Phi Thiên

Chương 2799: Nhẹ nhàng hóa giải (1)

Thiên Ma Huyết? Thứ quỷ gì? Miêu Nghị mới nghe nói lần đầu, vừa sợ vừa giận, giận lại không đánh được người ta, lập tức làm phép kiểm tra lại đầu óc, có thể cảm nhận được một thứ như lưới đang ở trong đầu mình, đã hòa làm một thể với kinh mạch, không phát giác được có chỗ nào khác thường khó chịu, cũng không ảnh hưởng suy nghĩ của mình.

Ngọc La Sát nhìn ra hắn đang tự kiểm tra.

- Khuyên ngươi không nên nghĩ cách hóa giải, đây là bí pháp của ta, không phải độc không phải thuốc, thiên hạ không có thuốc nào chữa được. Ngươi tìm Khấu Lăng Hư cũng vô dụng, coi như có thể mời được Thanh chủ ra tay vẫn cứ không hóa giải được. Đừng tưởng rằng ngươi tu luyện công pháp tính hỏa của Hỏa Tu La là có tể làm được gì, Thiên Ma Huyết gieo vào đầu ngươi có thể bám vào tâm thần, cưỡng chế làm phép loại trừ sẽ chỉ biến ngươi thành kẻ ngốc, trừ khi ngươi có thể thuần khiết đến không có tâm ma, vậy Thiên Ma Huyết của ta gieo vào ngươi cũng là uổng phí, vĩnh viễn sẽ không phát tác. Nhưng nếu nói ngươi là thuần khiết, chỉ sợ chính ngươi cũng không tin. Cái gọi là tâm ma cũng là thất tình lục dục, Thiên Ma Huyết bị thất tình lục dục ăn mòn đến mức nhất định mới có thể phát tác, một khi phát tác thì không thuốc gì cứu được. Về phần hậu quả, ngươi sẽ không chết, chỉ biến thành một tên ngu ngốc mà thôi, còn là ngu ngốc thường nổi cơn thần kinh, cũng không khác gì người chết. Bình thường thì Thiên Ma Huyết 10 năm mới phát tác một lần, chỉ có tinh huyết của ta mới có thể áp chế. Nhưng mà cũng có lúc phát tác sớm, ví dụ bị vũ khí thất tình lục dục công kích, hay là sử dụng nguyện lực tu luyện không cẩn thận làm thất tình lục dục tồn đọng trong người quá mức.

Miêu Nghị cắn răng nghiến lợi nói:

- Ngươi có ý gì?

Ngọc La Sát:




- Không có ý gì, ngươi muốn ta chờ ngươi 900 năm, ta làm người rất dễ nói chuyện, dù ngươi có lừa gạt, ta cũng muốn tin ngươi một lần, tạm thời chờ ngươi 900 năm. Nhưng nếu sau 900 năm mà ngươi không thể thực hiện hứa hẹn, hừ hừ.

Cười lạnh như ý bảo tự chịu hậu quả.

Miêu Nghị phải nói là hận, cái gì dễ nói chuyện, rõ ràng đây là gieo cấm chế trong người mình, có nắm giữ khống chế mình. Coi như 900 năm sau, còn trông cậy người ta hóa giải hả? Liền căm hận nói:

- Ngươi không sợ giữa chừng ta xảy ra bất ngờ gì? Ví dụ bị vũ khí thất tình lục dục mà ngươi nói đánh trúng.

Ngọc La Sát lật tay chụp ra một viên băng phách kẹp giữa ngón tay, hai ngón bóp lại, bụp, trên băng phách hiện ra một vết nứt, há miệng thè lưỡi ra, lại nặn ra một giọt máu, chỉ là lần này giọt máu không có hào quang đỏ.

Giọt máu băng vào vết nứt của băng phách, chớp mắt liền bị băng phách đóng băng phong ấn bên trong, Ngọc La Sát bấm tay bắn băng phách cho Miêu Nghị.

Miêu Nghị chụp lấy vội vàng tra xét, Ngọc La Sát nói:

- Đây là một giọt tinh huyết của ta, một khi Thiên Ma Huyết bất ngờ phát tác, có thể giúp ngươi áp chế khẩn cấp, nhưng nhất định đừng dùng lung tung, trong tay không còn đồ cấp cứu, ngươi và ta lại cách xa, một khi lại bất ngờ phát tác, vậy không ai cứu được ngươi.

- Ngươi cũng biết sẽ lại sẽ xảy ra bất ngờ, cho nhiều thêm một giọt, dù sao ngươi cũng không thiếu một giọt đó.

Miêu Nghị thu lấy băng phách, lại đòi thêm.

- Ha ha!


Ngọc La Sát cười lạnh, không quan tâm.

- Mỗi 10 năm, ta sẽ phái người đưa một giọt tinh huyết cho ngươi áp chế Thiên Ma Huyết phát tác, thẳng đến khi ngươi thực hiện cam kết thì ta sẽ giải trừ triệt để cho ngươi!

Chuyện cho đến giờ, Miêu Nghị cùng biết, nói gì cũng vô dụng, có chút nóng nảy:

- Giúp ta một chuyện.

Ngọc La Sát thản nhiên:

- Nói nghe xem.

Miêu Nghị nói:

- Trang viên phủ tổng trấn và Địa Tạng Tự đổi lẫn nhau, bên kia ở chỗ ồn ào, quá nhiều người muốn đối phó ta, rất dễ bị người tới gần, ta ở không an toàn. Cô muốn ta sống lâu một chút giúp cô tìm bảo tàng, vậy nghĩ cách giúp ta đổi đi.

Chuyện này… Ngọc La Sát hơi trầm ngâm.

- Đây không phải ta nói đổi là đổi, nhưng nếu bên Thiên Đình có người lên tiếng với Phật giới, bên ta có thể nói giúp ngươi. Còn nữa, Tuyết Ngọc đệ tử của ta ở U Tuyền rốt cuộc là có chuyện gì, coi như bị mấy nhà liên thủ tấn công, cũng không đến mức đột nhiên cắt đứt liên lạc?

Đối với nàng, vẫn hy vọng Tuyết Ngọc có thể sống, quan hệ giữa hai người không tầm thường. Tuyết Ngọc là tâm phúc mà nàng tín nhiệm nhất. Tuyết Ngọc mất tích làm nàng rất đau lòng, nếu không phải vì bảo tàng, nàng hận không thể bằm thây Miêu Nghị.




Miêu Nghị:

– Ta căn bản không có vào U Tuyền, vẫn luôn ở ngoài, cụ thể có chuyện gì thì ta không rõ ràng, nhưng mà không phải chỉ người của cô mất liên lạc, người đi săn của Tứ Đại Thiên Vương cũng đều mất liên hệ, hiện tại bọn họ đang tra chuyện này.

- Hả!

Ngọc La Sát toát ra kinh ngạc, còn tưởng người của mình bị Tứ Đại Thiên Vương tiêu diệt, nàng đã phái người đi U Tuyền thăm dò, không ngờ ngay cả người của Tứ Đại Thiên Vương cũng bị diệt, lại nghĩ tới tin tức Tứ Đại Thiên Vương cùng Thanh chủ tập kết đại quân giằng co khiến thiên hạ kinh hãi, không khỏi toát ra thần sắc nghiền ngẫm, lầm bầm:

- Chẳng lẽ có liên quan tới Thanh chủ?

Người tới tầng thứ nhất định, tập trung mục tiêu cũng sẽ ở tầm tương tự.

Là ai làm, Miêu Nghị tự nhiên sẽ không nói ra chân tướng, rời Địa Tạng Tự ôm một bụng tức giận trở về phủ tổng trấn Quỷ Thị, muốn diễn trò kết quả vấp phải cục sắt, cao hứng được mới lạ.

Thấy hắn trở về bình yên, Dương Triệu Thanh thở phào, nhưng Miêu Nghị lại buông ra một câu:

- Không được ta cho phép, bất cứ ai cũng không được quấy rầy.

back top