Cuối cùng cường chế lửa giận, trầm giọng nói:
- Ngọc Linh chưởng môn, thời gian một ngày còn chưa qua, có một số việc cần phải đàm phán, vẫn là nghĩ rõ ràng rồi hãy trả lời thuyết phục về việc này lần nữa, không tiễn!
Vung tay lên, ý bảo tiễn khách.
Một tùy tùng lúc này đi ra nói:
- Nhị vị mời trở về!
Hai sư huynh đệ chắp tay, hé mặt rời đi.
Cao Nham rời khỏi phòng khác cũng bước nhanh về phòng mình. Chính Khí Môn đột nhiên đề nghị điều kiện như vậy, có thể đạt tới mục đích của Vương gia. Việc này hắn làm chủ cũng không tốt, cần phải xin chỉ thị một chút, cho nên vừa rồi mới giảm bớt thịnh nộ trong lòng.
Phủ Quảng thiên Vương, Tĩnh Huyên Viên, cũng là nơi nguyên phối ban đầu của Quảng thiên vương vào, chỗ ở của thiếp thất thứ nhất Cao Tử Huyên. Vương phi Mị Nương nguyên bản cũng là một trong thiếp thất của Quảng thiên vương. Chẳng qua Mị Nương tư sắc áp đảo hoa thơm cỏ lạ giành được niềm yêu thích lướt qua của Vương gia trở thành chính thất. Cứ việc như thế, Mị Nương gặp Cao Tử Huyên cũng phải khách khách khí khí gọi một tiếng đại tỷ. Cao Tử Huyên ở nữ quyến Quảng gia tư cách lớn nhất nhưng địa vị cũng không phải tư cách lớn nhất có thể quyết định. Quyền thế địa vị mới là quyết định, thiếp thất của Quảng thiên vương rất đông, không ít tư cách ngang Cao Tử Huyên đã sớm mất, ngay cả mặt mũi cũng khó lộ, không gặp việc trọng đại không thấy được người.
Chân chính xác định địa vị Cao Tử Huyên là con trai của nàng. Đứa con nàng là trưởng tử Quảng gia, hiện giờ là Hầu gia đứng hàng đầu triều đình, đã muốn sắp là người thừa kế vương vị. Từ xưa đến nay mẫu bằng tử quý cũng không phải nói suông, Quảng gia cao thấp ai dám bỏ qua người này?
Ngay cả Quảng lệnh công có bận tâm đến cảm thụ con mình có thích hay không, cũng phải thường xuyên đến Tĩnh Huyên Viên vui chơi với phu nhân này, không nên quá mức lãnh đạm.
- Mẫu thân, hoa này nở rất thanh ngạo!
Trong bụi hoa, một đóa hoa trắng cô đơn tinh khiết nở ra, màu trắng không chút tỳ vết nào, trắng noãn chân chính như ngọc. Mặc dù không bằng kỳ hoa lóa mắt quanh thân, lại ẩn hiện hương vị hoa thơm cỏ lạ cao ngạo, độc tôn ở vị trí giữa.
Quảng Quân An vừa thưởng thức không nhịn được tán dương đóa hoa một câu.
Phụ nhân bên cạnh tưới nước đột nhiên ra tay, bịch một tiếng, đánh lên mu bàn tay của Quảng Quân An, khiển trách một tiếng:
- Đừng đụng loạn!
Quảng Quân An cười hắc hắc, ngượng ngùng thu tay lại. Trong vương phủ đây dám động thủ giáo huấn hắn, trừ bỏ Quảng thiên vương, cũng chỉ có Cao Tử Huyên mẫu thân hắn. Cao Tử Huyên tuy rằng không còn nhỏ tuổi, nhưng bảo dường khéo, bộ dáng thoạt nhìn khoảng bốn mươi. Khóe mắt hơi nhăn, thân hình đầy đà vừa phải, làn da trắng noãn giống như có thể vắt ra nước. Một cây trâm ngọc trên đầu, quần áo mộc mạc, mặt mộc lên trời, không trang điểm chút nào, vẫn là mỹ nhân hiếm thấy ở một phương.
Quảng Quân An không dám dùng mu bàn tay đụng loạn, nhìn sang mẫu thân, nhíu mày nói:
- Mẫu thân, thời điểm nên sửa lại cách ăn mặc mẹ ăn mặc mộc mạc như vậy, không biết nhìn còn tưởng rằng là hạ nhân của Vương phủ. Chẳng lẽ không sợ ảnh hưởng cảm quan của phụ Vương. Cao Tử Huyên đang cầm bình tưới nước, bình tĩnh nói:
- Cũng biết hậu cung vô số thiên phi xinh đẹp vì sao có thể độc hưởng ân sủng của bệ hạ?
Quảng Quân An thất thần, ánh mắt nhìn về đóa hoa trắng kia, lộ ra thần sắc đăm chiêu.
Cao Tử Huyên cầm bình nước đưa cho hắn, ánh mắt âm trầm liếc mắt, thản nhiên như thường nói:
- Có đôi khi không tranh giành là một loại tranh giành.
Nói xong cầm lên tinh linh trên tay, liên hệ không phải ai khác chính là đứa cháu của mình.
Cao Nham liên hệ cô mẫu tự nhiên không có chuyện gì khác, chỉ là chuyển cáo câu trả lời thuyết phục của Chính Khí Môn bên này, xin chỉ thị xử lý thế nào.
Cao Tử Huyên giương mày, mặt mày hiện lên tia tàn khốc, hồi phục tinh linh khiển trách:
- Hồ đồ! Điều này làm sao có thể đáp ứng, Bảo Liên cháu nhất định phải cưới vào tay!
Cao Nham cẩn thận nói:
- Cô mẫu, thái độ Chính Khí Môn tựa hồ rất mãnh liệt chống lại.
Cao Tử Huyên:
- Biểu huynh cháu hao hết tâm tư tranh thủ đến cơ hội này, cháu chẳng lẽ không hiểu dụng ý sao? Cưới Bảo Liên, Chính Khí Môn chính là nằm trong tay cháu, không cưới Bảo Liên, Chính Khí Môn chính là nằm trong tay Vương phủ. Khác nhau trong đó ở nơi nào, có cần chỉ bảo sao?
Đạo lý đồng dạng nàng chỉ kém không nói ra mà thôi, chỉ cần Cao Nham khống chế Chính Khí Môn, chẳng khác nào con trài của nàng Quảng Quân An đã khống chế. Tài lộ này chẳng khác nào vào trên tay đứa con của nàng, Chính Khí Môn trực tiếp đầu phục Vương phủ, tài lộ này sẽ không chịu trực tiếp con của nàng khống chế rồi.
Cao Nham bừng tỉnh đại ngộ, không cưới Bảo Liên về sau nắm trong tay quyền Chính Khí hàng tạp hóa phô sẽ không phải chuyện chính mình, lúc này hồi phục lại:
- Là cháu hồ đồ rồi, cô mẫu yên tâm, cháu biết nên làm như thế nào.
Sau khi ngưng liên hệ, Cao Tử Huyên thu lại tinh linh, quan sát ánh mắt mẫu thân hiện lên tàn khốc. Quảng Quân An cười nói:
- Ai lại khiến mẫu thân tức giận rồi?
- Chuyện của Cao Nham kia...
Cao Tử Huyên bình tâm địa khí nói ra tình huống vừa rồi.
- Ôi, ngay cả chút việc nhỏ cũng không rõ ràng.
Quảng Quân An nghe xong lắc đầu nói:
- Mẫu thân, lời này mẹ không thích nghe, Cao Nham chính là hoa hoa công tử chơi bời lêu lỏng, không đủ đảm đương trọng trách.
Cao Tử Huyên bước chậm đến bụi hoa:
- Nhưng dù sao cũng là người trong nhà, đồ vật này nọ giao cho người trong nhà vẫn yên tâm hơn cho người ngoài? Con hiện tại là thời điểm tích tụ thực lực, chờ con tu thành chính quả, lại tìm người khác cũng không muộn.
- Ngọc Linh chưởng môn, thời gian một ngày còn chưa qua, có một số việc cần phải đàm phán, vẫn là nghĩ rõ ràng rồi hãy trả lời thuyết phục về việc này lần nữa, không tiễn!
Vung tay lên, ý bảo tiễn khách.
Một tùy tùng lúc này đi ra nói:
- Nhị vị mời trở về!
Hai sư huynh đệ chắp tay, hé mặt rời đi.
Cao Nham rời khỏi phòng khác cũng bước nhanh về phòng mình. Chính Khí Môn đột nhiên đề nghị điều kiện như vậy, có thể đạt tới mục đích của Vương gia. Việc này hắn làm chủ cũng không tốt, cần phải xin chỉ thị một chút, cho nên vừa rồi mới giảm bớt thịnh nộ trong lòng.
Phủ Quảng thiên Vương, Tĩnh Huyên Viên, cũng là nơi nguyên phối ban đầu của Quảng thiên vương vào, chỗ ở của thiếp thất thứ nhất Cao Tử Huyên. Vương phi Mị Nương nguyên bản cũng là một trong thiếp thất của Quảng thiên vương. Chẳng qua Mị Nương tư sắc áp đảo hoa thơm cỏ lạ giành được niềm yêu thích lướt qua của Vương gia trở thành chính thất. Cứ việc như thế, Mị Nương gặp Cao Tử Huyên cũng phải khách khách khí khí gọi một tiếng đại tỷ. Cao Tử Huyên ở nữ quyến Quảng gia tư cách lớn nhất nhưng địa vị cũng không phải tư cách lớn nhất có thể quyết định. Quyền thế địa vị mới là quyết định, thiếp thất của Quảng thiên vương rất đông, không ít tư cách ngang Cao Tử Huyên đã sớm mất, ngay cả mặt mũi cũng khó lộ, không gặp việc trọng đại không thấy được người.
Chân chính xác định địa vị Cao Tử Huyên là con trai của nàng. Đứa con nàng là trưởng tử Quảng gia, hiện giờ là Hầu gia đứng hàng đầu triều đình, đã muốn sắp là người thừa kế vương vị. Từ xưa đến nay mẫu bằng tử quý cũng không phải nói suông, Quảng gia cao thấp ai dám bỏ qua người này?
Ngay cả Quảng lệnh công có bận tâm đến cảm thụ con mình có thích hay không, cũng phải thường xuyên đến Tĩnh Huyên Viên vui chơi với phu nhân này, không nên quá mức lãnh đạm.
- Mẫu thân, hoa này nở rất thanh ngạo!
Trong bụi hoa, một đóa hoa trắng cô đơn tinh khiết nở ra, màu trắng không chút tỳ vết nào, trắng noãn chân chính như ngọc. Mặc dù không bằng kỳ hoa lóa mắt quanh thân, lại ẩn hiện hương vị hoa thơm cỏ lạ cao ngạo, độc tôn ở vị trí giữa.
Quảng Quân An vừa thưởng thức không nhịn được tán dương đóa hoa một câu.
Phụ nhân bên cạnh tưới nước đột nhiên ra tay, bịch một tiếng, đánh lên mu bàn tay của Quảng Quân An, khiển trách một tiếng:
- Đừng đụng loạn!
Quảng Quân An cười hắc hắc, ngượng ngùng thu tay lại. Trong vương phủ đây dám động thủ giáo huấn hắn, trừ bỏ Quảng thiên vương, cũng chỉ có Cao Tử Huyên mẫu thân hắn. Cao Tử Huyên tuy rằng không còn nhỏ tuổi, nhưng bảo dường khéo, bộ dáng thoạt nhìn khoảng bốn mươi. Khóe mắt hơi nhăn, thân hình đầy đà vừa phải, làn da trắng noãn giống như có thể vắt ra nước. Một cây trâm ngọc trên đầu, quần áo mộc mạc, mặt mộc lên trời, không trang điểm chút nào, vẫn là mỹ nhân hiếm thấy ở một phương.
Quảng Quân An không dám dùng mu bàn tay đụng loạn, nhìn sang mẫu thân, nhíu mày nói:
- Mẫu thân, thời điểm nên sửa lại cách ăn mặc mẹ ăn mặc mộc mạc như vậy, không biết nhìn còn tưởng rằng là hạ nhân của Vương phủ. Chẳng lẽ không sợ ảnh hưởng cảm quan của phụ Vương. Cao Tử Huyên đang cầm bình tưới nước, bình tĩnh nói:
- Cũng biết hậu cung vô số thiên phi xinh đẹp vì sao có thể độc hưởng ân sủng của bệ hạ?
Quảng Quân An thất thần, ánh mắt nhìn về đóa hoa trắng kia, lộ ra thần sắc đăm chiêu.
Cao Tử Huyên cầm bình nước đưa cho hắn, ánh mắt âm trầm liếc mắt, thản nhiên như thường nói:
- Có đôi khi không tranh giành là một loại tranh giành.
Nói xong cầm lên tinh linh trên tay, liên hệ không phải ai khác chính là đứa cháu của mình.
Cao Nham liên hệ cô mẫu tự nhiên không có chuyện gì khác, chỉ là chuyển cáo câu trả lời thuyết phục của Chính Khí Môn bên này, xin chỉ thị xử lý thế nào.
Cao Tử Huyên giương mày, mặt mày hiện lên tia tàn khốc, hồi phục tinh linh khiển trách:
- Hồ đồ! Điều này làm sao có thể đáp ứng, Bảo Liên cháu nhất định phải cưới vào tay!
Cao Nham cẩn thận nói:
- Cô mẫu, thái độ Chính Khí Môn tựa hồ rất mãnh liệt chống lại.
Cao Tử Huyên:
- Biểu huynh cháu hao hết tâm tư tranh thủ đến cơ hội này, cháu chẳng lẽ không hiểu dụng ý sao? Cưới Bảo Liên, Chính Khí Môn chính là nằm trong tay cháu, không cưới Bảo Liên, Chính Khí Môn chính là nằm trong tay Vương phủ. Khác nhau trong đó ở nơi nào, có cần chỉ bảo sao?
Đạo lý đồng dạng nàng chỉ kém không nói ra mà thôi, chỉ cần Cao Nham khống chế Chính Khí Môn, chẳng khác nào con trài của nàng Quảng Quân An đã khống chế. Tài lộ này chẳng khác nào vào trên tay đứa con của nàng, Chính Khí Môn trực tiếp đầu phục Vương phủ, tài lộ này sẽ không chịu trực tiếp con của nàng khống chế rồi.
Cao Nham bừng tỉnh đại ngộ, không cưới Bảo Liên về sau nắm trong tay quyền Chính Khí hàng tạp hóa phô sẽ không phải chuyện chính mình, lúc này hồi phục lại:
- Là cháu hồ đồ rồi, cô mẫu yên tâm, cháu biết nên làm như thế nào.
Sau khi ngưng liên hệ, Cao Tử Huyên thu lại tinh linh, quan sát ánh mắt mẫu thân hiện lên tàn khốc. Quảng Quân An cười nói:
- Ai lại khiến mẫu thân tức giận rồi?
- Chuyện của Cao Nham kia...
Cao Tử Huyên bình tâm địa khí nói ra tình huống vừa rồi.
- Ôi, ngay cả chút việc nhỏ cũng không rõ ràng.
Quảng Quân An nghe xong lắc đầu nói:
- Mẫu thân, lời này mẹ không thích nghe, Cao Nham chính là hoa hoa công tử chơi bời lêu lỏng, không đủ đảm đương trọng trách.
Cao Tử Huyên bước chậm đến bụi hoa:
- Nhưng dù sao cũng là người trong nhà, đồ vật này nọ giao cho người trong nhà vẫn yên tâm hơn cho người ngoài? Con hiện tại là thời điểm tích tụ thực lực, chờ con tu thành chính quả, lại tìm người khác cũng không muộn.