Ba ngày vừa trôi qua, Đông Phương Liệt ở Quỷ Thị Tổng Trấn phủ không bất kỳ phản ứng nào. Bên phía Thiên cung cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Miêu Nghị tay cầm hạn ngạch mười vạn còn trống chỗ chính thức triệu kiến Thanh Nguyệt và Long Tín. Lần này không có tiếp ở nhà gian, mà ở căn phòng xử lý công vụ của Miêu Nghị.
Hai người đi vào nơi này thấy Miêu Nghị ngồi nghiêm chỉnh phía sau trường án, họ đã mơ hồ đoán được một chút gì. Vừa nghĩ tới sắp sửa chính thức thoát khỏi bóng ma của một ít người chính thức thoát khỏi nơi bị vây nhiều năm, tâm tình của hai người tuy nói không có bao nhiêu kích động, nhưng cũng cực kỳ phức tạp đấy.
Hai người khách khí chắp tay, Thanh Nguyệt hỏi:
- Không biết hai người bọn ta có cần phải đi hay không?
- Ta vẫn là câu nói đó, các ngươi tại sao muốn đầu phục Quỷ Thị Tổng Trấn phủ?
Hai người nhìn nhau, biết đây cơ hội, là cửa ải cuối cùng ra mặt thử rồi, nhưng chuyện này bảo hai người nói như thế nào đây? Cuối cùng vẫn là Long Tín từ từ nói:
- Muốn một cơ hội đông sơn tái khởi!
- Đông sơn tái khởi ư?
Miêu Nghị nói lạnh nhạt:
- Ngươi cảm thấy Quỷ Thị Tổng Trấn phủ có thể cho ngươi cơ hội này hay sao?
Long Tín đáp:
- Không xác định!
Miêu Nghị nhìn về phía Thanh Nguyệt hỏi:
- Còn ngươi?
Thanh Nguyệt lên tiếng trả lời:
- Không khác bao nhiêu so với hắn.
Miêu Nghị hỏi tiếp:
- Các ngươi lúc trước coi như là quyền cao chức trọng, ta muốn biết các ngươi lúc trước tại sao lại bị cách chức thành sơn thần, thổ địa? Ngươi nói trước di!
Hắn nói xong thì chỉ chỉ Thanh Nguyệt.
Thanh Nguyệt đáp:
- Hai người bọn ta đã đến đầu phục, chẳng lẽ đại nhân một chút cũng không nghe qua lai lịch của chúng ta hay sao?
Miêu Nghị đáp:
- Ít nhiều nghe nói chút, nhưng nguyên nhân trọng điểm không rõ ràng lắm.
Thanh Nguyệt hơi tự giễu cười một tiếng, cũng không làm gì, nói liên tục về tiền căn hậu quả ngay tại chỗ.
Nguyên nhân thật ra cũng rất đơn giản, Thiên Đình trước kia không phải cục diện như hiện giờ. Bình diệt Lục đạo không lâu, cục diện cũng hỗn loạn so với hiện tại, hoàn toàn không có thái bình như hiện giờ. Đội ngũ dưới trướng của Tứ đại Thiên Vương cũng là kéo đông kéo tây từ các nơi mà ra. Nhân mã phía dưới của người nào nhiều chút đỉnh, thực lực người nào mạnh một chút dĩ nhiên là muốn chiếm nhiều lợi ích. Nhưng thiên hạ vừa mới đánh xuống không bao lâu, rối loạn cứ tiếp tục như vậy dễ dàng xảy ra vấn đề. Nghiêm túc dưới trướng đội ngũ lửa sém lông mày, vì thế đại quân các đường đều thành lập đội ngũ tuần tra, bốn phía chung quanh tuần tra chỉnh đốn. Thanh Nguyệt chính là thủ hạ của Hạo Đức Phương phụ trách Nam Tuần Tra Sứ của phương diện này, lúc đó giết không ít người. Quản gia Tô Vận của Hạo Đức Phương cũng không phải nữ tử xuất thân từ nhà bình thường. Thế lực của gia tộc tương đương với một vị Hầu gia của Thiên Đình hiện tại. Thiên hạ tranh hùng thì Tô Vận vì trợ giúp Hạo Đức Phương giúp một tay đã khuyên Tô gia tương trợ mà Tô gia cũng đích xác lập được công lao hãn mã. Nhưng thiên hạ đánh xuống xong, Tô gia ý vào sự yêu quý của Hạo Đức Phương đối với Tô Vận, muốn nắm chặt thời cơ mở rộng thế lực. Bởi vì ai cũng biết thừa dịp trước khi thế cục chưa ổn định phải chiếm tiện nghi, một khi thế cục ổn định lại còn muốn làm loạn là không quá khả năng đấy. Thanh Nguyệt đã luôn cảnh cáo Tô gia, nhưng Tô gia căn bản không rãnh để ý tới sự cảnh cáo của nàng đối với họ. Mà Tô gia không được tay cũng cho thế lực khác lời nói, dựa vào cái gì Tô gia có thể làm như vậy chúng ta thì không được? Thanh Nguyệt dưới cơn nóng giận bày ra bẫy rập, dẫn đại quân huyết tẩy Tô phủ, diệt cả nhà Tô gia. Giết sạch cả con chó, con gà cũng không tha. Nhưng mà cũng bởi vì điều này, Thanh Nguyệt chọc giận Hạo Đức Phương, tội danh là nàng thiết kế giả dùng danh nghĩa của Hạo Đức Phương, cũng chính là giả truyền pháp chỉ, trực tiếp bị cách chức thành sơn thần.
Miêu Nghị nghe được âm thầm than thở, hỏi:
- Ta nghe nói năm đó Tô Vận không có ở quản gia của Hạo phủ, Tô Vận trốn khỏi một kiếp là ngươi có ý bỏ qua sao?
Thanh Nguyệt đáp:
- Ta không nghĩ tới bỏ qua cho nàng ta. Tô Vận khi đó mặc dù không phải là quản gia của Hạo phủ, nhưng đã được Hạo Đức Phương giữ bên cạnh, mà điều này sau lưng cũng có sự thuận sóng đẩy thuyền của Tô gia. Tô gia có ý thành toàn cho Tô Vận và Hạo Đức Phương, một khi Tô Vận trở thành Vương Phi nữ thần rõ ràng có chỗ tốt với Tô gia. Thế nên Tô gia trên dưới đều nhạc kiến kỳ thành. Lúc này mới khiến cho Tô Vận tránh được một kiếp. Có thể nói, nếu như Tô gia lúc đó không bị diệt. Địa vị hiện giờ e rằng cũng không phải chuyện đùa. Mà Tô Vận cũng khó cản sự thúc đẩy của Tô gia. Chỉ sợ quan hệ giữa Tô Vận và Hạo Đức Phương không phải như hiện giờ. Đoán chừng cô ta đã sớm thành Vương Phi, chớ không phải cái gọi là quản gia chó má gì đó.
Miêu Nghị nhíu mày, cảm tình Hạo Đức Phương và Tô Vận đó biến thành quan hệ bất thường như hiện giờ đều là kiệt tác của vị này. Chiêu nhân người như vậy tự bản thân mình chẳng phải là rước lấy cái hận của người khác? Bất quá hắn lại kỳ quái hỏi:
- Dựa vào lực ảnh hưởng của Tô Vận, vì sao một mực không giết ngươi báo thù mà lưu lại ngươi đến nay?
Thanh Nguyệt cười lạnh đáp:
- Sợ rằng người đó không phải là không muốn giết ta, mà là giết ta rồi sẽ không có biện pháp giải thích với người bên dưới thôi. Tô gia bị diệt môn xong, có lực chấn nhiếp đội ngũ các đường dưới trướng của Hạo Đức Phương là cực lớn, cũng giảm bớt cực lớn sự chỉnh đốn của người này đối với đội ngũ các đường sau đó. Ta lúc đó cho là ta đã lập được công lớn, cho nên đối với việc ta bị Hạo Đức Phương cách chức thành sơn thần cũng không xem chuyện này là quan trọng. Ta cho rằng Hạo Đức Phương sớm hay muộn sẽ phải lần nữa khải dụng ta. Vì thế ta một mực chờ đợi chờ đợi. Chờ đến người trong thiên hạ đã quên sự tồn tại của ta, cũng không thấy Hạo Đức Phương có bất kỳ động tĩnh gì. Chờ đến khi ta tâm ý nguội lạnh mới biết ý nghĩ của ta năm đó có bao nhiêu ngây thơ. Ta cũng hiểu rõ, đối với Hạo Đức Phương mà nói, công lao mà ta lập được dù có lớn hơn nữa cũng không được trong yếu như Tô Vận đối với hắn. Mà ta cũng không còn đường có thể, chỉ cần Hạo Đức Phương vẫn tồn tại một ngày, Nam quân sẽ không có khả năng thả ta rời đi. Hậu quả của việc tự tiện thoát đi ta cũng không gánh nổi. Ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, thật vất vả chờ đến cơ hội thoát thân lần này… Đây chính là nguyên nhân ta đi tới đầu phục Quỷ Thị Tổng Trấn phủ. Ngưu tổng trấn còn có gì nghi ngờ sao?
Miêu Nghị không tỏ rõ ý kiến, nhìn về phía Long Tín:
- Còn ngươi?
Long Tín cũng không nhịn được tự giễu một tiếng:
- Nàng là bởi vì một nữ nhân, ta cũng là bởi vì một nữ nhân...
Hắn nói xong thì kể cặn kẽ tình huống.
Hai người đi vào nơi này thấy Miêu Nghị ngồi nghiêm chỉnh phía sau trường án, họ đã mơ hồ đoán được một chút gì. Vừa nghĩ tới sắp sửa chính thức thoát khỏi bóng ma của một ít người chính thức thoát khỏi nơi bị vây nhiều năm, tâm tình của hai người tuy nói không có bao nhiêu kích động, nhưng cũng cực kỳ phức tạp đấy.
Hai người khách khí chắp tay, Thanh Nguyệt hỏi:
- Không biết hai người bọn ta có cần phải đi hay không?
- Ta vẫn là câu nói đó, các ngươi tại sao muốn đầu phục Quỷ Thị Tổng Trấn phủ?
Hai người nhìn nhau, biết đây cơ hội, là cửa ải cuối cùng ra mặt thử rồi, nhưng chuyện này bảo hai người nói như thế nào đây? Cuối cùng vẫn là Long Tín từ từ nói:
- Muốn một cơ hội đông sơn tái khởi!
- Đông sơn tái khởi ư?
Miêu Nghị nói lạnh nhạt:
- Ngươi cảm thấy Quỷ Thị Tổng Trấn phủ có thể cho ngươi cơ hội này hay sao?
Long Tín đáp:
- Không xác định!
Miêu Nghị nhìn về phía Thanh Nguyệt hỏi:
- Còn ngươi?
Thanh Nguyệt lên tiếng trả lời:
- Không khác bao nhiêu so với hắn.
Miêu Nghị hỏi tiếp:
- Các ngươi lúc trước coi như là quyền cao chức trọng, ta muốn biết các ngươi lúc trước tại sao lại bị cách chức thành sơn thần, thổ địa? Ngươi nói trước di!
Hắn nói xong thì chỉ chỉ Thanh Nguyệt.
Thanh Nguyệt đáp:
- Hai người bọn ta đã đến đầu phục, chẳng lẽ đại nhân một chút cũng không nghe qua lai lịch của chúng ta hay sao?
Miêu Nghị đáp:
- Ít nhiều nghe nói chút, nhưng nguyên nhân trọng điểm không rõ ràng lắm.
Thanh Nguyệt hơi tự giễu cười một tiếng, cũng không làm gì, nói liên tục về tiền căn hậu quả ngay tại chỗ.
Nguyên nhân thật ra cũng rất đơn giản, Thiên Đình trước kia không phải cục diện như hiện giờ. Bình diệt Lục đạo không lâu, cục diện cũng hỗn loạn so với hiện tại, hoàn toàn không có thái bình như hiện giờ. Đội ngũ dưới trướng của Tứ đại Thiên Vương cũng là kéo đông kéo tây từ các nơi mà ra. Nhân mã phía dưới của người nào nhiều chút đỉnh, thực lực người nào mạnh một chút dĩ nhiên là muốn chiếm nhiều lợi ích. Nhưng thiên hạ vừa mới đánh xuống không bao lâu, rối loạn cứ tiếp tục như vậy dễ dàng xảy ra vấn đề. Nghiêm túc dưới trướng đội ngũ lửa sém lông mày, vì thế đại quân các đường đều thành lập đội ngũ tuần tra, bốn phía chung quanh tuần tra chỉnh đốn. Thanh Nguyệt chính là thủ hạ của Hạo Đức Phương phụ trách Nam Tuần Tra Sứ của phương diện này, lúc đó giết không ít người. Quản gia Tô Vận của Hạo Đức Phương cũng không phải nữ tử xuất thân từ nhà bình thường. Thế lực của gia tộc tương đương với một vị Hầu gia của Thiên Đình hiện tại. Thiên hạ tranh hùng thì Tô Vận vì trợ giúp Hạo Đức Phương giúp một tay đã khuyên Tô gia tương trợ mà Tô gia cũng đích xác lập được công lao hãn mã. Nhưng thiên hạ đánh xuống xong, Tô gia ý vào sự yêu quý của Hạo Đức Phương đối với Tô Vận, muốn nắm chặt thời cơ mở rộng thế lực. Bởi vì ai cũng biết thừa dịp trước khi thế cục chưa ổn định phải chiếm tiện nghi, một khi thế cục ổn định lại còn muốn làm loạn là không quá khả năng đấy. Thanh Nguyệt đã luôn cảnh cáo Tô gia, nhưng Tô gia căn bản không rãnh để ý tới sự cảnh cáo của nàng đối với họ. Mà Tô gia không được tay cũng cho thế lực khác lời nói, dựa vào cái gì Tô gia có thể làm như vậy chúng ta thì không được? Thanh Nguyệt dưới cơn nóng giận bày ra bẫy rập, dẫn đại quân huyết tẩy Tô phủ, diệt cả nhà Tô gia. Giết sạch cả con chó, con gà cũng không tha. Nhưng mà cũng bởi vì điều này, Thanh Nguyệt chọc giận Hạo Đức Phương, tội danh là nàng thiết kế giả dùng danh nghĩa của Hạo Đức Phương, cũng chính là giả truyền pháp chỉ, trực tiếp bị cách chức thành sơn thần.
Miêu Nghị nghe được âm thầm than thở, hỏi:
- Ta nghe nói năm đó Tô Vận không có ở quản gia của Hạo phủ, Tô Vận trốn khỏi một kiếp là ngươi có ý bỏ qua sao?
Thanh Nguyệt đáp:
- Ta không nghĩ tới bỏ qua cho nàng ta. Tô Vận khi đó mặc dù không phải là quản gia của Hạo phủ, nhưng đã được Hạo Đức Phương giữ bên cạnh, mà điều này sau lưng cũng có sự thuận sóng đẩy thuyền của Tô gia. Tô gia có ý thành toàn cho Tô Vận và Hạo Đức Phương, một khi Tô Vận trở thành Vương Phi nữ thần rõ ràng có chỗ tốt với Tô gia. Thế nên Tô gia trên dưới đều nhạc kiến kỳ thành. Lúc này mới khiến cho Tô Vận tránh được một kiếp. Có thể nói, nếu như Tô gia lúc đó không bị diệt. Địa vị hiện giờ e rằng cũng không phải chuyện đùa. Mà Tô Vận cũng khó cản sự thúc đẩy của Tô gia. Chỉ sợ quan hệ giữa Tô Vận và Hạo Đức Phương không phải như hiện giờ. Đoán chừng cô ta đã sớm thành Vương Phi, chớ không phải cái gọi là quản gia chó má gì đó.
Miêu Nghị nhíu mày, cảm tình Hạo Đức Phương và Tô Vận đó biến thành quan hệ bất thường như hiện giờ đều là kiệt tác của vị này. Chiêu nhân người như vậy tự bản thân mình chẳng phải là rước lấy cái hận của người khác? Bất quá hắn lại kỳ quái hỏi:
- Dựa vào lực ảnh hưởng của Tô Vận, vì sao một mực không giết ngươi báo thù mà lưu lại ngươi đến nay?
Thanh Nguyệt cười lạnh đáp:
- Sợ rằng người đó không phải là không muốn giết ta, mà là giết ta rồi sẽ không có biện pháp giải thích với người bên dưới thôi. Tô gia bị diệt môn xong, có lực chấn nhiếp đội ngũ các đường dưới trướng của Hạo Đức Phương là cực lớn, cũng giảm bớt cực lớn sự chỉnh đốn của người này đối với đội ngũ các đường sau đó. Ta lúc đó cho là ta đã lập được công lớn, cho nên đối với việc ta bị Hạo Đức Phương cách chức thành sơn thần cũng không xem chuyện này là quan trọng. Ta cho rằng Hạo Đức Phương sớm hay muộn sẽ phải lần nữa khải dụng ta. Vì thế ta một mực chờ đợi chờ đợi. Chờ đến người trong thiên hạ đã quên sự tồn tại của ta, cũng không thấy Hạo Đức Phương có bất kỳ động tĩnh gì. Chờ đến khi ta tâm ý nguội lạnh mới biết ý nghĩ của ta năm đó có bao nhiêu ngây thơ. Ta cũng hiểu rõ, đối với Hạo Đức Phương mà nói, công lao mà ta lập được dù có lớn hơn nữa cũng không được trong yếu như Tô Vận đối với hắn. Mà ta cũng không còn đường có thể, chỉ cần Hạo Đức Phương vẫn tồn tại một ngày, Nam quân sẽ không có khả năng thả ta rời đi. Hậu quả của việc tự tiện thoát đi ta cũng không gánh nổi. Ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, thật vất vả chờ đến cơ hội thoát thân lần này… Đây chính là nguyên nhân ta đi tới đầu phục Quỷ Thị Tổng Trấn phủ. Ngưu tổng trấn còn có gì nghi ngờ sao?
Miêu Nghị không tỏ rõ ý kiến, nhìn về phía Long Tín:
- Còn ngươi?
Long Tín cũng không nhịn được tự giễu một tiếng:
- Nàng là bởi vì một nữ nhân, ta cũng là bởi vì một nữ nhân...
Hắn nói xong thì kể cặn kẽ tình huống.