- Đương nhiên ta biết rõ điều này! Bàng Quán gật đầu, chợt tựa lưng vào ghế, thở dài, nói:
- Cứng đối chứng thì phần thắng không lớn, vậy nên vấn đề lớn nhất là Hạo Đức Phương, chỉ cần diệt được Hạo Đức Phương là sẽ thành công một nửa, Nam quân ắt loạn, dưới trướng Hạo Đức Phương không còn tâm phúc nào, vả lại nếu có, ai sẽ phục ai? Rắn mắt đầu sẽ rất khó tổ chức sắp xếp tấn công. Ngưu Hữu Đức lại điều binh ra khỏi U Minh, rồi thêm sự giúp đỡ của Hạ Hầu gia, đại sự chắc chắn sẽ thành! Nhưng cái khó là làm sao diệt được Hạo Đức Phương, sào huyệt Hạo Đức Phương binh mạnh ngựa khỏe. Trực tiếp tấn công rất không thiết thực, nhất định phải nghĩ cách dụ Hạo Đức Phương ra khỏi sào huyệt của mình. Chỉ cần lão ra khỏi đó, lão sẽ không thể mang theo toàn bộ nhân mã bên mình, lúc đó ta mới có cơ hội ra tay, nhưng Hạo Đức Phương không phải kẻ ăn không ngồi rồi, dùng thủ đoạn kỳ lạ dụ lão e là sẽ khiến lào hoài nghi.
Trần Hoài Cửu hơi trầm ngâm, nói:
- Nếu nói là dụ lão đến, cũng không phải không thể, mấy ngày nay lão nô nghĩ ra một kế, nhưng không biết có nên nói hay không.
Ánh mắt Bàng Quán nhướn lên, nói: -Giữa ngươi và ta mà còn cần câu nệ sao? Cứ nói đừng ngại!
Hình như Trần Hoài Cửu hơi khó mở miệng, cuối cùng chỉ nói tới một cái tên: -Vương Lạc!
- Vương Lạc?
Bàng Quán hơi nhướn mày, người này là Đại tướng dưới tay lão, nhưng lại xuất thân là thị vệ của Hạo Đức Phương, sau khi Bàng Quán nhậm chức Nguyên soái, bị Hạo Đức Phương đưa người này tới dưới trướng mình, mục đích gì thì ai cũng rõ trong lòng, là để giám thị Bàng Quán.
Vương Lạc này là cô nhi Hạo Đức Phương thu dưỡng từ nhỏ, là tâm phúc Hạo Đức Phương một tay nuôi nấng, sau đó luôn cho gã đi theo mình làm thị vệ bên người. Chuyện cưới vợ sinh con của gã đều do Hạo Đức Phương quyết định, gà trung thành tuyệt đối với Hạo Đức Phương, sau Nhâm chiến sự, vợ hắn gặp nạn, nhiều năm chưa lấy thêm ai, kỳ lạ là sau đó gã lại nhìn trúng con gái Bàng Ngọc Nương của lão, nguyên nhân chỉ vì Bàng Ngọc Nương trông khá giống thê tử đã chết của gã.
Mẹ nó chứ, ngươi xêm xêm tuổi ta, xưng huynh gọi đệ bao nhiêu năm, con trai cũng lớn ngần ấy rồi mà còn muốn lấy con gái ta. Bàng Quán ta lại chẳng cần phải nịnh bợ ngươi, gả làm gì? Nhưng nếu chỉ có vậy thì thôi đi, tên Vương Lạc này lại sống chết trung thành với Hạo Đức Phương, ngươi vừa trung thành với Hạo Đức Phương, vâng lời lão giám thị ta, còn muốn lấy con gái ta, có chuyện tốt như vậy à? Vì vậy cho dù Hạo Đức Phương từng nói tới chuyện này, cũng bị Bàng Quán khéo léo từ chối.
Nhưng tên Vương Lạc khốn kiếp kia cứ lồ lộ tâm ý, nói Vài câu vớ vẩn, gã lại là tâm phúc của Hạo Đức Phương, ai dám cướp nữ nhân với Vương Lạc chứ? Vì vậy, nhiều năm trôi qua, chẳng ai thèm lấy Bàng Ngọc Nương, không phải không gả được, mà là không ai dám cưới.
Bàng Quán tính Ngưu Hữu Đức nói thẳng muốn lấy Bàng Tiêu chứ không phải Bàng Ngọc Nương hắn là cũng đã suy tính tới phương diện này.
Bàng Quán nghi ngờ nói: -Y của ngươi là gả Ngọc Nương cho gã?
Đà nói rõ ra nên Trần Hoài Cửu cũng không giấu diếm gì nữa.
- Gả tiểu thư Ngọc Nương cho người khác, chưa chắc Hạo Đức Phương sẽ lộ mặt, nhưng nếu gả cho Vương Lạc, cho dù là thu mua lòng người lão đương nhiên sẽ đích thân xuất hiện chúc mừng! Một khi rời khỏi sào huyệt, lại tới địa bàn do lão gia tuyệt đối khống chế, ưu thế hai bên sẽ lập tức đảo ngược, chính là cơ hội tốt để ra tay!
Bàng Quán hơi suy tư, cuối cùng lắc đầu khoát tay nói:
- Không được không được! Nhiều năm qua ta đều không đồng ý, bây giờ bỗng nhiên bằng lòng gả Ngọc Nương cho gã, chắc chắn Hạo Đức Phương sẽ nghi ngờ!
- Nếu là vì nguyên nhân không gả không được thì sao?
Trần Hoài Cửu nói một câu, rồi bỗng chuyển thành truyền âm, nói thầm:
- Nửa tháng sau chính là Cẩm Tú Vô Song hội, nếu Ngọc Nương tiểu thư tới đó, Vương Lạc nghe tin chắc chắn cũng sẽ tới...
Ánh mắt Bàng Quán dần sáng tỏ, khẽ gật đầu, đứng lên, đi qua đi lại trong thư phòng một lát rồi bổng quay người dặn dò:
- Việc này ngươi xử lý đi, tuyệt đối không được để phu nhân biết!
Lam Đảo tinh trước lan can Lũ Điều cạnh vách đá. Yêu Tăng Nam Ba thoạt nhìn như tượng đá.
Lão thường nhắm mắt, không hề nhúc nhích, cứ đứng như vậy, kể cả thịt trên cơ thể cũng đen đi không ít, dường như đang cảm nhận gì đó.
Trong Bích Hải dưới vách đá, mấy bóng dáng khổng lồ đang bơi lội dưới nước, thỉnh thoảng có sóng lớn xô tới, sẽ nhảy lên, sau đó lại lao ầm xuống nước, đó chính là quái thú hung mãnh trong biển.
Tả Nhi cẩn thận đi tới phía sau Nam Ba, hành lễ.
Nam Ba lạnh lùng nói:
- Mọi chuyện tiến triển sao rồi?
Tả Nhi hơi sốt sắng nói:
- Nơi luyện bảo còn đang nghĩ cách, có điều Quần Anh hội bên kia đã có tiến triển, người có thể nắm bắt bí mật trong Quần Anh hội e là không nhiều, gia chủ Hoàng Phủ gia - Hoàng Phủ Luyện Không chắc chắn là một trong số đó, ngoài ra con trai Hoàng Phủ Luyện Không – Hoàng Phủ Yến cũng rất có khả năng, vẫn luôn được Hoàng Phủ Luyện Không trọng dụng, có quyền lực rất lớn trong Hoàng Phủ thế gia.
Nam Ba nói:
- Ngươi ba la bô lô mấy cái này ta đều biết cả rồi, nói trọng điểm.
- Dạ!
Tả Nhi đáp một tiếng, nói:
- Gần đây chúng ta vẫn luôn nhằm vào Hoàng Phủ Yến để ra tay, chỉ là mãi không tìm được cơ hội, nhưng nửa tháng sau chính là kỳ hội của hội Cẩm Tú Vô Song, đến lúc đó sẽ có rất nhiều quyền quý tham dự, chúng ta ra tay từ chỗ này, thu mua tình nhân của Hoàng Phủ Yến, để Hoàng Phủ Yến đồng ý đưa người ta tới Cẩm Tú Vô Song hội mở mang tầm mắt, tới lúc đó sẽ tìm cơ hội ra tay!
- Cứng đối chứng thì phần thắng không lớn, vậy nên vấn đề lớn nhất là Hạo Đức Phương, chỉ cần diệt được Hạo Đức Phương là sẽ thành công một nửa, Nam quân ắt loạn, dưới trướng Hạo Đức Phương không còn tâm phúc nào, vả lại nếu có, ai sẽ phục ai? Rắn mắt đầu sẽ rất khó tổ chức sắp xếp tấn công. Ngưu Hữu Đức lại điều binh ra khỏi U Minh, rồi thêm sự giúp đỡ của Hạ Hầu gia, đại sự chắc chắn sẽ thành! Nhưng cái khó là làm sao diệt được Hạo Đức Phương, sào huyệt Hạo Đức Phương binh mạnh ngựa khỏe. Trực tiếp tấn công rất không thiết thực, nhất định phải nghĩ cách dụ Hạo Đức Phương ra khỏi sào huyệt của mình. Chỉ cần lão ra khỏi đó, lão sẽ không thể mang theo toàn bộ nhân mã bên mình, lúc đó ta mới có cơ hội ra tay, nhưng Hạo Đức Phương không phải kẻ ăn không ngồi rồi, dùng thủ đoạn kỳ lạ dụ lão e là sẽ khiến lào hoài nghi.
Trần Hoài Cửu hơi trầm ngâm, nói:
- Nếu nói là dụ lão đến, cũng không phải không thể, mấy ngày nay lão nô nghĩ ra một kế, nhưng không biết có nên nói hay không.
Ánh mắt Bàng Quán nhướn lên, nói: -Giữa ngươi và ta mà còn cần câu nệ sao? Cứ nói đừng ngại!
Hình như Trần Hoài Cửu hơi khó mở miệng, cuối cùng chỉ nói tới một cái tên: -Vương Lạc!
- Vương Lạc?
Bàng Quán hơi nhướn mày, người này là Đại tướng dưới tay lão, nhưng lại xuất thân là thị vệ của Hạo Đức Phương, sau khi Bàng Quán nhậm chức Nguyên soái, bị Hạo Đức Phương đưa người này tới dưới trướng mình, mục đích gì thì ai cũng rõ trong lòng, là để giám thị Bàng Quán.
Vương Lạc này là cô nhi Hạo Đức Phương thu dưỡng từ nhỏ, là tâm phúc Hạo Đức Phương một tay nuôi nấng, sau đó luôn cho gã đi theo mình làm thị vệ bên người. Chuyện cưới vợ sinh con của gã đều do Hạo Đức Phương quyết định, gà trung thành tuyệt đối với Hạo Đức Phương, sau Nhâm chiến sự, vợ hắn gặp nạn, nhiều năm chưa lấy thêm ai, kỳ lạ là sau đó gã lại nhìn trúng con gái Bàng Ngọc Nương của lão, nguyên nhân chỉ vì Bàng Ngọc Nương trông khá giống thê tử đã chết của gã.
Mẹ nó chứ, ngươi xêm xêm tuổi ta, xưng huynh gọi đệ bao nhiêu năm, con trai cũng lớn ngần ấy rồi mà còn muốn lấy con gái ta. Bàng Quán ta lại chẳng cần phải nịnh bợ ngươi, gả làm gì? Nhưng nếu chỉ có vậy thì thôi đi, tên Vương Lạc này lại sống chết trung thành với Hạo Đức Phương, ngươi vừa trung thành với Hạo Đức Phương, vâng lời lão giám thị ta, còn muốn lấy con gái ta, có chuyện tốt như vậy à? Vì vậy cho dù Hạo Đức Phương từng nói tới chuyện này, cũng bị Bàng Quán khéo léo từ chối.
Nhưng tên Vương Lạc khốn kiếp kia cứ lồ lộ tâm ý, nói Vài câu vớ vẩn, gã lại là tâm phúc của Hạo Đức Phương, ai dám cướp nữ nhân với Vương Lạc chứ? Vì vậy, nhiều năm trôi qua, chẳng ai thèm lấy Bàng Ngọc Nương, không phải không gả được, mà là không ai dám cưới.
Bàng Quán tính Ngưu Hữu Đức nói thẳng muốn lấy Bàng Tiêu chứ không phải Bàng Ngọc Nương hắn là cũng đã suy tính tới phương diện này.
Bàng Quán nghi ngờ nói: -Y của ngươi là gả Ngọc Nương cho gã?
Đà nói rõ ra nên Trần Hoài Cửu cũng không giấu diếm gì nữa.
- Gả tiểu thư Ngọc Nương cho người khác, chưa chắc Hạo Đức Phương sẽ lộ mặt, nhưng nếu gả cho Vương Lạc, cho dù là thu mua lòng người lão đương nhiên sẽ đích thân xuất hiện chúc mừng! Một khi rời khỏi sào huyệt, lại tới địa bàn do lão gia tuyệt đối khống chế, ưu thế hai bên sẽ lập tức đảo ngược, chính là cơ hội tốt để ra tay!
Bàng Quán hơi suy tư, cuối cùng lắc đầu khoát tay nói:
- Không được không được! Nhiều năm qua ta đều không đồng ý, bây giờ bỗng nhiên bằng lòng gả Ngọc Nương cho gã, chắc chắn Hạo Đức Phương sẽ nghi ngờ!
- Nếu là vì nguyên nhân không gả không được thì sao?
Trần Hoài Cửu nói một câu, rồi bỗng chuyển thành truyền âm, nói thầm:
- Nửa tháng sau chính là Cẩm Tú Vô Song hội, nếu Ngọc Nương tiểu thư tới đó, Vương Lạc nghe tin chắc chắn cũng sẽ tới...
Ánh mắt Bàng Quán dần sáng tỏ, khẽ gật đầu, đứng lên, đi qua đi lại trong thư phòng một lát rồi bổng quay người dặn dò:
- Việc này ngươi xử lý đi, tuyệt đối không được để phu nhân biết!
Lam Đảo tinh trước lan can Lũ Điều cạnh vách đá. Yêu Tăng Nam Ba thoạt nhìn như tượng đá.
Lão thường nhắm mắt, không hề nhúc nhích, cứ đứng như vậy, kể cả thịt trên cơ thể cũng đen đi không ít, dường như đang cảm nhận gì đó.
Trong Bích Hải dưới vách đá, mấy bóng dáng khổng lồ đang bơi lội dưới nước, thỉnh thoảng có sóng lớn xô tới, sẽ nhảy lên, sau đó lại lao ầm xuống nước, đó chính là quái thú hung mãnh trong biển.
Tả Nhi cẩn thận đi tới phía sau Nam Ba, hành lễ.
Nam Ba lạnh lùng nói:
- Mọi chuyện tiến triển sao rồi?
Tả Nhi hơi sốt sắng nói:
- Nơi luyện bảo còn đang nghĩ cách, có điều Quần Anh hội bên kia đã có tiến triển, người có thể nắm bắt bí mật trong Quần Anh hội e là không nhiều, gia chủ Hoàng Phủ gia - Hoàng Phủ Luyện Không chắc chắn là một trong số đó, ngoài ra con trai Hoàng Phủ Luyện Không – Hoàng Phủ Yến cũng rất có khả năng, vẫn luôn được Hoàng Phủ Luyện Không trọng dụng, có quyền lực rất lớn trong Hoàng Phủ thế gia.
Nam Ba nói:
- Ngươi ba la bô lô mấy cái này ta đều biết cả rồi, nói trọng điểm.
- Dạ!
Tả Nhi đáp một tiếng, nói:
- Gần đây chúng ta vẫn luôn nhằm vào Hoàng Phủ Yến để ra tay, chỉ là mãi không tìm được cơ hội, nhưng nửa tháng sau chính là kỳ hội của hội Cẩm Tú Vô Song, đến lúc đó sẽ có rất nhiều quyền quý tham dự, chúng ta ra tay từ chỗ này, thu mua tình nhân của Hoàng Phủ Yến, để Hoàng Phủ Yến đồng ý đưa người ta tới Cẩm Tú Vô Song hội mở mang tầm mắt, tới lúc đó sẽ tìm cơ hội ra tay!