Thì ra là như vậy! Miêu Nghị đứng dậy rời đi, vừa đi vừa nói:
- Sau khi tới Tinh Tú Hải cứ theo ta đi.
- Tạ Đại nhân!
Tâm trạng Thích Tú Hồng rất kích động, tiễn Miêu Nghị ra ngoài...
Tốn gần hai mươi ngày, rốt cục Miêu Nghị trở lại gian phòng của mình trên ban công, nhìn hơn hai mươi người Tô Kính Công vẫn chịu đựng đứng ở đầu thuyền không dám rời đi thở phào nhẹ nhõm.
Trên biển cuồng phong mạnh mẽ, bầu trời mây đen giăng đầy, sấm chớp từng hồi, đây là dấu hiệu một cơn bão khác sắp sửa kéo tới.
Miêu Nghị đóng cửa sổ lại, khoanh chân ngồi trên giường tu luyện, không bao lâu giữa tiếng sấm ầm ầm, mưa to như trút bắt đầu rơi xuống…
-----------
Vào đêm một tháng sau, một đạo lưu quang màu tím xẹt qua bầu trời đêm, đáp xuống bên ngoài phòng gỗ trên nóc thuyền. Một lão nhân hiện thân, lên tiếng hỏi:
- Có Ô điện chủ ở đây không?
Ánh đèn bên trong phòng lập tức sáng lên, cửa gỗ mở ra, rốt cục Ô Mộng Lan đi ra, thấy người tới chắp tay nghiêng người nhường đường, nói:
- Thì ra là Lữ Hành Tẩu giá lâm, xin mời vào trong ngồi.
Lão nhân được gọi là Lữ Hành Tẩu khẽ vuốt cằm, đi vào cùng nàng. Hai người ngồi nói chuyện bên trong phòng ước chừng nửa canh giờ, Lữ Hành Tẩu lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đặt lên trên khay trà, nói:
- Sáu nước định ra kế hoạch đã xong rồi, đến lúc đó dựa theo căn dặn bên trong mà làm là được, kính xin Ô điện chủ ký nhận.
Ô Mộng Lan cầm nhẫn trữ vật lên thi pháp tra xét kiểm lại vật phẩm bên trong xong, gật đầu một cái. Nàng lại lật tay lấy ra một miếng ngọc điệp, viết văn thư ký nhận, sau khi đóng pháp ấn bèn giao cho đối phương.
Nhận ngọc điệp tra xét một lần không lầm, Lữ Hành Tẩu đứng dậy nói:
- Đã chuyển giao xong, lão phu cáo từ.
Ô Mộng Lan đứng dậy đưa tiễn, khách sáo giữ lại nói:
- Lữ Hành Tẩu đi đường cực khổ, không bằng ở lại tạm nghỉ một đêm, ta ra lệnh người chuẩn bị một gian phòng hảo hạng.
- Cung chủ có lệnh, ta còn phải chạy tới những đội thuyền khác chuyển đồ, xin Ô điện chủ dừng bước!
Lữ Hành Tẩu đi ra ngoài phòng lưu lại một câu nói, thân hóa tử quang bắn nhanh sâu vào bầu trời đêm.
Ô Mộng Lan đưa mắt nhìn tử quang biến mất trở vào phòng đóng cửa, đeo nhẫn trữ vật kia vào ngón tay, lấy trong đó ra một miếng ngọc điệp tra xét, khẽ vuốt cằm như có điều suy nghĩ.
Hôm sau trời sáng, Miêu Nghị vẫn theo trình tự trước hết chạy tới chỗ Ô Mộng Lan tấu báo hết thảy bình thường, tấu báo xong định cáo lui, bởi vì Ô Mộng Lan không muốn ở chung chỗ với hắn trong hoàn cảnh cô nam quả nữ. Tối thiểu Miêu Nghị cũng đã quen thường xuyên bị đuổi ra ngoài như vậy, cũng tự an ủi mình, có lẽ cũng không phải là đối phương ghét bỏ mình nên mới đuổi như vậy.
Không ngờ rằng lần này Ô Mộng Lan chợt đặt chân xuống giường, lên tiếng nói:
- Khoan hãy đi…
Ặc... Miêu Nghị đang muốn xoay người rời đi sửng sốt, hắn nép mình sang bên, một làn hương thơm ập tới, Ô Mộng Lan đã đi ngang qua hắn từ phòng ngủ ra phòng khách ngồi xuống. Miêu Nghị theo sau hỏi:
- Mạnh tỷ có gì căn dặn?
Ô Mộng Lan chỉ chỉ vị trí bên dưới:
- Ngồi xuống nói.
Hiếm khi thấy nàng tỏ ra khách sáo với mình như vậy, Miêu Nghị ngơ ngác không hiểu vì sao, cũng không khách sáo, theo lời ngồi xuống.
- Chuẩn bị tiết lộ chút tin tức tốt cho ngươi nghe, ngươi có muốn nghe hay không?
Ô Mộng Lan hỏi.
Đối với người tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội có thể có tin tức tốt gì? Miêu Nghị thử hỏi:
- Hủy bỏ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội ư?
Ô Mộng Lan liếc mắt:
- Ngươi đừng mơ, truyền thống kéo dài mấy vạn năm há nói hủy bỏ là có thể hủy bỏ?
Miêu Nghị than thở:
- Vậy còn có thể có tin tức tốt gì?
Ô Mộng Lan:
- Năm nay vận khí người tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội tương đối tốt, sáu nước mỗi nước lấy ra mười vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm làm phần thưởng, ngoài ra còn thêm một ít phần thưởng khác. Không những một trăm người may mắn còn sống sót có thể chia sẻ sáu mươi vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm kia, còn có thể chọn một phủ ở các lộ địa phương mình làm phủ chủ, dựa theo thứ tự xếp hạng mà ưu tiên chọn lựa.
Đường đường Lục Thánh mỗi người lấy ra mười vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm chia cho một trăm người, ít như vậy mà bọn họ cũng đưa ra được!
Miêu Nghị thầm nhủ trong lòng như vậy... Dĩ nhiên hắn cũng hiểu đó chỉ là phụ, phần thưởng chân chính vẫn là giết chết những kẻ cạnh tranh, cướp lấy của cải của đối phương.
Hắn hơi có vẻ bất mãn nói:
- Đây là phần thưởng gì chứ? Nếu như cho cơ hội được miễn tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, chỉ sợ không ai bằng lòng nhận phần thưởng này, huống chi có không ít người nguyên bản chính là phủ chủ các nơi.
- Ngươi cũng đừng mơ chuyện được miễn tham dự, trừ phi Thiên Ngoại Thiên có người ra mặt nói chuyện giúp ngươi, nếu không báo lên danh sách đã xác nhận cho dù là cung chủ cũng không đổi được, dĩ nhiên, nếu như Quân Sứ có thể ra mặt giúp ngươi chắc chắn cũng được. Bất quá... ngươi hãy bỏ ý niệm si tâm vọng tưởng đó đi, có nhiều phần thưởng vẫn tốt hơn là không có. Được chọn làm phủ chủ một phủ tương đương với bất kể tu vi cao thấp, chỉ cần người có thể còn sống trở về là có thể vinh thăng lên phủ chủ, hơn nữa còn là tùy ý chọn lựa. Có không ít phủ cảnh nội có mỏ tinh tệ, kiếm chác rất khá, chẳng lẽ ngươi cũng không động lòng?!
Miêu Nghị không động lòng chút nào, lắc đầu nói:
- Vậy cũng phải có mạng hưởng thụ, mất mạng phần thưởng gì cũng là giả.
Ô Mộng Lan liếc hắn nói:
- Vậy ta nói với ngươi nửa ngày, tất cả đều là nói nhảm sao?
- Ặc... Không có, không có…
Miêu Nghị cười khan nói:
- Ta biết hảo ý Mạnh tỷ, xin hỏi Mạnh tỷ tại sao bản giới lại đột nhiên gia tăng phần thưởng?
- Ta cũng không rõ ràng lắm tình huống cụ thể, chỉ biết là là bên Lục Thánh cũng phái ra người mới tham dự, vì để cho Kham Loạn hội có tính thách thức cao hơn, mới gia tăng phần thưởng kích thích thành viên tham dự.
Cơ mặt Miêu Nghị giật giật, bên Lục Thánh cũng phái ra người tham gia sao? Có để cho những kẻ thấp kém như chúng ta sống hay không, làm sao có thể tranh hơn được bọn họ?!
Hắn oán hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mạnh tỷ, vậy đó là phần thưởng gì chứ, rõ ràng là bùa đòi mạng!
- Hiện tại ngươi có oán trách cũng vô dụng.
Ô Mộng Lan than thở:
- Nể tình bấy lâu nay ngươi gọi ta là tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ gia tăng cho ngươi chút phần thưởng vậy. Nếu như ngươi có thể sống trở về, có thể tới Trấn Bính điện ta, đến lúc đó tỷ tỷ sẽ để cho ngươi làm phủ chủ thân kiêm hai phủ, không kém hơn Dương Khánh chút nào.
Miêu Nghị đang cắn răng nghiến lợi oán hận nghe vậy ngẩn ra, hồ nghi hỏi lại:
- Là thật hay giả vậy?
Ô Mộng Lan vuốt cằm ngạo nghễ:
- Ngươi yên tâm, nhân phẩm tỷ tỷ ta tốt hơn Hoắc Lăng Tiêu nhiều, nói ra là sẽ giữ lời. Chỉ cần ngươi có thể còn sống trở về tới tìm ta, ắt sẽ không để cho ngươi thất vọng.
- Sau khi tới Tinh Tú Hải cứ theo ta đi.
- Tạ Đại nhân!
Tâm trạng Thích Tú Hồng rất kích động, tiễn Miêu Nghị ra ngoài...
Tốn gần hai mươi ngày, rốt cục Miêu Nghị trở lại gian phòng của mình trên ban công, nhìn hơn hai mươi người Tô Kính Công vẫn chịu đựng đứng ở đầu thuyền không dám rời đi thở phào nhẹ nhõm.
Trên biển cuồng phong mạnh mẽ, bầu trời mây đen giăng đầy, sấm chớp từng hồi, đây là dấu hiệu một cơn bão khác sắp sửa kéo tới.
Miêu Nghị đóng cửa sổ lại, khoanh chân ngồi trên giường tu luyện, không bao lâu giữa tiếng sấm ầm ầm, mưa to như trút bắt đầu rơi xuống…
-----------
Vào đêm một tháng sau, một đạo lưu quang màu tím xẹt qua bầu trời đêm, đáp xuống bên ngoài phòng gỗ trên nóc thuyền. Một lão nhân hiện thân, lên tiếng hỏi:
- Có Ô điện chủ ở đây không?
Ánh đèn bên trong phòng lập tức sáng lên, cửa gỗ mở ra, rốt cục Ô Mộng Lan đi ra, thấy người tới chắp tay nghiêng người nhường đường, nói:
- Thì ra là Lữ Hành Tẩu giá lâm, xin mời vào trong ngồi.
Lão nhân được gọi là Lữ Hành Tẩu khẽ vuốt cằm, đi vào cùng nàng. Hai người ngồi nói chuyện bên trong phòng ước chừng nửa canh giờ, Lữ Hành Tẩu lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đặt lên trên khay trà, nói:
- Sáu nước định ra kế hoạch đã xong rồi, đến lúc đó dựa theo căn dặn bên trong mà làm là được, kính xin Ô điện chủ ký nhận.
Ô Mộng Lan cầm nhẫn trữ vật lên thi pháp tra xét kiểm lại vật phẩm bên trong xong, gật đầu một cái. Nàng lại lật tay lấy ra một miếng ngọc điệp, viết văn thư ký nhận, sau khi đóng pháp ấn bèn giao cho đối phương.
Nhận ngọc điệp tra xét một lần không lầm, Lữ Hành Tẩu đứng dậy nói:
- Đã chuyển giao xong, lão phu cáo từ.
Ô Mộng Lan đứng dậy đưa tiễn, khách sáo giữ lại nói:
- Lữ Hành Tẩu đi đường cực khổ, không bằng ở lại tạm nghỉ một đêm, ta ra lệnh người chuẩn bị một gian phòng hảo hạng.
- Cung chủ có lệnh, ta còn phải chạy tới những đội thuyền khác chuyển đồ, xin Ô điện chủ dừng bước!
Lữ Hành Tẩu đi ra ngoài phòng lưu lại một câu nói, thân hóa tử quang bắn nhanh sâu vào bầu trời đêm.
Ô Mộng Lan đưa mắt nhìn tử quang biến mất trở vào phòng đóng cửa, đeo nhẫn trữ vật kia vào ngón tay, lấy trong đó ra một miếng ngọc điệp tra xét, khẽ vuốt cằm như có điều suy nghĩ.
Hôm sau trời sáng, Miêu Nghị vẫn theo trình tự trước hết chạy tới chỗ Ô Mộng Lan tấu báo hết thảy bình thường, tấu báo xong định cáo lui, bởi vì Ô Mộng Lan không muốn ở chung chỗ với hắn trong hoàn cảnh cô nam quả nữ. Tối thiểu Miêu Nghị cũng đã quen thường xuyên bị đuổi ra ngoài như vậy, cũng tự an ủi mình, có lẽ cũng không phải là đối phương ghét bỏ mình nên mới đuổi như vậy.
Không ngờ rằng lần này Ô Mộng Lan chợt đặt chân xuống giường, lên tiếng nói:
- Khoan hãy đi…
Ặc... Miêu Nghị đang muốn xoay người rời đi sửng sốt, hắn nép mình sang bên, một làn hương thơm ập tới, Ô Mộng Lan đã đi ngang qua hắn từ phòng ngủ ra phòng khách ngồi xuống. Miêu Nghị theo sau hỏi:
- Mạnh tỷ có gì căn dặn?
Ô Mộng Lan chỉ chỉ vị trí bên dưới:
- Ngồi xuống nói.
Hiếm khi thấy nàng tỏ ra khách sáo với mình như vậy, Miêu Nghị ngơ ngác không hiểu vì sao, cũng không khách sáo, theo lời ngồi xuống.
- Chuẩn bị tiết lộ chút tin tức tốt cho ngươi nghe, ngươi có muốn nghe hay không?
Ô Mộng Lan hỏi.
Đối với người tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội có thể có tin tức tốt gì? Miêu Nghị thử hỏi:
- Hủy bỏ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội ư?
Ô Mộng Lan liếc mắt:
- Ngươi đừng mơ, truyền thống kéo dài mấy vạn năm há nói hủy bỏ là có thể hủy bỏ?
Miêu Nghị than thở:
- Vậy còn có thể có tin tức tốt gì?
Ô Mộng Lan:
- Năm nay vận khí người tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội tương đối tốt, sáu nước mỗi nước lấy ra mười vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm làm phần thưởng, ngoài ra còn thêm một ít phần thưởng khác. Không những một trăm người may mắn còn sống sót có thể chia sẻ sáu mươi vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm kia, còn có thể chọn một phủ ở các lộ địa phương mình làm phủ chủ, dựa theo thứ tự xếp hạng mà ưu tiên chọn lựa.
Đường đường Lục Thánh mỗi người lấy ra mười vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm chia cho một trăm người, ít như vậy mà bọn họ cũng đưa ra được!
Miêu Nghị thầm nhủ trong lòng như vậy... Dĩ nhiên hắn cũng hiểu đó chỉ là phụ, phần thưởng chân chính vẫn là giết chết những kẻ cạnh tranh, cướp lấy của cải của đối phương.
Hắn hơi có vẻ bất mãn nói:
- Đây là phần thưởng gì chứ? Nếu như cho cơ hội được miễn tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, chỉ sợ không ai bằng lòng nhận phần thưởng này, huống chi có không ít người nguyên bản chính là phủ chủ các nơi.
- Ngươi cũng đừng mơ chuyện được miễn tham dự, trừ phi Thiên Ngoại Thiên có người ra mặt nói chuyện giúp ngươi, nếu không báo lên danh sách đã xác nhận cho dù là cung chủ cũng không đổi được, dĩ nhiên, nếu như Quân Sứ có thể ra mặt giúp ngươi chắc chắn cũng được. Bất quá... ngươi hãy bỏ ý niệm si tâm vọng tưởng đó đi, có nhiều phần thưởng vẫn tốt hơn là không có. Được chọn làm phủ chủ một phủ tương đương với bất kể tu vi cao thấp, chỉ cần người có thể còn sống trở về là có thể vinh thăng lên phủ chủ, hơn nữa còn là tùy ý chọn lựa. Có không ít phủ cảnh nội có mỏ tinh tệ, kiếm chác rất khá, chẳng lẽ ngươi cũng không động lòng?!
Miêu Nghị không động lòng chút nào, lắc đầu nói:
- Vậy cũng phải có mạng hưởng thụ, mất mạng phần thưởng gì cũng là giả.
Ô Mộng Lan liếc hắn nói:
- Vậy ta nói với ngươi nửa ngày, tất cả đều là nói nhảm sao?
- Ặc... Không có, không có…
Miêu Nghị cười khan nói:
- Ta biết hảo ý Mạnh tỷ, xin hỏi Mạnh tỷ tại sao bản giới lại đột nhiên gia tăng phần thưởng?
- Ta cũng không rõ ràng lắm tình huống cụ thể, chỉ biết là là bên Lục Thánh cũng phái ra người mới tham dự, vì để cho Kham Loạn hội có tính thách thức cao hơn, mới gia tăng phần thưởng kích thích thành viên tham dự.
Cơ mặt Miêu Nghị giật giật, bên Lục Thánh cũng phái ra người tham gia sao? Có để cho những kẻ thấp kém như chúng ta sống hay không, làm sao có thể tranh hơn được bọn họ?!
Hắn oán hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mạnh tỷ, vậy đó là phần thưởng gì chứ, rõ ràng là bùa đòi mạng!
- Hiện tại ngươi có oán trách cũng vô dụng.
Ô Mộng Lan than thở:
- Nể tình bấy lâu nay ngươi gọi ta là tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ gia tăng cho ngươi chút phần thưởng vậy. Nếu như ngươi có thể sống trở về, có thể tới Trấn Bính điện ta, đến lúc đó tỷ tỷ sẽ để cho ngươi làm phủ chủ thân kiêm hai phủ, không kém hơn Dương Khánh chút nào.
Miêu Nghị đang cắn răng nghiến lợi oán hận nghe vậy ngẩn ra, hồ nghi hỏi lại:
- Là thật hay giả vậy?
Ô Mộng Lan vuốt cằm ngạo nghễ:
- Ngươi yên tâm, nhân phẩm tỷ tỷ ta tốt hơn Hoắc Lăng Tiêu nhiều, nói ra là sẽ giữ lời. Chỉ cần ngươi có thể còn sống trở về tới tìm ta, ắt sẽ không để cho ngươi thất vọng.