Phá Quân trợn mắt nhìn Thượng Quan Thanh, cả hai giằng co một chỗ, cuối cùng tay áo hất lên, cuối cùng cũng nhượng bộ, Phá Quân hừ lạnh, xoay người rời đi, đến chỗ đám người Văn Trạch hỏi thăm tình huống cụ thể.
Lúc này thân ảnh Thượng Quan Thanh lóe lên, giống như làn khói, trở vào trong điện.
Đám người Cầm phi vừa đi vào bên trong đã thấy hai người đang quỳ dưới đấy, vì thế tất cả đều quỳ xuống hành lễ:
- Tham kiến bệ hạ!
Thanh Chủ giương mắt, quét ánh nhìn lạnh lẽo cực độ đảo qua đám người kia, trong nháy mắt khi tiếp xúc với ánh mắt đó, thể xác và tinh thần của mọi người đều như rơi vào hầm băng.
Hạ Hầu Thừa Vũ là người đầu tiên quay đầu lại nhìn, phát hiện cầm Phi, thì ra là người đàn bà này, nàng trừng mắt đến tóe lửa, hận không thể xé sống Cầm phi ngay tại chỗ, nhưng Cầm phi vẫn một mực cúi đầu nên không thấy.
Thượng Quan Thanh nhanh chóng đến bên cạnh Thanh Chủ truyền âm vài câu, sau đó lui ra một bên.
Thanh Chủ chắp tay ra sau lưng đi đến cạnh Thanh Nguyên Tôn, cất giọng lạnh nhạt:
- Quay đầu lại nhìn đi, có phải là nàng không?
Thanh Nguyên Tôn chậm rãi quay đầu lại, vừa mới nhìn thoáng qua, dáng người thanh tú như sen hé nở trong mật nước dần dần hiện rõ trong đầu hắn, hấn lập tức quay đầu cúi đầu, trả lời:
- Vâng!
- Cầm phi, ngươi có điều gì muốn nói với trẫm không?
Lời nói của Cầm phi chưa ra khỏi miệng, gương mặt đã thấm đẫm nước mắt.
Hạ Hầu Thừa Vũ quay đầu nhìn lần nữa, đối với kẻ đã bố trí bẫy rập hại con nàng, lại còn giả bộ đáng thương, trong nội tâm dâng trào nỗi căm hận đến cực điểm.
Thanh Chủ nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Thanh, không nói gì nữa.
Thượng Quan Thanh hiểu ý, tiến lên một bước, hỏi hai vị Thiên Tướng đang quỳ kia:
- Nghe nói tại nơi đóng quân các ngươi bắt gập điện hạ đang hoảng sợ chạy ra khỏi sơn cốc, có phải không?
Hai gã Thiên Tướng nhìn nhau, đáp lời, giọng điệu yếu ớt:
- Vâng!
Thượng Quan Thanh:
- Lúc đó các ngươi đã nhìn thấy, nghe thấy những gì, bẩm báo chi tiết, nếu có một câu sai lầm, giết không tha!
Hai gã Thiên Tướng nuốt một ngụm nước bọt trong vô thức, tất nhiên biết rõ quyền lực của vị này trong Thiên Cung, tuyệt đối là nói được làm được. Một người trong đó căng thẳng nói ra:
- Mạt tướng đang ở nơi đóng quân thỉ bỗng dưng nghe thấy người la lên “bắt trộm” nên lập tức tiến đến, lúc đó chứng kiến điện hạ đang hoảng sợ chạy từ trong sơn cốc ra, sau đó thấy có một cung nữ đuổi theo phía sau, cung nữ đó kêu chúng ta bắt lấy điện hạ, chúng ta không dám làm bừa, nên thả điện hạ rời đi, ngăn cản cung nữ kia hỏi rỏ tình huống thế nào, cung nữ đó liền thốt ra vài từ, nói... nói...
Thượng Quan Thanh lập tức trách mắng:
- Nói cái gì?
Người nọ giật mình vội vàng trả lời:
- Nói có người nhìn lén nương nương tắm rửa, nhưng sau đó nhanh chóng đổi giọng nói đây chỉ là trò đùa mà thôi, sau đó rời đi, dường như đang che giấu điều gì, sau này chúng ta thấy ba người mặc trang phục nội cung rời khỏi sơn cốc, chỉ có bấy nhiêu thôi.
Thượng Quan Thanh nhìn về phía người còn lại, người đó vội vàng nói:
- Những chuyện đó chính là như vậy, không sai.
Thượng Quan Thanh hỏi tiếp:
- Cung nữ đuổi theo đó có ở đây không?
Hai gã Thiên Tướng đều nhìn về phía Ngưng Xuân đang quỳ, một tên trong đó chỉ chỉ:
- Chính là nàng ta!
Thượng Quan Thanh:
- Ba người phụ nữ rời khôi sơn cốc có phải là ba người
này không?
Hai gã Thiên Tướng đồng loạt gật đầu:
- Vâng!
Thượng Quan Thanh đi đến trước mật Ngưng Xuân hỏi:
- Hai người bọn họ nói có chỗ nào không đúng không?
Ngưng Xuân lấc đầu, Thượng Quan Thanh lại hỏi:
- Vì sao ngươi đuổi theo điện hạ? Ngươi nói có người nhìn lén nương nương tắm rửa, thế nhưng vì sao ngươi lại đuổi theo điện hạ?
Ngưng Xuân trả lời, giọng điệu căng thẳng:
- Hồi Đại Tổng Quản, lúc ấy nô tỳ đuổi theo, điện hạ lấy áo che mặt, nô tỳ không biết đó là điện hạ, vì thế mới không nhịn được mà đuổi theo, sau đó nghe Cầm phi nương nương đề cập đến mới biết đó là điện hạ.
Thượng Quan Thanh:
- Ngươi có tận mắt chứng kiến điện hạ nhìn lén Cầm phi nương nương tắm rửa?
Ngưng Xuân vội vàng lắc đầu nói:
- Điện hạ không nhìn lén nương nương tắm rửa, có lẽ không biết Cầm phi nương nương ở trong sơn cốc, do đó vô tình xông vào, đúng lúc bắt gặp, điện hạ vừa nhận ra liền lập tức lánh mặt.
Thượng Quan Thanh:
- Ngươi có xác nhận rằng điện hạ không cố ý nhìn lén? Vậy vì sao ngươi lại hô lên trước mặt mọi người rằng có người nhìn lén nương nương tắm rửa?
Ngưng Xuân:
- Lúc ấy nô tỳ đang rất sốt ruột, ngoại trừ hai chữ “nhìn lén” ở trong đầu thì cũng không còn cách diễn ta nào khác.
Trên thực tế, trong mắt của nàng thì hai chữ “nhìn lén” này là từ tốt nhất có thể dùng, thực ra đối với tình huống như vậy, đều đưa vào trong phạm trù “nhìn lén” cả thôi, lúc ấy nàng không thể nào mà hô lên có người trong lúc vô tình nhìn thấy nương nương tắm rửa được.
Lúc này thân ảnh Thượng Quan Thanh lóe lên, giống như làn khói, trở vào trong điện.
Đám người Cầm phi vừa đi vào bên trong đã thấy hai người đang quỳ dưới đấy, vì thế tất cả đều quỳ xuống hành lễ:
- Tham kiến bệ hạ!
Thanh Chủ giương mắt, quét ánh nhìn lạnh lẽo cực độ đảo qua đám người kia, trong nháy mắt khi tiếp xúc với ánh mắt đó, thể xác và tinh thần của mọi người đều như rơi vào hầm băng.
Hạ Hầu Thừa Vũ là người đầu tiên quay đầu lại nhìn, phát hiện cầm Phi, thì ra là người đàn bà này, nàng trừng mắt đến tóe lửa, hận không thể xé sống Cầm phi ngay tại chỗ, nhưng Cầm phi vẫn một mực cúi đầu nên không thấy.
Thượng Quan Thanh nhanh chóng đến bên cạnh Thanh Chủ truyền âm vài câu, sau đó lui ra một bên.
Thanh Chủ chắp tay ra sau lưng đi đến cạnh Thanh Nguyên Tôn, cất giọng lạnh nhạt:
- Quay đầu lại nhìn đi, có phải là nàng không?
Thanh Nguyên Tôn chậm rãi quay đầu lại, vừa mới nhìn thoáng qua, dáng người thanh tú như sen hé nở trong mật nước dần dần hiện rõ trong đầu hắn, hấn lập tức quay đầu cúi đầu, trả lời:
- Vâng!
- Cầm phi, ngươi có điều gì muốn nói với trẫm không?
Lời nói của Cầm phi chưa ra khỏi miệng, gương mặt đã thấm đẫm nước mắt.
Hạ Hầu Thừa Vũ quay đầu nhìn lần nữa, đối với kẻ đã bố trí bẫy rập hại con nàng, lại còn giả bộ đáng thương, trong nội tâm dâng trào nỗi căm hận đến cực điểm.
Thanh Chủ nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Thanh, không nói gì nữa.
Thượng Quan Thanh hiểu ý, tiến lên một bước, hỏi hai vị Thiên Tướng đang quỳ kia:
- Nghe nói tại nơi đóng quân các ngươi bắt gập điện hạ đang hoảng sợ chạy ra khỏi sơn cốc, có phải không?
Hai gã Thiên Tướng nhìn nhau, đáp lời, giọng điệu yếu ớt:
- Vâng!
Thượng Quan Thanh:
- Lúc đó các ngươi đã nhìn thấy, nghe thấy những gì, bẩm báo chi tiết, nếu có một câu sai lầm, giết không tha!
Hai gã Thiên Tướng nuốt một ngụm nước bọt trong vô thức, tất nhiên biết rõ quyền lực của vị này trong Thiên Cung, tuyệt đối là nói được làm được. Một người trong đó căng thẳng nói ra:
- Mạt tướng đang ở nơi đóng quân thỉ bỗng dưng nghe thấy người la lên “bắt trộm” nên lập tức tiến đến, lúc đó chứng kiến điện hạ đang hoảng sợ chạy từ trong sơn cốc ra, sau đó thấy có một cung nữ đuổi theo phía sau, cung nữ đó kêu chúng ta bắt lấy điện hạ, chúng ta không dám làm bừa, nên thả điện hạ rời đi, ngăn cản cung nữ kia hỏi rỏ tình huống thế nào, cung nữ đó liền thốt ra vài từ, nói... nói...
Thượng Quan Thanh lập tức trách mắng:
- Nói cái gì?
Người nọ giật mình vội vàng trả lời:
- Nói có người nhìn lén nương nương tắm rửa, nhưng sau đó nhanh chóng đổi giọng nói đây chỉ là trò đùa mà thôi, sau đó rời đi, dường như đang che giấu điều gì, sau này chúng ta thấy ba người mặc trang phục nội cung rời khỏi sơn cốc, chỉ có bấy nhiêu thôi.
Thượng Quan Thanh nhìn về phía người còn lại, người đó vội vàng nói:
- Những chuyện đó chính là như vậy, không sai.
Thượng Quan Thanh hỏi tiếp:
- Cung nữ đuổi theo đó có ở đây không?
Hai gã Thiên Tướng đều nhìn về phía Ngưng Xuân đang quỳ, một tên trong đó chỉ chỉ:
- Chính là nàng ta!
Thượng Quan Thanh:
- Ba người phụ nữ rời khôi sơn cốc có phải là ba người
này không?
Hai gã Thiên Tướng đồng loạt gật đầu:
- Vâng!
Thượng Quan Thanh đi đến trước mật Ngưng Xuân hỏi:
- Hai người bọn họ nói có chỗ nào không đúng không?
Ngưng Xuân lấc đầu, Thượng Quan Thanh lại hỏi:
- Vì sao ngươi đuổi theo điện hạ? Ngươi nói có người nhìn lén nương nương tắm rửa, thế nhưng vì sao ngươi lại đuổi theo điện hạ?
Ngưng Xuân trả lời, giọng điệu căng thẳng:
- Hồi Đại Tổng Quản, lúc ấy nô tỳ đuổi theo, điện hạ lấy áo che mặt, nô tỳ không biết đó là điện hạ, vì thế mới không nhịn được mà đuổi theo, sau đó nghe Cầm phi nương nương đề cập đến mới biết đó là điện hạ.
Thượng Quan Thanh:
- Ngươi có tận mắt chứng kiến điện hạ nhìn lén Cầm phi nương nương tắm rửa?
Ngưng Xuân vội vàng lắc đầu nói:
- Điện hạ không nhìn lén nương nương tắm rửa, có lẽ không biết Cầm phi nương nương ở trong sơn cốc, do đó vô tình xông vào, đúng lúc bắt gặp, điện hạ vừa nhận ra liền lập tức lánh mặt.
Thượng Quan Thanh:
- Ngươi có xác nhận rằng điện hạ không cố ý nhìn lén? Vậy vì sao ngươi lại hô lên trước mặt mọi người rằng có người nhìn lén nương nương tắm rửa?
Ngưng Xuân:
- Lúc ấy nô tỳ đang rất sốt ruột, ngoại trừ hai chữ “nhìn lén” ở trong đầu thì cũng không còn cách diễn ta nào khác.
Trên thực tế, trong mắt của nàng thì hai chữ “nhìn lén” này là từ tốt nhất có thể dùng, thực ra đối với tình huống như vậy, đều đưa vào trong phạm trù “nhìn lén” cả thôi, lúc ấy nàng không thể nào mà hô lên có người trong lúc vô tình nhìn thấy nương nương tắm rửa được.