Dương Triệu Thanh cơ hồ cũng gấp theo nói:
- Đại nhân. Hoa Nghĩa Thiên bị thủ vệ ngăn ở cửa, bảo đại nhân đi ra ngoài gặp.
- Bắt lấy hắn!
Miêu Nghị tức giận quát một tiếng. Văn Trạch ngồi tại chỗ đã bị trói lại, theo bước Miêu Nghị ra phía sau.
Trên đường, Dương Triệu Thanh lại báo:
- Chỗ trừng phạt giao nộp xuất hiện vô số nhân mã quân cận vệ, đã đem chỗ ở của gia quyến bao vây.
Miêu Nghị lập tức lắc mình đi, cơ hồ là trong nháy mắt đến cửa thành, chỉ thấy một hàng thủ vệ chống đỡ mười mấy người, cầm đầu chính là Hoa Nghĩa Thiên.
Hoa Nghĩa Thiên ngẩng đầu nhìn một chút hàng ngàn tấm phá pháp cung trên tường thành nhắm ngay mình, nói với Miêu Nghị:
- Ngưu Đại đô đốc đãi khách như vậy sao?
Miêu Nghị dưới sự bảo vệ của mấy trăm người, trầm giọng quát lên:
- Các ngươi đến rốt cục muốn làm gì? Đúng lúc này, Vân Tri Thu mang người từ trên trời giáng xuống, nhìn thấy cảnh trước mắt, mặt trắng bệch, không dám tới gần.
Hoa Nghĩa Thiên ngược lại là đối với nàng khẽ gật đầu chào, rồi hướng Miêu Nghị nói:
- Được rồi! Ngưu Hữu Đức, ta tới không có ác ý, bằng không ta mang trọng binh đến, ngươi chút lực lượng phòng ngự cũng đỡ không được ta, thả hắn ra!!
Hướng về Văn Trạch trong đám người bị bắt, hất cằm nói:
- Dám lộn xộn ta thịt hắn!
Miêu Nghị trực tiếp hồi phục, rồi hướng về phía Hoa Nghĩa Thiên lạnh lùng nói:
- Quân cận vệ cũng không thể chạy đến nơi này tùy ý làm bậy, có ý chỉ bệ hạ khôn!
Hoa Nghĩa Thiên không để ý tới hắn, nói:
- Trực tiếp dẫn người bay đi, xem phương hướng biết là đi về nơi trừng phạt giao nộp.
Miêu Nghị nhanh chóng vọt theo, Vân Tri Thu lắc mình đến bên cạnh hắn, gấp giọng nói:
- Đột nhiên tới nhiều quân cận vệ như vậy có chuyện gì xảy ra vậy, vây quanh chỗ ở của gia quyến!
Vừa mới nói xong, Miêu Nghị còn chưa kịp hỏi tình hình, lại là một đám người đến, là một ít bộ hạ của Lệnh Hồ Đấu Trọng, từng người vẻ mặt giận dữ, một người tức giận nói:
- Đại đô đốc, quân cận vệ bao vây gia quyến là có ý gì?
Miêu Nghị không nhìn bọn họ, tiến lên một tay kéo vạt áo tên vừa nói, phẫn nộ quát:
- Ta còn muốn hỏi các ngươi người các ngươi mang tới là thế nào? Để cho bọn họ canh giữ ở tinh không, có người đến lại không biết ngăn lại, trực tiếp để cho bọn chúng vào, xông đến cửa nhà lão tử, đao sắp đặt trên cổ lào tử rồi, cho các ngươi tiếp tục thủ vệ như vậy, chỉ sợ lão tử đang ngủ đầu làm sao rơi cũng không biết, mấy chục triệu người còn không bằng lão tử mấy vạn người, một đám rác rưởi!
Một tay đẩy đối phương ra. Một đám người bị chửi có chút im lặng, bên này nhận được tin tức xác thực là người của bọn họ tự ý cho người vào, lại thấy Văn Trạch bị Miêu Nghị bắt lại, ý thức được tình hình không đúng, có người vội hỏi:
- Đại đô đốc, rốt cục chuyện gì xảy ra?
- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?
Miêu Nghị chỉ vào một đám người mắng:
- Còn lo lắng để làm chi, đem nhân mã các ngươi có thể triệu tập đều triệu tập qua đây, chuẩn bị chiến!
Một đám người nhanh chóng lấy tinh linh liên hệ, có chút luống cuống tay chân.
Rất nhanh, mấy chục triệu nhân mã chạy tới nhanh chóng chuẩn bị chiến. Miêu Nghị suất lĩnh nhóm người này trùng trùng điệp điệp đi.
Đại quân đi đến hiện trường, từ không trung nhìn lại, ít nhất có hơn mười triệu nhân mã quân cận vệ, đã bao vây nơi ở của gia quyến đuổi họ tập trung vào một chỗ, các gia quyến có người hoảng sợ, có người thi pháp hướng bên này hô:
- Đại nhân!
Nhìn người nhà kêu như vậy người bên này hai mắt như sắp nứt ra, nhưng lại không dám vọng động.
Miêu Nghị đã chỉ hướng Hoa Nghĩa Thiên đối diện phẫn nộ quát:
- Hoa Nghĩa Thiên, ngươi đến rốt cục muốn làm gì?
Hoa Nghĩa Thiên lập tức thi pháp nói:
- Nhận được mật báo, có người cấu kết phản tặc muốn trốn! Giờ điểm danh, tướng lĩnh vô tội, đem gia quyến rời đi!
Cũng không để ý bên này có đồng ý hay không, trực tiếp quát lên:
- Điểm danh!
- Kha Tiền, Nỗ Tam Triều, Đồ Phong...
Trên đỉnh núi lập tức cό một tướng lĩnh cầm một miếng ngọc điệp nhanh chóng điểm danh, không ngừng đọc tên.
Miêu Nghị nghiến răng, nhìn chằm chằm Hoa Nghĩa Thiên, cũng không biết Văn Trạch nói thật hay giả, nhưng đến bây giờ cũng không trông thấy Lệnh Hồ Đấu Trọng, tám chín phần sợ là thật, thế nhưng hắn giờ không dám nói ra chân tướng, một khi khiến nhiều người tức giận, chính là một hồi ác chiến, ngay cả hắn cũng sẽ bị tính vào hàng ngũ phản tặc.
Mà trong đó lại có bao nhiều người dẫn theo gia quyến tới hắn đương nhiên cũng rõ ràng, mặc dù có hơn triệu người, nhưng có gia quyến tới trước hơn hai vạn người, hầu hết tu sĩ bởi vì điều kiện khách quan chưa từng đón dâu, rất nhiều người không đến địa vị tương đối cao căn bản không muốn kết hôn.
Miêu Nghị quay đầu nhìn trái phải, chỉ thấy người bị điểm danh lo không ngớt, muốn đi đón gia quyến của mình, bên này lại không có quân lệnh không dám lộn xộn.
Không có gia quyến đương nhiên là không có gì đáng lo lắng, có gia quyến đã không phải suy nghĩ có muốn cùng quân cận vệ tác chiến hay không, mà là lo trước mắt người nhà an toàn, quân tâm đã loạn, lại có người nhiều như vậy làm con tin ở trong tay lính cận vệ, đánh nhau cũng sợ ném chuột sợ vỡ đồ.
Hắn muốn biết thiên đình rốt cục muốn làm gì, lấy tinh linh ra liên hệ Hạ Hầu Thừa Vũ, để cho nàng đi hỏi thăm.
- Đại đô đốc!
Một tướng tiến lên chắp tay nói:
- Để cho bọn họ đi!
Chợt lại sửa lại truyền âm nói:
- Để một nhóm người đi dò xét cũng tốt!
Nhìn những người đó lo nghĩ, Miêu Nghị không cách nào không đồng ý, chỉ có thể trầm mặt gật đầu, trong tay tinh linh tiếp tục liên hệ Hạ Hầu Thừa Vũ. Tướng lĩnh lập tức phất tay nói:
- Ai được gọi tên thì đi đi!
Nhanh chóng một đám người đi qua, lần lượt những cái tên được điểm danh, phía dưới có lính cận vệ từng người thẩm tra đối chiếu pháp ấn.
Tụ tập phong tỏa vùng núi mở ra một đường nhỏ, nhưng các gia quyến thoát thân chạy vội hướng trụ cột nhà mình, lòng vẫn còn sợ hãi rời khỏi lính cận vệ chỉ huy cách ly bọn họ đến bình nguyên bên kia bờ sông.
- Đại nhân. Hoa Nghĩa Thiên bị thủ vệ ngăn ở cửa, bảo đại nhân đi ra ngoài gặp.
- Bắt lấy hắn!
Miêu Nghị tức giận quát một tiếng. Văn Trạch ngồi tại chỗ đã bị trói lại, theo bước Miêu Nghị ra phía sau.
Trên đường, Dương Triệu Thanh lại báo:
- Chỗ trừng phạt giao nộp xuất hiện vô số nhân mã quân cận vệ, đã đem chỗ ở của gia quyến bao vây.
Miêu Nghị lập tức lắc mình đi, cơ hồ là trong nháy mắt đến cửa thành, chỉ thấy một hàng thủ vệ chống đỡ mười mấy người, cầm đầu chính là Hoa Nghĩa Thiên.
Hoa Nghĩa Thiên ngẩng đầu nhìn một chút hàng ngàn tấm phá pháp cung trên tường thành nhắm ngay mình, nói với Miêu Nghị:
- Ngưu Đại đô đốc đãi khách như vậy sao?
Miêu Nghị dưới sự bảo vệ của mấy trăm người, trầm giọng quát lên:
- Các ngươi đến rốt cục muốn làm gì? Đúng lúc này, Vân Tri Thu mang người từ trên trời giáng xuống, nhìn thấy cảnh trước mắt, mặt trắng bệch, không dám tới gần.
Hoa Nghĩa Thiên ngược lại là đối với nàng khẽ gật đầu chào, rồi hướng Miêu Nghị nói:
- Được rồi! Ngưu Hữu Đức, ta tới không có ác ý, bằng không ta mang trọng binh đến, ngươi chút lực lượng phòng ngự cũng đỡ không được ta, thả hắn ra!!
Hướng về Văn Trạch trong đám người bị bắt, hất cằm nói:
- Dám lộn xộn ta thịt hắn!
Miêu Nghị trực tiếp hồi phục, rồi hướng về phía Hoa Nghĩa Thiên lạnh lùng nói:
- Quân cận vệ cũng không thể chạy đến nơi này tùy ý làm bậy, có ý chỉ bệ hạ khôn!
Hoa Nghĩa Thiên không để ý tới hắn, nói:
- Trực tiếp dẫn người bay đi, xem phương hướng biết là đi về nơi trừng phạt giao nộp.
Miêu Nghị nhanh chóng vọt theo, Vân Tri Thu lắc mình đến bên cạnh hắn, gấp giọng nói:
- Đột nhiên tới nhiều quân cận vệ như vậy có chuyện gì xảy ra vậy, vây quanh chỗ ở của gia quyến!
Vừa mới nói xong, Miêu Nghị còn chưa kịp hỏi tình hình, lại là một đám người đến, là một ít bộ hạ của Lệnh Hồ Đấu Trọng, từng người vẻ mặt giận dữ, một người tức giận nói:
- Đại đô đốc, quân cận vệ bao vây gia quyến là có ý gì?
Miêu Nghị không nhìn bọn họ, tiến lên một tay kéo vạt áo tên vừa nói, phẫn nộ quát:
- Ta còn muốn hỏi các ngươi người các ngươi mang tới là thế nào? Để cho bọn họ canh giữ ở tinh không, có người đến lại không biết ngăn lại, trực tiếp để cho bọn chúng vào, xông đến cửa nhà lão tử, đao sắp đặt trên cổ lào tử rồi, cho các ngươi tiếp tục thủ vệ như vậy, chỉ sợ lão tử đang ngủ đầu làm sao rơi cũng không biết, mấy chục triệu người còn không bằng lão tử mấy vạn người, một đám rác rưởi!
Một tay đẩy đối phương ra. Một đám người bị chửi có chút im lặng, bên này nhận được tin tức xác thực là người của bọn họ tự ý cho người vào, lại thấy Văn Trạch bị Miêu Nghị bắt lại, ý thức được tình hình không đúng, có người vội hỏi:
- Đại đô đốc, rốt cục chuyện gì xảy ra?
- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?
Miêu Nghị chỉ vào một đám người mắng:
- Còn lo lắng để làm chi, đem nhân mã các ngươi có thể triệu tập đều triệu tập qua đây, chuẩn bị chiến!
Một đám người nhanh chóng lấy tinh linh liên hệ, có chút luống cuống tay chân.
Rất nhanh, mấy chục triệu nhân mã chạy tới nhanh chóng chuẩn bị chiến. Miêu Nghị suất lĩnh nhóm người này trùng trùng điệp điệp đi.
Đại quân đi đến hiện trường, từ không trung nhìn lại, ít nhất có hơn mười triệu nhân mã quân cận vệ, đã bao vây nơi ở của gia quyến đuổi họ tập trung vào một chỗ, các gia quyến có người hoảng sợ, có người thi pháp hướng bên này hô:
- Đại nhân!
Nhìn người nhà kêu như vậy người bên này hai mắt như sắp nứt ra, nhưng lại không dám vọng động.
Miêu Nghị đã chỉ hướng Hoa Nghĩa Thiên đối diện phẫn nộ quát:
- Hoa Nghĩa Thiên, ngươi đến rốt cục muốn làm gì?
Hoa Nghĩa Thiên lập tức thi pháp nói:
- Nhận được mật báo, có người cấu kết phản tặc muốn trốn! Giờ điểm danh, tướng lĩnh vô tội, đem gia quyến rời đi!
Cũng không để ý bên này có đồng ý hay không, trực tiếp quát lên:
- Điểm danh!
- Kha Tiền, Nỗ Tam Triều, Đồ Phong...
Trên đỉnh núi lập tức cό một tướng lĩnh cầm một miếng ngọc điệp nhanh chóng điểm danh, không ngừng đọc tên.
Miêu Nghị nghiến răng, nhìn chằm chằm Hoa Nghĩa Thiên, cũng không biết Văn Trạch nói thật hay giả, nhưng đến bây giờ cũng không trông thấy Lệnh Hồ Đấu Trọng, tám chín phần sợ là thật, thế nhưng hắn giờ không dám nói ra chân tướng, một khi khiến nhiều người tức giận, chính là một hồi ác chiến, ngay cả hắn cũng sẽ bị tính vào hàng ngũ phản tặc.
Mà trong đó lại có bao nhiều người dẫn theo gia quyến tới hắn đương nhiên cũng rõ ràng, mặc dù có hơn triệu người, nhưng có gia quyến tới trước hơn hai vạn người, hầu hết tu sĩ bởi vì điều kiện khách quan chưa từng đón dâu, rất nhiều người không đến địa vị tương đối cao căn bản không muốn kết hôn.
Miêu Nghị quay đầu nhìn trái phải, chỉ thấy người bị điểm danh lo không ngớt, muốn đi đón gia quyến của mình, bên này lại không có quân lệnh không dám lộn xộn.
Không có gia quyến đương nhiên là không có gì đáng lo lắng, có gia quyến đã không phải suy nghĩ có muốn cùng quân cận vệ tác chiến hay không, mà là lo trước mắt người nhà an toàn, quân tâm đã loạn, lại có người nhiều như vậy làm con tin ở trong tay lính cận vệ, đánh nhau cũng sợ ném chuột sợ vỡ đồ.
Hắn muốn biết thiên đình rốt cục muốn làm gì, lấy tinh linh ra liên hệ Hạ Hầu Thừa Vũ, để cho nàng đi hỏi thăm.
- Đại đô đốc!
Một tướng tiến lên chắp tay nói:
- Để cho bọn họ đi!
Chợt lại sửa lại truyền âm nói:
- Để một nhóm người đi dò xét cũng tốt!
Nhìn những người đó lo nghĩ, Miêu Nghị không cách nào không đồng ý, chỉ có thể trầm mặt gật đầu, trong tay tinh linh tiếp tục liên hệ Hạ Hầu Thừa Vũ. Tướng lĩnh lập tức phất tay nói:
- Ai được gọi tên thì đi đi!
Nhanh chóng một đám người đi qua, lần lượt những cái tên được điểm danh, phía dưới có lính cận vệ từng người thẩm tra đối chiếu pháp ấn.
Tụ tập phong tỏa vùng núi mở ra một đường nhỏ, nhưng các gia quyến thoát thân chạy vội hướng trụ cột nhà mình, lòng vẫn còn sợ hãi rời khỏi lính cận vệ chỉ huy cách ly bọn họ đến bình nguyên bên kia bờ sông.