Có thể đối với Thương Hải gọi thẳng tên húy, cùng với thái độ cung kính của Thương Hải, còn có nàng đứng trung tâm trong chư vị trưởng lão, cũng có thể nói rõ địa vị của Mạc Du trong tộc. Mạc Du nhìn chằm chằm Miêu Nghị từ xa hơi chút trầm tư sau đó đột nhiên nói:
- Ta tự mình đi qua đàm với hắn.
- Mạc trưởng lão.
Mấy người trưởng lão cùng kêu lên một tiếng lo lắng.
Cuối cùng không lay chuyển được quyết tâm của Mạc Du, một nữ trưởng lão tên là Phương Vũ cùng Thương Hải cùng nhau tới, còn dẫn theo chừng trăm người cùng đi.
Giới thiệu làm quen thoáng một chốc xong Miêu Nghị cũng từ thái độ của hai vị trưởng lão nhìn ra địa vụ của Mạc Du trong Vưu tộc không tầm thường. Mà Thanh Nguyệt lại ở bên cạnh giới thiệu qua, tỏ vẻ Mạc Du ở trong tộc là trưởng lão từ đời Vương trước, trước nhất là trưởng lão già nhất của Vưu tộc.
Miêu Nghị không khỏi nhìn nhiều đối phương hai mắt, một vị phu nhân rất đẹp, nhưng nữ nhân Vưu tộc bên ngoài hình như tư sắc trời sinh cũng không tệ nhất là tư thái mỗi người chọc người kia, chỉ là trên người động bất động chửa chút lân giáp không ẩn làm phong cách trang trí làm cho người ta không dễ dàng gật bừa. Ngược lại Vưu Vương nhìn là bình thường nhất đấy. Mạc Du nói ngay vào điểm chính:
- Ngưu đô thống cưỡng ép Vương của chúng ta làm con tin, tuy có thể uy hiếp Vưu tộc nhưng chắc hẳn Vương chúng ta cũng không muốn nhìn thấy người Vưu tộc máu chảy thành sông. Vưu tộc cũng không thể đem sở có thân gia tính mạng đậu vào, cho dù Ngưu đô thống lấy Vương đến uy hiếp cũng vô dụng.
Thấy Miêu Nghị không có nói gì, nàng lại đưa tay làm hành động ngăn cản, tiếp tục nói:
- Đương nhiên, chúng ta cũng không thể bỏ mặc Vương, nhưng có một chút chúng ta nhất định phải xác nhận, hợp tác có thể, nghe theo Ngưu đô thống điều khiển cũng không thành vấn đề, nhưng chúng ta sao có thể xác nhận Ngưu đô thống không phải lấy tính mạng của đệ tử Vưu tộc chúng ta làm trò đùa. Làm thế nào xác nhận Ngưu đô thống không phải cό y để cho đệ tử Vưu tộc đi ngăn đao chịu chết? Nếu không thể bỏ đi nghi kỵ kia của chúng ta, thứ cho khó tong mệnh. Nếu như có thể giải quyết vấn đề này, hợp tác sự tình ta có thể làm chủ đáp ứng.
Dứt lời nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị đợi phản ứng.
Bất kể như thế nào, vị này nói chuyện ít nhất so với Thương Hải êm tai hơn nhiều. Thương Hải khẩu khí bất động châm chọc khiêu khích, không giống như là đến đàm phán. Miêu Nghị cự tuyệt tiếp nhận.
Miêu Nghị nhẹ gật đầu:
- Mạc trưởng lão nói có ý, Ngưu mỗ cũng không phải là người nói đạo lý.
Nói xong liếc nhìn Thương Hải, ý ám chỉ làm Thương Hải tức giận đến trừng mắt. Miêu Nghị không để ý tới y, tiếp tục nói:
- Ngưu mỗ cũng không phải người vô tình vô nghĩa, nếu là hợp tác tất nhiên là muốn cầu phương thức hai bên đều có thể hiểu rõ. Như vậy đi, hai bên đều nghe ta chỉ huy nhưng quyết sách công việc có thể do song phương cộng đồng tham dự. Đối với nhân mã Vưu tộc mệnh lệnh do người Vưu tộc các ngươi hạ đạt. Mạc trưởng lão có thể tiếp nhận sao?
Mạc Du hơi chút trầm ngầm gật đầu nói:
- Vậy cứ định như vậy đi....
Sau đó tiếp tục muốn hỏi:
- Không biết Ngưu đô thống chuẩn bị mở đầu như thế nào? Ta bên này cũng tốt làm chuẩn bị.
Nàng hiển nhiên muốn hiểu rõ. Miêu Nghị nói:
- Không biết Vưu tộc có thể cầm ra bao nhiều người tham chiến?
Mạc Du nói:
- Miễn cưỡng có thể xuất chiến không đến 300 vạn. Nhưng thực lực chỉ sợ không chống đỡ mỗi đêm tám trăm ngàn nhân mã Đông quân tinh nhuệ rồi.
Miêu Nghị nghi ngờ:
- Theo ta được biết, Vưu tộc nhân số vượt qua ngàn vạn, không đến 300 vạn là nói thế nào?
Mạc Du nói:
- Người không ít, nhưng những người kia tu vi thấp lấy gì chống cự Đông quân hổ lang sư phó, chẳng lẽ muốn bọn hắn xông lên chịu chết sao?
Miêu Nghị:
- Mạc trưởng lão đã hiểu lầm, muốn lấy yếu thắng mạnh nhất định phải chiếm cứ được ưu thế phía trước. Ta cũng cần nắm giữ được nhất cử nhất động của đội ngũ đông quan tại Hắc Long Đàm. Nơi này là địa bàn của Vưu tộc, các ngươi quen thuộc địa hình cùng hoàn cảnh, lợi dụng không phải nhân viên tham chiến nhìn chằm chằm hướng đi của bọn họ hẳn không phải là vấn đề chứ?
- Cái này không có vấn đề.
Mạc Du gật đầu hỏi:
- Còn có mặt khác sao?
Miêu Nghị không muốn kéo dài nữa:
- Các ngươi bên kia lập tức truyền lệnh xuống, người Vưu tộc không quan hệ với trận chiến này nhanh chóng tìm khu vực an toàn trốn, miễn cho bị tai họa.
Mạc Du trợn mắt xúc động, đoán được ý đồ của Miêu Nghị. Đây là sợ Đông quân tinh nhuệ giống như hắn cũng bắt người Vưu tộc làm con tin. Đến lúc đó Vưu tộc sợ ném chuột vỡ bình, vậy thì Miêu Nghị hắn phiền toái. Đây là muốn chặt đứt buồn phiền ở nhà. Nhưng đây đối với Vưu tộc không có chỗ xấu chỉ có chỗ tốt, lúc này quay đầu lại nói:
- Phượng Vũ, lời Ngưu đô thống nhắn nhủ lập tức bố trí đi.
Phượng Vũ lập tức từ phía sau mới đến một người đi an bài.
Miêu Nghị lại nói:
- Phái năm trăm ngàn nhân mã mai phục tại cửa ra vào Hắc Long Đàm, nghe hiệu lệnh ta tùy thời bao vây lôi ra.
Mạc Du lập tức phản đối nói:
- Đông quân tinh nhuệ muốn đi, năm trăm ngàn người Vưu tộc căn bản không ngăn được, cùng chịu chết không giống.
Miêu Nghị cũng không tranh luận tiếp tục tiết tấu bố trí của mình:
- Năm trăm ngàn người này điều người tu vị kém nhất thực lực yêu nhất trong ba triệu người của ngươi đi.
Mọi người ngạc nhiên, Mạc Du kinh ngạc nói:
- Phía người thực lực yếu nhất đi bao vây lối ra, có ý tứ gì?
Miêu Nghị nói:
- Mạc trưởng lão không cần lo lắng, ta tự chỗ hữu dụng, hiện tại không tiện nhiều lời, tóm lại ta cam đoan bọn hắn lông tóc không tổn hao gì, nếu như đối với bọn hắn có bất kỳ bất lợi gì, đại khả bất tuân ta làm cho chấp hành, đối với các ngươi cũng không tổn thất gì.
Mạc Du yên lặng một chút, lần nữa quay đầu lại phân phó Phượng Vũ:
- Làm theo.
Lục tinh bảo vệ xung quanh chi địa, đỉnh núi hoang Vưu U, Doanh Hiệu Chánh chờ tin tức bên Thiên Vương phủ.
Một bên Đại tướng thu lại sao linh trên tay xong chắp tay nói.
- Doanh hầu, thám tử báo người của Ngưu Hữu Đức bị trăm vạn đại quân Vưu tộc vây khốn rồi.
- Ồ.
Doanh Diệu Chánh quay đầu lại nhíu mày nói:
- Chớ không phải tên kia tại chợ đêm đại khai sát giới chọc giận Vưu tộc?
Đại tướng gật đầu nói:
- Là có ý tứ như vậy. Thám tử mơ hồ chứng kiến đại quân U Minh bắt không ít người Vưu tộc làm con tin, đang cùng đại quan Vưu tộc giằng co tại cùng một chỗ.
Doanh Diệu lập tức vỗ tay cười to:
- Quả thật tự mình làm bậy thì không thể sống được thật là trời cũng giúp ta.
- Ta tự mình đi qua đàm với hắn.
- Mạc trưởng lão.
Mấy người trưởng lão cùng kêu lên một tiếng lo lắng.
Cuối cùng không lay chuyển được quyết tâm của Mạc Du, một nữ trưởng lão tên là Phương Vũ cùng Thương Hải cùng nhau tới, còn dẫn theo chừng trăm người cùng đi.
Giới thiệu làm quen thoáng một chốc xong Miêu Nghị cũng từ thái độ của hai vị trưởng lão nhìn ra địa vụ của Mạc Du trong Vưu tộc không tầm thường. Mà Thanh Nguyệt lại ở bên cạnh giới thiệu qua, tỏ vẻ Mạc Du ở trong tộc là trưởng lão từ đời Vương trước, trước nhất là trưởng lão già nhất của Vưu tộc.
Miêu Nghị không khỏi nhìn nhiều đối phương hai mắt, một vị phu nhân rất đẹp, nhưng nữ nhân Vưu tộc bên ngoài hình như tư sắc trời sinh cũng không tệ nhất là tư thái mỗi người chọc người kia, chỉ là trên người động bất động chửa chút lân giáp không ẩn làm phong cách trang trí làm cho người ta không dễ dàng gật bừa. Ngược lại Vưu Vương nhìn là bình thường nhất đấy. Mạc Du nói ngay vào điểm chính:
- Ngưu đô thống cưỡng ép Vương của chúng ta làm con tin, tuy có thể uy hiếp Vưu tộc nhưng chắc hẳn Vương chúng ta cũng không muốn nhìn thấy người Vưu tộc máu chảy thành sông. Vưu tộc cũng không thể đem sở có thân gia tính mạng đậu vào, cho dù Ngưu đô thống lấy Vương đến uy hiếp cũng vô dụng.
Thấy Miêu Nghị không có nói gì, nàng lại đưa tay làm hành động ngăn cản, tiếp tục nói:
- Đương nhiên, chúng ta cũng không thể bỏ mặc Vương, nhưng có một chút chúng ta nhất định phải xác nhận, hợp tác có thể, nghe theo Ngưu đô thống điều khiển cũng không thành vấn đề, nhưng chúng ta sao có thể xác nhận Ngưu đô thống không phải lấy tính mạng của đệ tử Vưu tộc chúng ta làm trò đùa. Làm thế nào xác nhận Ngưu đô thống không phải cό y để cho đệ tử Vưu tộc đi ngăn đao chịu chết? Nếu không thể bỏ đi nghi kỵ kia của chúng ta, thứ cho khó tong mệnh. Nếu như có thể giải quyết vấn đề này, hợp tác sự tình ta có thể làm chủ đáp ứng.
Dứt lời nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị đợi phản ứng.
Bất kể như thế nào, vị này nói chuyện ít nhất so với Thương Hải êm tai hơn nhiều. Thương Hải khẩu khí bất động châm chọc khiêu khích, không giống như là đến đàm phán. Miêu Nghị cự tuyệt tiếp nhận.
Miêu Nghị nhẹ gật đầu:
- Mạc trưởng lão nói có ý, Ngưu mỗ cũng không phải là người nói đạo lý.
Nói xong liếc nhìn Thương Hải, ý ám chỉ làm Thương Hải tức giận đến trừng mắt. Miêu Nghị không để ý tới y, tiếp tục nói:
- Ngưu mỗ cũng không phải người vô tình vô nghĩa, nếu là hợp tác tất nhiên là muốn cầu phương thức hai bên đều có thể hiểu rõ. Như vậy đi, hai bên đều nghe ta chỉ huy nhưng quyết sách công việc có thể do song phương cộng đồng tham dự. Đối với nhân mã Vưu tộc mệnh lệnh do người Vưu tộc các ngươi hạ đạt. Mạc trưởng lão có thể tiếp nhận sao?
Mạc Du hơi chút trầm ngầm gật đầu nói:
- Vậy cứ định như vậy đi....
Sau đó tiếp tục muốn hỏi:
- Không biết Ngưu đô thống chuẩn bị mở đầu như thế nào? Ta bên này cũng tốt làm chuẩn bị.
Nàng hiển nhiên muốn hiểu rõ. Miêu Nghị nói:
- Không biết Vưu tộc có thể cầm ra bao nhiều người tham chiến?
Mạc Du nói:
- Miễn cưỡng có thể xuất chiến không đến 300 vạn. Nhưng thực lực chỉ sợ không chống đỡ mỗi đêm tám trăm ngàn nhân mã Đông quân tinh nhuệ rồi.
Miêu Nghị nghi ngờ:
- Theo ta được biết, Vưu tộc nhân số vượt qua ngàn vạn, không đến 300 vạn là nói thế nào?
Mạc Du nói:
- Người không ít, nhưng những người kia tu vi thấp lấy gì chống cự Đông quân hổ lang sư phó, chẳng lẽ muốn bọn hắn xông lên chịu chết sao?
Miêu Nghị:
- Mạc trưởng lão đã hiểu lầm, muốn lấy yếu thắng mạnh nhất định phải chiếm cứ được ưu thế phía trước. Ta cũng cần nắm giữ được nhất cử nhất động của đội ngũ đông quan tại Hắc Long Đàm. Nơi này là địa bàn của Vưu tộc, các ngươi quen thuộc địa hình cùng hoàn cảnh, lợi dụng không phải nhân viên tham chiến nhìn chằm chằm hướng đi của bọn họ hẳn không phải là vấn đề chứ?
- Cái này không có vấn đề.
Mạc Du gật đầu hỏi:
- Còn có mặt khác sao?
Miêu Nghị không muốn kéo dài nữa:
- Các ngươi bên kia lập tức truyền lệnh xuống, người Vưu tộc không quan hệ với trận chiến này nhanh chóng tìm khu vực an toàn trốn, miễn cho bị tai họa.
Mạc Du trợn mắt xúc động, đoán được ý đồ của Miêu Nghị. Đây là sợ Đông quân tinh nhuệ giống như hắn cũng bắt người Vưu tộc làm con tin. Đến lúc đó Vưu tộc sợ ném chuột vỡ bình, vậy thì Miêu Nghị hắn phiền toái. Đây là muốn chặt đứt buồn phiền ở nhà. Nhưng đây đối với Vưu tộc không có chỗ xấu chỉ có chỗ tốt, lúc này quay đầu lại nói:
- Phượng Vũ, lời Ngưu đô thống nhắn nhủ lập tức bố trí đi.
Phượng Vũ lập tức từ phía sau mới đến một người đi an bài.
Miêu Nghị lại nói:
- Phái năm trăm ngàn nhân mã mai phục tại cửa ra vào Hắc Long Đàm, nghe hiệu lệnh ta tùy thời bao vây lôi ra.
Mạc Du lập tức phản đối nói:
- Đông quân tinh nhuệ muốn đi, năm trăm ngàn người Vưu tộc căn bản không ngăn được, cùng chịu chết không giống.
Miêu Nghị cũng không tranh luận tiếp tục tiết tấu bố trí của mình:
- Năm trăm ngàn người này điều người tu vị kém nhất thực lực yêu nhất trong ba triệu người của ngươi đi.
Mọi người ngạc nhiên, Mạc Du kinh ngạc nói:
- Phía người thực lực yếu nhất đi bao vây lối ra, có ý tứ gì?
Miêu Nghị nói:
- Mạc trưởng lão không cần lo lắng, ta tự chỗ hữu dụng, hiện tại không tiện nhiều lời, tóm lại ta cam đoan bọn hắn lông tóc không tổn hao gì, nếu như đối với bọn hắn có bất kỳ bất lợi gì, đại khả bất tuân ta làm cho chấp hành, đối với các ngươi cũng không tổn thất gì.
Mạc Du yên lặng một chút, lần nữa quay đầu lại phân phó Phượng Vũ:
- Làm theo.
Lục tinh bảo vệ xung quanh chi địa, đỉnh núi hoang Vưu U, Doanh Hiệu Chánh chờ tin tức bên Thiên Vương phủ.
Một bên Đại tướng thu lại sao linh trên tay xong chắp tay nói.
- Doanh hầu, thám tử báo người của Ngưu Hữu Đức bị trăm vạn đại quân Vưu tộc vây khốn rồi.
- Ồ.
Doanh Diệu Chánh quay đầu lại nhíu mày nói:
- Chớ không phải tên kia tại chợ đêm đại khai sát giới chọc giận Vưu tộc?
Đại tướng gật đầu nói:
- Là có ý tứ như vậy. Thám tử mơ hồ chứng kiến đại quân U Minh bắt không ít người Vưu tộc làm con tin, đang cùng đại quan Vưu tộc giằng co tại cùng một chỗ.
Doanh Diệu lập tức vỗ tay cười to:
- Quả thật tự mình làm bậy thì không thể sống được thật là trời cũng giúp ta.