- Xem ra đã không còn gì nghi ngờ nữa. Hạ Hầu Lệnh đã hoàn toàn không chê Hạ Hầu gia rồi.
Thanh Chủ tự lẩm bẩm một câu, chợt quét ánh mắt lạnh lẽo về phía Thượng Quan Thanh:
- Liên lạc với Hạ Hầu Lệnh, trực tiếp hỏi y rốt cuộc có ý gì.
Đương nhiên Thượng Quan Thanh tuân mệnh, lấy tinh linh liên lạc một hôi, lắc đầu báo:
- Bệ hạ, vẫn không liên lạc được với Hạ Hầu Lệnh. Thanh Chủ lại phun ra hai chữ:
- Vệ Xu!
Thượng Quanh Thanh đổi tinh linh, tiếp tục liên lạc, lát sau báo lại:
- Bệ hạ, cũng không trả lời.
Không để ý tới bên này? Ánh mắt Thanh Chủ đã lộ ra tia hung dừ:
- Đây là thiên hạ của trẫm, há lại để gã muốn nâng đỡ ai thì nâng đỡ? Cận vệ quân trong Nam quân cảnh nội có thể tập kết được bao nhiều người?
Phá Quân và Vũ Khúc nhìn nhau, rồi Phá Quân chắp tay
- Khoảng bốn trăm triệu. Vũ Khúc chần chừ nói:
- Bệ hạ muốn để Cận vệ quân trực tiếp nhúng tay vào chuyện này sao? Giờ còn chưa xác định được mục đích thật sự của Hạ Hầu gia, để Cận vệ quân nhúng tay vào có phải không thích hợp không?
Thanh Chủ im lặng, đây cũng là điều y lo lắng, Hạ Hầu gia không quan tâm tới bên này có nghĩa là không sợ gì hết, y ra tay có khi sẽ bị lừa vào tròng, khiến y phải dè chừng. Ánh mắt y đảo qua mấy người hỏi:
- Ngưu Hữu Đức chẳng phải ngồi cùng thuyền với Hạo Đức Phương sao? Hắn có động tĩnh gì không?
Tư Mã Vấn Thiên đáp:
- Người trong U Minh và thám tử trong Tổng đốc phủ truyền tin về báo đại quân U Minh không có chút động tĩnh nào.
Thanh Chủ cau mày:
- Lẽ nào Ngưu Hữu Đức cấu kết với Bàng Quán? Vũ Khúc nói:
- Hẳn là không đâu, nếu Ngưu Hữu Đức có lòng giúp Bàng Quán thì hiện giờ đã xuất binh tân công Hạo Đức Phương rồi, sao lại án binh bất động xem bọn họ đấu nhau làm gì? Dựa vào thế lực hiện giờ của Ngưu Hữu Đức, làm gì có chuyện xảy ra việc lớn như vậy mà hắn lại không biết?
Tư Mã Vấn Thiên gật đầu:
- Có hai khả năng, một là Ngưu Hữu Đức cũng bị Hạ Hầu gia kìm kẹp, hai là Bàng Quán bên kia cho hắn lợi ích gì đó. Cho dù là Hạo Đức Phương tiếp tục sở hữu địa bàn Nam Quân hay là Bàng Quán làm chủ đều không ảnh hưởng tới lợi ích của hắn, vì vậy hắn không cần phải mạo hiểm.
Thanh Chủ híp mắt nói:
- Thượng Quan, hạ chỉ cho Ngưu Hữu Đức, bảo hắn xuất binh tân công Bàng Quán, giải vây cho Hạo Đức Phương!
Mọi người vừa nghe lập tức hiểu rõ ý đồ của y, đây là muốn biến Ngưu Hữu Đức thành quân cờ, cũng là đề thăm dò thái độ của Ngưu Hữu Đức.
- Không ổn!
ܼܲ Cao Quan đột nhiên mở miệng ngăn lại:
- Bệ hạ. Ngưu Hữu Đức rõ ràng đang quan sát trận đấu, bệ hạ hạ chi, không có lợi ích, hắn sẽ không xuất binh đâu.
Thanh Chủ:
- Thử thôi cũng đâu mất gì.
Rồi gật đầu với Thượng Quan Thanh, ý bảo ông ta liên lạc với Miêu Nghị.
Thượng Quan Thanh lấy tinh linh ra liền lạc, hiện giờ ông ta cũng đã có phương thức liên lạc trực tiếp với Miêu Nghị.
Trong lầu các U Minh Tổng đốc phủ, Miêu Nghị đang đứng cạnh la bàn tinh đô lây một tinh linh khác ra, cười với hai người bên cạnh, nói:
- Là tin nhắn của Thượng Quan Đại tổng quản.
Hai vị tên Dương nhìn nhau nở nụ cười, có cảm giác quả là không ngoài dự đoán.
Miêu Nghị nở nụ cười tinh quái, rung rung tinh linh trả lời.
Trong đại điện Ly Cung, tỉnh linh trên tay Thượng Quan Thanh rung lên, hồi bẩm:
- Bệ hạ, Ngưu Hữu Đức nói đây là việc riêng của Nam quân, hắn chạy tới tham dự vào quả là danh không chính ngôn không thuận.
Thanh Chủ giận tím mặt:
- Thứ khốn kiếp, lẽ nào ý chỉ của trẫm cũng là danh không chính, ngôn không thuận à? Lệnh cho hắn lập tức xuất binh!
Thượng Quan Thanh thầm than trong lòng, cái gì gọi là cầm binh nên kiêu, đây chẳng phải là cầm binh nên kiêu sao? Từ xưa tới nay, cho dù là thế tục hay là Thiên Đình cũng chẳng khác gì nhau, ý chỉ của đế vương nơi phàm trần cũng như vậy, phía dưới không nghe theo cũng chỉ đành theo lệnh mà làm, không tránh được, huống hồ đây chẳng phải minh chỉ, người ta có lý do từ chối chính đáng mà.
Có điều ông ta vẫn làm theo, lát sau lại bẩm.
- Bệ hạ. Ngưu Hữu Đức nói, hắn thật sự muốn tuân chỉ, nhưng huynh đệ phía dưới sẽ không hiểu tại sao phải khởi binh giúp người ta giành địa bàn làm gì, tốt xấu gì hắn cũng phải có lời giải thích nào đó có lý một chút.
Thanh Chủ hừ hừ cười gằn:
- Xem ra đúng là không có lợi thì hắn không làm mà, đây là mở miệng đòi lợi ích chứ gì nữa, hỏi hắn, muốn cái gì?
Thượng Quan Thanh hỏi xong, lại bẩm:
- Hắn nói U Minh quá nhỏ, nhiều người chen chúc trên địa bàn Nguyệt Hành Cung như vậy cũng không tiện, hỏi bệ Hạ nếu hắn diệt bàng Quán thì địa bàn Mão Lộ của Bàng Quán xử lý như nào. Hơn nữa hắn vẫn y vọng có thể danh chính ngôn thuận, hiện giờ không có minh chỉ, có điều hi vọng bệ hạ có thể thông qua Thiên Nhai hạ lệnh chính thức, chứng minh hắn phụng mệnh ý chỉ của bệ hạ đi bình loạn.
Thanh Chủ quả quyết:
- Trẫm đồng ý với hắn cả, bảo hắn lập tức xuất binh!
- Bệ hạ! Cao Quan lại chắp tay nói:
- Không thể làm thế được!
Thanh Chủ cười lạnh:
- Không sao, nếu hắn thật sự có thể giải vây cho Hạo Đức Phương, Hạo Đức Phương có chịu nhường địa bàn Mão Lộ cho hắn hay không là chuyện khác, để bọn họ tự chia.
Miêu Nghị vừa thu lại tỉnh linh trong tay, nhìn Dương Khánh bên trái rồi lại nhìn Dương Triệu Thanh bên phải, bỗng nhiên ngửa đầu cười ha ha.
Hai họ Dương cũng cười theo, không cần hỏi, khẳng định là thực hiện được kê hoạch rồi, bằng không đại nhân sẽ không vui mừng như vậy.
Vừa thu lại la bàn tinh đồ, ba người lắc mình trực tiếp nhảy xuống khỏi lâu. Miêu Nghị xông lên trước tiến vào địa cung. Vung tay một cái thủ vệ tránh đường.
Miêu Nghị nhanh chóng tiến vào địa cung đối mặt với chư tướng trong chính điện, dừng bước lớn tiếng nói:
- Chư vị, cơ hội để chúng ta loại bỏ cảnh khốn khó tới rồi đây, truyền quân lệnh của ta, triệu tập tất cả nhân mã xông ra khỏi U Minh!
Chư tướng cảm thấy phấn chấn, nhiệt huyết dâng trào, bao nhiều năm trôi qua rốt cuộc cũng tới ngày này, cùng nhau chắp tay nói:
- Xin nghe hiệu lệnh của Đại đô đốc!
Địa Cung bỏ lệnh cấm, chư tướng nhanh chóng xống ra, bắt đầu chăng chút kiêng dè. Trắng trợn tập kết nhân mã.
Cửa lớn địa lao mở rộng. Miêu Nghị nhanh chân tiến vào, đứng ở cửa nhà lào. nhìn đám người Văn Trạch đang bị giam bên trong.
Đám người Văn Trạch lao lên trước khung cửa nhà lao, Văn Trạch tức giận nói:
- Ngưu Hữu Đức, bắt chúng ta lại rồi không thẩm vấn, cũng không tra hỏi, ngươi rốt cuộc có ý gì?
Thanh Chủ tự lẩm bẩm một câu, chợt quét ánh mắt lạnh lẽo về phía Thượng Quan Thanh:
- Liên lạc với Hạ Hầu Lệnh, trực tiếp hỏi y rốt cuộc có ý gì.
Đương nhiên Thượng Quan Thanh tuân mệnh, lấy tinh linh liên lạc một hôi, lắc đầu báo:
- Bệ hạ, vẫn không liên lạc được với Hạ Hầu Lệnh. Thanh Chủ lại phun ra hai chữ:
- Vệ Xu!
Thượng Quanh Thanh đổi tinh linh, tiếp tục liên lạc, lát sau báo lại:
- Bệ hạ, cũng không trả lời.
Không để ý tới bên này? Ánh mắt Thanh Chủ đã lộ ra tia hung dừ:
- Đây là thiên hạ của trẫm, há lại để gã muốn nâng đỡ ai thì nâng đỡ? Cận vệ quân trong Nam quân cảnh nội có thể tập kết được bao nhiều người?
Phá Quân và Vũ Khúc nhìn nhau, rồi Phá Quân chắp tay
- Khoảng bốn trăm triệu. Vũ Khúc chần chừ nói:
- Bệ hạ muốn để Cận vệ quân trực tiếp nhúng tay vào chuyện này sao? Giờ còn chưa xác định được mục đích thật sự của Hạ Hầu gia, để Cận vệ quân nhúng tay vào có phải không thích hợp không?
Thanh Chủ im lặng, đây cũng là điều y lo lắng, Hạ Hầu gia không quan tâm tới bên này có nghĩa là không sợ gì hết, y ra tay có khi sẽ bị lừa vào tròng, khiến y phải dè chừng. Ánh mắt y đảo qua mấy người hỏi:
- Ngưu Hữu Đức chẳng phải ngồi cùng thuyền với Hạo Đức Phương sao? Hắn có động tĩnh gì không?
Tư Mã Vấn Thiên đáp:
- Người trong U Minh và thám tử trong Tổng đốc phủ truyền tin về báo đại quân U Minh không có chút động tĩnh nào.
Thanh Chủ cau mày:
- Lẽ nào Ngưu Hữu Đức cấu kết với Bàng Quán? Vũ Khúc nói:
- Hẳn là không đâu, nếu Ngưu Hữu Đức có lòng giúp Bàng Quán thì hiện giờ đã xuất binh tân công Hạo Đức Phương rồi, sao lại án binh bất động xem bọn họ đấu nhau làm gì? Dựa vào thế lực hiện giờ của Ngưu Hữu Đức, làm gì có chuyện xảy ra việc lớn như vậy mà hắn lại không biết?
Tư Mã Vấn Thiên gật đầu:
- Có hai khả năng, một là Ngưu Hữu Đức cũng bị Hạ Hầu gia kìm kẹp, hai là Bàng Quán bên kia cho hắn lợi ích gì đó. Cho dù là Hạo Đức Phương tiếp tục sở hữu địa bàn Nam Quân hay là Bàng Quán làm chủ đều không ảnh hưởng tới lợi ích của hắn, vì vậy hắn không cần phải mạo hiểm.
Thanh Chủ híp mắt nói:
- Thượng Quan, hạ chỉ cho Ngưu Hữu Đức, bảo hắn xuất binh tân công Bàng Quán, giải vây cho Hạo Đức Phương!
Mọi người vừa nghe lập tức hiểu rõ ý đồ của y, đây là muốn biến Ngưu Hữu Đức thành quân cờ, cũng là đề thăm dò thái độ của Ngưu Hữu Đức.
- Không ổn!
ܼܲ Cao Quan đột nhiên mở miệng ngăn lại:
- Bệ hạ. Ngưu Hữu Đức rõ ràng đang quan sát trận đấu, bệ hạ hạ chi, không có lợi ích, hắn sẽ không xuất binh đâu.
Thanh Chủ:
- Thử thôi cũng đâu mất gì.
Rồi gật đầu với Thượng Quan Thanh, ý bảo ông ta liên lạc với Miêu Nghị.
Thượng Quan Thanh lấy tinh linh ra liền lạc, hiện giờ ông ta cũng đã có phương thức liên lạc trực tiếp với Miêu Nghị.
Trong lầu các U Minh Tổng đốc phủ, Miêu Nghị đang đứng cạnh la bàn tinh đô lây một tinh linh khác ra, cười với hai người bên cạnh, nói:
- Là tin nhắn của Thượng Quan Đại tổng quản.
Hai vị tên Dương nhìn nhau nở nụ cười, có cảm giác quả là không ngoài dự đoán.
Miêu Nghị nở nụ cười tinh quái, rung rung tinh linh trả lời.
Trong đại điện Ly Cung, tỉnh linh trên tay Thượng Quan Thanh rung lên, hồi bẩm:
- Bệ hạ, Ngưu Hữu Đức nói đây là việc riêng của Nam quân, hắn chạy tới tham dự vào quả là danh không chính ngôn không thuận.
Thanh Chủ giận tím mặt:
- Thứ khốn kiếp, lẽ nào ý chỉ của trẫm cũng là danh không chính, ngôn không thuận à? Lệnh cho hắn lập tức xuất binh!
Thượng Quan Thanh thầm than trong lòng, cái gì gọi là cầm binh nên kiêu, đây chẳng phải là cầm binh nên kiêu sao? Từ xưa tới nay, cho dù là thế tục hay là Thiên Đình cũng chẳng khác gì nhau, ý chỉ của đế vương nơi phàm trần cũng như vậy, phía dưới không nghe theo cũng chỉ đành theo lệnh mà làm, không tránh được, huống hồ đây chẳng phải minh chỉ, người ta có lý do từ chối chính đáng mà.
Có điều ông ta vẫn làm theo, lát sau lại bẩm.
- Bệ hạ. Ngưu Hữu Đức nói, hắn thật sự muốn tuân chỉ, nhưng huynh đệ phía dưới sẽ không hiểu tại sao phải khởi binh giúp người ta giành địa bàn làm gì, tốt xấu gì hắn cũng phải có lời giải thích nào đó có lý một chút.
Thanh Chủ hừ hừ cười gằn:
- Xem ra đúng là không có lợi thì hắn không làm mà, đây là mở miệng đòi lợi ích chứ gì nữa, hỏi hắn, muốn cái gì?
Thượng Quan Thanh hỏi xong, lại bẩm:
- Hắn nói U Minh quá nhỏ, nhiều người chen chúc trên địa bàn Nguyệt Hành Cung như vậy cũng không tiện, hỏi bệ Hạ nếu hắn diệt bàng Quán thì địa bàn Mão Lộ của Bàng Quán xử lý như nào. Hơn nữa hắn vẫn y vọng có thể danh chính ngôn thuận, hiện giờ không có minh chỉ, có điều hi vọng bệ hạ có thể thông qua Thiên Nhai hạ lệnh chính thức, chứng minh hắn phụng mệnh ý chỉ của bệ hạ đi bình loạn.
Thanh Chủ quả quyết:
- Trẫm đồng ý với hắn cả, bảo hắn lập tức xuất binh!
- Bệ hạ! Cao Quan lại chắp tay nói:
- Không thể làm thế được!
Thanh Chủ cười lạnh:
- Không sao, nếu hắn thật sự có thể giải vây cho Hạo Đức Phương, Hạo Đức Phương có chịu nhường địa bàn Mão Lộ cho hắn hay không là chuyện khác, để bọn họ tự chia.
Miêu Nghị vừa thu lại tỉnh linh trong tay, nhìn Dương Khánh bên trái rồi lại nhìn Dương Triệu Thanh bên phải, bỗng nhiên ngửa đầu cười ha ha.
Hai họ Dương cũng cười theo, không cần hỏi, khẳng định là thực hiện được kê hoạch rồi, bằng không đại nhân sẽ không vui mừng như vậy.
Vừa thu lại la bàn tinh đồ, ba người lắc mình trực tiếp nhảy xuống khỏi lâu. Miêu Nghị xông lên trước tiến vào địa cung. Vung tay một cái thủ vệ tránh đường.
Miêu Nghị nhanh chóng tiến vào địa cung đối mặt với chư tướng trong chính điện, dừng bước lớn tiếng nói:
- Chư vị, cơ hội để chúng ta loại bỏ cảnh khốn khó tới rồi đây, truyền quân lệnh của ta, triệu tập tất cả nhân mã xông ra khỏi U Minh!
Chư tướng cảm thấy phấn chấn, nhiệt huyết dâng trào, bao nhiều năm trôi qua rốt cuộc cũng tới ngày này, cùng nhau chắp tay nói:
- Xin nghe hiệu lệnh của Đại đô đốc!
Địa Cung bỏ lệnh cấm, chư tướng nhanh chóng xống ra, bắt đầu chăng chút kiêng dè. Trắng trợn tập kết nhân mã.
Cửa lớn địa lao mở rộng. Miêu Nghị nhanh chân tiến vào, đứng ở cửa nhà lào. nhìn đám người Văn Trạch đang bị giam bên trong.
Đám người Văn Trạch lao lên trước khung cửa nhà lao, Văn Trạch tức giận nói:
- Ngưu Hữu Đức, bắt chúng ta lại rồi không thẩm vấn, cũng không tra hỏi, ngươi rốt cuộc có ý gì?