Nên biết lần này tiêu diệt cũng không chỉ người của Tứ Đại Thiên Vương và La Sát Môn, người của 12 Nguyên soái cùng với 36 Tinh Quân tuy rằng đến không nhiều lắm, chỉ là số ít người tới tham gia náo nhiệt mang tính cổ vũ, nhưng rốt cục đều phái con cái đến, kết quả đều bị Miêu Nghị giết sạch.
Ngay cả con thứ của Thiên Mão Tinh Quân, cũng bỏ mạng trong đó.
Dù rằng Miêu Nghị không nhận ra con thứ của Thiên Mão Tinh Quân, nhưng hắn phán đoán từ thái độ của người các phe đại khái đoán được phần nào, nhưng hắn cũng không có chừa lại, mà lãnh khốc vô tình giết chết.
Cơ hồ con cái của nhân vật cao tầng thiên đình đều giết chết, thử nghĩ chuyện dính dáng rộng lớn như vậy, sao có thể không gây ra náo loạn cho được?
Đây đúng là chuyện bất ngờ ngoài kế hoạch, cho dù là Dương Khánh cũng không dự liệu được La Sát Môn dám động tới Doanh gia, rõ ràng sẽ chọc đến Tứ Đại Thiên Vương liên thủ.
Chuyện xác thực là lớn rồi, chỗ này không nên ở lâu, chuẩn bị sau khi hoàn tất, một nhóm cấp tốc rời khỏi U Tuyền.
Quỷ Thị, khách điếm, vang lên tiếng đập cửa.
Như Sương mở cửa vừa thấy rất kinh ngạc, không nghĩ Từ Đường Nhiên lại tới nữa.
Từ Đường Nhiên chen vào, vừa đóng cửa, lập tức ôm nàng vừa sờ vừa cởi quần áo, đẩy nàng lên giường, dáng vẻ gấp gáp như khỉ.
Như Sương bị đẩy nằm trên giường hai tay đẩy hắn ra, cuối cùng hé miệng nói rất kinh ngạc:
- Đại nhân, sao ngài lại đến nữa?
Bình thường đều là cách ba ngày đến một lần, lần này tới trước thời hạn.
Từ Đường Nhiên giả bộ cả giận nói:
- Thế nào? Ta không thể tới sao?
Như Sương vội nói:
- Không phải, không phải... chẳng qua là thiếp cảm thấy hơi là lạ, hôm nay vì sao đại nhân tới sớm trước thời hạn?
- Hà hà... Tổng trấn đại nhân không ở nhà, tận dụng cơ hội trộm một cái...
Dứt lời bất kể ba bảy hai mốt, thoáng cái đã lột sạch quần áo Như Sương.
Sau một trận mây mưa quần thảo, Từ Đường Nhiên bò dậy, đưa lưng về phía người trên giường, thong thả ung dung mặc lại quần áo.
Như Sương trên giường thân thể lõa lồ, tay ôm ngực thở không ra hơi, muốn bò dậy lại không bò nổi... Thẳng đến lỗ mũi bắt đầu rỉ ra máu, sắc mặt dần dần tái xanh, nàng cử động ngày càng yếu, tay run rẩy chỉ vào Từ Đường Nhiên:
- Ngươi… ngươi…
- Ôi… Tu vi nàng cao hơn ta, vì để ổn thỏa… không làm gì khác hơn là dùng hạ sách này!
Từ Đường Nhiên đưa lưng về phía Như Sương chỉnh lại vạt áo buông tiếng thở dài, hắn làm như mình không có làm chuyện hèn hạ vô sỉ.
Từ Đường Nhiên mặc quần áo xong, móc ra một cái hồ lô ngọc nhỏ.
Từ Đường Nhiên thấm một chút trên khăn tay chất lỏng trong suốt có mùi thơm ngát, sau đó đi tới trước bàn trang điểm cẩn thận lau môi, dư quang ánh mắt đánh giá nữ nhân trên giường trong gương:
- Thật là một vưu vật mà! Ta cũng không bỏ được nàng, nhưng không có biện pháp. Đại nhân muốn nàng canh ba chết, ta cũng không dám lưu nàng đến canh năm. Ta phải mang đầu của nàng trở về báo cáo kết quả công tác. Nàng vốn chính là làm nghề này, chết như thế cũng coi như có ý nghĩa, cuối cùng ngủ một giấc êm đẹp. Từ mổ cũng coi như có tình có nghĩa không phụ nàng... nàng nói có đúng không?
Sau khi lau sạch môi, Từ Đường Nhiên xoay người đi lại bên cạnh giường, nhìn chằm chằm thân người trần truồng chậc chậc lắc đầu, lấy ra một cây chủy thủ, giơ tay đâm xuống, không chút lưu tình đâm thẳng vào tim Như Sương... rút đao lại là hàn quang nhoáng một cái, cắt lấy đầu của Như Sương.
Thu thập hiện trường một chút, liên quan thi thể cùng chung cuốn mang đi, Từ Đường Nhiên mới cấp tốc rời khách điếm, nhanh chóng giải quyết mọi chuyện.
Mà Miêu Nghị đang trên đường đi nhận được liên lạc của Dương Khánh. Dương Khánh trước đó mặc dù không có liên hệ với bên này, nhưng đã đoán được kế hoạch xảy ra lỗ hổng, đoán được Khấu gia ra tay.
Nguyên nhân rất đơn giản, Miêu Nghị nói một câu với Vân Tri Thu không rõ ràng như vậy, lập tức Vân Tri Thu đoán được kế hoạch có khả năng đã xảy ra biển cố gì rồi, không tránh khỏi tìm Dương Khánh xác nhận. Mà sau khi Dương Khánh được tin Miêu Nghị nói với Vân Tri Thu như thế, lập tức đoán được là Khấu gia ra tay, ý nghĩa Khấu gia đụng vào trong lưới kia, hết tám chín phần mười Khấu gia có ý đồ chọc giận Miêu Nghị, mà Miêu Nghị tính toán ngay cả người của Khấu gia cũng giết sạch, mới có lời nói với Vân Tri Thu kia.
Thời gian chiến tranh chưa quấy rầy Miêu Nghị, Lâm Tràng nhúng tay khiến cho người chỉ huy băn khoăn ngổn ngang trăm mối là tối kỵ của binh gia, Dương Khánh cũng tin tưởng năng lực ứng biến lâm chiến của Miêu Nghị. Hắn biết về điểm này Miêu Nghị mạnh hơn hắn. Cho nên thẳng đến Kim Mạn nhận được thông báo của Ngao Thiết bên này bày tỏ chuyện thu xếp xong, hắn mới liên hệ với Miêu Nghị xác nhận tình huống.
Trong lầu Thanh Nhã Các, Dương Khánh đứng bên cửa sổ mà không lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp trời biển, gương mặt rầu rỉ, sau khi thu cất tinh linh khẽ thở dài lắc đầu.
- Đại chấp sự cớ gì thở dài?
Kim Mạn đi tới phía sau hắn, đứng hơi gần, có thể ngửi được mùi vị thân thể lẫn nhau:
- Hay là đang lo lắng mấy nhà khác cũng dính líu vào?
- Chuyện náo động lớn rồi... là lỗi của ta!
Dương Khánh thở dài áy náy.
Trải qua chuyện này, hắn thấy rõ quan hệ cân bằng giữa Tứ Đại Thiên Vương và Thanh Chủ, Phật Chủ, hắn không thể không thừa nhận bố cục của mình có hạn, không năm bắt đủ quan hệ giữa các cao tầng của thiên đình. Đồng dạng cũng thừa nhận có một số thời điểm phương thức dao sắc chặt đay rối của Miêu Nghị chưa chắc là hạ sách! Nếu không phải hắn làm cho La Sát Môn liên lụy vào, thì sẽ không kéo dài tới ba nhà khác xuất hiện. Nếu Miêu Nghị quyết đoán trực tiếp giết sạch Doanh gia, thì cũng không làm cho chuyện ầm ĩ lớn như vậy, ngược lại thì hắn lo trước lo sau làm hỏng chuyện!
Kim Mạn thật ra hiểu rõ, nói trấn an:
- Một nhà cũng là làm, bốn nhà cũng là làm, nếu đã đụng vào lưỡi đao, thì cũng không có gì phải khách sáo, không có liên quan với đại chấp sự!
Dương Khánh lắc đầu, xoay người nói:
- Mới vừa liên lạc với Thánh Vương, kế hoạch tiếp sau sợ là phải thay đôi!
Kim Mạn cười nói:
- Đại chấp sự cứ việc nói, Kim Mạn chăm chú lắng nghe là được!
Ngay cả con thứ của Thiên Mão Tinh Quân, cũng bỏ mạng trong đó.
Dù rằng Miêu Nghị không nhận ra con thứ của Thiên Mão Tinh Quân, nhưng hắn phán đoán từ thái độ của người các phe đại khái đoán được phần nào, nhưng hắn cũng không có chừa lại, mà lãnh khốc vô tình giết chết.
Cơ hồ con cái của nhân vật cao tầng thiên đình đều giết chết, thử nghĩ chuyện dính dáng rộng lớn như vậy, sao có thể không gây ra náo loạn cho được?
Đây đúng là chuyện bất ngờ ngoài kế hoạch, cho dù là Dương Khánh cũng không dự liệu được La Sát Môn dám động tới Doanh gia, rõ ràng sẽ chọc đến Tứ Đại Thiên Vương liên thủ.
Chuyện xác thực là lớn rồi, chỗ này không nên ở lâu, chuẩn bị sau khi hoàn tất, một nhóm cấp tốc rời khỏi U Tuyền.
Quỷ Thị, khách điếm, vang lên tiếng đập cửa.
Như Sương mở cửa vừa thấy rất kinh ngạc, không nghĩ Từ Đường Nhiên lại tới nữa.
Từ Đường Nhiên chen vào, vừa đóng cửa, lập tức ôm nàng vừa sờ vừa cởi quần áo, đẩy nàng lên giường, dáng vẻ gấp gáp như khỉ.
Như Sương bị đẩy nằm trên giường hai tay đẩy hắn ra, cuối cùng hé miệng nói rất kinh ngạc:
- Đại nhân, sao ngài lại đến nữa?
Bình thường đều là cách ba ngày đến một lần, lần này tới trước thời hạn.
Từ Đường Nhiên giả bộ cả giận nói:
- Thế nào? Ta không thể tới sao?
Như Sương vội nói:
- Không phải, không phải... chẳng qua là thiếp cảm thấy hơi là lạ, hôm nay vì sao đại nhân tới sớm trước thời hạn?
- Hà hà... Tổng trấn đại nhân không ở nhà, tận dụng cơ hội trộm một cái...
Dứt lời bất kể ba bảy hai mốt, thoáng cái đã lột sạch quần áo Như Sương.
Sau một trận mây mưa quần thảo, Từ Đường Nhiên bò dậy, đưa lưng về phía người trên giường, thong thả ung dung mặc lại quần áo.
Như Sương trên giường thân thể lõa lồ, tay ôm ngực thở không ra hơi, muốn bò dậy lại không bò nổi... Thẳng đến lỗ mũi bắt đầu rỉ ra máu, sắc mặt dần dần tái xanh, nàng cử động ngày càng yếu, tay run rẩy chỉ vào Từ Đường Nhiên:
- Ngươi… ngươi…
- Ôi… Tu vi nàng cao hơn ta, vì để ổn thỏa… không làm gì khác hơn là dùng hạ sách này!
Từ Đường Nhiên đưa lưng về phía Như Sương chỉnh lại vạt áo buông tiếng thở dài, hắn làm như mình không có làm chuyện hèn hạ vô sỉ.
Từ Đường Nhiên mặc quần áo xong, móc ra một cái hồ lô ngọc nhỏ.
Từ Đường Nhiên thấm một chút trên khăn tay chất lỏng trong suốt có mùi thơm ngát, sau đó đi tới trước bàn trang điểm cẩn thận lau môi, dư quang ánh mắt đánh giá nữ nhân trên giường trong gương:
- Thật là một vưu vật mà! Ta cũng không bỏ được nàng, nhưng không có biện pháp. Đại nhân muốn nàng canh ba chết, ta cũng không dám lưu nàng đến canh năm. Ta phải mang đầu của nàng trở về báo cáo kết quả công tác. Nàng vốn chính là làm nghề này, chết như thế cũng coi như có ý nghĩa, cuối cùng ngủ một giấc êm đẹp. Từ mổ cũng coi như có tình có nghĩa không phụ nàng... nàng nói có đúng không?
Sau khi lau sạch môi, Từ Đường Nhiên xoay người đi lại bên cạnh giường, nhìn chằm chằm thân người trần truồng chậc chậc lắc đầu, lấy ra một cây chủy thủ, giơ tay đâm xuống, không chút lưu tình đâm thẳng vào tim Như Sương... rút đao lại là hàn quang nhoáng một cái, cắt lấy đầu của Như Sương.
Thu thập hiện trường một chút, liên quan thi thể cùng chung cuốn mang đi, Từ Đường Nhiên mới cấp tốc rời khách điếm, nhanh chóng giải quyết mọi chuyện.
Mà Miêu Nghị đang trên đường đi nhận được liên lạc của Dương Khánh. Dương Khánh trước đó mặc dù không có liên hệ với bên này, nhưng đã đoán được kế hoạch xảy ra lỗ hổng, đoán được Khấu gia ra tay.
Nguyên nhân rất đơn giản, Miêu Nghị nói một câu với Vân Tri Thu không rõ ràng như vậy, lập tức Vân Tri Thu đoán được kế hoạch có khả năng đã xảy ra biển cố gì rồi, không tránh khỏi tìm Dương Khánh xác nhận. Mà sau khi Dương Khánh được tin Miêu Nghị nói với Vân Tri Thu như thế, lập tức đoán được là Khấu gia ra tay, ý nghĩa Khấu gia đụng vào trong lưới kia, hết tám chín phần mười Khấu gia có ý đồ chọc giận Miêu Nghị, mà Miêu Nghị tính toán ngay cả người của Khấu gia cũng giết sạch, mới có lời nói với Vân Tri Thu kia.
Thời gian chiến tranh chưa quấy rầy Miêu Nghị, Lâm Tràng nhúng tay khiến cho người chỉ huy băn khoăn ngổn ngang trăm mối là tối kỵ của binh gia, Dương Khánh cũng tin tưởng năng lực ứng biến lâm chiến của Miêu Nghị. Hắn biết về điểm này Miêu Nghị mạnh hơn hắn. Cho nên thẳng đến Kim Mạn nhận được thông báo của Ngao Thiết bên này bày tỏ chuyện thu xếp xong, hắn mới liên hệ với Miêu Nghị xác nhận tình huống.
Trong lầu Thanh Nhã Các, Dương Khánh đứng bên cửa sổ mà không lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp trời biển, gương mặt rầu rỉ, sau khi thu cất tinh linh khẽ thở dài lắc đầu.
- Đại chấp sự cớ gì thở dài?
Kim Mạn đi tới phía sau hắn, đứng hơi gần, có thể ngửi được mùi vị thân thể lẫn nhau:
- Hay là đang lo lắng mấy nhà khác cũng dính líu vào?
- Chuyện náo động lớn rồi... là lỗi của ta!
Dương Khánh thở dài áy náy.
Trải qua chuyện này, hắn thấy rõ quan hệ cân bằng giữa Tứ Đại Thiên Vương và Thanh Chủ, Phật Chủ, hắn không thể không thừa nhận bố cục của mình có hạn, không năm bắt đủ quan hệ giữa các cao tầng của thiên đình. Đồng dạng cũng thừa nhận có một số thời điểm phương thức dao sắc chặt đay rối của Miêu Nghị chưa chắc là hạ sách! Nếu không phải hắn làm cho La Sát Môn liên lụy vào, thì sẽ không kéo dài tới ba nhà khác xuất hiện. Nếu Miêu Nghị quyết đoán trực tiếp giết sạch Doanh gia, thì cũng không làm cho chuyện ầm ĩ lớn như vậy, ngược lại thì hắn lo trước lo sau làm hỏng chuyện!
Kim Mạn thật ra hiểu rõ, nói trấn an:
- Một nhà cũng là làm, bốn nhà cũng là làm, nếu đã đụng vào lưỡi đao, thì cũng không có gì phải khách sáo, không có liên quan với đại chấp sự!
Dương Khánh lắc đầu, xoay người nói:
- Mới vừa liên lạc với Thánh Vương, kế hoạch tiếp sau sợ là phải thay đôi!
Kim Mạn cười nói:
- Đại chấp sự cứ việc nói, Kim Mạn chăm chú lắng nghe là được!