tình để nói, có chút hy sinh cũng phải làm. Nếu không nhất thời làm theo cảm tính sẽ khiến nàng hối hận không kịp, sẽ càng mang đến nhiều thống khổ hơn cho người khác, sẽ càng có nhiều người bị tổn thương tình cảm, hiểu chưa?

Mị Nương hơi vuốt cằm, đang nghĩ đến với cấp bậc của Ngưu Hữu Đức như vậy lại có thể tụ tập ra thế lực khổng lồ như thế, nếu là con rể của mình thì tốt biết bao, tương lai ai dám dễ dàng động vào mẹ con mình?

Tưởng tượng như vậy, tâm can của nàng lại có chút đau, nhưng lại biết mình không thể thay đổi cái gì, không khỏi nhẹ nhàng tiếc hận một tiếng:

- Thật sự là đáng tiếc.

Quảng lệnh công biết tâm tư của nàng, nhắc nhở nói:

- Không có gì đáng tiếc, cho dù Ngưu Hữu Đức có cưới Mị Nhi thì cũng vậy. Chẳng sợ Mị Nhi là nữ nhi thân sinh của ta, tâm can bảo bối của ta cũng chẳng thế nào? Ở cục diện này, ta cũng sẽ lựa chọn như Khấu Lăng Hư. Sự thật đã chứng minh, bệ hạ sẽ không tha cho người chọc ghẹo góc tường của hắn. Tất nhiên thế mạnh áp thế, hắn vừa không giết Ngưu Hữu Đức. Vừa không buông tha Ngưu Hữu Đức. Hắn làm như vậy chính là muốn Khấu gia khó chịu, chính là muốn Khấu gia tự lấy đá đập chân mình, chính là muốn Khấu gia không còn cách nào khác, để cảnh cáo những người khác, về sau ai dám làm như vậy chính là kết cục này! Đại thể thiên hạ nắm giữ trong tay bệ hạ, bệ hạ một khi quyết tâm, tài nguyên có thể di động trong tay nhiều lắm, không ai làm đối thủ của bệ hạ. Cho nên không có gì đáng tiếc, nàng hẳn phải cảm thấy may mắn khi Ngưu Hữu Đức không cưới Mị Nhi mới đúng.

- Ôi, phong vân hôm nay thay đổi, không nghĩ qua chính là gió lốc sấm sét, để chu toàn cho Ngưu Hữu Đức mọi người cũng đủ mệt.


Mị Nương cười khổ lắc đầu.

- Vương gia, thiếp thân không nhịn được nghĩ muốn nói giúp cho Ngưu Hữu Đức kia một câu, hắn hiện tại rời khỏi có kịp không?

- Rời?

Quảng lệnh công cười to, như nghe được chuyện chê cười lớn nhất thiên hạ:

- Hắn rời hướng nào? Cây to gặp gió, ai kêu hắn lại ra tay như vậy? Hoặc là chính hắn đủ mạnh để trụ vững, chống lại xâm nhập của tuyết vũ phong sương mà tiếp tục khỏe mạnh lớn dần. Hoặc là bị lôi đình gió lốc cắt đứt, nàng có thấy qua cây cối nhỏ lại sẽ tiếp tục lớn chưa? Ân ân oán oán kết nhiều như vậy, đi lên con đường huyết vũ tinh phong này, hoặc là mất đầu, hoặc là ngã trên đường, hoặc là muốn lui phải có người nguyện ý buông tha hắn. Ngoài tiếp tục đi về trước, không có đường lui, hết thảy đều là tự tìm, không thể trách được ai!

Mị Nương thổn thức rất nhiều, chợt nghĩ đến cái gì, hỏi:

- Nhưng cao thủ có thể âm thầm trợ giúp Khấu gia hay không?

Quảng lệnh công tà nghễ nói:

- Khấu gia nghĩ muốn thoát khỏi trói buộc còn không kịp, làm sao lại có chuyện tốt này, còn phải gặp phiền toái của Doanh gia.

- Khấu gia nghĩ muốn thoát phiền toái, Vương gia còn nói bệ hạ muốn chính là làm Khấu gia khó chịu, chẳng lẽ là bệ hạ âm thầm hỗ trợ?

Mị Nương thuần túy không có chứng cớ gì tùy tâm đoán sao nói vậy, hoàn toàn là một hai lời đơn giản. Nhưng mà Quảng lệnh công đang nói đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt nheo lại lóe sáng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vương phi Mị Nương, kết quả dọa nàng nhảy dựng.




- Vương gia, thiếp thân có phải hay không nói sai cái gì?

Quảng lệnh công không trả lời, ngược lại tự nhủ nói thầm: “Chẳng lẽ Thanh chủ đã biết Ngưu Hữu Đức cùng tiêu tử Doanh gia sống chết đến cùng?”

Vương phủ Doanh Thiên, trong viện chủ điện, Doanh Cửu Quang âm trầm đi qua lại:

- Xác nhận là Ngưu Hữu Đức sao, hắn không nên có nhiều cao thủ như vậy? Người của chúng ta trụ nổi sao?

Sắc mặc Tả Nhi có chút khó coi, đối phó với một Ngưu Hữu Đức chuẩn bị đã đủ khoa trương, ai ngờ đối phương càng khoa trương, cư nhiên để nhiều cao thủ Hiển Thánh như vậy xuất hiện, là đang đùa cái gì? Bất quá nói lại, nếu thật thất thủ, thật ra lại giúp nàng trốn tránh trách nhiệm. Không phải chính mình không làm tốt, mà là đối phương xằng bậy.

Nàng có chút gian nan nói:

- Chuẩn bị phía sau của Yên thị huynh đệ vẫn là vô dụng, vị tất thất bại.

Đang lúc này, Doanh Cửu Quang bỗng nhiên lấy ra một tinh linh, cũng không biết là tin tức ai mang đến. Tóm lại cuối cùng hắn nắm chặt tinh linh trong tay, mặt âm trầm, từ kẽ răng rít ra từng chữ.

- Thanh chủ! Chẳng lẽ thật là ngươi, đây là muốn lão phu đoạn tử tuyệt tôn sao? Khinh người quá đáng...

back top