Ngoài ra, lần này có thể trừ khử một số lo lắng trong lòng, lào cũng muốn lung lạc Miêu Nghị trong tay, có một con rễ thiện chiến như vậy, vô cùng có lợi với tương lai của lão. Cái gọi là có được Hạ Hầu gia có được thiên hạ mà lão đang suy nghĩ nhược điểm của Tào Mãn trong tay Miêu Nghị có thể phát huy tác dụng lớn hơn không? Nếu có thể, lão cũng không ngại ngồi trên vị trí Vương hầu một lần.
Khi Miêu Nghị liên lạc với lão, ngoài nhắc tới chuyện Hoang Cổ Tử Địa, còn nhắn lão mang con gái tới, lão đã lờ mờ đoán ra gì đó, chỉ là trong lòng lão không muốn thừa nhận mà thôi.
Miêu Nghị vừa nghe câu này của lão, cười gằn trong lòng, lúc trước lấy Hạo Đức Phương và Thiên Đình làm bia đỡ đạn để từ chối khéo hắn, bây giờ lại lôi cái này ra làm lý do đồng ý, quả là mặt nào cũng có lý. Hắn suy nghĩ trong lòng nhưng lại nói:
- Đương nhiên ta rất yêu thích lệnh ái, có điều không biết lệnh ái có bằng lòng hay không.
Bàng Quán trầm giọng đáp:
- Từ xưa tới nay, hôn nhân đại sự, đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, cha mẹ vẫn còn, sao có thể tự quyết định? Đương nhiên phải do cha mẹ làm chủ, điều này Đại đô đốc không cần lo lắng, có điều...
Miêu Nghị ngẩn ra, chẳng lẽ đổi ý? Nếu trong tình hình này mà ông còn có thể đổi ý, ta kính ông là hán tử, con gái ông ta không cưới cũng được, ta vẫn sẽ hợp tác với ông!
Thật ra chuyện hắn muốn kết thân với Bàng Tiếu Tiếu là để đánh lạc hướng đối phương, khiến đối phương lầm tưởng hắn muốn thấy thành ý của đối phương, khiến đối phương hiểu lầm.
Bàng Quán bổng buông tiếng than: -Có điều ngươi cũng rõ thế cục trước mắt mà, việc kết thân này không hợp công khai, vẫn cần bảo mật, giản lược hết mức được không?
Miêu Nghị gật đầu: -Đương nhiên là vậy! Bàng Quán vỗ vỗ bả vai hắn, cảm khái, nói:
- Sau này nếu điều kiện cho phép, ta sẽ tổ chức bù một hôn lễ long trọng cho các con, bắt đầu từ hôm nay, con không được khiến Tiếu Tiếu phải chịu uất ức, nếu không ta sẽ không tha cho con!
Quyết định rồi đó!
Miêu Nghị lập tức xoay người chắp tay nói:
Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân!
Trần Hoài Cửu và Dương Triệu Thanh Nhìn qua, bỗng nhiên thấy đại lễ, hai người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, lờ mờ đoán được, chắc hẳn hai vị này đã kết thành thông gia.
Đương nhiên, đây là việc vui hai người đều mong nhìn thấy, chỉ ước gì chủ tử mình nhân cơ hội này làm nên đại sự!
Bàng Quán đưa tay đỡ Miêu Nghị, rồi chắp tay đứng trên đầu thuyền, không nói tiếp nữa, thở dài một hơi, trong lòng vô cùng phức tạp.
Trong lòng không ngừng tìm lý do an ủi mình, con gái lớn rồi, sớm muộn cũng phải thành gia lập thất, sớm muộn gì cũng phải gả, chi bằng cứ gả cho người tốt một chút, cũng coi như có trách nhiệm với con gái...
- Được Miêu Nghị truyền âm ra chỉ thị, mấy người chưa về tới Tổng đốc phủ. Dương Triệu Thanh cũng đã gọi người đáng tin trang trí xong phòng tân hôn.
Giản lược tất cả, suy cho cùng là phải bảo mật, từ ngoài nhìn vào căn bản không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào của việc cưới hỏi.
Thật ra Miêu Nghị cũng không muốn gấp gáp như vậy, trái lại Bàng Quán lại rất sốt ruột, lão nhất định phải nhanh chóng dẹp yên bên này, sau đó trở về bày mưu tính kế, không tiện kéo dài dây dưa.
Chuyện trang trí phòng tân hôn không thể giao cho Phi Hồng, lại cưới thêm người nữa, còn bảo Phi Hồng đi trang trí ấy hả? Có là súc sinh cũng không làm thế.
Mà vừa về tới Tổng đốc phủ, Miêu Nghị cũng gọi Phi Hồng vào tĩnh thất.
- Phi Hồng, hiện giờ có một số việc không thể nói rõ với nàng, ta cưới nàng tạ đương nhiên có nguyên nhân của nó, không lâu sau nàng ắt sẽ hiểu, hi vọng nàng thông cảm cho ta.
Trong lòng Phi Hồng dù đau đớn, nhưng phần nhiều là khiếp sợ, nàng đương nhiên biết hẳn là có nguyên nhân, không phải cưới ai khác mà là con gái của Mão Lộ Nguyên soái đó, hai vị tướng cầm trong tay binh quyền to lớn sắp thông gia, xét thế nào cũng phạm vào đại kị, chỉ cần có đầu óc chút cũng biết đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Quãng thời gian trước, nàng đã cảm nhận được chắc chắn phía Miêu Nghị sẽ có chuyện xảy ra, hiện giờ loại dự cảm này càng mãnh liệt, hơn nữa còn không phải là chuyện nhỏ bé tâm thường mà là sắp xảy ra chuyện lớn, nàng hơi rầu tỉ... nói:
- Đại nhân, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Sau này nàng ắt sẽ hiểu.
Phi Hồng cắn cắn môi, hỏi:
- Phu nhân biết chuyện này không?
Miêu Nghị gật đầu:
- Phu nhân đồng ý rồi, lát nữa nàng có thể liên lạc với phu nhân.
Phi Hồng gượng cười:
- Vậy thì tốt, không thì chàng cũng hiểu tính cách của phu nhân mã.
Miêu Nghị giữ chặt hai đầu vai nàng:
- E là nàng còn phải về tránh đi một lát, thật sự không muốn để nàng phải nhắm mắt làm ngơ. Sớm muộn gì việc này cũng phải để bên ngoài biết được, hiện giờ bảo nàng tránh đi là để nàng sau này dễ ăn nói với Giám sát tả bộ, để nàng viện cớ nói mình căn bản không biết việc này, ta bí mật cưới thêm thê, lúc chuyện này xảy ra, ta cố ý bảo nàng đi xa. Có một trạch viện mới được sửa chữa ở hải đảo phía đông, nàng qua đó xem xem nên trồng hoa cỏ như nào cho hợp, Triệu Thanh sẽ sắp xếp nhân chứng cho nàng.
Phi Hồng không nghĩ kế hoạch đã được sắp xếp tỉ mỉ tới mức này, đến cả trạch viện trên hải đảo cũng được chuẩn bị kĩ càng, chuyện này chứng minh không phải hắn nhất thời nổi lòng tham mà là mưu đồ đã lâu.
Nàng biết một số việc mình không thể can thiệp, nên nhẹ nhàng gật đầu, “dạ” một tiếng.
- Cái gì?! Chàng bảo ta gả con gái cho tên tặc tử kia?
Trạch viện để cả nhà Bàng Quán ở đã được thu dọn xong xuôi, sau khi nghe được “tin vui” một cách đầy kinh ngạc, suýt nữa Tra Như Diễm trợn trừng hai mắt, rú lên đầy quái gì, sắc mặt đầy vẻ khó có thể tin, cứ như gặp ma vậy.
Còn về phần Bàng Tiếu Tiếu, Trần Hoài Cửu đã tách nàng ra, cuộc đàm phán này khá là khó khăn, không thể để Bàng Tiếu Tiếu biết, đợi tới khi Bàng Tiếu Tiếu biết, thì chỉ có thể là kết quả đã định sẵn mà thôi.
Bàng Quán bình tĩnh nói:
- Như Diềm, nàng không nghe lầm đầu, Tiếu Tiểu sắp được gả cho Ngưu Hữu Đức.
- Cút! Ta không đồng ý, ta cũng không muốn nghe, cút đi!
Tra Như Diễm lửa giận bừng bừng, phất tay chỉ thẳng ra ngoài.
Khi Miêu Nghị liên lạc với lão, ngoài nhắc tới chuyện Hoang Cổ Tử Địa, còn nhắn lão mang con gái tới, lão đã lờ mờ đoán ra gì đó, chỉ là trong lòng lão không muốn thừa nhận mà thôi.
Miêu Nghị vừa nghe câu này của lão, cười gằn trong lòng, lúc trước lấy Hạo Đức Phương và Thiên Đình làm bia đỡ đạn để từ chối khéo hắn, bây giờ lại lôi cái này ra làm lý do đồng ý, quả là mặt nào cũng có lý. Hắn suy nghĩ trong lòng nhưng lại nói:
- Đương nhiên ta rất yêu thích lệnh ái, có điều không biết lệnh ái có bằng lòng hay không.
Bàng Quán trầm giọng đáp:
- Từ xưa tới nay, hôn nhân đại sự, đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, cha mẹ vẫn còn, sao có thể tự quyết định? Đương nhiên phải do cha mẹ làm chủ, điều này Đại đô đốc không cần lo lắng, có điều...
Miêu Nghị ngẩn ra, chẳng lẽ đổi ý? Nếu trong tình hình này mà ông còn có thể đổi ý, ta kính ông là hán tử, con gái ông ta không cưới cũng được, ta vẫn sẽ hợp tác với ông!
Thật ra chuyện hắn muốn kết thân với Bàng Tiếu Tiếu là để đánh lạc hướng đối phương, khiến đối phương lầm tưởng hắn muốn thấy thành ý của đối phương, khiến đối phương hiểu lầm.
Bàng Quán bổng buông tiếng than: -Có điều ngươi cũng rõ thế cục trước mắt mà, việc kết thân này không hợp công khai, vẫn cần bảo mật, giản lược hết mức được không?
Miêu Nghị gật đầu: -Đương nhiên là vậy! Bàng Quán vỗ vỗ bả vai hắn, cảm khái, nói:
- Sau này nếu điều kiện cho phép, ta sẽ tổ chức bù một hôn lễ long trọng cho các con, bắt đầu từ hôm nay, con không được khiến Tiếu Tiếu phải chịu uất ức, nếu không ta sẽ không tha cho con!
Quyết định rồi đó!
Miêu Nghị lập tức xoay người chắp tay nói:
Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân!
Trần Hoài Cửu và Dương Triệu Thanh Nhìn qua, bỗng nhiên thấy đại lễ, hai người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, lờ mờ đoán được, chắc hẳn hai vị này đã kết thành thông gia.
Đương nhiên, đây là việc vui hai người đều mong nhìn thấy, chỉ ước gì chủ tử mình nhân cơ hội này làm nên đại sự!
Bàng Quán đưa tay đỡ Miêu Nghị, rồi chắp tay đứng trên đầu thuyền, không nói tiếp nữa, thở dài một hơi, trong lòng vô cùng phức tạp.
Trong lòng không ngừng tìm lý do an ủi mình, con gái lớn rồi, sớm muộn cũng phải thành gia lập thất, sớm muộn gì cũng phải gả, chi bằng cứ gả cho người tốt một chút, cũng coi như có trách nhiệm với con gái...
- Được Miêu Nghị truyền âm ra chỉ thị, mấy người chưa về tới Tổng đốc phủ. Dương Triệu Thanh cũng đã gọi người đáng tin trang trí xong phòng tân hôn.
Giản lược tất cả, suy cho cùng là phải bảo mật, từ ngoài nhìn vào căn bản không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào của việc cưới hỏi.
Thật ra Miêu Nghị cũng không muốn gấp gáp như vậy, trái lại Bàng Quán lại rất sốt ruột, lão nhất định phải nhanh chóng dẹp yên bên này, sau đó trở về bày mưu tính kế, không tiện kéo dài dây dưa.
Chuyện trang trí phòng tân hôn không thể giao cho Phi Hồng, lại cưới thêm người nữa, còn bảo Phi Hồng đi trang trí ấy hả? Có là súc sinh cũng không làm thế.
Mà vừa về tới Tổng đốc phủ, Miêu Nghị cũng gọi Phi Hồng vào tĩnh thất.
- Phi Hồng, hiện giờ có một số việc không thể nói rõ với nàng, ta cưới nàng tạ đương nhiên có nguyên nhân của nó, không lâu sau nàng ắt sẽ hiểu, hi vọng nàng thông cảm cho ta.
Trong lòng Phi Hồng dù đau đớn, nhưng phần nhiều là khiếp sợ, nàng đương nhiên biết hẳn là có nguyên nhân, không phải cưới ai khác mà là con gái của Mão Lộ Nguyên soái đó, hai vị tướng cầm trong tay binh quyền to lớn sắp thông gia, xét thế nào cũng phạm vào đại kị, chỉ cần có đầu óc chút cũng biết đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Quãng thời gian trước, nàng đã cảm nhận được chắc chắn phía Miêu Nghị sẽ có chuyện xảy ra, hiện giờ loại dự cảm này càng mãnh liệt, hơn nữa còn không phải là chuyện nhỏ bé tâm thường mà là sắp xảy ra chuyện lớn, nàng hơi rầu tỉ... nói:
- Đại nhân, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Sau này nàng ắt sẽ hiểu.
Phi Hồng cắn cắn môi, hỏi:
- Phu nhân biết chuyện này không?
Miêu Nghị gật đầu:
- Phu nhân đồng ý rồi, lát nữa nàng có thể liên lạc với phu nhân.
Phi Hồng gượng cười:
- Vậy thì tốt, không thì chàng cũng hiểu tính cách của phu nhân mã.
Miêu Nghị giữ chặt hai đầu vai nàng:
- E là nàng còn phải về tránh đi một lát, thật sự không muốn để nàng phải nhắm mắt làm ngơ. Sớm muộn gì việc này cũng phải để bên ngoài biết được, hiện giờ bảo nàng tránh đi là để nàng sau này dễ ăn nói với Giám sát tả bộ, để nàng viện cớ nói mình căn bản không biết việc này, ta bí mật cưới thêm thê, lúc chuyện này xảy ra, ta cố ý bảo nàng đi xa. Có một trạch viện mới được sửa chữa ở hải đảo phía đông, nàng qua đó xem xem nên trồng hoa cỏ như nào cho hợp, Triệu Thanh sẽ sắp xếp nhân chứng cho nàng.
Phi Hồng không nghĩ kế hoạch đã được sắp xếp tỉ mỉ tới mức này, đến cả trạch viện trên hải đảo cũng được chuẩn bị kĩ càng, chuyện này chứng minh không phải hắn nhất thời nổi lòng tham mà là mưu đồ đã lâu.
Nàng biết một số việc mình không thể can thiệp, nên nhẹ nhàng gật đầu, “dạ” một tiếng.
- Cái gì?! Chàng bảo ta gả con gái cho tên tặc tử kia?
Trạch viện để cả nhà Bàng Quán ở đã được thu dọn xong xuôi, sau khi nghe được “tin vui” một cách đầy kinh ngạc, suýt nữa Tra Như Diễm trợn trừng hai mắt, rú lên đầy quái gì, sắc mặt đầy vẻ khó có thể tin, cứ như gặp ma vậy.
Còn về phần Bàng Tiếu Tiếu, Trần Hoài Cửu đã tách nàng ra, cuộc đàm phán này khá là khó khăn, không thể để Bàng Tiếu Tiếu biết, đợi tới khi Bàng Tiếu Tiếu biết, thì chỉ có thể là kết quả đã định sẵn mà thôi.
Bàng Quán bình tĩnh nói:
- Như Diềm, nàng không nghe lầm đầu, Tiếu Tiểu sắp được gả cho Ngưu Hữu Đức.
- Cút! Ta không đồng ý, ta cũng không muốn nghe, cút đi!
Tra Như Diễm lửa giận bừng bừng, phất tay chỉ thẳng ra ngoài.