Không thể không cảm thán, một mình Ngưu Hữu Đức thật sự là níu kéo hơi sức của mọi người nhiều quá, càng không ngờ tới lại làm ra chuyện lớn như vậy, có thể giải quyết được chuyện này, đừng nói hắn, ngay cả Khấu Lăng Hư cũng thở phào, dù cho Khấu Tranh quay đầu ngẫm lại cũng không ngoại lệ.
Lại có chuyện như vậy, Khấu Tranh liền hiểu được, cũng thông suốt, đây là mọi người bất đắc dĩ, có chút buồn bực nói:
- Sớm biết như thế...
Lời tiếp theo lại không nói ra, chính là lúc trước cần gì phải đi góp náo nhiệt, hiện tại ngay cả con mình cũng đổ vào.
Đường Hạc Niên cười khổ, chỉ có một con trai, không còn, đổi thành ai cũng khó chịu, chuyện này thật đúng là không dễ an ủi.
Cuối cùng Khấu Lăng Hư vẫn im lặng lên tiếng:
- Văn Bạch là hy sinh vì Khấu gia, để Sở Sở lại sinh tiếp, bổn vương đặc biệt cho phép vợ chồng các ngươi lại sinh hai con trai,
Khâu Tranh ảm đạm cúi đầu nói:
- Chuyện này con không biết phải giải thích với Sở Sở thế nào.
Trong điện yên lặng, có thể tưởng tượng được khi Sở Sở biết được tin tức sẽ đau lòng cỡ nào, ngay cả Khấu Lăng Hư cũng đau đầu, dù sao cũng là dâu trưởng của Khấu gia.
- Lão Đường!
Khấu Lăng Hư hít sâu một hơi.
- Ngươi tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với cha mẹ Sở Sở, nói cho bọn họ biết, là bổn vương nói, tương lai Sở Sở sẽ làm chủ mẫu Khấu gia, có chút hy sinh phải đối mặt, nhất định phải cầm lên bỏ xuống được, nói bọn họ khuyên bảo con gái mình.
Có mấy lời người bên này khó mà nói, để người nhà mẹ `Sở Sở đi khuyên bảo thì có khi hay hơn.
Vừa nghe vậy, ngay cả Khấu Tranh cũng xúc động, để Sở Sở làm chủ mẫu Khấu gia, vậy có nghĩa tương lai hắn sẽ làm gia chủ Khấu gia. Phụ thân coi như hứa hẹn ngay mặt với hắn, chỉ cần không xảy ra chuyện bất ngờ, vậy sẽ không nuốt lời.
Đường Hạc Niên tự nhiên cũng biết ý trong lời này, liếc phản ứng của Khấu Tranh, cúi người nói:
- Rõ!
Lúc này, ngoài điện đột nhiên có bóng người lóe lên, lớn tiêng bẩm báo:
- Vương gia, Giám Sát Hữu Sứ Cao Quán không để ý người ngăn cản bên ngoài, cầm Long Lệnh dẫn người trực tiếp xông vào.
Đường Hạc Niên lập tức bổ sung:
• Hẳn là tới vì thám tử Giám Sát Hữu Bộ kia.
• Ồ!
Khấu Lăng Hư nghiêng đầu nhìn ra ngoài điện cười ha ha.
- Cao Quán đích thân tới, xem ra tới đây không lành, bổn Vương tự mình đi gặp hắn.
Lãnh Diện Phán Quan tìm tới cửa, hắn không tự mình ra mặt không được, những người Khấu gia ở trước mặt tay sai tin cậy của Thiên đế thì không cứng rắn nổi.
Người ngoài điện nhanh chóng tránh ra, Khấu Lăng Hư bước ra đại điện mang theo khí thế không giận mà oai, bước đi như rồng hổ, Khấu Tranh cùng Đường Hạc Niên theo sau hai bên.
Một đội bóng người từ trên trời giáng xuống, hạ xuống ngoài cửa lớn biệt viện Khấu phủ.
Người dẫn đầu chính là Cao Quán, mũ cao màu đen, áo choàng đen chầm chậm bay bay dán ở đằng sau, mặt cứng ngắc không thay đổi chậm rãi nâng lên, liếc nhìn tấm biển treo trên cửa chính, tiếp theo phất tay tung áo choàng, sải bước đi lên bậc thang.
Hai đội người đi theo sau, có chừng trăm người, thuần một màu mũ đen viền vàng, áo khoác đen nạm vàng, thắt lưng ngọc.
Cửa hông chạy ra một đội người, chắn ngang cửa, hai người dẫn đầu cùng đi ra, đưa tay cản lại, cùng quát lớn:
- Người tới dừng bước!
Cao Quán bước lên bậc thang không ngừng lại, mặt không đổi sắc đi tới.
Tùy tùng phía sau Cao Quán mắt lạnh quét qua cửa, không thấy chủ nhân Khấu gia ra đón khách, không tin Cao hữu sứ dẫn người từ ngoài xông vào đến đây mà người Khấu gia lại không biết. Dựa vào thân phận Cao hữu sứ thế nào cũng phải nên có nhân vật cao tầng Khấu gia đi ra nghênh đón, giờ lại không thấy một ai, rõ ràng là muốn làm xấu mặt Cao hữu sứ mà.
Nhìn thấy Cao Quán trực tiếp đi tới không hề có ý ngừng lại, hai người ở cửa lại quát:
- Người tới ngừng bước, trước tiên chờ thông báo...
Cao Quán bước đi không ngừng, không quay đầu, chợt đưa tay nắm đằng sau, túm lấy bội kiếm bên hông tùy tùng. “Keng...” Bảo kiểm rời vỏ, tay quét ngang, tia sáng chợt lóe, kéo theo hai tia máu.
Hai người chắn đằng trước chưa nói hết câu, tiếng trường kiếm rời vỏ còn đang vang vọng, hai cái đầu đã bay lên.
Hai người đầu một nơi mình một nẻo chưa ngã xuống, máu đã từ cổ phun lên cao, thật sự là tốc độ một kiếm này quá nhanh, nhanh đến hai người này không kịp trở tay. Không ai ngờ tới Cao Quán không nói một tiếng liền dám trực tiếp ra tay giết người ở cửa trang viên Khấu Thiên Vương.
Tùy tùng theo Cao Quán nhanh chóng giành bước lên, lật tay ngăn cản máu phun ra, tránh cho dính lên người Cao Quán, đồng thời còn đẩy hai cổ thi thể chưa ngã xuống ra hai bên, tránh cho cản đường.
Trường kiếm rời vỏ đến trở vào bao, lưu loát như nước chảy, gọn gàng dứt khoát, có thể thấy vị Cao hữu sứ này xuống tay với người Khấu gia không có một chút do dự, không chút để Khấu phủ vào mắt. Những người canh cửa kinh hồn bạt vía, không nhận được mệnh lệnh, không ai dám tự tiện ra tay với vị Cao hữu sứ này, đồng thời bởi vì không nhận được mệnh lệnh nên không ai dám tránh ra, một đám người vẫn chặn trước mặt Cao Quán, lại theo bước chân Cao Quán mà nhanh chóng lùi lại, cũng đều rút vũ khí ra.
Có người nhanh chóng chạy vào trong phủ thông báo, trong Khẩu phủ nhanh chóng có giáp sĩ lao tới tập kết, lập tức kinh động trên dưới Khấu phủ, mọi người đều chạy ra xem động tĩnh, muốn làm rõ đã xảy ra chuyện gì.
Ở trước nguyệt môn, nhanh chóng tụ tập một đám nữ quyến Khấu gia, đều đang nhìn ngó Cao Quán dẫn đội đánh thẳng một mạch thông qua quảng trường tiền điện, còn đội người Khấu phủ cầm đao thương chắn trước mặt Cao Quán lại một đường lùi về sau làm một đám nữ quyến kinh hồn bạt vía.
Trên dưới Khấu phủ đột nhiên vận động, lại nghe quân đội thiên hạ điều động lớn, đã có lời đồn, hình như nói là Vương gia muốn tạo phản!
Lúc này nhìn thấy Cao Quán dẫn theo nhiều người như vậy giá lâm, nếu thấy cảnh tượng này, lại dùng cả đao thương với Cao Quán, càng làm một đám nữ quyến kinh hãi, có người không khỏi hoài nghi. Cao Quán là cận thần bên cạnh Thiên đế, chẳng lẽ Cao Quán phụng chỉ tới bắt Vương gia?
Các nữ nhân thường ngày gấm vóc lụa là nào chịu qua khổ cực, đột nhiên gặp phải tràng diện lớn như thế, có chút bị dọa, giờ mới ý thức được, một khi Vương gia bị Cao Quán bắt, tương lai mọi người phải làm gì đây? Không có Vương gia hiệu lệnh Bắc Quân làm chỗ dựa, ai còn thèm ngó tới các nàng, mà kết quả nữ quyến nhà phản thần càng khủng khiếp, coi như không chết thì kết cục cũng không tốt hơn gái lầu xanh bao nhiêu, không ai muốn nếm thử cảm giác phượng hoàng sụp đổ.
Ở trước kia, có một số nữ nhân còn có đôi câu oán giận với cầm lấy con gái Khấu phủ ra ngoài đám hỏi, lúc này mới phát hiện, cái gì cũng không trọng yếu bằng Khấu gia sừng sững không ngã.
- Xảy ra chuyện gì?
Có chút thiếp thất nhát gan đã không nhịn được nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
Vân Tri Thu tới sau cũng xuất hiện trong đám nữ quyến, đi theo cùng ba người Sở Sở, Nguyễn Kính, Thư Hoan Nương, ngạc nhiên hỏi:
- Ba chị dâu, đây là thế nào?
- Không biết.
Ba người nhíu mày lo lắng đều lắc đầu.
Sơ Kiếm, phu quân của Khấu Thiến, cũng là thị vệ trưởng Khấu phủ, lúc này đã mặc vào chiến giáp đỏ rực, cầm trường thương chỉ xéo mặt đất, sải bước nghênh đón Cao Quán, mặt mày nghiêm nghị. Ở đằng sau hắn, mấy trăm giáp sĩ đi cùng, cầm theo đao thương tiến lên.
Nhất thời tiếng chiến giáp rầm rầm vang vọng cả quảng trường, không khí ngột ngạt đến mức đông cứng lại.
Cảnh này càng dọa không ít nữ quyến trắng mặt, nín thở, nhất là Khấu Thiến không chỉ thường ở Khấu gia, nhìn phu quân của mình dẫn đội đằng trước, không khỏi cắn môi. Nàng rất rõ ràng Cao Quán là ai, có thể trở thành người thống lĩnh Giám Sát Hữu Bộ, cận thần bên cạnh Thiên đế, khẳng định thực lực sẽ không kém. Đối mặt người như thế, phu quân của nàng chưa chắc có phần thắng, nhưng nàng lại không thể ngăn cản phu quân mạo hiểm, bởi vì nàng rất rõ ràng, tác dụng của phu quân Sơ Kiếm chính là thề chết bảo vệ Khấu gia, từ lúc lấy nàng đã bắt đầu, phu quân không thể thoát khỏi sứ mệnh này, đây cũng là nguyên nhân phụ thân cho Sơ Kiếm làm thị vệ trưởng.
Ở bên kia, Khấu Cần cùng Khấu Miễn đã hỏi rõ có chuyện gì xảy ra, hai bên cùng đáp xuống giữa hai đội người tới gần, mặt đầy giận dữ.
Đối mặt Cao Quán tới gần, Khấu Cần vung tay quát:
- Cao Quán, ai cho ngươi quyền giết người Khấu gia ta!
Còn Cao Quán vẫn không ngừng bước, căn bản không nhìn hai người xuất hiện, chỉ nhìn chằm chằm đại đội đang tới ở phía sau hai người, lật tay lấy ra Long Lệnh, giọng lạnh lùng vang vọng:
- Kẻ cản ta, giết!
Rầm, hơn trăm tùy tùng lập tức lấy ra vũ khí,
nhanh chóng bày ra chiến trận đứng sau hắn, đi theo Cao Quán tiếp tục đẩy tới.
- Dừng tay! Lui xuống cho ta!
Ngay lúc đại chiến sắp bùng nổ, tiếng quát uy nghiêm nhất ngôn cửu đỉnh của Khấu Lăng Hư vang vọng bầu trời Khấu phủ.
Sơ Kiếm lập tức dựng thương, người phía sau nháy mắt đều ngừng lại, khí thế động như thỏ chạy, tĩnh như báo rình mồi.
Sơ Kiếm khoát tay, người phía sau lập tức chia ra hai bên, xếp hàng chỉnh tề.
Hàng người chắn trước Cao Quán cũng nhanh chóng tách ra hai bên, lộ ra Khấu Cần cùng Khấu Miễn phía sau, hai người vẫn lạnh lùng đứng đó, Khấu Miễn đưa tay ra hiệu người tới dừng bước.
Cao Quán lật tay thu lại lệnh bài, vẫn cứ không ngừng, vung tay lên, trực tiếp đẩy cả người lẫn tay của Khấu Miễn sang một bên, một tay dán lên mặt Khấu Cần đẩy ra, làm Khấu Cần lảo đảo lùi lại. Thoáng cái đẩy hai huynh đệ ra, dẫn người phía sau tiếp tục tiến tới.
Trước mắt bao người, hai huynh đệ là con của Thiên Vương, vốn không muốn làm yếu khí thế Khấu gia, ai ngờ bị Cao Quán làm xấu mặt trước đám đông, Cao Quán đẩy hai người ra cũng không nhìn một cái liền đi ngang qua bọn họ.
Người Giám Sát Hữu Bộ đi qua con đường của người Khấu gia tránh ra tiến tới, Cao Quán ở đằng trước, nón cao màu đen dấu hiệu cùng áo choàng đen tung bay theo bước chân vô cùng nổi trội giữa đám người.
Người Khấu gia xếp hàng hai bên cùng theo
giám sát.
Trên bậc thang trước điện, ba người từ tốn đi xuống, Khấu Lăng Hư ở phía trước, vừa đi vừa từ trên cao lạnh lùng theo dõi Cao Quán dẫn đội đi tới.
Đối với Khấu Lăng Hư mà nói, ở trong hang ổ của mình đối mặt Cao Quán, hắn còn cần nhiều người như vậy bảo hộ hay sao? Tràng cảnh quá căng thẳng, để cho người khác nhìn còn tưởng là mình sợ Cao Quán, cho nên Khấu Lăng Hư nhấc tay búng một cái, mấy trăm giáp sĩ lập tức ngừng lại, chỉ có một mình Sơ Kiếm xách thương đi theo người Giám Sát Hữu Bộ tiếp tục tiến lên.
Lại có chuyện như vậy, Khấu Tranh liền hiểu được, cũng thông suốt, đây là mọi người bất đắc dĩ, có chút buồn bực nói:
- Sớm biết như thế...
Lời tiếp theo lại không nói ra, chính là lúc trước cần gì phải đi góp náo nhiệt, hiện tại ngay cả con mình cũng đổ vào.
Đường Hạc Niên cười khổ, chỉ có một con trai, không còn, đổi thành ai cũng khó chịu, chuyện này thật đúng là không dễ an ủi.
Cuối cùng Khấu Lăng Hư vẫn im lặng lên tiếng:
- Văn Bạch là hy sinh vì Khấu gia, để Sở Sở lại sinh tiếp, bổn vương đặc biệt cho phép vợ chồng các ngươi lại sinh hai con trai,
Khâu Tranh ảm đạm cúi đầu nói:
- Chuyện này con không biết phải giải thích với Sở Sở thế nào.
Trong điện yên lặng, có thể tưởng tượng được khi Sở Sở biết được tin tức sẽ đau lòng cỡ nào, ngay cả Khấu Lăng Hư cũng đau đầu, dù sao cũng là dâu trưởng của Khấu gia.
- Lão Đường!
Khấu Lăng Hư hít sâu một hơi.
- Ngươi tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với cha mẹ Sở Sở, nói cho bọn họ biết, là bổn vương nói, tương lai Sở Sở sẽ làm chủ mẫu Khấu gia, có chút hy sinh phải đối mặt, nhất định phải cầm lên bỏ xuống được, nói bọn họ khuyên bảo con gái mình.
Có mấy lời người bên này khó mà nói, để người nhà mẹ `Sở Sở đi khuyên bảo thì có khi hay hơn.
Vừa nghe vậy, ngay cả Khấu Tranh cũng xúc động, để Sở Sở làm chủ mẫu Khấu gia, vậy có nghĩa tương lai hắn sẽ làm gia chủ Khấu gia. Phụ thân coi như hứa hẹn ngay mặt với hắn, chỉ cần không xảy ra chuyện bất ngờ, vậy sẽ không nuốt lời.
Đường Hạc Niên tự nhiên cũng biết ý trong lời này, liếc phản ứng của Khấu Tranh, cúi người nói:
- Rõ!
Lúc này, ngoài điện đột nhiên có bóng người lóe lên, lớn tiêng bẩm báo:
- Vương gia, Giám Sát Hữu Sứ Cao Quán không để ý người ngăn cản bên ngoài, cầm Long Lệnh dẫn người trực tiếp xông vào.
Đường Hạc Niên lập tức bổ sung:
• Hẳn là tới vì thám tử Giám Sát Hữu Bộ kia.
• Ồ!
Khấu Lăng Hư nghiêng đầu nhìn ra ngoài điện cười ha ha.
- Cao Quán đích thân tới, xem ra tới đây không lành, bổn Vương tự mình đi gặp hắn.
Lãnh Diện Phán Quan tìm tới cửa, hắn không tự mình ra mặt không được, những người Khấu gia ở trước mặt tay sai tin cậy của Thiên đế thì không cứng rắn nổi.
Người ngoài điện nhanh chóng tránh ra, Khấu Lăng Hư bước ra đại điện mang theo khí thế không giận mà oai, bước đi như rồng hổ, Khấu Tranh cùng Đường Hạc Niên theo sau hai bên.
Một đội bóng người từ trên trời giáng xuống, hạ xuống ngoài cửa lớn biệt viện Khấu phủ.
Người dẫn đầu chính là Cao Quán, mũ cao màu đen, áo choàng đen chầm chậm bay bay dán ở đằng sau, mặt cứng ngắc không thay đổi chậm rãi nâng lên, liếc nhìn tấm biển treo trên cửa chính, tiếp theo phất tay tung áo choàng, sải bước đi lên bậc thang.
Hai đội người đi theo sau, có chừng trăm người, thuần một màu mũ đen viền vàng, áo khoác đen nạm vàng, thắt lưng ngọc.
Cửa hông chạy ra một đội người, chắn ngang cửa, hai người dẫn đầu cùng đi ra, đưa tay cản lại, cùng quát lớn:
- Người tới dừng bước!
Cao Quán bước lên bậc thang không ngừng lại, mặt không đổi sắc đi tới.
Tùy tùng phía sau Cao Quán mắt lạnh quét qua cửa, không thấy chủ nhân Khấu gia ra đón khách, không tin Cao hữu sứ dẫn người từ ngoài xông vào đến đây mà người Khấu gia lại không biết. Dựa vào thân phận Cao hữu sứ thế nào cũng phải nên có nhân vật cao tầng Khấu gia đi ra nghênh đón, giờ lại không thấy một ai, rõ ràng là muốn làm xấu mặt Cao hữu sứ mà.
Nhìn thấy Cao Quán trực tiếp đi tới không hề có ý ngừng lại, hai người ở cửa lại quát:
- Người tới ngừng bước, trước tiên chờ thông báo...
Cao Quán bước đi không ngừng, không quay đầu, chợt đưa tay nắm đằng sau, túm lấy bội kiếm bên hông tùy tùng. “Keng...” Bảo kiểm rời vỏ, tay quét ngang, tia sáng chợt lóe, kéo theo hai tia máu.
Hai người chắn đằng trước chưa nói hết câu, tiếng trường kiếm rời vỏ còn đang vang vọng, hai cái đầu đã bay lên.
Hai người đầu một nơi mình một nẻo chưa ngã xuống, máu đã từ cổ phun lên cao, thật sự là tốc độ một kiếm này quá nhanh, nhanh đến hai người này không kịp trở tay. Không ai ngờ tới Cao Quán không nói một tiếng liền dám trực tiếp ra tay giết người ở cửa trang viên Khấu Thiên Vương.
Tùy tùng theo Cao Quán nhanh chóng giành bước lên, lật tay ngăn cản máu phun ra, tránh cho dính lên người Cao Quán, đồng thời còn đẩy hai cổ thi thể chưa ngã xuống ra hai bên, tránh cho cản đường.
Trường kiếm rời vỏ đến trở vào bao, lưu loát như nước chảy, gọn gàng dứt khoát, có thể thấy vị Cao hữu sứ này xuống tay với người Khấu gia không có một chút do dự, không chút để Khấu phủ vào mắt. Những người canh cửa kinh hồn bạt vía, không nhận được mệnh lệnh, không ai dám tự tiện ra tay với vị Cao hữu sứ này, đồng thời bởi vì không nhận được mệnh lệnh nên không ai dám tránh ra, một đám người vẫn chặn trước mặt Cao Quán, lại theo bước chân Cao Quán mà nhanh chóng lùi lại, cũng đều rút vũ khí ra.
Có người nhanh chóng chạy vào trong phủ thông báo, trong Khẩu phủ nhanh chóng có giáp sĩ lao tới tập kết, lập tức kinh động trên dưới Khấu phủ, mọi người đều chạy ra xem động tĩnh, muốn làm rõ đã xảy ra chuyện gì.
Ở trước nguyệt môn, nhanh chóng tụ tập một đám nữ quyến Khấu gia, đều đang nhìn ngó Cao Quán dẫn đội đánh thẳng một mạch thông qua quảng trường tiền điện, còn đội người Khấu phủ cầm đao thương chắn trước mặt Cao Quán lại một đường lùi về sau làm một đám nữ quyến kinh hồn bạt vía.
Trên dưới Khấu phủ đột nhiên vận động, lại nghe quân đội thiên hạ điều động lớn, đã có lời đồn, hình như nói là Vương gia muốn tạo phản!
Lúc này nhìn thấy Cao Quán dẫn theo nhiều người như vậy giá lâm, nếu thấy cảnh tượng này, lại dùng cả đao thương với Cao Quán, càng làm một đám nữ quyến kinh hãi, có người không khỏi hoài nghi. Cao Quán là cận thần bên cạnh Thiên đế, chẳng lẽ Cao Quán phụng chỉ tới bắt Vương gia?
Các nữ nhân thường ngày gấm vóc lụa là nào chịu qua khổ cực, đột nhiên gặp phải tràng diện lớn như thế, có chút bị dọa, giờ mới ý thức được, một khi Vương gia bị Cao Quán bắt, tương lai mọi người phải làm gì đây? Không có Vương gia hiệu lệnh Bắc Quân làm chỗ dựa, ai còn thèm ngó tới các nàng, mà kết quả nữ quyến nhà phản thần càng khủng khiếp, coi như không chết thì kết cục cũng không tốt hơn gái lầu xanh bao nhiêu, không ai muốn nếm thử cảm giác phượng hoàng sụp đổ.
Ở trước kia, có một số nữ nhân còn có đôi câu oán giận với cầm lấy con gái Khấu phủ ra ngoài đám hỏi, lúc này mới phát hiện, cái gì cũng không trọng yếu bằng Khấu gia sừng sững không ngã.
- Xảy ra chuyện gì?
Có chút thiếp thất nhát gan đã không nhịn được nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
Vân Tri Thu tới sau cũng xuất hiện trong đám nữ quyến, đi theo cùng ba người Sở Sở, Nguyễn Kính, Thư Hoan Nương, ngạc nhiên hỏi:
- Ba chị dâu, đây là thế nào?
- Không biết.
Ba người nhíu mày lo lắng đều lắc đầu.
Sơ Kiếm, phu quân của Khấu Thiến, cũng là thị vệ trưởng Khấu phủ, lúc này đã mặc vào chiến giáp đỏ rực, cầm trường thương chỉ xéo mặt đất, sải bước nghênh đón Cao Quán, mặt mày nghiêm nghị. Ở đằng sau hắn, mấy trăm giáp sĩ đi cùng, cầm theo đao thương tiến lên.
Nhất thời tiếng chiến giáp rầm rầm vang vọng cả quảng trường, không khí ngột ngạt đến mức đông cứng lại.
Cảnh này càng dọa không ít nữ quyến trắng mặt, nín thở, nhất là Khấu Thiến không chỉ thường ở Khấu gia, nhìn phu quân của mình dẫn đội đằng trước, không khỏi cắn môi. Nàng rất rõ ràng Cao Quán là ai, có thể trở thành người thống lĩnh Giám Sát Hữu Bộ, cận thần bên cạnh Thiên đế, khẳng định thực lực sẽ không kém. Đối mặt người như thế, phu quân của nàng chưa chắc có phần thắng, nhưng nàng lại không thể ngăn cản phu quân mạo hiểm, bởi vì nàng rất rõ ràng, tác dụng của phu quân Sơ Kiếm chính là thề chết bảo vệ Khấu gia, từ lúc lấy nàng đã bắt đầu, phu quân không thể thoát khỏi sứ mệnh này, đây cũng là nguyên nhân phụ thân cho Sơ Kiếm làm thị vệ trưởng.
Ở bên kia, Khấu Cần cùng Khấu Miễn đã hỏi rõ có chuyện gì xảy ra, hai bên cùng đáp xuống giữa hai đội người tới gần, mặt đầy giận dữ.
Đối mặt Cao Quán tới gần, Khấu Cần vung tay quát:
- Cao Quán, ai cho ngươi quyền giết người Khấu gia ta!
Còn Cao Quán vẫn không ngừng bước, căn bản không nhìn hai người xuất hiện, chỉ nhìn chằm chằm đại đội đang tới ở phía sau hai người, lật tay lấy ra Long Lệnh, giọng lạnh lùng vang vọng:
- Kẻ cản ta, giết!
Rầm, hơn trăm tùy tùng lập tức lấy ra vũ khí,
nhanh chóng bày ra chiến trận đứng sau hắn, đi theo Cao Quán tiếp tục đẩy tới.
- Dừng tay! Lui xuống cho ta!
Ngay lúc đại chiến sắp bùng nổ, tiếng quát uy nghiêm nhất ngôn cửu đỉnh của Khấu Lăng Hư vang vọng bầu trời Khấu phủ.
Sơ Kiếm lập tức dựng thương, người phía sau nháy mắt đều ngừng lại, khí thế động như thỏ chạy, tĩnh như báo rình mồi.
Sơ Kiếm khoát tay, người phía sau lập tức chia ra hai bên, xếp hàng chỉnh tề.
Hàng người chắn trước Cao Quán cũng nhanh chóng tách ra hai bên, lộ ra Khấu Cần cùng Khấu Miễn phía sau, hai người vẫn lạnh lùng đứng đó, Khấu Miễn đưa tay ra hiệu người tới dừng bước.
Cao Quán lật tay thu lại lệnh bài, vẫn cứ không ngừng, vung tay lên, trực tiếp đẩy cả người lẫn tay của Khấu Miễn sang một bên, một tay dán lên mặt Khấu Cần đẩy ra, làm Khấu Cần lảo đảo lùi lại. Thoáng cái đẩy hai huynh đệ ra, dẫn người phía sau tiếp tục tiến tới.
Trước mắt bao người, hai huynh đệ là con của Thiên Vương, vốn không muốn làm yếu khí thế Khấu gia, ai ngờ bị Cao Quán làm xấu mặt trước đám đông, Cao Quán đẩy hai người ra cũng không nhìn một cái liền đi ngang qua bọn họ.
Người Giám Sát Hữu Bộ đi qua con đường của người Khấu gia tránh ra tiến tới, Cao Quán ở đằng trước, nón cao màu đen dấu hiệu cùng áo choàng đen tung bay theo bước chân vô cùng nổi trội giữa đám người.
Người Khấu gia xếp hàng hai bên cùng theo
giám sát.
Trên bậc thang trước điện, ba người từ tốn đi xuống, Khấu Lăng Hư ở phía trước, vừa đi vừa từ trên cao lạnh lùng theo dõi Cao Quán dẫn đội đi tới.
Đối với Khấu Lăng Hư mà nói, ở trong hang ổ của mình đối mặt Cao Quán, hắn còn cần nhiều người như vậy bảo hộ hay sao? Tràng cảnh quá căng thẳng, để cho người khác nhìn còn tưởng là mình sợ Cao Quán, cho nên Khấu Lăng Hư nhấc tay búng một cái, mấy trăm giáp sĩ lập tức ngừng lại, chỉ có một mình Sơ Kiếm xách thương đi theo người Giám Sát Hữu Bộ tiếp tục tiến lên.