Xem xét tình hình trước mắt, Hạ Hầu Thừa Vũ nàng còn tin tưởng Miêu Nghị nhiều hơn là Hạ Hầu gia, dù sao thì nàng cũng hiểu được một vài đạo lý đơn gian nhất, tỷ như hiện tại Miêu Nghị và nàng đã buộc chặt cùng nhau trên một chiếc thuyền, Miêu Nghị sẽ giúp nàng thật tình, một khi mẹ con nàng sụp đổ rồi, vị trí Đô Thống U Minh của hắn cũng không thể ngồi vững.
Thủ đoạn xoay như chong chóng của hắn tại bữa tiệc mừng thọ của Miêu Nghị đã thuyết phục được Hạ Hầu Thừa Vũ, nàng xem hắn như mưu sĩ của chính mình.
Sau khi nhận được tin tức của Hạ Hầu Thừa Vũ, Miêu Nghị cũng kinh hãi, trong lúc nhất thời hắn cũng không rõ Thanh Chủ đang có mục đích gì, vì thế hắn chỉ có thể khuyên Hạ Hầu Thừa Vũ nên bình tĩnh lại, đừng quá vội vàng cuống lên, để hắn suy nghĩ một chút.
Mấy năm gần đây, Dương Khánh không ngừng tìm hiểu rất nhiều tin tức lớn nhỏ tại Thiên Cung thông qua những lần Miêu Nghị hòi thăm Hạ Hầu Thừa Vũ, vì thế Hạ Hầu Thừa Vũ vẫn nghĩ Miêu Nghị là một người vô cùng cơ trí, nên hết sức phối hợp, nàng cùng biết nếu không nắm giữ được toàn bộ tình huống thì không thể giúp nàng phân tích vấn đề được, vì vậy Miêu Nghị biết rõ Dương Khánh đã nghiên cứu động thái tại Thiên Cung qua nhiêu năm nếu không hiểu rõ Thiên Cung đến một trình độ nhất định thì không thể phán đoán chính xác được, và Dương Khánh cùng không dám lợi dụng Phi Hồng mà triển khai kế hiểm nhầm thay đổi ấn tượng của Thanh Chủ về Miêu Nghị.
Dùng cách nói của Dương Khánh thì muốn đối phó với một người có lòng dạ thâm sâu khó lường như Thanh Chủ, nếu để Phi Hồng nói tốt cho Miêu Nghị trước mắt bọn họ, chưa kể là có hiệu quả hay không, nhưng thái độ đầu tiên của đám người Thanh chủ chính là hoài nghi Phi Hồng, khi đã bước lên vị trí quyền lực như thế này thì lòng nghi ngờ phải vô cùng nặng, nếu làm không tốt sẽ khéo quá hóa vụng, trái lại nếu áp dụng một con đường riêng biệt, tỷ như đưa Miêu Nghị vào tình cảnh nguy hiểm, trước hết có thể loại bỏ hiềm nghi cho Phi Hồng, sau này khi Phi Hồng báo cáo tin tức thì Thiên Đình sẽ tin ngay và không nghi ngờ gì nữa, cũng chẳng cần phải hoài nghi Phi Hồng bị Miêu Nghị thu mua, mất đi tầng nghi kỵ này, Thanh Chủ sẽ cân nhắc lợi ích trước mắt, chỉ để lại đường lui cho bản thân Thanh Chủ tự tìm, loại người như Thanh Chủ chỉ tin tưởng kết quả phân tích của bản thân mình mà thôi, tất cả những ý đồ áp đặt hành vi cho hắn đều là hành động ngu xuẩn.
Lúc nhận được tin tức của Miêu Nghị, Dương Khánh đang cùng cao tầng Luyện Ngục dò xét các nơi, Dương Khánh đột nhiên tách khỏi đám đông, dừng lại ở dưới đỉnh một ngọn núi, mọi người nhìn nhau, tất cả đồng loại theo xuống.
Thấy Dương Khánh lộ ra bộ dáng nhíu mày trầm từ, Kim Mạn định hỏi có chuyện gì xảy ra thì mọi người giơ tay ra hiệu đừng có lên tiếng, sau đó ai cũng quay qua quay lại nhìn nhau.
Sau khi trầm mặc một lúc, Dương Khánh nhanh chóng rung linh tinh trên tay hỏi Miêu Nghị:
- Sự việc xảy ra quá mức đột nhiên cũng không bình thường chút nào, tự dưng mũi nhọn lại nhắm ngay vào mẹ con Hạ Hầu Thừa Vũ, thuộc hạ đã nhìn chằm chằm Thanh Chủ lâu như vậy, không tin rằng Thanh Chủ đột nhiên lại ra quyết định thế này, nhất định đã có chuyện gì xảy ra rồi, đại nhân nhanh chóng liên lạc lại với Thiên Hậu để nghe ngóng tin tức xem có phải trước đó đã có chuyện gì xảy ra rồi không, thuộc hạ cần nghe tình huống càng kỳ càng, càng tốt để có thể phán đoán chuẩn xác nhất, ngoài ra thử hỏi Thiên Hậu xem, có phải Thanh Chủ đã gặp mặt Thiên Tử, sau khi gặp Thiên Tử thì có triệu Tư Mã Vấn Thiên vào gặp hay không!
Miêu Nghị không thèm chần chờ, lập tức chuyển những nghi vấn của Dương Khánh sang cho Hạ Hầu Thừa Vù.
Hạ Hầu Thừa Vũ vừa nhận được tin tức đã hết sức kinh ngạc, không ngờ Miêu Nghị đang ở U Minh Chi Địa lại có thể đoán được Thanh Chủ đã từng làm gì, không hổ là mưu sĩ của nàng.
Sau khi Miêu Nghị lấy được đáp án không sai biệt chút nào, Thanh Chủ vừa gặp mặt Thiên Tử xong thì triệu kiên Tư Mã Vấn Thiên, cuối cùng mới truyền chỉ gọi Thiên Phi Chiến Như Ý trờ về cung.
Miêu Nghị chuyển tin tức này sang cho Dương Khánh, Dương Khánh tiếp tục hỏi nữa:
- Bên Thiên Cung còn có dấu hiệu truy cứu lời nói của đại nhân không?
Miêu Nghị tiếp tục nghe nói từ Hạ Hầu Thừa Vũ lần nữa, sau khi lấy được tin tức là Thanh Chủ không có động tĩnh gì khác, bởi vì nếu muốn xử lý Miêu Nghị thì phải thông qua Thiên Tẫn Cung, dù sao thì hắn cùng là người của Thiên Tần Cung, chỉ là Thanh Chủ đột nhiên gọi Chiến Như Ý trờ về thôi.
Dương Khánh đi đến vách núi nhìn không gian mênh mang xa xa, gương mặt hắn lộ ra nụ cười khổ, sau đó trả lời Miêu Nghị: Chúc mừng đại nhân, kế sách của chúng ta đã có hiệu quả rồi, việc đại nhân phản bội Thanh Chủ, có lẽ Thanh Chủ đã bỏ qua rồi, sau này sẽ không truy cứu nữa đâu.
Miêu Nghị khó hiểu: Vậy thì vì sao Thanh Chủ lại đưa mũi nhọn nhắm ngay vào hai mẹ con ở Thiên Tẫn Cung là có mục đích gì?
Dương Khánh:
- E rằng bời vì chuyện của chúng ta mà Thanh Chủ đã cân nhắc, suy tính cho tương lai của Thanh Nguyên Tôn, chỉ cần Thanh Chủ còn tại vị một ngày, không ai dám động vào Thanh Nguyên Tôn cả, vì vậy Thanh Chủ chủ động dẫn dắt mũi nhọn sang Thiên Tẫn Cung, Thanh Nguyên Tôn sẽ phải chịu thiệt một phen rồi.
Miêu Nghị hiểu được đại khái vấn đề ở đây, nhưng sự việc đã vượt qua sự tưởng tược trước đó của hai người, vì thế hắn không khỏi giật mình: Vì sao lại như vậy?
Dương Khánh: Thuộc hạ cũng không ngờ Thanh Chủ lại có ý nghĩ thế này, ắt hẳn Thanh Chủ đang muốn rèn luyện Thanh Nguyên Tôn, một đám người kia đều sẽ trở thành đá mài dao trong tay Thanh Chủ, trước mắt thì đại nhân đã buộc cùng một chổ với Thiên Tẫn Cung rồi, phỏng chừng cùng không chạy thoát được.
Miêu Nghị:
- Chúng ta đà nhận ra được điều này, chẳng lẽ người khác không nhận ra sao?
Dương Khánh:
- Chúng ta biết rõ là bởi vì chúng ta thực hiện kế sách này, kết hợp với tình hình hiện tại nên mới có thể phán đoán được một phần mười ý định, về căn bản thì người ngoài sẽ không biết chuyện gì đang xảy ra, làm sao hiểu rõ được nội tình bên trong? Tất cả mọi người đều nghĩ ràng Hạ Hầu Thác chết rồi, Thanh Chủ đang phát tín hiệu muốn thử sức nặng của Hạ Hầu gia hiện tại thôi.
Miêu Nghị:
- Nói cách khác, Thanh Nguyên Tôn sẽ hữu kinh vô hiểm sao?
Dương Khánh:
- Có thể nói là như vậy, nhưng nếu biểu hiện của Thanh Nguyên Tôn khiến Thanh Chủ quá mức thất vọng, e rằng với tâm tính của Thanh Chủ, không loại trừ trường hợp chuyên thành tình huống đùa quá hóa thật.
Thủ đoạn xoay như chong chóng của hắn tại bữa tiệc mừng thọ của Miêu Nghị đã thuyết phục được Hạ Hầu Thừa Vũ, nàng xem hắn như mưu sĩ của chính mình.
Sau khi nhận được tin tức của Hạ Hầu Thừa Vũ, Miêu Nghị cũng kinh hãi, trong lúc nhất thời hắn cũng không rõ Thanh Chủ đang có mục đích gì, vì thế hắn chỉ có thể khuyên Hạ Hầu Thừa Vũ nên bình tĩnh lại, đừng quá vội vàng cuống lên, để hắn suy nghĩ một chút.
Mấy năm gần đây, Dương Khánh không ngừng tìm hiểu rất nhiều tin tức lớn nhỏ tại Thiên Cung thông qua những lần Miêu Nghị hòi thăm Hạ Hầu Thừa Vũ, vì thế Hạ Hầu Thừa Vũ vẫn nghĩ Miêu Nghị là một người vô cùng cơ trí, nên hết sức phối hợp, nàng cùng biết nếu không nắm giữ được toàn bộ tình huống thì không thể giúp nàng phân tích vấn đề được, vì vậy Miêu Nghị biết rõ Dương Khánh đã nghiên cứu động thái tại Thiên Cung qua nhiêu năm nếu không hiểu rõ Thiên Cung đến một trình độ nhất định thì không thể phán đoán chính xác được, và Dương Khánh cùng không dám lợi dụng Phi Hồng mà triển khai kế hiểm nhầm thay đổi ấn tượng của Thanh Chủ về Miêu Nghị.
Dùng cách nói của Dương Khánh thì muốn đối phó với một người có lòng dạ thâm sâu khó lường như Thanh Chủ, nếu để Phi Hồng nói tốt cho Miêu Nghị trước mắt bọn họ, chưa kể là có hiệu quả hay không, nhưng thái độ đầu tiên của đám người Thanh chủ chính là hoài nghi Phi Hồng, khi đã bước lên vị trí quyền lực như thế này thì lòng nghi ngờ phải vô cùng nặng, nếu làm không tốt sẽ khéo quá hóa vụng, trái lại nếu áp dụng một con đường riêng biệt, tỷ như đưa Miêu Nghị vào tình cảnh nguy hiểm, trước hết có thể loại bỏ hiềm nghi cho Phi Hồng, sau này khi Phi Hồng báo cáo tin tức thì Thiên Đình sẽ tin ngay và không nghi ngờ gì nữa, cũng chẳng cần phải hoài nghi Phi Hồng bị Miêu Nghị thu mua, mất đi tầng nghi kỵ này, Thanh Chủ sẽ cân nhắc lợi ích trước mắt, chỉ để lại đường lui cho bản thân Thanh Chủ tự tìm, loại người như Thanh Chủ chỉ tin tưởng kết quả phân tích của bản thân mình mà thôi, tất cả những ý đồ áp đặt hành vi cho hắn đều là hành động ngu xuẩn.
Lúc nhận được tin tức của Miêu Nghị, Dương Khánh đang cùng cao tầng Luyện Ngục dò xét các nơi, Dương Khánh đột nhiên tách khỏi đám đông, dừng lại ở dưới đỉnh một ngọn núi, mọi người nhìn nhau, tất cả đồng loại theo xuống.
Thấy Dương Khánh lộ ra bộ dáng nhíu mày trầm từ, Kim Mạn định hỏi có chuyện gì xảy ra thì mọi người giơ tay ra hiệu đừng có lên tiếng, sau đó ai cũng quay qua quay lại nhìn nhau.
Sau khi trầm mặc một lúc, Dương Khánh nhanh chóng rung linh tinh trên tay hỏi Miêu Nghị:
- Sự việc xảy ra quá mức đột nhiên cũng không bình thường chút nào, tự dưng mũi nhọn lại nhắm ngay vào mẹ con Hạ Hầu Thừa Vũ, thuộc hạ đã nhìn chằm chằm Thanh Chủ lâu như vậy, không tin rằng Thanh Chủ đột nhiên lại ra quyết định thế này, nhất định đã có chuyện gì xảy ra rồi, đại nhân nhanh chóng liên lạc lại với Thiên Hậu để nghe ngóng tin tức xem có phải trước đó đã có chuyện gì xảy ra rồi không, thuộc hạ cần nghe tình huống càng kỳ càng, càng tốt để có thể phán đoán chuẩn xác nhất, ngoài ra thử hỏi Thiên Hậu xem, có phải Thanh Chủ đã gặp mặt Thiên Tử, sau khi gặp Thiên Tử thì có triệu Tư Mã Vấn Thiên vào gặp hay không!
Miêu Nghị không thèm chần chờ, lập tức chuyển những nghi vấn của Dương Khánh sang cho Hạ Hầu Thừa Vù.
Hạ Hầu Thừa Vũ vừa nhận được tin tức đã hết sức kinh ngạc, không ngờ Miêu Nghị đang ở U Minh Chi Địa lại có thể đoán được Thanh Chủ đã từng làm gì, không hổ là mưu sĩ của nàng.
Sau khi Miêu Nghị lấy được đáp án không sai biệt chút nào, Thanh Chủ vừa gặp mặt Thiên Tử xong thì triệu kiên Tư Mã Vấn Thiên, cuối cùng mới truyền chỉ gọi Thiên Phi Chiến Như Ý trờ về cung.
Miêu Nghị chuyển tin tức này sang cho Dương Khánh, Dương Khánh tiếp tục hỏi nữa:
- Bên Thiên Cung còn có dấu hiệu truy cứu lời nói của đại nhân không?
Miêu Nghị tiếp tục nghe nói từ Hạ Hầu Thừa Vũ lần nữa, sau khi lấy được tin tức là Thanh Chủ không có động tĩnh gì khác, bởi vì nếu muốn xử lý Miêu Nghị thì phải thông qua Thiên Tẫn Cung, dù sao thì hắn cùng là người của Thiên Tần Cung, chỉ là Thanh Chủ đột nhiên gọi Chiến Như Ý trờ về thôi.
Dương Khánh đi đến vách núi nhìn không gian mênh mang xa xa, gương mặt hắn lộ ra nụ cười khổ, sau đó trả lời Miêu Nghị: Chúc mừng đại nhân, kế sách của chúng ta đã có hiệu quả rồi, việc đại nhân phản bội Thanh Chủ, có lẽ Thanh Chủ đã bỏ qua rồi, sau này sẽ không truy cứu nữa đâu.
Miêu Nghị khó hiểu: Vậy thì vì sao Thanh Chủ lại đưa mũi nhọn nhắm ngay vào hai mẹ con ở Thiên Tẫn Cung là có mục đích gì?
Dương Khánh:
- E rằng bời vì chuyện của chúng ta mà Thanh Chủ đã cân nhắc, suy tính cho tương lai của Thanh Nguyên Tôn, chỉ cần Thanh Chủ còn tại vị một ngày, không ai dám động vào Thanh Nguyên Tôn cả, vì vậy Thanh Chủ chủ động dẫn dắt mũi nhọn sang Thiên Tẫn Cung, Thanh Nguyên Tôn sẽ phải chịu thiệt một phen rồi.
Miêu Nghị hiểu được đại khái vấn đề ở đây, nhưng sự việc đã vượt qua sự tưởng tược trước đó của hai người, vì thế hắn không khỏi giật mình: Vì sao lại như vậy?
Dương Khánh: Thuộc hạ cũng không ngờ Thanh Chủ lại có ý nghĩ thế này, ắt hẳn Thanh Chủ đang muốn rèn luyện Thanh Nguyên Tôn, một đám người kia đều sẽ trở thành đá mài dao trong tay Thanh Chủ, trước mắt thì đại nhân đã buộc cùng một chổ với Thiên Tẫn Cung rồi, phỏng chừng cùng không chạy thoát được.
Miêu Nghị:
- Chúng ta đà nhận ra được điều này, chẳng lẽ người khác không nhận ra sao?
Dương Khánh:
- Chúng ta biết rõ là bởi vì chúng ta thực hiện kế sách này, kết hợp với tình hình hiện tại nên mới có thể phán đoán được một phần mười ý định, về căn bản thì người ngoài sẽ không biết chuyện gì đang xảy ra, làm sao hiểu rõ được nội tình bên trong? Tất cả mọi người đều nghĩ ràng Hạ Hầu Thác chết rồi, Thanh Chủ đang phát tín hiệu muốn thử sức nặng của Hạ Hầu gia hiện tại thôi.
Miêu Nghị:
- Nói cách khác, Thanh Nguyên Tôn sẽ hữu kinh vô hiểm sao?
Dương Khánh:
- Có thể nói là như vậy, nhưng nếu biểu hiện của Thanh Nguyên Tôn khiến Thanh Chủ quá mức thất vọng, e rằng với tâm tính của Thanh Chủ, không loại trừ trường hợp chuyên thành tình huống đùa quá hóa thật.