Miêu Nghị lặng thinh,vốn hắn chỉ khách khí mà nói như vậy ai ngờ Thăng Mộ Tuyết lại tưởng thật, trước kia Thăng Mộ Tuyết đều mời như thế này, thế nhưng khách khí một cái xem như xong, hiện tại lời nói lại bị chặn, đổi giọng không hay đành phải gật đầu nói:
- Được. Nhất định đến.
Thăng Mộ Tuyết nghe vậy cười nói:
- Biết phủ ta ở đâu rồi phải không? Lát quay lại cũng đừng lấy cớ không tìm thấy đường đấy.
- Liên lạc với ngươi là được, chắc hẳn sẽ không có gia đình cố ý dẫn sai đường đâu.
Miêu Nghị trêu chọc một tiếng, ấn tượng của hắn về gia hỏa này cũng không tệ. Không có dã tâm gì, đối xử với mọi người vừa thật thà lại vừa chân thành, cộng thêm ít khúc mắc về vụ lợi, trường hợp này Miêu Nghị cũng muốn để mặt mũi hắn chu toàn, càng tăng thêm hảo cảm của Miêu Nghị đối với hắn.
- Ha ha, đi đây.
Thăng Mộ Tuyết cười cười, vỗ vỗ bả vai Miêu Nghị, rồi quay người rời đi. Miêu Nghị chắp tay đưa tiễn.
Đám người Khấu gia rời đi, quay đầu lại chỉ thấy Khấu Cần truyền âm hừ lạnh với Khấu Miễn.
- Lão lục nhà mình đúng là người hiền lành, thật hồ đồ.
Khấu Miễn thở dài một hơi.
- Nếu như biết rõ thế còn nói gì nữa. Mộ Tuyết cũng không tranh danh đoạt lợi, hắn là người như vậy. Cho quyền cũng không muốn chỉ cầu được tự tại, mọi người đều biết hắn và Ngưu Hữu Đức có qua lại cũng không ai để trong lòng đâu, sẽ không liên quan đến Khấu gia, nhị ca đừng suy nghĩ nhiều.
Bên này vừa tan cuộc không lâu thì đã có cung nữ tiến đến mời Miêu nghị đi, Miêu Nghị lại đứng chờ một chỗ trong ngự viên.
Trong lúc ở ngự viên chờ đợi, một con Thải Phượng nhẹ nhàng đáp xuống trên một bức tường cách đó không xa. Lông chim hoa lệ, dáng vẻ xinh đẹp giữa lúc quay đầu thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn về phía Miêu Nghị.
Thỉnh thoảng Miêu Nghị cũng thoáng dò xét, lần trước từng có kiếp làm Phượng Hoàng, hắn sẽ không dám tiến lên trêu chọc nữa.
Cứ đợi ở đây trọn vẹn một canh giờ mới lại có cung nữ đến mời hắn đi cùng.
Lần này là chính thức tiến vào ngự viên, chuyển qua các kỳ hoa dị cảnh, trong các lầu đình đài phía trước đều là những giai nhân tuyệt sắc đang bàn chuyện, đều là phi tử trong nội cung, một đám phu tử sao trăng bao quanh, Chiến Như Ý ở chính giữa như hạc lạc giữa bầy gà.
Miêu Nghị ánh mắt mờ mịt đánh giá, liền thả lỏng ánh mắt, biết rõ nơi này nhiều phi tử như vậy không thích hợp để nhìn loạn khắp nơi. Hắn không thấy được Chiến Như Ý, trong lòng lại nói thầm, nhiều nữ nhân như vậy, Thanh chủ ứng phó thể nào đây?
Nơi đây đột nhiên xuất hiện một người đàn ông xa lại các phi tử chưa có cơ hội tiếp xúc với đàn ông bên ngoài đều lần lượt chú ý đến hắn. Chiến Như Ý cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt theo hắn mà di chuyển.
- Là Ngưu Hữu Đức phải không, sao lại đến đây?
- Còn có thể là gì nữa, đoán chừng là vị kia muốn triệu kiến, lá gan cũng thật lớn, dám ở hậu cung trêu chọc nam nhân bên ngoài.
- Đừng loạn tước đầu lưỡi, cẩn thận bị người khác nghe thấy, vị kia hiện tại đã có thiên tử hộ thể.
- Mẹ đẻ của thiên tử cũng không thể tùy ý trêu đùa đàn ông bên ngoài để hắn tiến vào hậu cung. Còn ra thể thống gì, không phải là ý vào Hạ Hầu gia sao?
- Có lẽ không phải như mọi người nghĩ đâu, đoán chừng bệ hạ ở cùng một chỗ với vị kia, nếu không vị kia sao lại lớn mật dám tùy ý triệu kiến nam nhân bên ngoài đâu.
Chiến Như Ý đứng bên cạnh đám người kia nói nhỏ, chủ đề ở đây đều là sự ghen tuông, ghen ghét với Thiên Hậu mà thôi.
Càng nhiều người nữa lại đang thảo luận chủ đề khác, phần lớn các phi tử ở vườn tiêu khiển bái kiến Miêu Nghị. Dù sao Miêu nghị cũng đã là Ngự Viên Tổng Trấn, lại đứng ở Ngự Điền nhiều năm như vậy.
- Tuổi trẻ như vậy đã an vị ở vị trí đô thống, đã thành chư hầu một phương, chỉ sợ rằng đệ tử quyền ý trong triều cũng chưa có ai đi, vận khí thật tốt?
- Vận khí? Dẫn binh một nửa quan Hổ Kỳ đánh tan hơn trăm vạn binh tinh nhuệ, danh chấn thiên dạ, triều đình mây mưa thất thường, điều này không phải dựa vào vận khí mà có được, là dựa vào bản lĩnh cả đấy.
- Thật là trâu bò, không biết có thể được vị trí trong triều đày hay không.
- Sợ là quá sức khu vực U Minh quá mạnh mẽ, đoán chừng bệ hạ cũng không để cho Thiên Tẫn Cung có quyền thế quá lớn đâu.
Đối với Miêu Nghị mà nói, mặc dù hắn đã từng là Tổng Trân ngự viên, thế nhưng hắn chưa từng tiếp xúc với hậu cung thiên đình, đây là lần đầu tiên đến.
Một đường đi thẳng vào chính cung nội viện, theo cung nữ đi đến. Nga Mi đang đứng đợi ở kia lại dẫn Miêu Nghị tiến vào trong điện.
Trong điện, Thanh chủ đang dỗ dành một hài nhi trắng trẻo mập mạp trong ngực, hạ Hầu Thừa Vũ ở bên cạnh đùa với con, có vài cung nữ đứng bên cạnh. Miêu Nghị bước vào nhìn qua có chút im lặng. Không nghỉ đến bản thân lại có thể có cơ hội nhìn thấy tình huống này của Thiên Đế và Thiên Hậu.
- Tiểu thần tham kiến bệ hạ, tham kiến nương nương, tham kiến thiên tử.
Miêu Nghị hành lễ.
- Miễn lễ.
Hạ Hầu Thừa Vũ đưa bàn tay ra yếu ớt đỡ một cái. Thanh chủ nhìn nhìn Miêu Nghị, lại liếc mắt nhìn Hạ Hầu Thừa Vũ, đưa đứa bé trong ngực cho Nga Mi:
- Đưa thiên tử ra ngoài dạo chơi, các ngươi đều lui ra đi.
- Vâng.
Nga Mi đang ôm đứa bé cùng các cung nữ khác nhận lệnh rời đi, chỉ là Nga Mi có chút không yên lòng mà ánh mắt khẽ quét qua Hạ Hầu Thừa Vũ và Miêu Nghị, thế nhưng Thanh Chủ đã lên tiếng, nàng cũng không dám kháng chỉ.
Không còn những người khác, Thanh chủ quay người ngồi vào vị trí chủ vị, phất phất tay:
- Các ngươi nói công sự các ngươi, trẫm ở bên cạnh nghe một chút.
Dứt lời thì bưng chén trà nhỏ lên nhấp một ngụm.
Hạ Hầu Thừa Vũ cúi thấp người đáp ứng, đối diện với Ngưu Thừa Đức, trong ánh mắt khó nén được vui vẻ, hỏi:
- Ngưu Hữu Đức, tình huống phủ đô thống U Minh bên kia thế nào rồi?
- Tình hình khá tốt, mười vạn đại quân cẩn tuân theo ý chỉ nương nương...
Miêu Nghị khái quát tình huống lại báo cáo. Cũng không biết Hạ hầu Thừa Vũ có hiểu những chuyện này hay không, dù sao bộ dáng nghe cũng rất cẩn thận. Thanh Chủ ngồi ở chủ vị cũng không nâng mi mắt một cái, giống như việc này chẳng liên quan đến mình.
- Được. Nhất định đến.
Thăng Mộ Tuyết nghe vậy cười nói:
- Biết phủ ta ở đâu rồi phải không? Lát quay lại cũng đừng lấy cớ không tìm thấy đường đấy.
- Liên lạc với ngươi là được, chắc hẳn sẽ không có gia đình cố ý dẫn sai đường đâu.
Miêu Nghị trêu chọc một tiếng, ấn tượng của hắn về gia hỏa này cũng không tệ. Không có dã tâm gì, đối xử với mọi người vừa thật thà lại vừa chân thành, cộng thêm ít khúc mắc về vụ lợi, trường hợp này Miêu Nghị cũng muốn để mặt mũi hắn chu toàn, càng tăng thêm hảo cảm của Miêu Nghị đối với hắn.
- Ha ha, đi đây.
Thăng Mộ Tuyết cười cười, vỗ vỗ bả vai Miêu Nghị, rồi quay người rời đi. Miêu Nghị chắp tay đưa tiễn.
Đám người Khấu gia rời đi, quay đầu lại chỉ thấy Khấu Cần truyền âm hừ lạnh với Khấu Miễn.
- Lão lục nhà mình đúng là người hiền lành, thật hồ đồ.
Khấu Miễn thở dài một hơi.
- Nếu như biết rõ thế còn nói gì nữa. Mộ Tuyết cũng không tranh danh đoạt lợi, hắn là người như vậy. Cho quyền cũng không muốn chỉ cầu được tự tại, mọi người đều biết hắn và Ngưu Hữu Đức có qua lại cũng không ai để trong lòng đâu, sẽ không liên quan đến Khấu gia, nhị ca đừng suy nghĩ nhiều.
Bên này vừa tan cuộc không lâu thì đã có cung nữ tiến đến mời Miêu nghị đi, Miêu Nghị lại đứng chờ một chỗ trong ngự viên.
Trong lúc ở ngự viên chờ đợi, một con Thải Phượng nhẹ nhàng đáp xuống trên một bức tường cách đó không xa. Lông chim hoa lệ, dáng vẻ xinh đẹp giữa lúc quay đầu thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn về phía Miêu Nghị.
Thỉnh thoảng Miêu Nghị cũng thoáng dò xét, lần trước từng có kiếp làm Phượng Hoàng, hắn sẽ không dám tiến lên trêu chọc nữa.
Cứ đợi ở đây trọn vẹn một canh giờ mới lại có cung nữ đến mời hắn đi cùng.
Lần này là chính thức tiến vào ngự viên, chuyển qua các kỳ hoa dị cảnh, trong các lầu đình đài phía trước đều là những giai nhân tuyệt sắc đang bàn chuyện, đều là phi tử trong nội cung, một đám phu tử sao trăng bao quanh, Chiến Như Ý ở chính giữa như hạc lạc giữa bầy gà.
Miêu Nghị ánh mắt mờ mịt đánh giá, liền thả lỏng ánh mắt, biết rõ nơi này nhiều phi tử như vậy không thích hợp để nhìn loạn khắp nơi. Hắn không thấy được Chiến Như Ý, trong lòng lại nói thầm, nhiều nữ nhân như vậy, Thanh chủ ứng phó thể nào đây?
Nơi đây đột nhiên xuất hiện một người đàn ông xa lại các phi tử chưa có cơ hội tiếp xúc với đàn ông bên ngoài đều lần lượt chú ý đến hắn. Chiến Như Ý cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt theo hắn mà di chuyển.
- Là Ngưu Hữu Đức phải không, sao lại đến đây?
- Còn có thể là gì nữa, đoán chừng là vị kia muốn triệu kiến, lá gan cũng thật lớn, dám ở hậu cung trêu chọc nam nhân bên ngoài.
- Đừng loạn tước đầu lưỡi, cẩn thận bị người khác nghe thấy, vị kia hiện tại đã có thiên tử hộ thể.
- Mẹ đẻ của thiên tử cũng không thể tùy ý trêu đùa đàn ông bên ngoài để hắn tiến vào hậu cung. Còn ra thể thống gì, không phải là ý vào Hạ Hầu gia sao?
- Có lẽ không phải như mọi người nghĩ đâu, đoán chừng bệ hạ ở cùng một chỗ với vị kia, nếu không vị kia sao lại lớn mật dám tùy ý triệu kiến nam nhân bên ngoài đâu.
Chiến Như Ý đứng bên cạnh đám người kia nói nhỏ, chủ đề ở đây đều là sự ghen tuông, ghen ghét với Thiên Hậu mà thôi.
Càng nhiều người nữa lại đang thảo luận chủ đề khác, phần lớn các phi tử ở vườn tiêu khiển bái kiến Miêu Nghị. Dù sao Miêu nghị cũng đã là Ngự Viên Tổng Trấn, lại đứng ở Ngự Điền nhiều năm như vậy.
- Tuổi trẻ như vậy đã an vị ở vị trí đô thống, đã thành chư hầu một phương, chỉ sợ rằng đệ tử quyền ý trong triều cũng chưa có ai đi, vận khí thật tốt?
- Vận khí? Dẫn binh một nửa quan Hổ Kỳ đánh tan hơn trăm vạn binh tinh nhuệ, danh chấn thiên dạ, triều đình mây mưa thất thường, điều này không phải dựa vào vận khí mà có được, là dựa vào bản lĩnh cả đấy.
- Thật là trâu bò, không biết có thể được vị trí trong triều đày hay không.
- Sợ là quá sức khu vực U Minh quá mạnh mẽ, đoán chừng bệ hạ cũng không để cho Thiên Tẫn Cung có quyền thế quá lớn đâu.
Đối với Miêu Nghị mà nói, mặc dù hắn đã từng là Tổng Trân ngự viên, thế nhưng hắn chưa từng tiếp xúc với hậu cung thiên đình, đây là lần đầu tiên đến.
Một đường đi thẳng vào chính cung nội viện, theo cung nữ đi đến. Nga Mi đang đứng đợi ở kia lại dẫn Miêu Nghị tiến vào trong điện.
Trong điện, Thanh chủ đang dỗ dành một hài nhi trắng trẻo mập mạp trong ngực, hạ Hầu Thừa Vũ ở bên cạnh đùa với con, có vài cung nữ đứng bên cạnh. Miêu Nghị bước vào nhìn qua có chút im lặng. Không nghỉ đến bản thân lại có thể có cơ hội nhìn thấy tình huống này của Thiên Đế và Thiên Hậu.
- Tiểu thần tham kiến bệ hạ, tham kiến nương nương, tham kiến thiên tử.
Miêu Nghị hành lễ.
- Miễn lễ.
Hạ Hầu Thừa Vũ đưa bàn tay ra yếu ớt đỡ một cái. Thanh chủ nhìn nhìn Miêu Nghị, lại liếc mắt nhìn Hạ Hầu Thừa Vũ, đưa đứa bé trong ngực cho Nga Mi:
- Đưa thiên tử ra ngoài dạo chơi, các ngươi đều lui ra đi.
- Vâng.
Nga Mi đang ôm đứa bé cùng các cung nữ khác nhận lệnh rời đi, chỉ là Nga Mi có chút không yên lòng mà ánh mắt khẽ quét qua Hạ Hầu Thừa Vũ và Miêu Nghị, thế nhưng Thanh Chủ đã lên tiếng, nàng cũng không dám kháng chỉ.
Không còn những người khác, Thanh chủ quay người ngồi vào vị trí chủ vị, phất phất tay:
- Các ngươi nói công sự các ngươi, trẫm ở bên cạnh nghe một chút.
Dứt lời thì bưng chén trà nhỏ lên nhấp một ngụm.
Hạ Hầu Thừa Vũ cúi thấp người đáp ứng, đối diện với Ngưu Thừa Đức, trong ánh mắt khó nén được vui vẻ, hỏi:
- Ngưu Hữu Đức, tình huống phủ đô thống U Minh bên kia thế nào rồi?
- Tình hình khá tốt, mười vạn đại quân cẩn tuân theo ý chỉ nương nương...
Miêu Nghị khái quát tình huống lại báo cáo. Cũng không biết Hạ hầu Thừa Vũ có hiểu những chuyện này hay không, dù sao bộ dáng nghe cũng rất cẩn thận. Thanh Chủ ngồi ở chủ vị cũng không nâng mi mắt một cái, giống như việc này chẳng liên quan đến mình.