Ầm một tiếng vang dội, hai mắt sư thúc Hoàn Nhan Hoa trợn trừng, tựa hồ tràn đầy hoảng sợ.
Lúc đối phương đập tới một thương, va chạm với cửu tiết tiên trong tay mình đột nhiên nàng phát hiện không đúng: Nàng đã ngăn cản phần lớn uy lực một thương Miêu Nghị đập tới, nhưng vật cỡi của nàng lại không chịu nổi, bốn vó mềm nhũn, ngã nhào xuống đất. Vừa xuất hiện sơ hở lớn như vậy, chỉ thấy một mũi thương đen kịt sắc bén trong nháy mắt đâm vào tim của mình, mặt sư thúc Hoàn Nhan Hoa tràn đầy vẻ khó có thể tin nhìn về phía Miêu Nghị. Trong lúc ngực còn đau nhói đã thấy thân hình mình bay lên, rời khỏi long câu đã ngã xuống đất.
Hắc Thán khẩn cấp dừng lại phát ra tiếng hí, tung vó trước lên cao, trên lưng nó hai tay Miêu Nghị vặn thương mạnh một cái, khiến cho một đám máu tươi ào ra. Sau đó hắn giơ thương lên cao khiến cho thi thể sư thúc Hoàn Nhan Hoa lơ lửng giữa không trung, khí thế một chiêu giết địch hết sức kinh người.
Vó trước Hắc Thán nhấc lên vừa rơi xuống đất, Miêu Nghị cầm thương ghim bại tướng dưới tay thẳng xuống mặt đất, mũi thương sắc bén dính máu rút ra, gai ngược móc lấy cửu tiết tiên trong tay sư thúc Hoàn Nhan Hoa bay lên.
Miêu Nghị vung tay lên, thu một món pháp bảo nhị phẩm vào trong nhẫn trữ vật, nháy mắt đã đoạt một món pháp bảo nhị phẩm nơi tay.
Đồng thời hắn xuất một thương chặt đứt cổ tay sư thúc Hoàn Nhan Hoa, cổ tay đứt bay lên rơi vào tay của Miêu Nghị, vòng vàng trên cổ tay đứt và nhẫn trữ vật trên ngón trỏ bị tháo xuống, rơi vào trong túi Miêu Nghị.
Kỷ lục người đầu tiên đoạt được vòng vàng trong nhân mã của quan phương Thìn lộ tới Tinh Tú Hải đã sinh ra, tốc độ thật là nhanh, vừa đối mặt đã kết liễu.
Lập tức sắc mặt Miêu Nghị rét lạnh, đâm thương hất mạnh, ném thi thể sư thúc Hoàn Nhan Hoa chảy máu trở về trận doanh lúc tới.
Thi thể rơi xuống trước mặt Hoàn Nhan Hoa kinh ngạc đến ngây người, đệ tử Ngọc Nữ tông nhất tề la thất thanh ‘Sư thúc!’. Có thể nói ai nấy mặt mày thất sắc.
Long câu kia ngã xuống đất cũng bò dậy, chạy về đến bên cạnh thi thể sư thúc Hoàn Nhan Hoa, trong mắt lộ vẻ buồn bã.
Thật là hung mãnh! Đám người xung quanh có không ít người cũng hít một hơi khí lạnh, không ít người kinh ngạc không biết tu vi Miêu Nghị là thế nào. Đối phương là tu sĩ Thanh Liên ngũ phẩm cầm trong tay pháp bảo nhị phẩm, lại không ngăn được hắn một đòn, ngay cả cước lực long câu cũng không chịu nổi phải ngã lăn ra. Cách xuất thương càng hết sức bất phàm, vừa đối mặt đã đem giết chết tu sĩ Thanh Liên ngũ phẩm đoạt bảo, quá hung tàn rồi!
Bàng Nhượng phi thân rơi xuống bên cạnh Ô Mộng Lan chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Ô Mộng Lan. Từ trước tới nay vốn lão hết sức coi thường Miêu Nghị, lúc này lại cùng Ô Mộng Lan ngạc nhiên nhìn nhau, cũng khó lòng giấu vẻ kinh ngạc.
Chỉ bằng một đòn này, Hùng Khiếu chết ở trên tay Miêu Nghị thật đúng là không oan uổng chút nảo, rốt cuộc tu vi Miêu Nghị là gì, tu vi cảnh giới Bạch Liên làm sao có thể một đòn đánh gián tiếp khiến cho long câu cũng không chịu nổi? Cho dù là tu sĩ Thanh Liên cầm trong tay pháp bảo nhị phẩm hợp lực cùng long câu cũng chưa chắc có thể làm được. Cần phải biết với cước lực long câu, tu sĩ Hồng Liên trở xuống hiếm có người có thể địch lại, trừ phi trực tiếp chém chết long câu thì còn được.
Nhìn lại Miêu Nghị đằng đằng sát khí một thân hắc giáp khí thế phi phàm, trong mắt Ô Mộng Lan lóe lên tia sáng kỳ dị. Xem ra tiểu tử này thật sự có khả năng có sống trở về, nếu có thể thu về dưới quyền, trấn thủ một phương cho mình chắc chắn sẽ không lo.
Bàng Nhượng cũng khẽ vuốt cằm, không trách điện chủ có vẻ coi trọng tiểu tử này, đúng là hắn có chỗ đáng để chiêu mộ.
Trong đám người bọn Triệu Phi cũng sáng mắt lên, có thể nói lòng tin tăng nhiều, Miêu Nghị hung hãn như vậy, kết minh với nhau rất có triển vọng!
- Miêu Nghị ở đây! Ai dám chiến ta!
Miêu Nghị trầm giọng quát, mũi thương trong tay dính máu chỉ về phía đám người cản đường.
Hơn hai mươi người khóe miệng giật giật, cũng không nghĩ tới Miêu Nghị lại hung mãnh như vậy, có thể một đòn gián tiếp đánh gục long câu, thật sự có hơi bị hắn chấn nhiếp.
- Mọi người tụ họp lại với nhau, cùng nhau liên thủ!
Tô Kính Công cùng Lý Diệu Kỳ nhìn nhau, cùng kêu lên phất tay hô to.
Không cần bọn họ cùng tiến lên, hơn hai mươi người mới vừa nghe tiếng thu hẹp chung một chỗ. Còn chưa bắt đầu phát động công kích, Miêu Nghị đã cầm thương hoành ngang, Hắc Thán cấp tốc xông tới.
- Cản ta là chết!
Miêu Nghị gầm lên một tiếng, một mình dẫn đầu phát khởi tấn công đối với hơn hai mươi người.
Thật can đảm! Một hai ngàn người xung quanh trợn to mắt nhìn.
- Kiếm trận!
Tô Kính Công rống to một tiếng, gần mười tên đồng môn sau lưng đồng loạt ra tay.
Trong phút chốc, mấy chục thanh phi kiếm lả tả bắn ra, liên thủ phát ra một chùm mưa kiếm bắn về phía Miêu Nghị cầm thương vọt tới.
- Giết!
Lý Diệu Kỳ và Hoàn Nhan Hoa gọi đồng môn cùng xông lên, đệ tử Ngự Thú môn cùng đệ tử Ngọc Nữ tông hai bên theo đó cũng phóng ngựa lao ra, liên thủ tấn công.
Bất quá Lý Diệu Kỳ và Hoàn Nhan Hoa có hơi bị một đòn uy mãnh Miêu Nghị chém chết sư thúc Hoàn Nhan Hoa dọa sợ, không dám xông lên đầu.
- Giết!
Miêu Nghị run thương gầm lên, chiến giáp toàn thân trên dưới cùng nhau dâng lên bảo quang màu xanh. Hắc Thán cúi đầu xung phong cũng hiện lên thanh quang toàn thân, một người một long câu mạnh mẽ xung kích về phía mưa kiếm đang bắn tới.
Mọi người trừng mắt, quả nhiên là cả bộ pháp bảo nhị phẩm!
Một chuỗi tiếng leng keng liên tiếp vang lên, chỉ thấy Nghịch Lân thương trong tay Miêu Nghị hiện lên bảo quang đánh ra như rồng, xuất kích mau lẹ như quỷ mị. Quả thật là thương pháp phi phàm, gạt bay tất cả phi kiếm bắn tới, khí thế kia thật là một thương nơi tay thiên hạ vô địch!
Mọi người lại hít một hơi khí lạnh, hảo thương pháp!
Mắt Ô Mộng Lan lại sáng lên một lần nữa, tiểu tử này có thể ngoi lên dưới tay Dương Khánh quả nhiên không phải là hạng người bình thường, đúng là có chỗ độc đáo riêng.
Nàng không biết nếu không phải là có một cây bảo thương nhị phẩm nơi tay, cộng thêm kỹ thuật Yêu Nhược Tiên luyện chế pháp bảo phi phàm, khiến cho Nghịch Lân thương có thể hóa giải hai thành lực đạo công kích, Miêu Nghị sẽ không ngăn được phi kiếm đệ tử Thanh Liên Kiếm Ly cung công kích nhiều như vậy. Huống chi phi kiếm đại đa số người chẳng qua chỉ là pháp bảo nhất phẩm, cộng thêm phi kiếm rời tay không có tu vi bản thân gia trì, uy lực công kích cũng không lớn như vậy, chính diện há có thể ngăn trở Nghịch Lân thương nhị phẩm nơi tay Miêu Nghị.
Chỉ cần có thể chịu đựng uy lực mưa kiếm đả kích, lúc trước Miêu Nghị dưới biển sâu có thể đồng thời đối mặt hàng ngàn hàng vạn con Bá Vương ngư công kích, há lại sợ chỉ là mấy chục thanh phi kiếm chính diện mà đến. Nếu như từ bốn phương tám hướng vây công còn có thể tạo thành chút uy hiếp cho hắn, tập trung ở một mặt công tới, không phá được phòng ngự trường thương trong tay Miêu Nghị.
Lúc đối phương đập tới một thương, va chạm với cửu tiết tiên trong tay mình đột nhiên nàng phát hiện không đúng: Nàng đã ngăn cản phần lớn uy lực một thương Miêu Nghị đập tới, nhưng vật cỡi của nàng lại không chịu nổi, bốn vó mềm nhũn, ngã nhào xuống đất. Vừa xuất hiện sơ hở lớn như vậy, chỉ thấy một mũi thương đen kịt sắc bén trong nháy mắt đâm vào tim của mình, mặt sư thúc Hoàn Nhan Hoa tràn đầy vẻ khó có thể tin nhìn về phía Miêu Nghị. Trong lúc ngực còn đau nhói đã thấy thân hình mình bay lên, rời khỏi long câu đã ngã xuống đất.
Hắc Thán khẩn cấp dừng lại phát ra tiếng hí, tung vó trước lên cao, trên lưng nó hai tay Miêu Nghị vặn thương mạnh một cái, khiến cho một đám máu tươi ào ra. Sau đó hắn giơ thương lên cao khiến cho thi thể sư thúc Hoàn Nhan Hoa lơ lửng giữa không trung, khí thế một chiêu giết địch hết sức kinh người.
Vó trước Hắc Thán nhấc lên vừa rơi xuống đất, Miêu Nghị cầm thương ghim bại tướng dưới tay thẳng xuống mặt đất, mũi thương sắc bén dính máu rút ra, gai ngược móc lấy cửu tiết tiên trong tay sư thúc Hoàn Nhan Hoa bay lên.
Miêu Nghị vung tay lên, thu một món pháp bảo nhị phẩm vào trong nhẫn trữ vật, nháy mắt đã đoạt một món pháp bảo nhị phẩm nơi tay.
Đồng thời hắn xuất một thương chặt đứt cổ tay sư thúc Hoàn Nhan Hoa, cổ tay đứt bay lên rơi vào tay của Miêu Nghị, vòng vàng trên cổ tay đứt và nhẫn trữ vật trên ngón trỏ bị tháo xuống, rơi vào trong túi Miêu Nghị.
Kỷ lục người đầu tiên đoạt được vòng vàng trong nhân mã của quan phương Thìn lộ tới Tinh Tú Hải đã sinh ra, tốc độ thật là nhanh, vừa đối mặt đã kết liễu.
Lập tức sắc mặt Miêu Nghị rét lạnh, đâm thương hất mạnh, ném thi thể sư thúc Hoàn Nhan Hoa chảy máu trở về trận doanh lúc tới.
Thi thể rơi xuống trước mặt Hoàn Nhan Hoa kinh ngạc đến ngây người, đệ tử Ngọc Nữ tông nhất tề la thất thanh ‘Sư thúc!’. Có thể nói ai nấy mặt mày thất sắc.
Long câu kia ngã xuống đất cũng bò dậy, chạy về đến bên cạnh thi thể sư thúc Hoàn Nhan Hoa, trong mắt lộ vẻ buồn bã.
Thật là hung mãnh! Đám người xung quanh có không ít người cũng hít một hơi khí lạnh, không ít người kinh ngạc không biết tu vi Miêu Nghị là thế nào. Đối phương là tu sĩ Thanh Liên ngũ phẩm cầm trong tay pháp bảo nhị phẩm, lại không ngăn được hắn một đòn, ngay cả cước lực long câu cũng không chịu nổi phải ngã lăn ra. Cách xuất thương càng hết sức bất phàm, vừa đối mặt đã đem giết chết tu sĩ Thanh Liên ngũ phẩm đoạt bảo, quá hung tàn rồi!
Bàng Nhượng phi thân rơi xuống bên cạnh Ô Mộng Lan chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Ô Mộng Lan. Từ trước tới nay vốn lão hết sức coi thường Miêu Nghị, lúc này lại cùng Ô Mộng Lan ngạc nhiên nhìn nhau, cũng khó lòng giấu vẻ kinh ngạc.
Chỉ bằng một đòn này, Hùng Khiếu chết ở trên tay Miêu Nghị thật đúng là không oan uổng chút nảo, rốt cuộc tu vi Miêu Nghị là gì, tu vi cảnh giới Bạch Liên làm sao có thể một đòn đánh gián tiếp khiến cho long câu cũng không chịu nổi? Cho dù là tu sĩ Thanh Liên cầm trong tay pháp bảo nhị phẩm hợp lực cùng long câu cũng chưa chắc có thể làm được. Cần phải biết với cước lực long câu, tu sĩ Hồng Liên trở xuống hiếm có người có thể địch lại, trừ phi trực tiếp chém chết long câu thì còn được.
Nhìn lại Miêu Nghị đằng đằng sát khí một thân hắc giáp khí thế phi phàm, trong mắt Ô Mộng Lan lóe lên tia sáng kỳ dị. Xem ra tiểu tử này thật sự có khả năng có sống trở về, nếu có thể thu về dưới quyền, trấn thủ một phương cho mình chắc chắn sẽ không lo.
Bàng Nhượng cũng khẽ vuốt cằm, không trách điện chủ có vẻ coi trọng tiểu tử này, đúng là hắn có chỗ đáng để chiêu mộ.
Trong đám người bọn Triệu Phi cũng sáng mắt lên, có thể nói lòng tin tăng nhiều, Miêu Nghị hung hãn như vậy, kết minh với nhau rất có triển vọng!
- Miêu Nghị ở đây! Ai dám chiến ta!
Miêu Nghị trầm giọng quát, mũi thương trong tay dính máu chỉ về phía đám người cản đường.
Hơn hai mươi người khóe miệng giật giật, cũng không nghĩ tới Miêu Nghị lại hung mãnh như vậy, có thể một đòn gián tiếp đánh gục long câu, thật sự có hơi bị hắn chấn nhiếp.
- Mọi người tụ họp lại với nhau, cùng nhau liên thủ!
Tô Kính Công cùng Lý Diệu Kỳ nhìn nhau, cùng kêu lên phất tay hô to.
Không cần bọn họ cùng tiến lên, hơn hai mươi người mới vừa nghe tiếng thu hẹp chung một chỗ. Còn chưa bắt đầu phát động công kích, Miêu Nghị đã cầm thương hoành ngang, Hắc Thán cấp tốc xông tới.
- Cản ta là chết!
Miêu Nghị gầm lên một tiếng, một mình dẫn đầu phát khởi tấn công đối với hơn hai mươi người.
Thật can đảm! Một hai ngàn người xung quanh trợn to mắt nhìn.
- Kiếm trận!
Tô Kính Công rống to một tiếng, gần mười tên đồng môn sau lưng đồng loạt ra tay.
Trong phút chốc, mấy chục thanh phi kiếm lả tả bắn ra, liên thủ phát ra một chùm mưa kiếm bắn về phía Miêu Nghị cầm thương vọt tới.
- Giết!
Lý Diệu Kỳ và Hoàn Nhan Hoa gọi đồng môn cùng xông lên, đệ tử Ngự Thú môn cùng đệ tử Ngọc Nữ tông hai bên theo đó cũng phóng ngựa lao ra, liên thủ tấn công.
Bất quá Lý Diệu Kỳ và Hoàn Nhan Hoa có hơi bị một đòn uy mãnh Miêu Nghị chém chết sư thúc Hoàn Nhan Hoa dọa sợ, không dám xông lên đầu.
- Giết!
Miêu Nghị run thương gầm lên, chiến giáp toàn thân trên dưới cùng nhau dâng lên bảo quang màu xanh. Hắc Thán cúi đầu xung phong cũng hiện lên thanh quang toàn thân, một người một long câu mạnh mẽ xung kích về phía mưa kiếm đang bắn tới.
Mọi người trừng mắt, quả nhiên là cả bộ pháp bảo nhị phẩm!
Một chuỗi tiếng leng keng liên tiếp vang lên, chỉ thấy Nghịch Lân thương trong tay Miêu Nghị hiện lên bảo quang đánh ra như rồng, xuất kích mau lẹ như quỷ mị. Quả thật là thương pháp phi phàm, gạt bay tất cả phi kiếm bắn tới, khí thế kia thật là một thương nơi tay thiên hạ vô địch!
Mọi người lại hít một hơi khí lạnh, hảo thương pháp!
Mắt Ô Mộng Lan lại sáng lên một lần nữa, tiểu tử này có thể ngoi lên dưới tay Dương Khánh quả nhiên không phải là hạng người bình thường, đúng là có chỗ độc đáo riêng.
Nàng không biết nếu không phải là có một cây bảo thương nhị phẩm nơi tay, cộng thêm kỹ thuật Yêu Nhược Tiên luyện chế pháp bảo phi phàm, khiến cho Nghịch Lân thương có thể hóa giải hai thành lực đạo công kích, Miêu Nghị sẽ không ngăn được phi kiếm đệ tử Thanh Liên Kiếm Ly cung công kích nhiều như vậy. Huống chi phi kiếm đại đa số người chẳng qua chỉ là pháp bảo nhất phẩm, cộng thêm phi kiếm rời tay không có tu vi bản thân gia trì, uy lực công kích cũng không lớn như vậy, chính diện há có thể ngăn trở Nghịch Lân thương nhị phẩm nơi tay Miêu Nghị.
Chỉ cần có thể chịu đựng uy lực mưa kiếm đả kích, lúc trước Miêu Nghị dưới biển sâu có thể đồng thời đối mặt hàng ngàn hàng vạn con Bá Vương ngư công kích, há lại sợ chỉ là mấy chục thanh phi kiếm chính diện mà đến. Nếu như từ bốn phương tám hướng vây công còn có thể tạo thành chút uy hiếp cho hắn, tập trung ở một mặt công tới, không phá được phòng ngự trường thương trong tay Miêu Nghị.