Khuông Liên Thu tránh thoát trói buộc thiếu chút nữa bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, giơ thương ngăn trở. Đối diện đâm tới một thương như tia chớp màu đen cực nhanh, lướt qua thương của y đánh tới, chỉ cảm thấy trên cổ truyền tới một trận đau nhức, ý thức cả kinh trong nháy mắt thầm nhủ, thương pháp thật là lợi hại!
Miêu Nghị một thương đâm vỡ toang cổ Khuông Liên Thu, đồng thời đã rảnh đi tay kia, phất tay rút kiếm. Bảo kiếm ra khỏi vỏ bên hông, mang theo một đạo ô quang chém xuống cánh tay Khuông Liên Thu, vung tay lên, không còn kịp làm gì nhiều nữa, lập tức thu đoạn tay cụt kể cả Huyền Âm kính và bảo kiếm trong tay vào trong nhẫn trữ vật.
Chuỗi động tác liên tiếp của Miêu Nghị hoàn toàn là làm liền một mạch, không hề dừng lại mảy may nào.
Bảo kính này thật sự là lợi hại, Miêu Nghị không thể nào để cho vật này rơi vào tay của những quỷ tu khác nữa, nếu không hắn mạo hiểm một lần ném ra nhiều phù triện như vậy coi như lãng phí, thủ pháp giống nhau sử dụng nhiều lần chưa chắc đã có hiệu quả.
Vừa thu lại tay cụt, Huyền Âm kính, bảo kiếm vào trong nhẫn trữ vật, Miêu Nghị hất một thương bay đầu Khuông Liên Thu, nhanh chóng hai tay cầm thương đánh trả.
Khuông Liên Thu vừa mất tay, đã có mấy tên quỷ tu phía sau y điên cuồng xuất thủ công kích, tựa hồ vội vã đoạt lại Huyền Âm Bảo Kính.
Thân hình Hắc Thán vọt tới trước cơ hồ ngã quỵ, nghiêng thân hình vội vàng quay đầu tránh né. Nghịch Lân thương trong tay Miêu Nghị phát ra tiếng long ngâm ong ong, thương ra như rồng, đồng thời chống đỡ mấy người liên thủ công kích, trong nháy mắt đồng thời cản một lần.
Keng keng mấy tiếng, hai cánh tay Miêu Nghị chấn động tê dại, nếu không phải Nghịch Lân thương có thể hóa giải hai thành lực đạo công kích, thương trong tay hắn chắc chắn đã bị chấn rời tay bay đi, hắn có thể cảm giác được tu vi mấy người xuất thủ cao hơn mình không phải là một chút.
Nếu trong tay đối phương không có pháp bảo nhị phẩm, Miêu Nghị còn có thể đánh ngang tay được. Nhưng đối phương dùng toàn là pháp bảo nhị phẩm, vì ưu thế tu vi của đối phương, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Hai cánh tay chấn động tê dại, đã không có cách nào hoàn thủ, huy động thương liên tục cũng khó khăn, xuất thủ đánh trả nhanh chóng là không thể nào, chỉ có thể liều mạng bảo vệ những nơi yếu hại.
Chỉ trong chốc lát, trên người hắn và Hắc Thán đã trúng liên tiếp mấy vết thương, bảo giáp hộ thân bị đánh cho lõm nhiều vết vô cùng ghê sợ, ngũ tạng lục phủ giống như cuộn trào lên.
Phụt…
Miêu Nghị cố nhịn nhưng rốt cục cũng phải phun ra một ngụm máu tươi, không chịu nổi những đòn công kích nghiêm trọng liên tiếp của đối phương.
Hắc Thán cũng đau đến phát ra một tiếng hí, nhanh chóng chạy thục mạng, dựa vào cước lực cường hãn chở Miêu Nghị thoát thân khỏi công kích điên cuồng của địch nhân.
Miêu Nghị lãnh đòn nghiêm trọng thiếu chút nữa từ trên lưng Hắc Thán bay ra ngoài, thật sự là thực lực của hai bên giao thủ chênh lệch quá lớn, thực lực của đối phương cơ hồ có thể một đòn đánh gục hắn tại chỗ, Miêu Nghị có thể nói là hai chân liều mạng ôm gai nhọn trên chiến giáp Hắc Thán, nhờ vậy mới không bị đánh bay khỏi lưng Hắc Thán.
Phải cảm tạ Yêu Nhược Tiên luyện chế bộ bảo giáp cho một người một long câu này, nếu không phải bảo giáp có được công năng giảm bớt lực đạo công kích, chỉ sợ là tai kiếp khó thoát. Cũng may là bảo giáp nhị phẩm, nếu là bảo giáp nhất phẩm, chắc chắn ngay cả bảo giáp cũng sẽ bị đòn nghiêm trọng đánh cho hỏng mất.
Nhớ lúc trước pháp bảo nhất phẩm đầu khôi của Miêu Nghị, chính là bị phi kiếm Chương Đức Thành đánh một cái cho thành tro bụi, tan tác tại chỗ.
Hắc Thán chạy vội, thanh quang hiện lên trên người nó, kể cả bảo giáp nhị phẩm trên người Miêu Nghị trong nháy mắt bị đánh cho ảm đạm.
- Minh chủ chớ sợ!
Đổng Toàn và Vương Việt Thiên thấy tình thế không đúng đã giục long câu bay lên không rơi xuống, ngăn ở sau lưng Miêu Nghị nhanh chóng chạy thục mạng, chặn lại mấy người điên cuồng tấn công đuổi giết.
Hồng Cân minh vốn là người đông thế mạnh, chiến cuộc cơ hồ là trong nháy mắt nghiêng về một phía. Thấy Miêu Nghị thất lợi, phân ra một số người giúp đỡ không thành vấn đề, Du Bách Hưng lập tức lại dẫn một đội nhân mã đánh tới, cơ hồ là chém giết trong khoảnh khắc mấy tên quỷ tu liên thủ vây công Miêu Nghị.
Thấy Miêu Nghị đã thoát khốn, mọi người lại nhanh chóng đánh trở về vòng vây. Không có uy lực của Huyền Âm kính Khuông Liên Thu, chừng năm trăm nhân mã đánh một trăm nhân mã quả thật giống như thái rau xắt chuối, không mất bao lâu đã tiêu diệt hết đám quỷ tu này.
Những người khác quét dọn chiến trường, mấy tên đầu lĩnh Vương Việt Thiên nhanh chóng dong ruổi lên đồi cách đó không xa, Miêu Nghị đang một mình một long câu đứng vững vàng trên sườn đồi.
Mấy người vừa đến bên người Miêu Nghị, thấy chiến giáp Miêu Nghị đầy vết lõm, tỏ ra vẫn còn sợ hãi.
- Minh chủ, ngươi không sao chứ?
Mấy người hỏi.
Phụt!
Miêu Nghị há miệng, vốn muốn nói không có sao, nhưng thân thể bị trọng thương không thể nào chịu đựng được nữa, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Mấy người kinh hãi, nhảy xuống long câu muốn tiến lên đỡ, Miêu Nghị lại giơ tay ngăn cản.
Sau khi phun ra một búng máu nữa, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng sắc mặt Miêu Nghị vẫn còn tái nhợt, lại nói:
- Bảo vật thật là lợi hại, cái mạng này của Miêu mỗ thiếu chút nữa mất đi dưới bảo vật này. May là liều mạng thân chịu trọng thương giết chết được đối phương, nếu không Hồng Cân minh ta lâm nguy.
Có khi nhất định phải giữ thể diện, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng, hắn không nói là tu vi mình kém cỏi mới bị trọng thương, mà là tỏ rõ mình là bị thua thiệt dưới bảo vật kia mới không thể ngăn trở, mình là vì an nguy Hồng Cân minh mới liều mạng giết chết người nọ.
Nếu như có thể, thậm chí hắn muốn giả bộ như không có việc gì. Nhưng thân thể hắn lại không nghe lời, mới không nén được một ngụm máu tươi mà phun ra ngoài.
Bọn họ cũng không hề nghi ngờ gì, cho dù là Miêu Nghị không giải thích, bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ.
Thật sự là món bảo vật đó quá mức lợi hại, thời điểm hai bên xung kích hợp vây, chính mắt bọn họ thấy pháp bảo trong tay Khuông Liên Thu ngông cuồng hoành hành. Mắt thấy bọn Tư Không Vô Úy ngã xuống một mảnh, gần hai trăm nhân mã đảo mắt đông cứng hết thảy, đã giật nảy mình.
Nếu tình huống như vậy còn kéo dài, cho dù là nhân mã Hồng Cân minh nhiều hơn nữa cũng không có bất kỳ phần thắng nào. Thật may là thời khắc mấu chốt Minh chủ nhờ vào dâm uy pháp bảo, mạo hiểm cực lớn nghịch thế mà lên, nhất cử giết chết người cầm bảo kia đoạt bảo, hóa giải nguy cục giúp Hồng Cân minh.
Trong lòng bọn họ, trận chiến này có thể nói là dựa vào lực của một mình Miêu Nghị thay đổi thế cục.
Đối mặt pháp bảo lợi hại như vậy đổi lại người bình thường sẽ không chịu nổi, bọn Tư Không Vô Úy tu vi ngang hàng chính là vết xe đổ trước. Trong ý nghĩ của bọn họ, Miêu Nghị bị thương cũng là chuyện trong tình lý, nếu hắn không có bị gì mới là quá mức biến thái.
Miêu Nghị một thương đâm vỡ toang cổ Khuông Liên Thu, đồng thời đã rảnh đi tay kia, phất tay rút kiếm. Bảo kiếm ra khỏi vỏ bên hông, mang theo một đạo ô quang chém xuống cánh tay Khuông Liên Thu, vung tay lên, không còn kịp làm gì nhiều nữa, lập tức thu đoạn tay cụt kể cả Huyền Âm kính và bảo kiếm trong tay vào trong nhẫn trữ vật.
Chuỗi động tác liên tiếp của Miêu Nghị hoàn toàn là làm liền một mạch, không hề dừng lại mảy may nào.
Bảo kính này thật sự là lợi hại, Miêu Nghị không thể nào để cho vật này rơi vào tay của những quỷ tu khác nữa, nếu không hắn mạo hiểm một lần ném ra nhiều phù triện như vậy coi như lãng phí, thủ pháp giống nhau sử dụng nhiều lần chưa chắc đã có hiệu quả.
Vừa thu lại tay cụt, Huyền Âm kính, bảo kiếm vào trong nhẫn trữ vật, Miêu Nghị hất một thương bay đầu Khuông Liên Thu, nhanh chóng hai tay cầm thương đánh trả.
Khuông Liên Thu vừa mất tay, đã có mấy tên quỷ tu phía sau y điên cuồng xuất thủ công kích, tựa hồ vội vã đoạt lại Huyền Âm Bảo Kính.
Thân hình Hắc Thán vọt tới trước cơ hồ ngã quỵ, nghiêng thân hình vội vàng quay đầu tránh né. Nghịch Lân thương trong tay Miêu Nghị phát ra tiếng long ngâm ong ong, thương ra như rồng, đồng thời chống đỡ mấy người liên thủ công kích, trong nháy mắt đồng thời cản một lần.
Keng keng mấy tiếng, hai cánh tay Miêu Nghị chấn động tê dại, nếu không phải Nghịch Lân thương có thể hóa giải hai thành lực đạo công kích, thương trong tay hắn chắc chắn đã bị chấn rời tay bay đi, hắn có thể cảm giác được tu vi mấy người xuất thủ cao hơn mình không phải là một chút.
Nếu trong tay đối phương không có pháp bảo nhị phẩm, Miêu Nghị còn có thể đánh ngang tay được. Nhưng đối phương dùng toàn là pháp bảo nhị phẩm, vì ưu thế tu vi của đối phương, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Hai cánh tay chấn động tê dại, đã không có cách nào hoàn thủ, huy động thương liên tục cũng khó khăn, xuất thủ đánh trả nhanh chóng là không thể nào, chỉ có thể liều mạng bảo vệ những nơi yếu hại.
Chỉ trong chốc lát, trên người hắn và Hắc Thán đã trúng liên tiếp mấy vết thương, bảo giáp hộ thân bị đánh cho lõm nhiều vết vô cùng ghê sợ, ngũ tạng lục phủ giống như cuộn trào lên.
Phụt…
Miêu Nghị cố nhịn nhưng rốt cục cũng phải phun ra một ngụm máu tươi, không chịu nổi những đòn công kích nghiêm trọng liên tiếp của đối phương.
Hắc Thán cũng đau đến phát ra một tiếng hí, nhanh chóng chạy thục mạng, dựa vào cước lực cường hãn chở Miêu Nghị thoát thân khỏi công kích điên cuồng của địch nhân.
Miêu Nghị lãnh đòn nghiêm trọng thiếu chút nữa từ trên lưng Hắc Thán bay ra ngoài, thật sự là thực lực của hai bên giao thủ chênh lệch quá lớn, thực lực của đối phương cơ hồ có thể một đòn đánh gục hắn tại chỗ, Miêu Nghị có thể nói là hai chân liều mạng ôm gai nhọn trên chiến giáp Hắc Thán, nhờ vậy mới không bị đánh bay khỏi lưng Hắc Thán.
Phải cảm tạ Yêu Nhược Tiên luyện chế bộ bảo giáp cho một người một long câu này, nếu không phải bảo giáp có được công năng giảm bớt lực đạo công kích, chỉ sợ là tai kiếp khó thoát. Cũng may là bảo giáp nhị phẩm, nếu là bảo giáp nhất phẩm, chắc chắn ngay cả bảo giáp cũng sẽ bị đòn nghiêm trọng đánh cho hỏng mất.
Nhớ lúc trước pháp bảo nhất phẩm đầu khôi của Miêu Nghị, chính là bị phi kiếm Chương Đức Thành đánh một cái cho thành tro bụi, tan tác tại chỗ.
Hắc Thán chạy vội, thanh quang hiện lên trên người nó, kể cả bảo giáp nhị phẩm trên người Miêu Nghị trong nháy mắt bị đánh cho ảm đạm.
- Minh chủ chớ sợ!
Đổng Toàn và Vương Việt Thiên thấy tình thế không đúng đã giục long câu bay lên không rơi xuống, ngăn ở sau lưng Miêu Nghị nhanh chóng chạy thục mạng, chặn lại mấy người điên cuồng tấn công đuổi giết.
Hồng Cân minh vốn là người đông thế mạnh, chiến cuộc cơ hồ là trong nháy mắt nghiêng về một phía. Thấy Miêu Nghị thất lợi, phân ra một số người giúp đỡ không thành vấn đề, Du Bách Hưng lập tức lại dẫn một đội nhân mã đánh tới, cơ hồ là chém giết trong khoảnh khắc mấy tên quỷ tu liên thủ vây công Miêu Nghị.
Thấy Miêu Nghị đã thoát khốn, mọi người lại nhanh chóng đánh trở về vòng vây. Không có uy lực của Huyền Âm kính Khuông Liên Thu, chừng năm trăm nhân mã đánh một trăm nhân mã quả thật giống như thái rau xắt chuối, không mất bao lâu đã tiêu diệt hết đám quỷ tu này.
Những người khác quét dọn chiến trường, mấy tên đầu lĩnh Vương Việt Thiên nhanh chóng dong ruổi lên đồi cách đó không xa, Miêu Nghị đang một mình một long câu đứng vững vàng trên sườn đồi.
Mấy người vừa đến bên người Miêu Nghị, thấy chiến giáp Miêu Nghị đầy vết lõm, tỏ ra vẫn còn sợ hãi.
- Minh chủ, ngươi không sao chứ?
Mấy người hỏi.
Phụt!
Miêu Nghị há miệng, vốn muốn nói không có sao, nhưng thân thể bị trọng thương không thể nào chịu đựng được nữa, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Mấy người kinh hãi, nhảy xuống long câu muốn tiến lên đỡ, Miêu Nghị lại giơ tay ngăn cản.
Sau khi phun ra một búng máu nữa, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng sắc mặt Miêu Nghị vẫn còn tái nhợt, lại nói:
- Bảo vật thật là lợi hại, cái mạng này của Miêu mỗ thiếu chút nữa mất đi dưới bảo vật này. May là liều mạng thân chịu trọng thương giết chết được đối phương, nếu không Hồng Cân minh ta lâm nguy.
Có khi nhất định phải giữ thể diện, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng, hắn không nói là tu vi mình kém cỏi mới bị trọng thương, mà là tỏ rõ mình là bị thua thiệt dưới bảo vật kia mới không thể ngăn trở, mình là vì an nguy Hồng Cân minh mới liều mạng giết chết người nọ.
Nếu như có thể, thậm chí hắn muốn giả bộ như không có việc gì. Nhưng thân thể hắn lại không nghe lời, mới không nén được một ngụm máu tươi mà phun ra ngoài.
Bọn họ cũng không hề nghi ngờ gì, cho dù là Miêu Nghị không giải thích, bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ.
Thật sự là món bảo vật đó quá mức lợi hại, thời điểm hai bên xung kích hợp vây, chính mắt bọn họ thấy pháp bảo trong tay Khuông Liên Thu ngông cuồng hoành hành. Mắt thấy bọn Tư Không Vô Úy ngã xuống một mảnh, gần hai trăm nhân mã đảo mắt đông cứng hết thảy, đã giật nảy mình.
Nếu tình huống như vậy còn kéo dài, cho dù là nhân mã Hồng Cân minh nhiều hơn nữa cũng không có bất kỳ phần thắng nào. Thật may là thời khắc mấu chốt Minh chủ nhờ vào dâm uy pháp bảo, mạo hiểm cực lớn nghịch thế mà lên, nhất cử giết chết người cầm bảo kia đoạt bảo, hóa giải nguy cục giúp Hồng Cân minh.
Trong lòng bọn họ, trận chiến này có thể nói là dựa vào lực của một mình Miêu Nghị thay đổi thế cục.
Đối mặt pháp bảo lợi hại như vậy đổi lại người bình thường sẽ không chịu nổi, bọn Tư Không Vô Úy tu vi ngang hàng chính là vết xe đổ trước. Trong ý nghĩ của bọn họ, Miêu Nghị bị thương cũng là chuyện trong tình lý, nếu hắn không có bị gì mới là quá mức biến thái.