Nhất là Mộ Dung Tinh Hoa, nhìn Miêu Nghị không kiêu ngạo cũng không tự ti trò chuyện với Đông Phương Liệt, trong lòng lại cảm khái vạn phần. Chỉ chớp mắt hắn đã thành một phương chư hầu rồi, còn tự bản thân mình năm đó cậy dựa vào Tào Vạn Tường từ Đô Thống giờ biến thành phó Đô Thống. Còn vị này lại từ một vị thiên tướng của Thiên Nhai biến thành Đô Thống, chỉ sợ người năm đó không ai không nghĩ tới a!
Mà từ khi Miêu Nghị khuấy động gió mây trên thọ yến của Hạ Hầu Thiên Ông biến hóa mãi cho tới hôm nay, Mộ Dung Tinh Hoa ở bên này lại nhìn thấy hết ở trong mắt. Bản lãnh phiên vân phúc vũ như vậy thử hỏi thiên hạ người ở cấp bậc của Ngưu Hữu Đức còn có ai có thể làm được? Nàng tự nhận mình không có bản lãnh này, quả thực xem thấy mà cảm thán.
Vào lúc nàng tới tìm nơi nương tựa ở chỗ Miêu Nghị, còn cho là mình là đã mang than tới sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, còn tưởng rằng người ta đang lạc phách khó có thể ngóc đầu trở lên được. Ai ngờ cục diện khó khăn như vậy người ta nghiêng người liền thoát khỏi khốn cục, còn nâng cao một bước nữa, người ta trong lòng sớm có gò khe (nắm chắc) rồi! Nàng ngẫm lại lúc trước ý nghĩ của mình khi đến tìm nơi nương tựa, cũng cảm thấy thật buồn cười, người ta căn bản cũng không cần bản thân mình đến tự cho là tặng than sưởi ấm trong ngày gió tuyết lạnh giá đâu.
Nam nhân ưu tú vĩnh viễn đều ưu tú như vậy. Đây là một câu nói lẩm bẩm trong lòng Mộ Dung Tinh Hoa.
Đông Phương Liệt cũng đích xác không có ý lưu lại nữa, nói đi là đi tập hợp đội ngũ Cận Vệ quân tức khắc xuất phát.
Trên thực tế người ở cấp bậc như hắn thật ra không cần thiết nể mặt Miêu Nghị cái gì, hoàn toàn không phải là những người trên cùng một cấp bậc, có thể cùng Miêu Nghị tâm bình khí hòa nói nhiều như vậy, là do năng lực của Miêu Nghị biểu hiện ra, khiến cho hắn hạ thấp tư thái.
Người là từ bên trong Tổng Trấn phủ thông đến mặt đất ly khai, Miêu Nghị soái lĩnh bộ phận đội ngũ tự mình đưa đến mặt đất.
Sau khi nhìn theo đám người ấy hoàn toàn biến mất, Miêu Nghị lại dẫn bộ phận này người của mình quay trở lại ở bên trong đại điện nghị sự, đợi hắn ngồi xuống chủ vị, một đám người đã đều đồng loạt chắp tay nói:
- Tham kiến Đô Thống đại nhân!
Là người thì sẽ có phàm tâm, cho dù là người trong giới tu hành cũng khó tránh khỏi. Cung kính lúc này tự nhiên có quan hệ với việc Miêu Nghị nắm quyền lực trong tay, quyết định được tiền đồ vị trí của những người này. Đối với người trong tu hành mà nói vị trí cho dù là hơi phân một chút xíu cao thấp như vậy, phóng tầm mắt nhìn thời gian chênh lệch trong tương lai vốn không phải là một năm hai năm, mà là ngàn năm vạn năm, thậm chí là còn lâu hơn.
- Không cần đa lễ!
Miêu Nghị đưa tay đỡ nhẹ một cái, cau mày nói:
- Mọi người đều là Tổng Trấn phủ... Nói thuận miệng rồi, mọi người đều là nhân tài kiệt xuất của Đô Thống phủ, mọi người cũng biết Đô Thống phủ có rất nhiều vị trí đều đang ở tình trạng trống không, nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là mọi người sau khi bị cách chức biến thành sơn thần, thổ địa cấp bậc cũng đều quá thấp rồi. Mà những kẻ sau khi bị cách chức hạ cấp bậc ảnh hưởng không lớn thì phần lớn đều là người có chút ít bối cảnh hỗ trợ nói chuyện. Những người như vậy cũng sẽ không đến đầu phục ta. Giống như các ngươi là những kẻ xui xẻo như vậy mới có thể quyết định đến đầu ta.
Lời nói này mọi người có chút mỉm cười, cũng không phải sao, trước kia nếu hơi còn cảm thấy có chút hi vọng, phía trên còn có người hỗ trợ nói chuyện, thì ai lại sẽ đến tìm nơi nương tựa ở Quỷ Thị này?
Miêu Nghị tiếp tục nói:
- Ý chỉ của Thiên Hậu nương nương mọi người đều thấy rồi, giờ này Đô Thống phủ không giống với Quỷ Thị Tổng Trấn phủ trước kia rồi. Trước kia Tổng Trấn phủ ở Quỷ Thị là đặt tại Quỷ Thị cho góp đủ số. Hiện tại chính thức lọt vào bên trong sự quản hạt của Thiên Tẫn cung. Thiên Hậu nương nương đã hạ chỉ lệnh cho ta đều phải dựng tốt giàn giáo hết, các chức vị đều chuẩn bị đầy đủ. Nhưng mà có thể nói là chúng ta đội ngũ rất thiếu so với Đô Thống phủ khác là không thể so được rồi, nhưng là dưới quyền quản hạt có hai vị phó Đô Thống, mười tổng trấn, 20 Phó tổng trấn, 100 Đại thống lĩnh, 200 phó Đại thống lĩnh, một ngàn thống lĩnh, hai ngàn phó thống lĩnh. Số vị trí chức quyền này là một con số không ít, nếu tính thêm hơn vạn thiên tướng, và mười vạn Bách phu trưởng trăm vạn Ngũ trưởng phía dưới nữa thì... Thật ra, chúng ta phân bổ hết vị trí này thì đội ngũ mười vạn của chúng ta cũng không có một binh một tốt nào nữa. Tất cả mọi người đều là làm quan, chuyện như vậy ta còn là lần đầu tiên đụng phải, cũng là ta ngay từ đầu không ngờ đến.
- Ha ha!
Một đám người đều nhịn không được bật cười. Thử ngẫm lại quả thật đúng là như vậy, đội ngũ mười vạn này một tên binh lính đều không có. Tất cả đều là quan, loại chuyện kỳ quái này mọi người cũng thật là lần đầu tiên gặp được.
Thanh Nguyệt cười chêm vào một câu:
- Đại nhân, dựa vào thực lực Đô Thống phủ chúng ta, nói ra thì cũng gánh chịu nổi đây, mọi người nói có đúng hay không?
- Vâng!
Một đám người ồn ào theo.
Thấy không khí hiện trường không tệ, Miêu Nghị tiếp tục nói:
- Mọi người đừng cao hứng quá sớm, vẫn là câu nói kia, các ngươi cấp bậc quá thấp rồi, cấp bậc hơi cao một chút cũng chẳng qua là hắc giáp thiên binh, ta cứng rắn đẩy thì giỏi lắm cho các ngươi làm tới tên Bách phu trưởng là cùng. Vị trí thiên tướng ít nhất phải tới cấp bậc kim giáp, các ngươi cảm thấy các ngươi đủ tư cách sao? Ta cũng không có cái đầu lớn như vậy để cứng rắn ủi đít các ngươi lên. Đây cũng không phải là đẩy một người hai người, tập thể mười vạn người thăng cấp đổi lại ai cũng đẩy không nổi a. Mọi người nói một chút coi, phải làm thế nào đây chứ?
Một đám người nhất thời hết chỗ nói rồi, không ít người lần nữa hận ngứa hàm răng đối với kẻ năm xưa cách chức bọn họ. Đây rõ ràng là khiến cho bọn họ khó có thể bò dậy mà. Nhưng mà nói đi thì cũng nói lại, năm đó người chỉnh bọn họ vốn là không muốn để cho bọn họ dễ dàng bò dậy. Mà cái này không phải là tại chỗ cũ, nếu như được vị đại nhân vật ở trên ấy nhìn trúng rồi, còn có cơ hội sửa lại án xử sai. Một khi sửa lại án xử sai trực tiếp phục hồi cấp cũ cũng đều có khả năng. Nhưng mọi người đều đã nương tựa vào Quỷ Thị bên này rồi. Nơi này không có quyền sửa lại án xử sai cho bọn họ, chỗ cũ càng không có thể sửa lại án sai cho bọn họ nữa rồi.
Long Tín đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự bình tĩnh:
- Cũng không phải là không có tiền lệ, giống như loại khuếch trương Tổng Trấn phủ thành Đô Thống phủ này, toàn diện cất cao này, trước kia từng có những chuyện tương tự. Có thể cho đội ngũ cũ toàn bộ thăng một cấp để sử dụng, chỉ phải xem đại nhân có thể tranh thủ được hay không thôi.
- Vậy à?
Miêu Nghị ánh mắt sáng lên, chỉ chỉ hắn.
- Chuyện này ngươi suy nghĩ thật kỹ, xem cói cụ thể là có tiền lệ nào, chỉ cần có thể lấy ra ví dụ, quay trở về ta cũng tiện hướng lên trên tận lực tranh thủ cho mọi người.
Mà từ khi Miêu Nghị khuấy động gió mây trên thọ yến của Hạ Hầu Thiên Ông biến hóa mãi cho tới hôm nay, Mộ Dung Tinh Hoa ở bên này lại nhìn thấy hết ở trong mắt. Bản lãnh phiên vân phúc vũ như vậy thử hỏi thiên hạ người ở cấp bậc của Ngưu Hữu Đức còn có ai có thể làm được? Nàng tự nhận mình không có bản lãnh này, quả thực xem thấy mà cảm thán.
Vào lúc nàng tới tìm nơi nương tựa ở chỗ Miêu Nghị, còn cho là mình là đã mang than tới sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, còn tưởng rằng người ta đang lạc phách khó có thể ngóc đầu trở lên được. Ai ngờ cục diện khó khăn như vậy người ta nghiêng người liền thoát khỏi khốn cục, còn nâng cao một bước nữa, người ta trong lòng sớm có gò khe (nắm chắc) rồi! Nàng ngẫm lại lúc trước ý nghĩ của mình khi đến tìm nơi nương tựa, cũng cảm thấy thật buồn cười, người ta căn bản cũng không cần bản thân mình đến tự cho là tặng than sưởi ấm trong ngày gió tuyết lạnh giá đâu.
Nam nhân ưu tú vĩnh viễn đều ưu tú như vậy. Đây là một câu nói lẩm bẩm trong lòng Mộ Dung Tinh Hoa.
Đông Phương Liệt cũng đích xác không có ý lưu lại nữa, nói đi là đi tập hợp đội ngũ Cận Vệ quân tức khắc xuất phát.
Trên thực tế người ở cấp bậc như hắn thật ra không cần thiết nể mặt Miêu Nghị cái gì, hoàn toàn không phải là những người trên cùng một cấp bậc, có thể cùng Miêu Nghị tâm bình khí hòa nói nhiều như vậy, là do năng lực của Miêu Nghị biểu hiện ra, khiến cho hắn hạ thấp tư thái.
Người là từ bên trong Tổng Trấn phủ thông đến mặt đất ly khai, Miêu Nghị soái lĩnh bộ phận đội ngũ tự mình đưa đến mặt đất.
Sau khi nhìn theo đám người ấy hoàn toàn biến mất, Miêu Nghị lại dẫn bộ phận này người của mình quay trở lại ở bên trong đại điện nghị sự, đợi hắn ngồi xuống chủ vị, một đám người đã đều đồng loạt chắp tay nói:
- Tham kiến Đô Thống đại nhân!
Là người thì sẽ có phàm tâm, cho dù là người trong giới tu hành cũng khó tránh khỏi. Cung kính lúc này tự nhiên có quan hệ với việc Miêu Nghị nắm quyền lực trong tay, quyết định được tiền đồ vị trí của những người này. Đối với người trong tu hành mà nói vị trí cho dù là hơi phân một chút xíu cao thấp như vậy, phóng tầm mắt nhìn thời gian chênh lệch trong tương lai vốn không phải là một năm hai năm, mà là ngàn năm vạn năm, thậm chí là còn lâu hơn.
- Không cần đa lễ!
Miêu Nghị đưa tay đỡ nhẹ một cái, cau mày nói:
- Mọi người đều là Tổng Trấn phủ... Nói thuận miệng rồi, mọi người đều là nhân tài kiệt xuất của Đô Thống phủ, mọi người cũng biết Đô Thống phủ có rất nhiều vị trí đều đang ở tình trạng trống không, nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là mọi người sau khi bị cách chức biến thành sơn thần, thổ địa cấp bậc cũng đều quá thấp rồi. Mà những kẻ sau khi bị cách chức hạ cấp bậc ảnh hưởng không lớn thì phần lớn đều là người có chút ít bối cảnh hỗ trợ nói chuyện. Những người như vậy cũng sẽ không đến đầu phục ta. Giống như các ngươi là những kẻ xui xẻo như vậy mới có thể quyết định đến đầu ta.
Lời nói này mọi người có chút mỉm cười, cũng không phải sao, trước kia nếu hơi còn cảm thấy có chút hi vọng, phía trên còn có người hỗ trợ nói chuyện, thì ai lại sẽ đến tìm nơi nương tựa ở Quỷ Thị này?
Miêu Nghị tiếp tục nói:
- Ý chỉ của Thiên Hậu nương nương mọi người đều thấy rồi, giờ này Đô Thống phủ không giống với Quỷ Thị Tổng Trấn phủ trước kia rồi. Trước kia Tổng Trấn phủ ở Quỷ Thị là đặt tại Quỷ Thị cho góp đủ số. Hiện tại chính thức lọt vào bên trong sự quản hạt của Thiên Tẫn cung. Thiên Hậu nương nương đã hạ chỉ lệnh cho ta đều phải dựng tốt giàn giáo hết, các chức vị đều chuẩn bị đầy đủ. Nhưng mà có thể nói là chúng ta đội ngũ rất thiếu so với Đô Thống phủ khác là không thể so được rồi, nhưng là dưới quyền quản hạt có hai vị phó Đô Thống, mười tổng trấn, 20 Phó tổng trấn, 100 Đại thống lĩnh, 200 phó Đại thống lĩnh, một ngàn thống lĩnh, hai ngàn phó thống lĩnh. Số vị trí chức quyền này là một con số không ít, nếu tính thêm hơn vạn thiên tướng, và mười vạn Bách phu trưởng trăm vạn Ngũ trưởng phía dưới nữa thì... Thật ra, chúng ta phân bổ hết vị trí này thì đội ngũ mười vạn của chúng ta cũng không có một binh một tốt nào nữa. Tất cả mọi người đều là làm quan, chuyện như vậy ta còn là lần đầu tiên đụng phải, cũng là ta ngay từ đầu không ngờ đến.
- Ha ha!
Một đám người đều nhịn không được bật cười. Thử ngẫm lại quả thật đúng là như vậy, đội ngũ mười vạn này một tên binh lính đều không có. Tất cả đều là quan, loại chuyện kỳ quái này mọi người cũng thật là lần đầu tiên gặp được.
Thanh Nguyệt cười chêm vào một câu:
- Đại nhân, dựa vào thực lực Đô Thống phủ chúng ta, nói ra thì cũng gánh chịu nổi đây, mọi người nói có đúng hay không?
- Vâng!
Một đám người ồn ào theo.
Thấy không khí hiện trường không tệ, Miêu Nghị tiếp tục nói:
- Mọi người đừng cao hứng quá sớm, vẫn là câu nói kia, các ngươi cấp bậc quá thấp rồi, cấp bậc hơi cao một chút cũng chẳng qua là hắc giáp thiên binh, ta cứng rắn đẩy thì giỏi lắm cho các ngươi làm tới tên Bách phu trưởng là cùng. Vị trí thiên tướng ít nhất phải tới cấp bậc kim giáp, các ngươi cảm thấy các ngươi đủ tư cách sao? Ta cũng không có cái đầu lớn như vậy để cứng rắn ủi đít các ngươi lên. Đây cũng không phải là đẩy một người hai người, tập thể mười vạn người thăng cấp đổi lại ai cũng đẩy không nổi a. Mọi người nói một chút coi, phải làm thế nào đây chứ?
Một đám người nhất thời hết chỗ nói rồi, không ít người lần nữa hận ngứa hàm răng đối với kẻ năm xưa cách chức bọn họ. Đây rõ ràng là khiến cho bọn họ khó có thể bò dậy mà. Nhưng mà nói đi thì cũng nói lại, năm đó người chỉnh bọn họ vốn là không muốn để cho bọn họ dễ dàng bò dậy. Mà cái này không phải là tại chỗ cũ, nếu như được vị đại nhân vật ở trên ấy nhìn trúng rồi, còn có cơ hội sửa lại án xử sai. Một khi sửa lại án xử sai trực tiếp phục hồi cấp cũ cũng đều có khả năng. Nhưng mọi người đều đã nương tựa vào Quỷ Thị bên này rồi. Nơi này không có quyền sửa lại án xử sai cho bọn họ, chỗ cũ càng không có thể sửa lại án sai cho bọn họ nữa rồi.
Long Tín đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự bình tĩnh:
- Cũng không phải là không có tiền lệ, giống như loại khuếch trương Tổng Trấn phủ thành Đô Thống phủ này, toàn diện cất cao này, trước kia từng có những chuyện tương tự. Có thể cho đội ngũ cũ toàn bộ thăng một cấp để sử dụng, chỉ phải xem đại nhân có thể tranh thủ được hay không thôi.
- Vậy à?
Miêu Nghị ánh mắt sáng lên, chỉ chỉ hắn.
- Chuyện này ngươi suy nghĩ thật kỹ, xem cói cụ thể là có tiền lệ nào, chỉ cần có thể lấy ra ví dụ, quay trở về ta cũng tiện hướng lên trên tận lực tranh thủ cho mọi người.