Trách không được nàng cứ quấn chặt lấy hắn mãi không tha. Hóa ra là căn bản không buông tha cho cái bo tàng kia, căn bản nàng ta cũng không tin nơi này thật sự là địa phận phong ấn yêu tăng nam ba.
Miêu Nghị ở trong lòng lẩm bẩm, có thể nói vừa bực mình lại vừa buồn cười. Trước lúc đến viên tinh cầu này, thậm chí nữ nhân này còn hoài nghi nơi này là địa phận phong ấn yêu tăng nam ba, hết lần này đến lần khác bản thân hắn phải giải thích cho nàng hiểu. Đến bây giờ nói nơi này là địa phận phong ân yêu tăng nam ba rồi thì nữ nhân lại không tin, không biết đây là tật xấu gì nữa.
Trong lúc nghĩ đến, Miêu Nghị cau mày càng chặt. Hầu như hắn có thể khẳng định, một khi xác định được vị trí của bảo tàng, sợ rằng nữ nhân này sẽ nổi đóa lên dốc sức liều mạng mà cướp đoạt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một khi phát hiện nơi đây thật sự là địa phận phong ấn yêu tăng nam ba, không biết nữ nhân này sẽ có cảm tưởng gì nữa. Đoán chừng cũng không còn tâm tư mà dốc sức liều mạng với mình nữa, mà phải nghĩ biện pháp cầu xin mình đưa nàng thoát thân.
Nhìn về phía hẻm núi nàng chỉ, Miêu Nghị thu lại tâm tư buồn cười của mình, trong lòng âm thầm cảm khái. Cuối cùng đã đến, cũng không biết Bát Giới còn ở nơi đó hay không. Có khỏe hay không, thật không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Hắn thật sự không có cách nào đối diện với cha mẹ Bát Giới linh thiêng ở trên trời. Trong lúc hắn rơi vào tuyệt cảnh, là đôi vợ chồng kia cưu mang hắn, xem hắn như một đứa con đấy. Dù thế nào hắn cũng muốn dốc hết sức mình bảo vệ một tia huyết mạch cuối cùng cho đôi vợ chồng kia.
Việc này, lúc trước hắn không nói cho Vân Tri Thu mình muốn đến nơi này là bởi vì hắn biết rõ Vân Tri Thụ nhất định sẽ ngăn cản, thế nhưng hắn buộc phải đến nơi này.
Tận lực nhưng không làm được là một chuyện, nếu như ngay cả thử dốc hết sức để làm cũng không có một khi Bát Giới xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đời này hắn không thể nào tha thứ cho bản thân.
Hắn cũng hiểu rõ, chính mình mạo hiểm là không tròn trách nhiệm với Vân Tri Thu, một khi hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì về sau Vân Tri Thu sẽ phải làm sao bây giờ? Nhưng giữa cả hai nếu buộc phải lựa chọn, hắn chỉ có thể chọn cách bạc đãi Vân Tri Thu nàng thôi. Vợ chồng nhất thể, hắn hy vọng Vân Tri Thu có thể hiểu được cho mình.
Trải qua muôn ngàn gian khổ, hắn hy vọng Bát Giới có thể thật mạnh khỏe. Bát Giới ở nơi này đối với hắn cũng có cái lợi, hai huynh đệ cùng liên thủ thì khả năng giết chết được Ngọc La Sát càng cao hơn. Tóm lại chưa diệt trừ được Ngọc La Sát thì chính là một tai họa ngầm rất lớn. Tuyệt đối không thể để cho Ngọc La Sát còn sống được.
- Nếu như ngươi cho rằng nơi đây là khu vực bảo tàng vậy thì ngươi đi là tốt rồi.
Miêu Nghị bay bổng ném lại một câu, ngồi bên bờ hộ, khoát nước hồ mát lạnh lên rửa mặt, rửa cho mặt mũi sạch sẽ một chút, dễ dàng để huynh đệ nhận biết nhau.
Hắn nói như thế làm Ngọc La Sát càng trở nên do dự, dọc con đường hai người chạy đến nơi này, luôn tìm cách đẩy đối phương vào trong vùng hố. Đủ loại thủ đoạn âm hiểm đều tuôn ra hết, bây giờ bất luận Miêu Nghị nói gì với nàng thì nàng cũng sẽ đều hoài nghi. Hắn sẽ không đào thêm một cái hố cho nàng nhảy xuống đi? Hay nói đúng hơn đây là lời mát mẻ?
Khó có thể phân biệt được thật giả, cuối cùng Ngọc la Sát cũng không hành động thiếu suy nghĩ, ở một bên chờ.
Dùng hồ nước làm tấm gương, Miêu Nghị rút kiếm cạo sạch sẽ râu ria trên mặt, sau khi rửa mặt thật tốt, Miêu Nghị lại đeo kiếm sang một bên. Vòng quanh hồ đi đến phía hẻm núi, khu vực đối diện với hẻm núi này có thể là địa phận phong ấn.
Đi được hai canh giờ, hai người mới đi đến được bờ hồ đôi diện. Đang lúc muốn đi vào hẻm núi, đột nhiên Ngọc La Sát lại thét lên một tiếng kinh dị.
- A…
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, cảnh giác nói:
- Tiện nhân. Lại muốn làm cái trò quỷ gì?
Ngọc La Sát sớm đã bị hắn gọi bằng những từ ngữ thấp hèn này thành thói quen, căn bản cũng không thèm để ý, phất tay chỉ hướng ven hồ.
- Ngươi xem, chẳng lẽ nơi này có người?
Miêu Nghị thuận thế nhìn lại, trước tiên thấy ven hồ mơ hồ có một tòa đình, nhìn rõ hình dáng không phải là của thiên nhiên tự tạo mà rất giống với con người dựng nên.
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt đều kinh nghi bất định, hai người bước nhanh đi đến bên kia.
Sau khi đến gần mới thấy rõ ràng. Không sai, quả thật là một tòa đình, không phải là một đình chính quy gì, chẳng là được dựng nên từ cỏ tranh đơn giản, tuyệt đối là do con người dựng nên.
- Trong đình có người.
Ngọc La Sát trầm giọng, đồng thời quan sát Miêu Nghị, hoài nghi không biết có phải Miêu Nghị đã sớm biết được nơi này có người hay chưa. Nếu đây là đồng lõa của Miêu Nghị mà nói, đối với nàng khá là bất lợi.
Miêu Nghị trố mắt, hắn cũng nhìn thấy, trong đình hoàn toàn có hình dáng của một ngươi tựa hồ đang nằm trong đình ngủ.
Cũng không biết vì cái gì, Miêu Nghị đột nhiên chạy đến bên đình kia sững sờ nhìn người đang nghiêng mình nằm ngủ.
Bên ngoài đình đang thả cần câu, sợ ta buông xuống nước, bong bóng cá yên tĩnh trôi nổi trên mặt nước. Trong đình lại hoàn toàn khác, một người nằm đó mang bộ quần áo thầy tu xanh biếc, cũng giống với hắn là một đầu tóc dài đen thui. Bên chiếc giường còn có một thùng gỗ, bên trong ngẫu nhiên có âm thanh mấy con cá quẫy nước, một thanh bảo kiếm gác ngang thùng nước.
Thấy được bộ tăng bào màu xanh quen thuộc kia, thiếu chút nữa dòng nước mắt nóng hổi của Miêu Nghị đã lăn khỏi bờ mi. Không phải là quần áo của giới cửa thì còn là gì nữa. Chỉ là một đầu tóc đen thui kia làm cho hắn không dám khẳng định, Miêu Nghị vòng quanh trong đình đi đi lại lại, muốn là đến trực diện để thấy rõ mặt mũi đối phương
Lạch cạch một tiếng, dưới chân Miêu Nghị giẫm phải một tảng đá, gây ra động tĩnh.
Người nằm trên giường nghe thấy tiếng động lướt qua thân mình, duỗi lưng ra tức giận nói:
- Bát Hối, niệm tình ngươi kinh đi, đừng phiền ta.
Nghe được lời kia, lại thêm động tác trở mình kia làm hắn đã thấy rõ dung mạo ấy. Miêu Nghị có chút kích động nói không ra lời.
Miêu Nghị ở trong lòng lẩm bẩm, có thể nói vừa bực mình lại vừa buồn cười. Trước lúc đến viên tinh cầu này, thậm chí nữ nhân này còn hoài nghi nơi này là địa phận phong ấn yêu tăng nam ba, hết lần này đến lần khác bản thân hắn phải giải thích cho nàng hiểu. Đến bây giờ nói nơi này là địa phận phong ân yêu tăng nam ba rồi thì nữ nhân lại không tin, không biết đây là tật xấu gì nữa.
Trong lúc nghĩ đến, Miêu Nghị cau mày càng chặt. Hầu như hắn có thể khẳng định, một khi xác định được vị trí của bảo tàng, sợ rằng nữ nhân này sẽ nổi đóa lên dốc sức liều mạng mà cướp đoạt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một khi phát hiện nơi đây thật sự là địa phận phong ấn yêu tăng nam ba, không biết nữ nhân này sẽ có cảm tưởng gì nữa. Đoán chừng cũng không còn tâm tư mà dốc sức liều mạng với mình nữa, mà phải nghĩ biện pháp cầu xin mình đưa nàng thoát thân.
Nhìn về phía hẻm núi nàng chỉ, Miêu Nghị thu lại tâm tư buồn cười của mình, trong lòng âm thầm cảm khái. Cuối cùng đã đến, cũng không biết Bát Giới còn ở nơi đó hay không. Có khỏe hay không, thật không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Hắn thật sự không có cách nào đối diện với cha mẹ Bát Giới linh thiêng ở trên trời. Trong lúc hắn rơi vào tuyệt cảnh, là đôi vợ chồng kia cưu mang hắn, xem hắn như một đứa con đấy. Dù thế nào hắn cũng muốn dốc hết sức mình bảo vệ một tia huyết mạch cuối cùng cho đôi vợ chồng kia.
Việc này, lúc trước hắn không nói cho Vân Tri Thu mình muốn đến nơi này là bởi vì hắn biết rõ Vân Tri Thụ nhất định sẽ ngăn cản, thế nhưng hắn buộc phải đến nơi này.
Tận lực nhưng không làm được là một chuyện, nếu như ngay cả thử dốc hết sức để làm cũng không có một khi Bát Giới xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đời này hắn không thể nào tha thứ cho bản thân.
Hắn cũng hiểu rõ, chính mình mạo hiểm là không tròn trách nhiệm với Vân Tri Thu, một khi hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì về sau Vân Tri Thu sẽ phải làm sao bây giờ? Nhưng giữa cả hai nếu buộc phải lựa chọn, hắn chỉ có thể chọn cách bạc đãi Vân Tri Thu nàng thôi. Vợ chồng nhất thể, hắn hy vọng Vân Tri Thu có thể hiểu được cho mình.
Trải qua muôn ngàn gian khổ, hắn hy vọng Bát Giới có thể thật mạnh khỏe. Bát Giới ở nơi này đối với hắn cũng có cái lợi, hai huynh đệ cùng liên thủ thì khả năng giết chết được Ngọc La Sát càng cao hơn. Tóm lại chưa diệt trừ được Ngọc La Sát thì chính là một tai họa ngầm rất lớn. Tuyệt đối không thể để cho Ngọc La Sát còn sống được.
- Nếu như ngươi cho rằng nơi đây là khu vực bảo tàng vậy thì ngươi đi là tốt rồi.
Miêu Nghị bay bổng ném lại một câu, ngồi bên bờ hộ, khoát nước hồ mát lạnh lên rửa mặt, rửa cho mặt mũi sạch sẽ một chút, dễ dàng để huynh đệ nhận biết nhau.
Hắn nói như thế làm Ngọc La Sát càng trở nên do dự, dọc con đường hai người chạy đến nơi này, luôn tìm cách đẩy đối phương vào trong vùng hố. Đủ loại thủ đoạn âm hiểm đều tuôn ra hết, bây giờ bất luận Miêu Nghị nói gì với nàng thì nàng cũng sẽ đều hoài nghi. Hắn sẽ không đào thêm một cái hố cho nàng nhảy xuống đi? Hay nói đúng hơn đây là lời mát mẻ?
Khó có thể phân biệt được thật giả, cuối cùng Ngọc la Sát cũng không hành động thiếu suy nghĩ, ở một bên chờ.
Dùng hồ nước làm tấm gương, Miêu Nghị rút kiếm cạo sạch sẽ râu ria trên mặt, sau khi rửa mặt thật tốt, Miêu Nghị lại đeo kiếm sang một bên. Vòng quanh hồ đi đến phía hẻm núi, khu vực đối diện với hẻm núi này có thể là địa phận phong ấn.
Đi được hai canh giờ, hai người mới đi đến được bờ hồ đôi diện. Đang lúc muốn đi vào hẻm núi, đột nhiên Ngọc La Sát lại thét lên một tiếng kinh dị.
- A…
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, cảnh giác nói:
- Tiện nhân. Lại muốn làm cái trò quỷ gì?
Ngọc La Sát sớm đã bị hắn gọi bằng những từ ngữ thấp hèn này thành thói quen, căn bản cũng không thèm để ý, phất tay chỉ hướng ven hồ.
- Ngươi xem, chẳng lẽ nơi này có người?
Miêu Nghị thuận thế nhìn lại, trước tiên thấy ven hồ mơ hồ có một tòa đình, nhìn rõ hình dáng không phải là của thiên nhiên tự tạo mà rất giống với con người dựng nên.
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt đều kinh nghi bất định, hai người bước nhanh đi đến bên kia.
Sau khi đến gần mới thấy rõ ràng. Không sai, quả thật là một tòa đình, không phải là một đình chính quy gì, chẳng là được dựng nên từ cỏ tranh đơn giản, tuyệt đối là do con người dựng nên.
- Trong đình có người.
Ngọc La Sát trầm giọng, đồng thời quan sát Miêu Nghị, hoài nghi không biết có phải Miêu Nghị đã sớm biết được nơi này có người hay chưa. Nếu đây là đồng lõa của Miêu Nghị mà nói, đối với nàng khá là bất lợi.
Miêu Nghị trố mắt, hắn cũng nhìn thấy, trong đình hoàn toàn có hình dáng của một ngươi tựa hồ đang nằm trong đình ngủ.
Cũng không biết vì cái gì, Miêu Nghị đột nhiên chạy đến bên đình kia sững sờ nhìn người đang nghiêng mình nằm ngủ.
Bên ngoài đình đang thả cần câu, sợ ta buông xuống nước, bong bóng cá yên tĩnh trôi nổi trên mặt nước. Trong đình lại hoàn toàn khác, một người nằm đó mang bộ quần áo thầy tu xanh biếc, cũng giống với hắn là một đầu tóc dài đen thui. Bên chiếc giường còn có một thùng gỗ, bên trong ngẫu nhiên có âm thanh mấy con cá quẫy nước, một thanh bảo kiếm gác ngang thùng nước.
Thấy được bộ tăng bào màu xanh quen thuộc kia, thiếu chút nữa dòng nước mắt nóng hổi của Miêu Nghị đã lăn khỏi bờ mi. Không phải là quần áo của giới cửa thì còn là gì nữa. Chỉ là một đầu tóc đen thui kia làm cho hắn không dám khẳng định, Miêu Nghị vòng quanh trong đình đi đi lại lại, muốn là đến trực diện để thấy rõ mặt mũi đối phương
Lạch cạch một tiếng, dưới chân Miêu Nghị giẫm phải một tảng đá, gây ra động tĩnh.
Người nằm trên giường nghe thấy tiếng động lướt qua thân mình, duỗi lưng ra tức giận nói:
- Bát Hối, niệm tình ngươi kinh đi, đừng phiền ta.
Nghe được lời kia, lại thêm động tác trở mình kia làm hắn đã thấy rõ dung mạo ấy. Miêu Nghị có chút kích động nói không ra lời.