Để cho các tướng lãnh còn lại chờ đợi. Ngao Phi lại tiếp tục chăm chú nhìn vào la bàn, im lặng suy nghĩ như không có chuyện gì của họ nữa khiến các tướng lãnh ngơ ngác nhìn nhau.
Đại tướng Vương Viễn Kiều lên tiếng nhắc:
- Đại tướng quân, chúng ta chỉ còn lại năm trăm ngàn quân. Nếu như đại quân của Vưu tộc thật sự gia nhập cùng đại quân của U Minh thì sẽ là áp lực rất lớn. Hơn nữa, Vưu tộc lại biết rõ vị trí của chúng ta. Chúng ta có cần phải di chuyển không?
- Ngao Phi nhìn chằm chằm vào la bàn không hề ngẩng đầu lên, nói:
- Không cần di chuyển, chi sợ chúng không tới. Chúng ta có thể dụ chúng tới thì quá tốt.
Đúng lúc này, có một tướng lành cầm tinh linh lên nhìn và nói:
- Đại Tướng quân, thám tử báo, phía Ngưu Hữu Đức dường như đã thả con tin Vưu tộc, Vưu tộc đã giải vây, đến đại quân U Minh cũng biến mất không rõ tung tích. Thám tử có hạn nên cũng biết ở hướng nào.
- Biến mất? Thú vị rồi đây.
Ngao Phi sờ lên cằm suy nghĩ một chút rồi cười lạnh, quay đầu lại nói:
- Lập tức liên lạc với Vương gia, xin Vương gia liên lạc với phía Vưu Vương, xem có thể thăm dò thái độ của Vưu Vương hay không.
Tên lính lập tức làm theo.
Dưới bóng cây, Doanh Cửu Quang cũng đang bày la bàn tinh đồ, gác tay, chăm chú nhìn vào khu vực Hắc Long.
Tả Nhi ở bên cạnh một tay cầm tinh linh liên hệ, một tay cầm một khối ngọc điệp làm phép để sao chép thứ gì đó.
Một lát sau, Tả Nhi tiến đến dâng ngọc điệp lên:
- Vương gia, đây là tình hình của Ngao Phi do mật báo ở Hắc Lọng gửi về. Phía Vưu Vương đã kinh động, Ngao Phi muốn chúng ta thăm dò thái độ của Vưu Vương.
Doanh Cửu Quang cầm ngọc điệp:
- Ngươi có liên lạc được với phía Vưu Vương không?
Tả Nhi đáp:
- Vẫn chưa liên lạc được, tất cả người quen đều không liên lạc được.
- Vậy ngươi thông báo tình hình lại với Ngao Phi đi. Hắn đang ở hiện trường nên cần phải nắm được tình hình để đưa ra quyết định.
Doanh Cửu Quang nói xong liền xoay người ngồi xuống ghế, quay sát ngọc điệp ở trong tay và không nói gì nữa.
- Vâng.
Tả Nhi lĩnh mệnh lập tức làm theo. Tả Nhi vừa thông báo tình hình cho phía Hắc Long xong, chợt giương mắt nhìn, phát hiện ra hai mỹ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc vừa xuất hiện ở bờ sông, vừa nhìn thấy Doanh Cửu Quang mặt mũi lập tức trở nên vui vẻ, chính là hai người vợ bé của Doanh Cửu Quang.
Tả Nhi quay đầu lại nhìn Doanh Cửu Quang, sau đó liền đi tới đón hai người họ, chào nói:
- Lão nô bái kiến hai vị phu nhân.
Vợ cả của Doanh Cửu Quang đã không còn nữa, tất cả các vợ bé đều là phu nhân, cho nên phu nhân của Doanh Cửu Quang rất đông, tới mấy trăm người.
Hai mỹ nhân gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Tả Nhi lập tức giơ tay ngăn lại, cười nói:
- Vương gia đang có việc, không nên quấy rầy.
Hai mỹ nhân nhìn nhìn sang phía đó, thấy Doanh Cửu Quang đang ngồi thảnh thơi, bên cạnh còn có cả cần không, không hề giống như đang nói chuyện, bèn cười nói:
- Tả quản gia, chúng tôi chỉ muốn tới vấn an Vương gia, sẽ không làm phiền Vương gia.
Khuôn mặt tươi cười của Tả Nhi lập tức biến mất, chi lạnh lùng nhìn chăm chăm vào hai người, nhắc lại một lần nữa:
- Vương gia đang có việc, không nên quấy rầy, mời hai vị phu nhân về cho!
Khuôn mặt tươi cười của hai mỹ nhân cứng đờ lại, chính xác là bị vẻ mặt của Tả Nhi dọa cho sợ hãi. Ở Thiên Vương Phủ, đến con trai của Thiên Vương cũng không dám đắc tội với Tả Nhi, thân phận vợ bé như các nàng càng không dám. Vẻ mặt lập tức trở nên lúng túng nói:
- Tả quản gia vất vả rồi, chúng tôi sẽ không quấy rầy Vương gia nữa.
Nói rồi hai người liền ngoan ngoãn quay người rời đi, nhưng trong lòng thực sự chỉ muốn mắng cho Tả Nhi một trận.
Nhưng đối với Tả Nhi, suy nghĩ của họ không hề quan trọng. Tả Nhi liền quay trở về bên cạnh Doanh Cửu Quang.
Sau khi xem xong nội dung ở trong ngọc điệp. Doanh Cửu Quang gật đầu, quơ quơ ngọc điệp trong tay, vuốt cằm nói:
- Tên Ngao Phi đó tính cách thẳng thắn nên dễ đắc tội với người khác, không phù hợp để làm quan chưởng quản, nhưng thống quân tác chiến thì khá lắm. Có hắn ở đó ta rất yên tâm. Lát nữa, ngươi hãy giám sát cho kỹ, đừng để cho ai làm bậy với hắn khiến cho hắn không vui. Dưới trướng bổn vương dù sao cũng phải có những người thẳng thắn tài giỏi, không thể chỉ toàn những kẻ nịnh nọt.
- Vâng.
Tả Nhi gật đầu cười.
Tả Nhi cũng chờ mong Ngao Phi có thể làm xong việc. Tả Nhi đã nhiều lần thất bại trong chuyện Ngưu Hữu Đức, sắp bị mắng đến mức không ngẩng được đầu lên rồi. Vì thế nhìn Doanh Vô Mãn đó làm việc bừa bãi, Tả Nhi phát chán ngấy. Nếu lại thất bại lần nữa thì cô biết ăn nói như thế nào? Cho nên, không đợi cho Doanh Vô Mãn kịp hành động, Tả Nhi liền động thủ đẩy Doanh Vô Mãn sang một bên.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho hai người vợ bé vừa rồi và trên dưới trong vương phủ đều sợ Tả Nhi. Loại người tâm phúc bên cạnh Vương gia thực sự là không thể chọc vào, đến con trai của Vương gia mà cũng bị đá sang một bên không thương tiếc thì những người khác có là gì?
Ngao Phi nhận được tin của Tả Nhi liền trở nên trầm mặc. Đúng lúc này, tên thuộc hạ phụ trách liên lạc đến báo cáo:
- Đại Tướng quân, phía Lộc Tướng quân báo lại, quân ta đã xông vào mấy vị trí của Vưu tộc, nhưng không thấy bóng dáng của người nào cả. Hiện giờ, người của chúng ta vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.
Ngao Phi nghiêng đầu suy nghĩ, giơ tay lên nói:
- Không cần tìm nữa, có lẽ chúng ta đi từ trước rồi, có tìm nữa cũng phí công thôi. Nói với Lộc tướng quân, nói ông ấy bảo vệ lối ra, không được để ai chạy thoát. Ngưu Hữu Đức chắc chắn còn ở Đàm Hắc Long. Ta muốn đóng cửa đánh chó!
Đại tướng Vương Viễn Kiều lên tiếng nhắc:
- Đại tướng quân, chúng ta chỉ còn lại năm trăm ngàn quân. Nếu như đại quân của Vưu tộc thật sự gia nhập cùng đại quân của U Minh thì sẽ là áp lực rất lớn. Hơn nữa, Vưu tộc lại biết rõ vị trí của chúng ta. Chúng ta có cần phải di chuyển không?
- Ngao Phi nhìn chằm chằm vào la bàn không hề ngẩng đầu lên, nói:
- Không cần di chuyển, chi sợ chúng không tới. Chúng ta có thể dụ chúng tới thì quá tốt.
Đúng lúc này, có một tướng lành cầm tinh linh lên nhìn và nói:
- Đại Tướng quân, thám tử báo, phía Ngưu Hữu Đức dường như đã thả con tin Vưu tộc, Vưu tộc đã giải vây, đến đại quân U Minh cũng biến mất không rõ tung tích. Thám tử có hạn nên cũng biết ở hướng nào.
- Biến mất? Thú vị rồi đây.
Ngao Phi sờ lên cằm suy nghĩ một chút rồi cười lạnh, quay đầu lại nói:
- Lập tức liên lạc với Vương gia, xin Vương gia liên lạc với phía Vưu Vương, xem có thể thăm dò thái độ của Vưu Vương hay không.
Tên lính lập tức làm theo.
Dưới bóng cây, Doanh Cửu Quang cũng đang bày la bàn tinh đồ, gác tay, chăm chú nhìn vào khu vực Hắc Long.
Tả Nhi ở bên cạnh một tay cầm tinh linh liên hệ, một tay cầm một khối ngọc điệp làm phép để sao chép thứ gì đó.
Một lát sau, Tả Nhi tiến đến dâng ngọc điệp lên:
- Vương gia, đây là tình hình của Ngao Phi do mật báo ở Hắc Lọng gửi về. Phía Vưu Vương đã kinh động, Ngao Phi muốn chúng ta thăm dò thái độ của Vưu Vương.
Doanh Cửu Quang cầm ngọc điệp:
- Ngươi có liên lạc được với phía Vưu Vương không?
Tả Nhi đáp:
- Vẫn chưa liên lạc được, tất cả người quen đều không liên lạc được.
- Vậy ngươi thông báo tình hình lại với Ngao Phi đi. Hắn đang ở hiện trường nên cần phải nắm được tình hình để đưa ra quyết định.
Doanh Cửu Quang nói xong liền xoay người ngồi xuống ghế, quay sát ngọc điệp ở trong tay và không nói gì nữa.
- Vâng.
Tả Nhi lĩnh mệnh lập tức làm theo. Tả Nhi vừa thông báo tình hình cho phía Hắc Long xong, chợt giương mắt nhìn, phát hiện ra hai mỹ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc vừa xuất hiện ở bờ sông, vừa nhìn thấy Doanh Cửu Quang mặt mũi lập tức trở nên vui vẻ, chính là hai người vợ bé của Doanh Cửu Quang.
Tả Nhi quay đầu lại nhìn Doanh Cửu Quang, sau đó liền đi tới đón hai người họ, chào nói:
- Lão nô bái kiến hai vị phu nhân.
Vợ cả của Doanh Cửu Quang đã không còn nữa, tất cả các vợ bé đều là phu nhân, cho nên phu nhân của Doanh Cửu Quang rất đông, tới mấy trăm người.
Hai mỹ nhân gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Tả Nhi lập tức giơ tay ngăn lại, cười nói:
- Vương gia đang có việc, không nên quấy rầy.
Hai mỹ nhân nhìn nhìn sang phía đó, thấy Doanh Cửu Quang đang ngồi thảnh thơi, bên cạnh còn có cả cần không, không hề giống như đang nói chuyện, bèn cười nói:
- Tả quản gia, chúng tôi chỉ muốn tới vấn an Vương gia, sẽ không làm phiền Vương gia.
Khuôn mặt tươi cười của Tả Nhi lập tức biến mất, chi lạnh lùng nhìn chăm chăm vào hai người, nhắc lại một lần nữa:
- Vương gia đang có việc, không nên quấy rầy, mời hai vị phu nhân về cho!
Khuôn mặt tươi cười của hai mỹ nhân cứng đờ lại, chính xác là bị vẻ mặt của Tả Nhi dọa cho sợ hãi. Ở Thiên Vương Phủ, đến con trai của Thiên Vương cũng không dám đắc tội với Tả Nhi, thân phận vợ bé như các nàng càng không dám. Vẻ mặt lập tức trở nên lúng túng nói:
- Tả quản gia vất vả rồi, chúng tôi sẽ không quấy rầy Vương gia nữa.
Nói rồi hai người liền ngoan ngoãn quay người rời đi, nhưng trong lòng thực sự chỉ muốn mắng cho Tả Nhi một trận.
Nhưng đối với Tả Nhi, suy nghĩ của họ không hề quan trọng. Tả Nhi liền quay trở về bên cạnh Doanh Cửu Quang.
Sau khi xem xong nội dung ở trong ngọc điệp. Doanh Cửu Quang gật đầu, quơ quơ ngọc điệp trong tay, vuốt cằm nói:
- Tên Ngao Phi đó tính cách thẳng thắn nên dễ đắc tội với người khác, không phù hợp để làm quan chưởng quản, nhưng thống quân tác chiến thì khá lắm. Có hắn ở đó ta rất yên tâm. Lát nữa, ngươi hãy giám sát cho kỹ, đừng để cho ai làm bậy với hắn khiến cho hắn không vui. Dưới trướng bổn vương dù sao cũng phải có những người thẳng thắn tài giỏi, không thể chỉ toàn những kẻ nịnh nọt.
- Vâng.
Tả Nhi gật đầu cười.
Tả Nhi cũng chờ mong Ngao Phi có thể làm xong việc. Tả Nhi đã nhiều lần thất bại trong chuyện Ngưu Hữu Đức, sắp bị mắng đến mức không ngẩng được đầu lên rồi. Vì thế nhìn Doanh Vô Mãn đó làm việc bừa bãi, Tả Nhi phát chán ngấy. Nếu lại thất bại lần nữa thì cô biết ăn nói như thế nào? Cho nên, không đợi cho Doanh Vô Mãn kịp hành động, Tả Nhi liền động thủ đẩy Doanh Vô Mãn sang một bên.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho hai người vợ bé vừa rồi và trên dưới trong vương phủ đều sợ Tả Nhi. Loại người tâm phúc bên cạnh Vương gia thực sự là không thể chọc vào, đến con trai của Vương gia mà cũng bị đá sang một bên không thương tiếc thì những người khác có là gì?
Ngao Phi nhận được tin của Tả Nhi liền trở nên trầm mặc. Đúng lúc này, tên thuộc hạ phụ trách liên lạc đến báo cáo:
- Đại Tướng quân, phía Lộc Tướng quân báo lại, quân ta đã xông vào mấy vị trí của Vưu tộc, nhưng không thấy bóng dáng của người nào cả. Hiện giờ, người của chúng ta vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.
Ngao Phi nghiêng đầu suy nghĩ, giơ tay lên nói:
- Không cần tìm nữa, có lẽ chúng ta đi từ trước rồi, có tìm nữa cũng phí công thôi. Nói với Lộc tướng quân, nói ông ấy bảo vệ lối ra, không được để ai chạy thoát. Ngưu Hữu Đức chắc chắn còn ở Đàm Hắc Long. Ta muốn đóng cửa đánh chó!