Hơn nữa bọn họ đều mang theo cả đám người tới, dáng vẻ gấp gáp vội vàng kia thật dọa người:
- Đàm tướng quân, có chuyện gì vậy?
Một chưởng quỹ hỏi.
Không thể không nề mặt những người này được, thiên tướng tóm tắt lại tình huống kể cho mấy vị này, lập tức có một vị chưởng quỹ khác đi tới, trực tiếp nhét một chiếc vòng tay vào trong lòng bàn tay của thiên tướng, cười nói:
- Hiểu lầm rồi, là tiểu nhị trong cửa tiệm của ta, sao lại là đào phạm được chứ? Ta đảm bảo bọn họ không phải là đào phạm, nếu là đào phạm thì cứ bắt ta lại tra khảo, kính xin Đàm tướng quân nới mới cho.
Trong nháy mắt, mấy chưởng quỹ đồng thời xông lên, mỗi người cầm một chiếc vòng ngọc trừ vật nhét vào tay thiên tướng.
Thiên tướng kia còn chưa hiểu mô tê gì thì thuộc hạ của cả đám chưởng quỹ kia đã ra tay, trực tiếp đứng trước làm thế thủ cho đám người bị bao vây, quả thực hệt như chuẩn bị cướp người vậy. Đám người bám theo ba tỷ muội kia ngạc nhiên đến há hốc mồm, thậm chí có người còn bị bốn, năm người trực tiếp túm lên.
Mấy vị chưởng quỹ nhìn chằm chằm thiên tướng với vẻ đằng đằng sát khí, rất có vẻ sẽ liều mạng.
Cuối cùng một vị chưởng quỹ trong số đó truyền âm:
- Nhân mã của Thủ Thành Cung sắp tới rồi, mọi người tiếp tục giằng co thì chăng ai được lợi, chia kiểu gì đây?
Quả thật là như vậy, thế là đám người bị bao vây kia bị một đám chưởng quỹ nhanh chóng chia nhau ra mang đi sạch.
Đồng thời để thuận tiện hơn cho thiên tướng, đám người ra ngoài kia đi tìm ba tỷ muội nọ.
Mà đám người bị chia ra kia thấp thỏm bất an, có người muốn giãy giụa nói này kia, kết quả một thanh thủy chủ đặt trên eo, bên tai truyền tới tiếng cảnh cáo lạnh lùng.
- Ta là người của Hạo Thiên Vương, không muốn chết thì thành thật chút đi.
Chỉ như vậy, cả đám người đến nhanh, đi cũng nhanh, nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng.
Thiên tướng kia buồn bực, chuyện gì vậy? Có điều y cũng chẳng sợ, cả đám người chứng kiến cảnh những chưởng quỹ kia bảo đảm, nếu thật sự là đào phạm thì y cũng chẳng phải gánh nhiều trách nhiệm cho lắm.
Thi pháp nhìn một đống vòng trừ vật trong tay, tí nữa là vui đến phát ngất, ra tay hào phóng quá, nhiều đồ quá đi. Mà đúng lúc này, thiên tướng đột nhiên lấy tinh linh ra, sắc mặt nghiêm túc, nhanh chóng xoay người, hô:
- Lập tức phong tỏa cổng thành!
Cửa thành ầm ầm khép kín lại, thiên tướng kia rốt cuộc bắt đầu lo lắng, động tĩnh lớn thế, không phải vừa rồi y chọc phải phiền phức chứ?
Gần như cùng i bốn cửa thành đóng kín, Đại Thống Lĩnh Tiếu Hạo Đức dẫn đầu một đám người nhanh chóng ra khỏi Thủ Thành Cung. Đồng thời cũng có một đám người nhanh chóng khống chế tửu lâu, khống chế toàn bộ người trong tửu lâu, nghiêm mật tra hỏi, đặc biệt là tướng mạo của ba nữ nhân kia.
Chưởng quỹ tửu lâu âm thầm kêu khổ, ông cũng chẳng biết cây trâm trên đầu nữ nhân kia có phải Bất Hủ Mộc không, có điều ông biết mình chẳng chọc được vào phiền phức này, cũng không có chuyện giành giật được gì cả. Quan trọng là nhìn thấy cảnh tưởng ấy có quá nhiều người, không giấu nổi, cái tội danh biết chuyện mà không báo này, sau đó chắc chắn có người muốn trừng trị ông ta. Vì lẽ đó, ông ta chẳng những báo lên Thủ Thành Cung, báo lên các thế lực liên quan, nếu không báo thì ông ta chết chắc, chẳng chọc được vào nhà nào cả.
Ai muốn chứ! Tửu lâu này của ông ta vẫn phải hứng chịu hậu quả!
... Bỗng nhiên cửa thành bị phong tỏa, người trong thành ồn ào hẳn lên, chăng biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong thành sôi sục lại có người tới góp vui trước mặt cửa tiệm bỗng nhiên có những người đội mũ và áo khoác ngoài màu đen nạm vàng nhanh chóng chạy tới ngoài cửa tiệm đang bị phong tỏa. Thủ lĩnh trực tiếp lấy một tấm lệnh bài ra, đối với tướng thủ đang ngăn cản, quát:
- Giám sát Hữu Bộ phụng chỉ bệ hạ tra án, kẻ nào ngăn cản giết không tha!
Xoẹt xoẹt! Thủ hạ sau lưng nhanh chóng rút đao ra cắt đứt động mạch cổ của thủ vệ, mạnh mẽ tách đám người ra rồi trực tiếp mang người vọt vào, vừa thấy thủ lĩnh phụ trách nơi này thì lập tức lấy lệnh bài ra lần nữa:
- Hách phó đại thống lĩnh, nơi này sẽ do người của Giám sát hữu bộ tiếp nhận!
Gương mặt Hách phó Đại thống lĩnh vẫn rất bình tĩnh, không mở miệng, cũng không ngăn cản, có điều khi này, vừa nghe động tĩnh bên ngoài thì đã lập tức giấu một tên tiểu nhị đi.
Không phải y cό lòng tham gì, y cũng biết có những thứ y không thể nuốt xuống, chỉ là nếu không động tay động chân thì y không thể báo cáo kết quả với Tổng đốc đại nhân được. Những lúc thế này thì mình đều phải vì chủ nhân các nơi thôi, y vốn là người cũ của U Minh Đô Thống phủ, bệ hạ cách y quá xa, nên y hướng về ai thì khỏi cần bàn nữa.
- Đại thống lĩnh!
Cổng thành, thiên tướng thủ thành vừa thấy Đại thống lĩnh Tiếu Hạo Đức đằng đằng sát khí đích thân mang người tới, trong lòng biết phiền phức rồi, e là thật sự có chuyện lớn rồi, bọn họ nhanh chóng hành lễ với Đại thống lĩnh.
Tiếu Hạo Đức nhìn xung quanh, quát lên:
- Người đâu?
Mồ hôi của thiên tướng thủ thành trong nháy mắt túa ra như mưa, lắp ba lắp bắp, chẳng biết nói gì cho phải.
Ánh mắt của một gã tiểu tướng hơi chuyển, lập tức đứng dậy, nhanh chóng thuật lại chuyện vừa rồi.
Gương mặt Tiếu Hạo Đức lóe ra sát ý, đột nhiên rút kiếm đâm thủng trái tim thiên tướng, máu tươi tuôn ra như suối.
- Đồ đáng chết!
Tiếu Hạo Đức quát lớn một tiếng, rầm một tiếng tung cước đá cho tên thiên tướng đã bị đâm thủng tim kia bay ra xa, kiếm trong tay chỉ thẳng vào tiểu tướng vừa báo cáo lúc này:
- Bắt đầu từ bây giờ, ngươi tiếp nhận vị trí của y.
- Dạ!
Tiểu tướng kia ôm quyền nhận mệnh.
- Ba nữ nhân kia đi về hướng nào?
Tiếu Hạo Đức trầm giọng hỏi.
- Đại thống lĩnh chờ một chút.
Tên tiểu tướng kia nhanh chóng bay về thành, hỏi han mấy tướng tốt.
Đúng lúc này, có ba người nhanh chóng đi tới, cũng chính là người của giám sát hữu bộ, thủ lĩnh lại lấy lệnh bài một mặt ra nói:
- Tiểu Đại thống lĩnh, phụng chỉ của bệ hạ, từ giờ khắc này trở đi, chuyện ở nơi này đều cho giám sát hữu bộ tạm thời tiếp nhận, ai trái lệnh, chém không tha!
Hiện giờ Thanh Chủ hoàn toàn chưa biết gì, giám sát hữu bộ hoàn bộ đều đang giả truyền thiên chỉ. Nhưng giả truyền thiên chỉ cũng được phân ra từng cấp độ, có một số chuyện, Thanh Chủ không những không phản đối mà trái lại còn tán thành nữa.
- Đàm tướng quân, có chuyện gì vậy?
Một chưởng quỹ hỏi.
Không thể không nề mặt những người này được, thiên tướng tóm tắt lại tình huống kể cho mấy vị này, lập tức có một vị chưởng quỹ khác đi tới, trực tiếp nhét một chiếc vòng tay vào trong lòng bàn tay của thiên tướng, cười nói:
- Hiểu lầm rồi, là tiểu nhị trong cửa tiệm của ta, sao lại là đào phạm được chứ? Ta đảm bảo bọn họ không phải là đào phạm, nếu là đào phạm thì cứ bắt ta lại tra khảo, kính xin Đàm tướng quân nới mới cho.
Trong nháy mắt, mấy chưởng quỹ đồng thời xông lên, mỗi người cầm một chiếc vòng ngọc trừ vật nhét vào tay thiên tướng.
Thiên tướng kia còn chưa hiểu mô tê gì thì thuộc hạ của cả đám chưởng quỹ kia đã ra tay, trực tiếp đứng trước làm thế thủ cho đám người bị bao vây, quả thực hệt như chuẩn bị cướp người vậy. Đám người bám theo ba tỷ muội kia ngạc nhiên đến há hốc mồm, thậm chí có người còn bị bốn, năm người trực tiếp túm lên.
Mấy vị chưởng quỹ nhìn chằm chằm thiên tướng với vẻ đằng đằng sát khí, rất có vẻ sẽ liều mạng.
Cuối cùng một vị chưởng quỹ trong số đó truyền âm:
- Nhân mã của Thủ Thành Cung sắp tới rồi, mọi người tiếp tục giằng co thì chăng ai được lợi, chia kiểu gì đây?
Quả thật là như vậy, thế là đám người bị bao vây kia bị một đám chưởng quỹ nhanh chóng chia nhau ra mang đi sạch.
Đồng thời để thuận tiện hơn cho thiên tướng, đám người ra ngoài kia đi tìm ba tỷ muội nọ.
Mà đám người bị chia ra kia thấp thỏm bất an, có người muốn giãy giụa nói này kia, kết quả một thanh thủy chủ đặt trên eo, bên tai truyền tới tiếng cảnh cáo lạnh lùng.
- Ta là người của Hạo Thiên Vương, không muốn chết thì thành thật chút đi.
Chỉ như vậy, cả đám người đến nhanh, đi cũng nhanh, nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng.
Thiên tướng kia buồn bực, chuyện gì vậy? Có điều y cũng chẳng sợ, cả đám người chứng kiến cảnh những chưởng quỹ kia bảo đảm, nếu thật sự là đào phạm thì y cũng chẳng phải gánh nhiều trách nhiệm cho lắm.
Thi pháp nhìn một đống vòng trừ vật trong tay, tí nữa là vui đến phát ngất, ra tay hào phóng quá, nhiều đồ quá đi. Mà đúng lúc này, thiên tướng đột nhiên lấy tinh linh ra, sắc mặt nghiêm túc, nhanh chóng xoay người, hô:
- Lập tức phong tỏa cổng thành!
Cửa thành ầm ầm khép kín lại, thiên tướng kia rốt cuộc bắt đầu lo lắng, động tĩnh lớn thế, không phải vừa rồi y chọc phải phiền phức chứ?
Gần như cùng i bốn cửa thành đóng kín, Đại Thống Lĩnh Tiếu Hạo Đức dẫn đầu một đám người nhanh chóng ra khỏi Thủ Thành Cung. Đồng thời cũng có một đám người nhanh chóng khống chế tửu lâu, khống chế toàn bộ người trong tửu lâu, nghiêm mật tra hỏi, đặc biệt là tướng mạo của ba nữ nhân kia.
Chưởng quỹ tửu lâu âm thầm kêu khổ, ông cũng chẳng biết cây trâm trên đầu nữ nhân kia có phải Bất Hủ Mộc không, có điều ông biết mình chẳng chọc được vào phiền phức này, cũng không có chuyện giành giật được gì cả. Quan trọng là nhìn thấy cảnh tưởng ấy có quá nhiều người, không giấu nổi, cái tội danh biết chuyện mà không báo này, sau đó chắc chắn có người muốn trừng trị ông ta. Vì lẽ đó, ông ta chẳng những báo lên Thủ Thành Cung, báo lên các thế lực liên quan, nếu không báo thì ông ta chết chắc, chẳng chọc được vào nhà nào cả.
Ai muốn chứ! Tửu lâu này của ông ta vẫn phải hứng chịu hậu quả!
... Bỗng nhiên cửa thành bị phong tỏa, người trong thành ồn ào hẳn lên, chăng biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong thành sôi sục lại có người tới góp vui trước mặt cửa tiệm bỗng nhiên có những người đội mũ và áo khoác ngoài màu đen nạm vàng nhanh chóng chạy tới ngoài cửa tiệm đang bị phong tỏa. Thủ lĩnh trực tiếp lấy một tấm lệnh bài ra, đối với tướng thủ đang ngăn cản, quát:
- Giám sát Hữu Bộ phụng chỉ bệ hạ tra án, kẻ nào ngăn cản giết không tha!
Xoẹt xoẹt! Thủ hạ sau lưng nhanh chóng rút đao ra cắt đứt động mạch cổ của thủ vệ, mạnh mẽ tách đám người ra rồi trực tiếp mang người vọt vào, vừa thấy thủ lĩnh phụ trách nơi này thì lập tức lấy lệnh bài ra lần nữa:
- Hách phó đại thống lĩnh, nơi này sẽ do người của Giám sát hữu bộ tiếp nhận!
Gương mặt Hách phó Đại thống lĩnh vẫn rất bình tĩnh, không mở miệng, cũng không ngăn cản, có điều khi này, vừa nghe động tĩnh bên ngoài thì đã lập tức giấu một tên tiểu nhị đi.
Không phải y cό lòng tham gì, y cũng biết có những thứ y không thể nuốt xuống, chỉ là nếu không động tay động chân thì y không thể báo cáo kết quả với Tổng đốc đại nhân được. Những lúc thế này thì mình đều phải vì chủ nhân các nơi thôi, y vốn là người cũ của U Minh Đô Thống phủ, bệ hạ cách y quá xa, nên y hướng về ai thì khỏi cần bàn nữa.
- Đại thống lĩnh!
Cổng thành, thiên tướng thủ thành vừa thấy Đại thống lĩnh Tiếu Hạo Đức đằng đằng sát khí đích thân mang người tới, trong lòng biết phiền phức rồi, e là thật sự có chuyện lớn rồi, bọn họ nhanh chóng hành lễ với Đại thống lĩnh.
Tiếu Hạo Đức nhìn xung quanh, quát lên:
- Người đâu?
Mồ hôi của thiên tướng thủ thành trong nháy mắt túa ra như mưa, lắp ba lắp bắp, chẳng biết nói gì cho phải.
Ánh mắt của một gã tiểu tướng hơi chuyển, lập tức đứng dậy, nhanh chóng thuật lại chuyện vừa rồi.
Gương mặt Tiếu Hạo Đức lóe ra sát ý, đột nhiên rút kiếm đâm thủng trái tim thiên tướng, máu tươi tuôn ra như suối.
- Đồ đáng chết!
Tiếu Hạo Đức quát lớn một tiếng, rầm một tiếng tung cước đá cho tên thiên tướng đã bị đâm thủng tim kia bay ra xa, kiếm trong tay chỉ thẳng vào tiểu tướng vừa báo cáo lúc này:
- Bắt đầu từ bây giờ, ngươi tiếp nhận vị trí của y.
- Dạ!
Tiểu tướng kia ôm quyền nhận mệnh.
- Ba nữ nhân kia đi về hướng nào?
Tiếu Hạo Đức trầm giọng hỏi.
- Đại thống lĩnh chờ một chút.
Tên tiểu tướng kia nhanh chóng bay về thành, hỏi han mấy tướng tốt.
Đúng lúc này, có ba người nhanh chóng đi tới, cũng chính là người của giám sát hữu bộ, thủ lĩnh lại lấy lệnh bài một mặt ra nói:
- Tiểu Đại thống lĩnh, phụng chỉ của bệ hạ, từ giờ khắc này trở đi, chuyện ở nơi này đều cho giám sát hữu bộ tạm thời tiếp nhận, ai trái lệnh, chém không tha!
Hiện giờ Thanh Chủ hoàn toàn chưa biết gì, giám sát hữu bộ hoàn bộ đều đang giả truyền thiên chỉ. Nhưng giả truyền thiên chỉ cũng được phân ra từng cấp độ, có một số chuyện, Thanh Chủ không những không phản đối mà trái lại còn tán thành nữa.