Hắn có chút không nghĩ ra, sau đó bảo Vân Tri Thu chờ, liên lạc Dương Khánh, đem đại khái tình hình báo cho hắn, để Dương Khánh hổ trợ tham mưu một chút, dù sao Dương Khánh mấy năm nay vẫn luôn nghiên cứu nhóm người trên triều đình kia.
Dương Khánh bên kia thêm chút phỏng đoán xong hồi phục:
- Sợ là phải chúc mừng đại nhân, được năm mươi triệu nhân mã, đại nhân chính là danh chính ngôn thuận nhất phương chư hầu, sau này bất luận người nào muốn động đến đại nhân đều phải cân nhắc hậu quả!
Năm mươi triệu nhân mã? Còn chúc mừng? Miêu Nghị liếc mắt, hắn cũng muốn vậy, hắn giờ chỉ thiếu người, trên tay mười vạn đại quân bị hắn làm chết khoảng bốn chục ngàn, mặc dù chi nhiều tiền điên cuồng trấn an quân tâm, khiến mọi người cảm thấy vì hắn bán mạng trả giá là đáng giá, nhưng cũng không sửa đổi được hiện thực thiếu người, nhưng cũng không phải là người nào cũng có thể thu nhận!
Hắn có chút hoài nghi Dương Khánh có phải đang nhạo báng hắn hay không, hỏi:
- Ngươi phải hiểu rõ, ta nuốt được sao? Không có dạ dày đủ lớn thì cũng chết no!
Dương Khánh:
- Không phải đại nhân nuốt vào, là Thanh Chủ muốn nuốt vào, kế hoạch của chúng ta đối với Thanh Nguyên Tôn bên kia kế đã có hiệu quả, Thanh Chủ muốn vì Thanh Nguyên Tôn giúp đỡ một nhóm nhân mã, có Thanh Chủ âm thầm chống đỡ, đại nhân có thể nuốt vào.
Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Thanh Chủ muốn nuốt vì sao lại phải quanh co lòng vòng?
Dương Khánh:
- Hắn trực tiếp nuốt vào không có lý do! Nhóm người này trời mới biết có bao nhiêu thám tử phe khác ở trong đó, hắn sẽ không dể dàng nhét vào quân cận vệ, quan trọng nhất là bốn quân sẽ không đồng ý, tất nhiên sẽ mãnh liệt công kích, sẽ không để cho Thanh Chủ binh quyền tăng lên. Đại nhân có thể tưởng tượng, trừ được Doanh Cửu Quang, Thanh Chủ tất nhiên sẽ cho người trong thiên hạ một cái công đạo, cũng không thể vô duyên vô cớ giết một thiên vương, tội danh tám chín phần là mưu phản. Lệnh Hồ Đấu Trọng lại hiệp trợ mưu phản, chuyện này Thanh Chủ không nuốt được, ném tới U Minh chi địa lại khác, có thể nói là biếm truất lưu vong, có thể nói là nghiêm phạt, như vậy cũng có thể ăn nói với thiên hạ!
Miêu Nghị:
- Ta có muốn nuốt cũng không nổi, Lệnh Hồ Đấu Trọng 50 triệu đích hệ nhân mã chuyện này, há là trò đùa, chứa chấp bọn họ, đến lúc đó ta không bị hắn khống chế sao, ai nghe ai?
Dương Khánh:
- Cho nên Thanh Chủ mới để cho Lệnh Hồ Đấu Trọng giải quyết phía đại nhân trước, Thanh Chủ tại sao lại sắp xếp như vậy? Chính là muốn cho đại nhân cơ hội, đại nhân hoàn toàn có thể cảm thấy làm sao có lợi với mình thì làm thế đó, chỉ cần có thể có được đám nhân mã này. Đại nhân, đây chính là cơ hội tốt trời ban! Lệnh Hồ Đấu Trọng cơ bản không có đường lui, chỉ cần đại nhân không đem bọn họ ép vào đường cùng, bất kể thế nào đàm luận cũng sẽ không vấn đề gì. Mà không quản kết quả thế nào, chỉ cần không phải làm loạn. Thanh Chủ đều sẽ mở một con mắt nhắm một con đồng ý, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua!
Miêu Nghị tim đập thình thịch, nhưng lại hơi lộ ra lưỡng lự, hỏi:
- Ngươi cũng nói trong đó khả năng có không ít thám tử, hợp nhất những người này có thích hợp không?
Dương Khánh:
- Đại nhân quá lo lắng, người phía dưới một khi đông thêm, tình hình này không cách nào tránh khỏi, không chỉ là bây giờ, sau này cũng như vậy, phe thế lực nào dám cam đoan cạnh mình không có thám tử của kẻ khác, cuối cùng vẫn phải đối mặt, chỉ có thể cẩn thận một chút, không thể vì vậy mà kiêng kỵ buông tha cơ hội lớn mạnh, thậm chí là giẫm chân tại chỗ.
Miêu Nghị âm thầm gật đầu, đích thực là quá lo lắng, tinh thần tỉnh táo, hỏi:
- Xem ra nên hạ thủ như thế nào trong lòng ngươi đã có định luận?
Dương Khánh cũng không che che giấu, báo cho biết:
- Trước tiên hãy cách chức! Cách chức những người này, không cần biết bọn họ trước địa vị cao thế nào, một đám tội thần, không có gì phải cố kỵ, cách chức đến khi bọn họ không có tư cách khống chế binh quyền mới thôi. Đại quân U Minh vì đại nhân vào sinh ra tử, gần nửa vì đại nhân chết trận, rất nhiều người chỉ có chức vị phía dưới lại không người, cũng nên để cho bọn họ hãnh diện. Cách chức như vậy, Thanh Chủ cũng có thể cho những người khác một cái công đạo, chứng minh là thực sự đi đày, thuận tiện chặn miệng những người khác. Mà mấy phe thế lực khác thấy Lệnh Hồ Đấu Trọng đã bị giải trừ binh quyền, cũng sẽ không đuổi tới cùng không tha, đại nhân sẽ có thời gian từ từ chỉnh đốn.
Hai người thương lượng đàm phán tỉ mỉ chuyện Lệnh Hồ Đấu Trọng.
Bàn bạc thỏa đáng xong, Miêu Nghị dù sao vẫn còn có chút lo lắng, nói:
- Nhóm nhân mã này dù sao không ít người đã từng ngồi ở vị trí cao, chênh lệch như lòng sông so với mặt biển lớn như vậy, ta sợ bọn họ khó có thể chấp nhận, lòng có oán khí khó tiêu tán thì phiền toái, như thế nào đi nữa giải trừ binh quyền, cho dù là trước mắt bị tình thế ép buộc có thể bằng lòng, nhưng sau này thì sao? Chỉ sợ bọn họ không tránh khỏi sẽ âm thầm liên thủ, sợ là sẽ không an phận, muốn chậm rãi chỉnh đốn sợ là không dê!
Dương Khánh:
- Chuyện nào có đáng gì, chỉ cần một câu nói có thể tiêu tan oán khí.
Miêu Nghị vội hỏi:
- Nói như thế nào?
Dương Khánh:
- Đại nhân chỉ cần nói cho bọn họ một câu, ta là người của điện hạ!
Miêu Nghị sửng sốt, chợt ánh mắt sáng lên, thầm nghĩ hay!
Dương Khánh tiếp tục nói:
- Có những lời này đè nặng, để cho đại nhân đủ thời gian chỉnh đốn bọn họ, trước đó đám người Lệnh Hồ Đấu Trọng tất nhiên còn cần sự giúp đỡ của đại nhân, thời gian lâu dài, lòng người trục lợi, U Minh chi địa người nào nói là được, ai có thể cho bọn họ tiền đồ, mọi người còn có thể nhìn không thấy sao? Một số người dứt khoát có thể sẽ gây rối. Mặt khác, bọn họ không ít người sẽ chuyển nhà vào, Ất nguyệt tinh lớn như vậy không tránh khỏi thường gặp mặt, với năng lực của phu nhân đối phó quá dễ!
Dương Khánh bên kia thêm chút phỏng đoán xong hồi phục:
- Sợ là phải chúc mừng đại nhân, được năm mươi triệu nhân mã, đại nhân chính là danh chính ngôn thuận nhất phương chư hầu, sau này bất luận người nào muốn động đến đại nhân đều phải cân nhắc hậu quả!
Năm mươi triệu nhân mã? Còn chúc mừng? Miêu Nghị liếc mắt, hắn cũng muốn vậy, hắn giờ chỉ thiếu người, trên tay mười vạn đại quân bị hắn làm chết khoảng bốn chục ngàn, mặc dù chi nhiều tiền điên cuồng trấn an quân tâm, khiến mọi người cảm thấy vì hắn bán mạng trả giá là đáng giá, nhưng cũng không sửa đổi được hiện thực thiếu người, nhưng cũng không phải là người nào cũng có thể thu nhận!
Hắn có chút hoài nghi Dương Khánh có phải đang nhạo báng hắn hay không, hỏi:
- Ngươi phải hiểu rõ, ta nuốt được sao? Không có dạ dày đủ lớn thì cũng chết no!
Dương Khánh:
- Không phải đại nhân nuốt vào, là Thanh Chủ muốn nuốt vào, kế hoạch của chúng ta đối với Thanh Nguyên Tôn bên kia kế đã có hiệu quả, Thanh Chủ muốn vì Thanh Nguyên Tôn giúp đỡ một nhóm nhân mã, có Thanh Chủ âm thầm chống đỡ, đại nhân có thể nuốt vào.
Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Thanh Chủ muốn nuốt vì sao lại phải quanh co lòng vòng?
Dương Khánh:
- Hắn trực tiếp nuốt vào không có lý do! Nhóm người này trời mới biết có bao nhiêu thám tử phe khác ở trong đó, hắn sẽ không dể dàng nhét vào quân cận vệ, quan trọng nhất là bốn quân sẽ không đồng ý, tất nhiên sẽ mãnh liệt công kích, sẽ không để cho Thanh Chủ binh quyền tăng lên. Đại nhân có thể tưởng tượng, trừ được Doanh Cửu Quang, Thanh Chủ tất nhiên sẽ cho người trong thiên hạ một cái công đạo, cũng không thể vô duyên vô cớ giết một thiên vương, tội danh tám chín phần là mưu phản. Lệnh Hồ Đấu Trọng lại hiệp trợ mưu phản, chuyện này Thanh Chủ không nuốt được, ném tới U Minh chi địa lại khác, có thể nói là biếm truất lưu vong, có thể nói là nghiêm phạt, như vậy cũng có thể ăn nói với thiên hạ!
Miêu Nghị:
- Ta có muốn nuốt cũng không nổi, Lệnh Hồ Đấu Trọng 50 triệu đích hệ nhân mã chuyện này, há là trò đùa, chứa chấp bọn họ, đến lúc đó ta không bị hắn khống chế sao, ai nghe ai?
Dương Khánh:
- Cho nên Thanh Chủ mới để cho Lệnh Hồ Đấu Trọng giải quyết phía đại nhân trước, Thanh Chủ tại sao lại sắp xếp như vậy? Chính là muốn cho đại nhân cơ hội, đại nhân hoàn toàn có thể cảm thấy làm sao có lợi với mình thì làm thế đó, chỉ cần có thể có được đám nhân mã này. Đại nhân, đây chính là cơ hội tốt trời ban! Lệnh Hồ Đấu Trọng cơ bản không có đường lui, chỉ cần đại nhân không đem bọn họ ép vào đường cùng, bất kể thế nào đàm luận cũng sẽ không vấn đề gì. Mà không quản kết quả thế nào, chỉ cần không phải làm loạn. Thanh Chủ đều sẽ mở một con mắt nhắm một con đồng ý, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua!
Miêu Nghị tim đập thình thịch, nhưng lại hơi lộ ra lưỡng lự, hỏi:
- Ngươi cũng nói trong đó khả năng có không ít thám tử, hợp nhất những người này có thích hợp không?
Dương Khánh:
- Đại nhân quá lo lắng, người phía dưới một khi đông thêm, tình hình này không cách nào tránh khỏi, không chỉ là bây giờ, sau này cũng như vậy, phe thế lực nào dám cam đoan cạnh mình không có thám tử của kẻ khác, cuối cùng vẫn phải đối mặt, chỉ có thể cẩn thận một chút, không thể vì vậy mà kiêng kỵ buông tha cơ hội lớn mạnh, thậm chí là giẫm chân tại chỗ.
Miêu Nghị âm thầm gật đầu, đích thực là quá lo lắng, tinh thần tỉnh táo, hỏi:
- Xem ra nên hạ thủ như thế nào trong lòng ngươi đã có định luận?
Dương Khánh cũng không che che giấu, báo cho biết:
- Trước tiên hãy cách chức! Cách chức những người này, không cần biết bọn họ trước địa vị cao thế nào, một đám tội thần, không có gì phải cố kỵ, cách chức đến khi bọn họ không có tư cách khống chế binh quyền mới thôi. Đại quân U Minh vì đại nhân vào sinh ra tử, gần nửa vì đại nhân chết trận, rất nhiều người chỉ có chức vị phía dưới lại không người, cũng nên để cho bọn họ hãnh diện. Cách chức như vậy, Thanh Chủ cũng có thể cho những người khác một cái công đạo, chứng minh là thực sự đi đày, thuận tiện chặn miệng những người khác. Mà mấy phe thế lực khác thấy Lệnh Hồ Đấu Trọng đã bị giải trừ binh quyền, cũng sẽ không đuổi tới cùng không tha, đại nhân sẽ có thời gian từ từ chỉnh đốn.
Hai người thương lượng đàm phán tỉ mỉ chuyện Lệnh Hồ Đấu Trọng.
Bàn bạc thỏa đáng xong, Miêu Nghị dù sao vẫn còn có chút lo lắng, nói:
- Nhóm nhân mã này dù sao không ít người đã từng ngồi ở vị trí cao, chênh lệch như lòng sông so với mặt biển lớn như vậy, ta sợ bọn họ khó có thể chấp nhận, lòng có oán khí khó tiêu tán thì phiền toái, như thế nào đi nữa giải trừ binh quyền, cho dù là trước mắt bị tình thế ép buộc có thể bằng lòng, nhưng sau này thì sao? Chỉ sợ bọn họ không tránh khỏi sẽ âm thầm liên thủ, sợ là sẽ không an phận, muốn chậm rãi chỉnh đốn sợ là không dê!
Dương Khánh:
- Chuyện nào có đáng gì, chỉ cần một câu nói có thể tiêu tan oán khí.
Miêu Nghị vội hỏi:
- Nói như thế nào?
Dương Khánh:
- Đại nhân chỉ cần nói cho bọn họ một câu, ta là người của điện hạ!
Miêu Nghị sửng sốt, chợt ánh mắt sáng lên, thầm nghĩ hay!
Dương Khánh tiếp tục nói:
- Có những lời này đè nặng, để cho đại nhân đủ thời gian chỉnh đốn bọn họ, trước đó đám người Lệnh Hồ Đấu Trọng tất nhiên còn cần sự giúp đỡ của đại nhân, thời gian lâu dài, lòng người trục lợi, U Minh chi địa người nào nói là được, ai có thể cho bọn họ tiền đồ, mọi người còn có thể nhìn không thấy sao? Một số người dứt khoát có thể sẽ gây rối. Mặt khác, bọn họ không ít người sẽ chuyển nhà vào, Ất nguyệt tinh lớn như vậy không tránh khỏi thường gặp mặt, với năng lực của phu nhân đối phó quá dễ!