Gần đây tâm tình của hắn không ra sao, vì chuyện Bất hủ mộc, thế lực khắp nơi khuấy đảo địa bàn của hắn, lại thêm lời thông báo công khai khi trước, người nào hiểu rõ chuyện có ai không biết là hắn chịu thiệt thòi trong tay Ngưu Hữu Đức chứ.
Tô Vận nhìn tinh linh trong tay rung lên:
- Tổng đốc đại nhân mở miệng, dễ nói thôi, khi nào tới ta sẽ sắp xếp thời gian cho Tổng đốc đại nhân.
Miêu Nghị:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba ngày ta sẽ thông báo cho Tô tổng quản!
Tô Vận:
- Được, cứ quyết định vậy đi.
Nếu Miêu Nghị nói muốn tới, chuyện cổ phần tạm thời không nói ra, Tô Vận thu tinh linh lại nói với Hạo Đức Phương:
- Ngưu Hữu Đức nói trong vòng ba ngày.
Hạo Đức Phương thả chén rượu xuống, chần chừ nói:
- Hắn tới đây gặp ta làm gì?
Tô Vận nói:
- Không nói, hẳn là không phải chuyện xấu gì, bằng không hăn không dám tới.
Hạo Đức Phương hơi trầm mặc, khẽ gật đầu:
- Ngươi xem rồi sắp xếp.
Hai ngày sau, Vân Tri Thu từ tiểu thế giới mang hàng mẫu tinh linh loại mới về, Miêu Nghị dân người rời khỏi U Minh chỉ địa, đúng hẹn đi tới Hạo Vương tinh, vốn nơi này không gọi như vậy, sau khi Hạo Đức Phương kiến phủ ở đây mới sửa lại tên.
Bên ngoài phủ Thiên Vương. Tô Vận tự mình đứng nghênh tiếp, mỉm cười chắp tay nói:
- Ngưu Tổng đốc, đợi đã lâu, Vương gia cho mời!
Nàng đưa tay nhường đường.
Thủ vệ bên ngoài Vương phủ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới người Tô quản gia tự mình chờ đón lại là Ngưu Hữu Đức. Hầu gia bình thường cũng không có đãi ngộ như vậy.
- Làm phiền!
Miêu Nghị cười khách khí một tiếng, nói với đám người Thanh Nguyệt phía sau:
- Chờ ở bên ngoài.
Ánh mắt Tô Vận sáng lên, lá gan người này không nhỏ, đây là hắn muốn một mình vào hang hổ, nàng cũng thoải mái, nói với thủ vệ cửa đang định lục soát:
- Hai bên gần kề, không cần làm chuyện thừa.
Ý là không cần lục soát.
- Vâng!
Thủ vệ nghe vậy lui lại. Hai người sóng vai tiến vào.
Trong Vương phủ độ xa hoa, cảnh đẹp dĩ nhiên không cần phải nói, khắp nơi có thị vệ như ẩn như hiện đi tuần tra, nha hoàn hạ nhân qua qua lại lại, cũng không thiếu ánh mắt nhòm ngó trong bóng tối, có người đăm chiêu, có người ngờ vực, không biết là ai lại có thể khiến Tô Vận tự mình tới, xem vẻ bề ngoài cười cười nói nói với Tô Vận thì dường như rất quen thuộc.
Đến chính sảnh, Tô Vận mời Miêu Nghị ngồi trước, lệnh người dâng trà nước, cười nói:
- Ngưu Tổng đốc chờ chút, ta đi mời Vương gia.
- Được!
Miêu Nghị gật gật đầu.
Kết quả chờ một hồi, hồi lâu không thấy ai, Miêu Nghị cũng không vội vã, xem ra là Hạo Đức Phương đang tỏ vẻ cho mình xem, nhắm mắt tĩnh tọa.
Hơn một canh giờ, phía hậu đường mới truyền tới tiếng bước chân, Miêu Nghị mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Tô Vận đi Sau Hạo Đức Phương tràn ngập khí thế tiến vào.
Miêu Nghị lập tức đứng dậy hành lễ:
- Ngưu Hữu Đức gặp Thiên vương.
Tô Vận cười nói:
- Có việc trì hoãn, khiến Ngưu Tổng đốc phải chờ lâu.
Miêu Nghị cười nói:
- Vương gia trăm công nghìn việc, có thể bỏ chút thời gian ra gặp đã coi như nể mặt rồi.
Hạo Đức Phương phất trường bào, ngồi xuống ở chính vị, lạnh lùng nói:
- Chớ nói nhảm, cầu gặp bản vương có chuyện gì?
Miêu Nghị thuận theo tâm ý của hắn, cũng không nói nhảm, lấy ra tinh linh.
Ánh mắt Hạo Đức Phương và Tô Vận sáng như đuốc, lập tức phát hiện tinh linh này khác tinh linh bình thường.
- Một chút lễ vật nhỏ tặng cho Vương gia.
Miêu Nghị cầm tinh linh trong tay dâng lên.
Hạo Đức Phương và Tô Vận nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc, không hiểu hắn có ý gì.
Tô Vận nhận lấy tinh linh, kiểm tra một lần, phát hiện cấu tạo bên trong tinh linh này quả nhiên khác rất nhiều tinh linh bình thường, lại chuyển tới trong tay Hạo Đức Phương, truyền âm nhắc nhở một hồi.
Hạo Đức Phương nhận lấy kiểm tra, phát hiện xác thực là kỳ lạ.
Tô Vận kỳ quái nói:
- Ngưu Tổng đốc, lễ vật này là có ý gì?
Miêu Nghị cười nói:
- Những năm này ta chiêu nạp được vài nhân tài, luyện chế ra một loại tinh linh kiêu mới, tinh linh phổ thông chi cό thê liên lạc một một, nhưng loại tinh linh này có thể đồng thời liên hệ một người với vạn người.
Nghe thấy lời này, Hạo Đức Phương và Tô Vận đều chấn động, giật mình, hai người đều hiểu chuyện này có ý nghĩa gì, nó mang ý nghĩa loại tinh linh này sẽ đào thải hoàn toàn tinh linh mọi người thường dùng, một khi bán ra, giá trị không nhỏ.
Hạo Đức Phương cầm tinh linh trong tay xoay chuyển một chút, hỏi lại:
- Dùng như nào?
Miêu Nghị giảng giải một hồi, lại lấy ra một con tinh linh tương tự để hai người kiểm tra.
Hạo Đức Phương và Tô Vận đánh vào không ít pháp ấn bên trong tinh linh, kiểm tra đưa tin, quả nhiên là vậy.
Cảm giác kinh ngạc trong lòng hai người không cần nói cũng biết, có điều hai người đều rất biết kìm chế, Hạo Đức Phương đặt tinh linh ở khay trà một bên, mặt không cảm xúc hỏi:
- Ngươi muốn hiến phương pháp luyện chế loại tỉnh linh này cho bản Vương sao?
Miêu Nghị lắc đầu.
- Phương pháp luyện chế hiến cho Vương gia ta không có chút chỗ tốt, ta muốn bán ra trong cảnh nội Nam quân, lợi nhuận chia một nửa với Vương gia!
- Chia một nửa?
Hạo Đức Phương híp măt nói:
- Bán ra trong cảnh nội Nam quân?
Miêu Nghị gật đầu:
- Không sai! Chỉ bán ra trong cảnh nội Nam quân!
Ngữ khí vô cùng cường điệu. Hạo Đức Phương:
- Thiên hạ lớn như vậy, chỉ bán trong cảnh nội Nam quân há là đáng tiếc?
Tô Vận nhìn tinh linh trong tay rung lên:
- Tổng đốc đại nhân mở miệng, dễ nói thôi, khi nào tới ta sẽ sắp xếp thời gian cho Tổng đốc đại nhân.
Miêu Nghị:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba ngày ta sẽ thông báo cho Tô tổng quản!
Tô Vận:
- Được, cứ quyết định vậy đi.
Nếu Miêu Nghị nói muốn tới, chuyện cổ phần tạm thời không nói ra, Tô Vận thu tinh linh lại nói với Hạo Đức Phương:
- Ngưu Hữu Đức nói trong vòng ba ngày.
Hạo Đức Phương thả chén rượu xuống, chần chừ nói:
- Hắn tới đây gặp ta làm gì?
Tô Vận nói:
- Không nói, hẳn là không phải chuyện xấu gì, bằng không hăn không dám tới.
Hạo Đức Phương hơi trầm mặc, khẽ gật đầu:
- Ngươi xem rồi sắp xếp.
Hai ngày sau, Vân Tri Thu từ tiểu thế giới mang hàng mẫu tinh linh loại mới về, Miêu Nghị dân người rời khỏi U Minh chỉ địa, đúng hẹn đi tới Hạo Vương tinh, vốn nơi này không gọi như vậy, sau khi Hạo Đức Phương kiến phủ ở đây mới sửa lại tên.
Bên ngoài phủ Thiên Vương. Tô Vận tự mình đứng nghênh tiếp, mỉm cười chắp tay nói:
- Ngưu Tổng đốc, đợi đã lâu, Vương gia cho mời!
Nàng đưa tay nhường đường.
Thủ vệ bên ngoài Vương phủ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới người Tô quản gia tự mình chờ đón lại là Ngưu Hữu Đức. Hầu gia bình thường cũng không có đãi ngộ như vậy.
- Làm phiền!
Miêu Nghị cười khách khí một tiếng, nói với đám người Thanh Nguyệt phía sau:
- Chờ ở bên ngoài.
Ánh mắt Tô Vận sáng lên, lá gan người này không nhỏ, đây là hắn muốn một mình vào hang hổ, nàng cũng thoải mái, nói với thủ vệ cửa đang định lục soát:
- Hai bên gần kề, không cần làm chuyện thừa.
Ý là không cần lục soát.
- Vâng!
Thủ vệ nghe vậy lui lại. Hai người sóng vai tiến vào.
Trong Vương phủ độ xa hoa, cảnh đẹp dĩ nhiên không cần phải nói, khắp nơi có thị vệ như ẩn như hiện đi tuần tra, nha hoàn hạ nhân qua qua lại lại, cũng không thiếu ánh mắt nhòm ngó trong bóng tối, có người đăm chiêu, có người ngờ vực, không biết là ai lại có thể khiến Tô Vận tự mình tới, xem vẻ bề ngoài cười cười nói nói với Tô Vận thì dường như rất quen thuộc.
Đến chính sảnh, Tô Vận mời Miêu Nghị ngồi trước, lệnh người dâng trà nước, cười nói:
- Ngưu Tổng đốc chờ chút, ta đi mời Vương gia.
- Được!
Miêu Nghị gật gật đầu.
Kết quả chờ một hồi, hồi lâu không thấy ai, Miêu Nghị cũng không vội vã, xem ra là Hạo Đức Phương đang tỏ vẻ cho mình xem, nhắm mắt tĩnh tọa.
Hơn một canh giờ, phía hậu đường mới truyền tới tiếng bước chân, Miêu Nghị mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Tô Vận đi Sau Hạo Đức Phương tràn ngập khí thế tiến vào.
Miêu Nghị lập tức đứng dậy hành lễ:
- Ngưu Hữu Đức gặp Thiên vương.
Tô Vận cười nói:
- Có việc trì hoãn, khiến Ngưu Tổng đốc phải chờ lâu.
Miêu Nghị cười nói:
- Vương gia trăm công nghìn việc, có thể bỏ chút thời gian ra gặp đã coi như nể mặt rồi.
Hạo Đức Phương phất trường bào, ngồi xuống ở chính vị, lạnh lùng nói:
- Chớ nói nhảm, cầu gặp bản vương có chuyện gì?
Miêu Nghị thuận theo tâm ý của hắn, cũng không nói nhảm, lấy ra tinh linh.
Ánh mắt Hạo Đức Phương và Tô Vận sáng như đuốc, lập tức phát hiện tinh linh này khác tinh linh bình thường.
- Một chút lễ vật nhỏ tặng cho Vương gia.
Miêu Nghị cầm tinh linh trong tay dâng lên.
Hạo Đức Phương và Tô Vận nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc, không hiểu hắn có ý gì.
Tô Vận nhận lấy tinh linh, kiểm tra một lần, phát hiện cấu tạo bên trong tinh linh này quả nhiên khác rất nhiều tinh linh bình thường, lại chuyển tới trong tay Hạo Đức Phương, truyền âm nhắc nhở một hồi.
Hạo Đức Phương nhận lấy kiểm tra, phát hiện xác thực là kỳ lạ.
Tô Vận kỳ quái nói:
- Ngưu Tổng đốc, lễ vật này là có ý gì?
Miêu Nghị cười nói:
- Những năm này ta chiêu nạp được vài nhân tài, luyện chế ra một loại tinh linh kiêu mới, tinh linh phổ thông chi cό thê liên lạc một một, nhưng loại tinh linh này có thể đồng thời liên hệ một người với vạn người.
Nghe thấy lời này, Hạo Đức Phương và Tô Vận đều chấn động, giật mình, hai người đều hiểu chuyện này có ý nghĩa gì, nó mang ý nghĩa loại tinh linh này sẽ đào thải hoàn toàn tinh linh mọi người thường dùng, một khi bán ra, giá trị không nhỏ.
Hạo Đức Phương cầm tinh linh trong tay xoay chuyển một chút, hỏi lại:
- Dùng như nào?
Miêu Nghị giảng giải một hồi, lại lấy ra một con tinh linh tương tự để hai người kiểm tra.
Hạo Đức Phương và Tô Vận đánh vào không ít pháp ấn bên trong tinh linh, kiểm tra đưa tin, quả nhiên là vậy.
Cảm giác kinh ngạc trong lòng hai người không cần nói cũng biết, có điều hai người đều rất biết kìm chế, Hạo Đức Phương đặt tinh linh ở khay trà một bên, mặt không cảm xúc hỏi:
- Ngươi muốn hiến phương pháp luyện chế loại tỉnh linh này cho bản Vương sao?
Miêu Nghị lắc đầu.
- Phương pháp luyện chế hiến cho Vương gia ta không có chút chỗ tốt, ta muốn bán ra trong cảnh nội Nam quân, lợi nhuận chia một nửa với Vương gia!
- Chia một nửa?
Hạo Đức Phương híp măt nói:
- Bán ra trong cảnh nội Nam quân?
Miêu Nghị gật đầu:
- Không sai! Chỉ bán ra trong cảnh nội Nam quân!
Ngữ khí vô cùng cường điệu. Hạo Đức Phương:
- Thiên hạ lớn như vậy, chỉ bán trong cảnh nội Nam quân há là đáng tiếc?