Ngọc La Sát cũng không vội và rời đi, mà là ở lại đây tạm nửa tháng, dường như mỗi ngày đều ôm đứa bé không chịu buông tay.
Thế nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi, sau khi ra khỏi đại trận phòng hộ, đứa bé đã được giao cho Huyết Yêu bế lại bị Ngọc La Sát bế lại. Vừa bế trở về, Ngọc La Sát cũng không nhịn được, không khống chế được tâm tình, nhìn đứa bé đang ngủ, khuôn mặt đầy nước mắt, lắc đầu nghẹn ngào nói:
- Là mẹ có lỗi với con, là mẹ có lỗi với con, không nên để con sinh ra đã phải chịu tội…
Khuôn mặt tựa sát vào mặt con rất lâu cũng không muốn rời ra.
Đám người Miêu Nghị không nói lên lời, đặc biệt là Bát Giới hai mắt cũng trắng dã, có nhầm không vậy, sau khi sinh ra đã chăm sóc rất chu toàn, chịu tội gì chứ?
Thế nhưng mọi người cũng có thể hiểu được tâm tình của người mẹ này, đặc biệt là liên tục dặn dò, sau khi đứa bé trưởng thành không được để cho nó biết Ngọc La Sát cô ta là mẹ đẻ của nó, ngẫm nghĩ một chút cũng rất khiến cho người ta thổn thức. Nhưng việc này cũng không ai giúp được, mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm vì bản thân mình đi sai đường, hối hận cũng không giải quyết được vấn đề.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải Ngọc La Sát đi sai đường, cái giá phải trả tương đối cũng không có được thành tựu Ngọc Diện Phật ngày hôm nay, rất nhiều chuyện vĩnh viễn đều có được có mất.
Đứa bé cuối cùng cũng được giao đến tay của Huyết Yêu, Ngọc La Sát bay lên trời nghẹn ngào khóc lóc, chầm chậm bay đi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía mặt đất.
Trong tinh không, sau khi thu lại tâm tình bi thương, Ngọc La Sát cũng không đề cập đến chuyện cái gì khống chế tu vi của cô ta, ngược lại còn cố gắng để Miêu Nghị và Bát Giới vào trong thú túi.
Hai người nấp ở trong thú túi bấm đốt ngón tay tính thời gian, sau mấy ngày hai người mới lại một lần nữa được thả ra, nhìn xung quanh một lượt, phát hiện mình đang ở trên một tinh cầu.
Quá trình trong đó trải qua cái gì hai người cũng không biết, nhưng sau khi lấy ra tinh đồ để kiểm tra, mới phát hiện ra đã trở lại Đinh Mão Vực của Thiên Đình Cảnh Nội.
- Oa ha ha!
Bát Giới khoa tay múa chân đứng ở đó ngửa mặt lên lên trời cười ha hả, nói:
- Trở về rồi, gia gia cuối cùng cũng trở về rồi...
Cười một hồi rồi đột nhiên không cười nổi nữa, phát hiện vẻ mặt không thân thiện của Ngọc La Sát đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhất thời có chút chột dạ, nói:
- Nàng... nàng muốn làm gì?
Trong lòng Miêu Nghị cũng nghi hoặc, theo lý mà nói đã đến đây rồi, Ngọc La Sát chắc chắn không cần thiết phải động thủ với hai người, muốn động thì đã động từ sớm rồi.
Ngọc La Sát thản nhiên nói:
- Chàng quay về cùng với ta, vẫn còn đi nơi khác ư?
Sau khi nữ nhân này khôi phục lại thực lực, khí tràng quả thực không giống nhau, có lực chấn nhiếp.
Bát Giới vội vàng nói:
- Đi cùng nàng không được đâu, để người khác nhìn thấy thì không thích hợp lắm.
Ngọc La Sát nói:
- Không có gì không thích hợp cả, ta sẽ tìm nơi thích hợp để thu xếp cho chàng cũng không có vấn đề gì.
Bát Giới liên tục lắc đầu, nói:
- Ta không có thói quen ăn cơm mềm (Ý chỉ là ăn bám phụ nữ), có thể tìm chỗ thích hợp để đi, có cơ hội ta sẽ đến thăm nàng, không cần làm phiền nàng.
Ngọc La Sát:
- Thật sự không đi cùng ta ư?
Bát Giới vội vàng khua tay nói:
- Cái đó không cần thiết, cự ly sản sinh mĩ, cự ly sản sinh mĩ, ngày ngày ở bên nhau sẽ dễ dàng chán ngấy, nàng nói xem có đúng không?
Ngọc La Sát hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Chàng muốn tự do ta không cản trở, nhưng có phải chàng đã quên mất thứ gì rồi không?
- Đồ ư?
Bát Giới ngạc nhiên, nghĩ không ra là mình quên mất cái gì, nhìn Miêu Nghị hỏi:
- Đồ gì?
Miêu Nghị cũng có chút mờ mịt, không nghĩ ra là cái gì, cau mày nói:
- Việc giữa hai người ta làm sao mà biết được? Ngọc La Sát cười lạnh nói:
- Chàng không cảm thấy chúng ta nên có tinh linh liên hệ sao? Chàng định đi cho xong chuyện rồi từ nay về sau nhất đao lưỡng đoạn sao?
Thì ra là cái này! Miêu Nghị cụp mắt xuống, coi như không nghe thấy gì.
- Không có, không có!
Bát Giới trước sau như một đều thức thời, vội vã lấy ra hai chiếc tinh linh hạ xuống pháp ấn của mình, hai tay đưa đến trước mặt Ngọc La Sát cười vui vẻ nói:
- Chỉ là nhất thời không nghĩ đến thôi, không có ý gì khác, nàng đường đường là Ngọc Diện Phật ta nịnh bợ nàng còn không kịp nữa là, sao có thể nhất đao lưỡng đoạn được, nàng đơn giản là đang nói đùa rồi.
Miêu Nghị liếc mắt, trong lòng âm thầm lẩm bẩm, tinh linh đối với thằng nhãi Bát Giới này có tác dụng sao? Lúc tên khốn kiếp này không muốn liên hệ thì ai cũng không liên hệ được, hắn làm đại ca nhưng cũng được đích thân lĩnh giáo rồi.
Ngọc La Sát đang hạ pháp ấn xuống hai chiếc tinh linh, sau khi thu lại một chiếc cho mình, sắc mặt cuối cùng cũng rạng rỡ hơn một chút, thản nhiên nói:
- Ta cảm thấy chàng đi cùng ta vẫn rất thích hợp, chàng muốn giữ một khoảng cách, cùng lắm thì chúng ta ít gặp mặt nhau là được.
Điều này đối với Bát Giới mà nói, vậy sao được, há chẳng phải tương đương với việc bị giam lỏng sao, không dễ dàng gì mới thoát khỏi Phong ấn chi địa, lại bị giam lỏng, đánh chết hắn cũng không làm, Bát Giới mặt tối sầm lại, nói:
- Nàng không phải là muốn nói một đằng làm một nẻo đấy chứ?
Ngọc La Sát cười lạnh, nói:
- Ta nói một đằng làm một nẻo thì làm sao? Huống hồ ta cũng không có lật lọng, chàng không phải muốn mở mang kiến thức một chút về ngồi thiền sao?
Trong lòng Bát Giới điên cuồng chửi mắng, thế nhưng lại không biết phải làm thế nào, nếu như người ta cứng rắn, hắn một chút biện pháp cũng không có, vội vàng nhìn Miêu Nghị, hi vọng đại ca có thể giúp đỡ.
Miêu Nghị không phải muốn giúp hắn, thế nhưng vẫn lên tiếng nói:
- Chuyện đi theo cô sau này hãy nói đi, hắn đã rất lâu không quay về rồi, có vài người lo lắng cho hắn cũng muốn gặp mặt, dù sao cũng có dặn dò, huống chi ta bên này cũng quả thực là có việc muốn giao cho hắn đi làm.
Lời này cũng là nửa thật nửa giả, phía trước là giả, phía sau có chuyện là thật. Tàng Bảo Địa của Nam Vô Môn có thể không cho Ngọc La Sát, nhưng phù sa không thể để chảy ruộng ngoài, nếu đã xuất hiện lâu như vậy, hắn chuẩn bị thuận tiện làm việc này luôn, đưa Bát Giới đến Tàng Bảo Địa.
Thế nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi, sau khi ra khỏi đại trận phòng hộ, đứa bé đã được giao cho Huyết Yêu bế lại bị Ngọc La Sát bế lại. Vừa bế trở về, Ngọc La Sát cũng không nhịn được, không khống chế được tâm tình, nhìn đứa bé đang ngủ, khuôn mặt đầy nước mắt, lắc đầu nghẹn ngào nói:
- Là mẹ có lỗi với con, là mẹ có lỗi với con, không nên để con sinh ra đã phải chịu tội…
Khuôn mặt tựa sát vào mặt con rất lâu cũng không muốn rời ra.
Đám người Miêu Nghị không nói lên lời, đặc biệt là Bát Giới hai mắt cũng trắng dã, có nhầm không vậy, sau khi sinh ra đã chăm sóc rất chu toàn, chịu tội gì chứ?
Thế nhưng mọi người cũng có thể hiểu được tâm tình của người mẹ này, đặc biệt là liên tục dặn dò, sau khi đứa bé trưởng thành không được để cho nó biết Ngọc La Sát cô ta là mẹ đẻ của nó, ngẫm nghĩ một chút cũng rất khiến cho người ta thổn thức. Nhưng việc này cũng không ai giúp được, mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm vì bản thân mình đi sai đường, hối hận cũng không giải quyết được vấn đề.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải Ngọc La Sát đi sai đường, cái giá phải trả tương đối cũng không có được thành tựu Ngọc Diện Phật ngày hôm nay, rất nhiều chuyện vĩnh viễn đều có được có mất.
Đứa bé cuối cùng cũng được giao đến tay của Huyết Yêu, Ngọc La Sát bay lên trời nghẹn ngào khóc lóc, chầm chậm bay đi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía mặt đất.
Trong tinh không, sau khi thu lại tâm tình bi thương, Ngọc La Sát cũng không đề cập đến chuyện cái gì khống chế tu vi của cô ta, ngược lại còn cố gắng để Miêu Nghị và Bát Giới vào trong thú túi.
Hai người nấp ở trong thú túi bấm đốt ngón tay tính thời gian, sau mấy ngày hai người mới lại một lần nữa được thả ra, nhìn xung quanh một lượt, phát hiện mình đang ở trên một tinh cầu.
Quá trình trong đó trải qua cái gì hai người cũng không biết, nhưng sau khi lấy ra tinh đồ để kiểm tra, mới phát hiện ra đã trở lại Đinh Mão Vực của Thiên Đình Cảnh Nội.
- Oa ha ha!
Bát Giới khoa tay múa chân đứng ở đó ngửa mặt lên lên trời cười ha hả, nói:
- Trở về rồi, gia gia cuối cùng cũng trở về rồi...
Cười một hồi rồi đột nhiên không cười nổi nữa, phát hiện vẻ mặt không thân thiện của Ngọc La Sát đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhất thời có chút chột dạ, nói:
- Nàng... nàng muốn làm gì?
Trong lòng Miêu Nghị cũng nghi hoặc, theo lý mà nói đã đến đây rồi, Ngọc La Sát chắc chắn không cần thiết phải động thủ với hai người, muốn động thì đã động từ sớm rồi.
Ngọc La Sát thản nhiên nói:
- Chàng quay về cùng với ta, vẫn còn đi nơi khác ư?
Sau khi nữ nhân này khôi phục lại thực lực, khí tràng quả thực không giống nhau, có lực chấn nhiếp.
Bát Giới vội vàng nói:
- Đi cùng nàng không được đâu, để người khác nhìn thấy thì không thích hợp lắm.
Ngọc La Sát nói:
- Không có gì không thích hợp cả, ta sẽ tìm nơi thích hợp để thu xếp cho chàng cũng không có vấn đề gì.
Bát Giới liên tục lắc đầu, nói:
- Ta không có thói quen ăn cơm mềm (Ý chỉ là ăn bám phụ nữ), có thể tìm chỗ thích hợp để đi, có cơ hội ta sẽ đến thăm nàng, không cần làm phiền nàng.
Ngọc La Sát:
- Thật sự không đi cùng ta ư?
Bát Giới vội vàng khua tay nói:
- Cái đó không cần thiết, cự ly sản sinh mĩ, cự ly sản sinh mĩ, ngày ngày ở bên nhau sẽ dễ dàng chán ngấy, nàng nói xem có đúng không?
Ngọc La Sát hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Chàng muốn tự do ta không cản trở, nhưng có phải chàng đã quên mất thứ gì rồi không?
- Đồ ư?
Bát Giới ngạc nhiên, nghĩ không ra là mình quên mất cái gì, nhìn Miêu Nghị hỏi:
- Đồ gì?
Miêu Nghị cũng có chút mờ mịt, không nghĩ ra là cái gì, cau mày nói:
- Việc giữa hai người ta làm sao mà biết được? Ngọc La Sát cười lạnh nói:
- Chàng không cảm thấy chúng ta nên có tinh linh liên hệ sao? Chàng định đi cho xong chuyện rồi từ nay về sau nhất đao lưỡng đoạn sao?
Thì ra là cái này! Miêu Nghị cụp mắt xuống, coi như không nghe thấy gì.
- Không có, không có!
Bát Giới trước sau như một đều thức thời, vội vã lấy ra hai chiếc tinh linh hạ xuống pháp ấn của mình, hai tay đưa đến trước mặt Ngọc La Sát cười vui vẻ nói:
- Chỉ là nhất thời không nghĩ đến thôi, không có ý gì khác, nàng đường đường là Ngọc Diện Phật ta nịnh bợ nàng còn không kịp nữa là, sao có thể nhất đao lưỡng đoạn được, nàng đơn giản là đang nói đùa rồi.
Miêu Nghị liếc mắt, trong lòng âm thầm lẩm bẩm, tinh linh đối với thằng nhãi Bát Giới này có tác dụng sao? Lúc tên khốn kiếp này không muốn liên hệ thì ai cũng không liên hệ được, hắn làm đại ca nhưng cũng được đích thân lĩnh giáo rồi.
Ngọc La Sát đang hạ pháp ấn xuống hai chiếc tinh linh, sau khi thu lại một chiếc cho mình, sắc mặt cuối cùng cũng rạng rỡ hơn một chút, thản nhiên nói:
- Ta cảm thấy chàng đi cùng ta vẫn rất thích hợp, chàng muốn giữ một khoảng cách, cùng lắm thì chúng ta ít gặp mặt nhau là được.
Điều này đối với Bát Giới mà nói, vậy sao được, há chẳng phải tương đương với việc bị giam lỏng sao, không dễ dàng gì mới thoát khỏi Phong ấn chi địa, lại bị giam lỏng, đánh chết hắn cũng không làm, Bát Giới mặt tối sầm lại, nói:
- Nàng không phải là muốn nói một đằng làm một nẻo đấy chứ?
Ngọc La Sát cười lạnh, nói:
- Ta nói một đằng làm một nẻo thì làm sao? Huống hồ ta cũng không có lật lọng, chàng không phải muốn mở mang kiến thức một chút về ngồi thiền sao?
Trong lòng Bát Giới điên cuồng chửi mắng, thế nhưng lại không biết phải làm thế nào, nếu như người ta cứng rắn, hắn một chút biện pháp cũng không có, vội vàng nhìn Miêu Nghị, hi vọng đại ca có thể giúp đỡ.
Miêu Nghị không phải muốn giúp hắn, thế nhưng vẫn lên tiếng nói:
- Chuyện đi theo cô sau này hãy nói đi, hắn đã rất lâu không quay về rồi, có vài người lo lắng cho hắn cũng muốn gặp mặt, dù sao cũng có dặn dò, huống chi ta bên này cũng quả thực là có việc muốn giao cho hắn đi làm.
Lời này cũng là nửa thật nửa giả, phía trước là giả, phía sau có chuyện là thật. Tàng Bảo Địa của Nam Vô Môn có thể không cho Ngọc La Sát, nhưng phù sa không thể để chảy ruộng ngoài, nếu đã xuất hiện lâu như vậy, hắn chuẩn bị thuận tiện làm việc này luôn, đưa Bát Giới đến Tàng Bảo Địa.