Vốn là nơi cử hành đại lễ tân hôn, bây giờ lại bị trọng binh vây khốn, mà chú rể cũng bị chuẩn nhạc phụ đại nhân đang trong hôn lễ giết chết, việc như thế trên đời quả thật hiếm có, cũng thật sự làm người ta thổn thức.
Biệt viện vẫn giăng đèn kết hoa như cũ, nhưng không khí thì không như vậy.
Người trong viện giao lưu với nhau, chỉ là tạm thời mất đi tự do mà thôi, khởi điểm đúng là có chút hoảng loạn, nhưng thế lực sau lưng đều báo rằng không vấn đề gì, mọi người đều coi là một lần thể nghiệm khó có được.
Khởi điểm mọi người trò chuyện về việc chú rể bị giết. Bàng Quán cùng Hạo Đức Phương tranh chiến, sau nghe nói đại quân U Minh tới cứu viện, mọi người lại đang cùng suy đoán kết quả hai anh hùng tranh chấp.
Hiện tại, nghe nói Hạo Đức Phương trúng kế,Ngưu Hữu Đức thật ra là viện binh của Bàng Quán, có thể nói đã tạo nên một phen náo động, mọi người đều nói Ngưu Hữu Đức đúng là gan lớn, lại dám ngang nhiên kháng chi!
Ngang nhiên kháng chỉ không phải chuyện ai cũng dám làm, đừng nói khắp nơi chư hầu cầm binh thận trọng, rõ ràng tát vào mặt. Thanh chủ lẽ nào sẽ có kết cục tốt đẹp, mấy đại thiên vương sẽ không giữa ban ngày làm như vậy, hết lần này tới lần khác Ngưu Hữu Đức lại làm như vậy, mọi người tốp năm tốp ba ở đây đều đưa ra đủ kiểu suy đoán xem Ngưu Hữu Đức sẽ nhận kết quả thế nào.
Hoàng Phủ Quân Nhu cùng Quảng Mị Nhi ở cùng một chỗ, không có hứng thú nói chuyện, giấu nỗi sầu lo, họ đều lo lắng cho Miêu Nghị.
Bọn họ chưa từng tham dự trận chiến lớn như Vậy, cũng không từng nắm giữ binh quyền lớn như vậy, những nam nhân kia làm náo loạn thiên hạ thái bình, dấy lên gió tanh mưa máu, đôi khi sự lựa chọn của họ thật sự khiến nữ nhân không thể hiểu nổi.
Đúng lúc này, bên ngoài có động tĩnh không nhỏ, nhân mã bao vây đột nhiên rút lui.
Mọi người đều muốn đi ra ngoài xem có động tĩnh gì, ai ngờ lại một nhóm nhân mã bao vây lấy họ lần này chủ Có không ít người nhận ra Mạch Tử, cũng nhận ra một số tướng lĩnh khác của đội quan U Minh, tân khách bị vây lại lần nữa ồn ào.
- Là đại quân U Minh!
Mọi người nhìn chung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Miêu Nghị, Hoàng Phủ Quân Nhu cùng Quảng Mị Nhi nhìn nhau.
Ngoài biệt viện, Tô Thanh Tuyền thu binh chạm mặt Miêu Nghị, cười ha hả chắp tay nói:
- Đại đô đốc đường dài tới, cực khổ rồi.
Miêu Nghị cười nhạt nói: - Người một nhà không cần khách sáo, con tin bên trong thế nào? Hắn có chút lo lăng Hoàng Phủ Quân Nhu sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Không có gì, ngoan ngoãn trong đó, Tô Thanh Tuyên thuận miệng đáp một câu lại nói:
- Bên này giao lại cho Đại đô đốc, ta muốn dẫn người đêm trợ giúp đại soái bên kia một tay.
- Được!
Miêu Nghị gật đầu, chắp tay, nhìn theo Tô Thanh Tuyền dân người đi khuất.
Từ đó về sau, hắn chính thức tiếp nhận đám người con tin này, đối với kế hoạch của hắn mà nói, đám con tin cần phải khống chế trong tay, nhóm người này mang theo nhân mã hộ vệ cũng không ít, một khi không khống chế được, có nghĩa là đám người phía ngoài cũng không khống chế được.
Còn về lý do, Miêu Nghị nói với Bàng Quán, hắn không muốn đối mặt Hạo Đức Phương.
Lần này Bàng Quán cũng có thể hiểu được, người ta trước kia cùng Hạo Đức Phương dù sao cũng là minh hữu, giờ đối mặt Hạo Đức Phương có chút ngượng ngùng, không cần thiết trước mặt mọi người lại bị Hạo Đức Phương kêu la một trận, chuyện phản bội đồng minh bị mọi người châm biếm không phải là chuyện vinh quang gì, chỉ cần Ngưu Hữu Đức đồng ý xuất nhân mà tương trợ là được
Miêu Nghị cũng đúng là đã phái người mà đi tiếp viện.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hét vui mừng của Tra Như Diêm
- Con rể hiền!
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bàng phủ thống lĩnh hộ vệ Tiêu Bình Ba dẫn một đám người ngựa hộ vệ toàn gia Tra Như Diễm, Bàng thị tỷ muội đều ở đó, còn có đám thiếp thất của Bàng Quán, Bàng Tiếu Tiếu nhìn nam nhân nhà mình quả nhiên tới cứu viện, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, còn có chút ngượng ngùng.
“Con rể hiền” ba chữ khiến Bàng Ngọc Nương hơi ngây người, thiếp thất của Bàng Quán cũng ngạc nhiên, còn tưởng mình nghe lầm.
Kỳ thực lúc này gặp mặt là ý của Bàng Quán, cho tới bây giờ. Bàng Quán phải công khai quan hệ với Miêu Nghị, như vậy ít nhiều có tác dụng kinh sợ thế lực khác, cũng có thể an lòng quân sĩ. Nếu không phải Bàng Quán lên tiếng, Tra Như Diễm nào dám công khai nói ra bí mật này.
Nhân mã bên U minh không ít người không khỏi ngạc nhiên. Chỉ thấy Miêu Nghị mặt tươi cười, bước nhanh về phía Tra Như Diễm chắp tay thở dài nói:
A Bái kiêm nhạc mẫu đại nhân!
- Người một nhà không cần đa lễ! Tra Như Diễm bước nhanh về phía trước, tự tay đỡ Miêu Nghị đứng lên, năm cổ tay Miêu Nghị, nhiệt tình không tả xiết, đương nhiên cũng không quên hỏi một câu:
- Con rể, Hạo Đức Phương đại thế đã qua? Miêu Nghị gật đầu nói: - Viện binh tinh nhuệ của Hạo Đức Phương đã bị con rể tiêu diệt toàn bộ. Hạo Đức Phương bị chém đầu trong
nháy mắt, bằng không con rể cũng không đứng ở chỗ này.
- Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm!
Tra Như Diễm mặt mày tươi như hoa, nàng ta không biết sau khi tiêu diệt Hạo Đức Phương còn có rất nhiều việc khác, chỉ biết Hạo Đức Phương đã bại trận, vậy chắc chắn nam nhân nhà mình sẽ là thiên Vương, vậy mình chính là Vương phi rồi, lúc này quan sát Miêu Nghị đúng là mới thuận mắt làm sao.
Miêu Nghị bị nàng ta một nữ nhân trước mặt mọi người theo không dời khiên hắn toàn thân thấy không được tự nhiên, nên không thấy ánh mắt của thủ hạ nhìn hắn đều là lạ.
Miêu Nghị không thể không ho một tiếng, nhìn về phía Bàng Tiêu Tiêu,
- Tiếu Tiếu nàng tới rồi.
Tra Như Diễm lúc này buông tay, hướng về Bàng Tiểu Tiêu phía sau nói:
- Nha đầu chết tiệt kia, còn không mau tới gặp phu lang của ngươi đi.
Bàng Tiếu Tiểu cắn môi, trước mắt bao người, hơi ngượng ngùng từng bước tiến lên, trùng gối hành lễ:
- Thiếp bái kiến lang quân! Nàng cũng biết, từ hôm nay trở đi, quan hệ giữa ta và Ngưu Hữu Đức chính thức công khai với mọi người rồi.
Miêu Nghị tiến lên đỡ nàng ta đứng dậy, trước mặt mọi người nắm chặt tay nàng ta không buông, rồi hướng về phía Tra Như Diêm cười nói:
Nhạc mẫu đại nhân có dám cùng con rể tận mắt chứng kiến Hạo Đức Phương bị huỷ diệt?
Tra Như Diễm vừa nghe có chút do dự, có chút thấy cảnh đại quân chém giết chinh chiến mưa máu, nhưng Miêu Nghị đã nói như thế trước mặt mọi người, phía sau còn có một đám tiện nhân đang nhìn vào, sao có thể yếu thế được, bèn gật đầu nói:
- Được!
Biệt viện vẫn giăng đèn kết hoa như cũ, nhưng không khí thì không như vậy.
Người trong viện giao lưu với nhau, chỉ là tạm thời mất đi tự do mà thôi, khởi điểm đúng là có chút hoảng loạn, nhưng thế lực sau lưng đều báo rằng không vấn đề gì, mọi người đều coi là một lần thể nghiệm khó có được.
Khởi điểm mọi người trò chuyện về việc chú rể bị giết. Bàng Quán cùng Hạo Đức Phương tranh chiến, sau nghe nói đại quân U Minh tới cứu viện, mọi người lại đang cùng suy đoán kết quả hai anh hùng tranh chấp.
Hiện tại, nghe nói Hạo Đức Phương trúng kế,Ngưu Hữu Đức thật ra là viện binh của Bàng Quán, có thể nói đã tạo nên một phen náo động, mọi người đều nói Ngưu Hữu Đức đúng là gan lớn, lại dám ngang nhiên kháng chi!
Ngang nhiên kháng chỉ không phải chuyện ai cũng dám làm, đừng nói khắp nơi chư hầu cầm binh thận trọng, rõ ràng tát vào mặt. Thanh chủ lẽ nào sẽ có kết cục tốt đẹp, mấy đại thiên vương sẽ không giữa ban ngày làm như vậy, hết lần này tới lần khác Ngưu Hữu Đức lại làm như vậy, mọi người tốp năm tốp ba ở đây đều đưa ra đủ kiểu suy đoán xem Ngưu Hữu Đức sẽ nhận kết quả thế nào.
Hoàng Phủ Quân Nhu cùng Quảng Mị Nhi ở cùng một chỗ, không có hứng thú nói chuyện, giấu nỗi sầu lo, họ đều lo lắng cho Miêu Nghị.
Bọn họ chưa từng tham dự trận chiến lớn như Vậy, cũng không từng nắm giữ binh quyền lớn như vậy, những nam nhân kia làm náo loạn thiên hạ thái bình, dấy lên gió tanh mưa máu, đôi khi sự lựa chọn của họ thật sự khiến nữ nhân không thể hiểu nổi.
Đúng lúc này, bên ngoài có động tĩnh không nhỏ, nhân mã bao vây đột nhiên rút lui.
Mọi người đều muốn đi ra ngoài xem có động tĩnh gì, ai ngờ lại một nhóm nhân mã bao vây lấy họ lần này chủ Có không ít người nhận ra Mạch Tử, cũng nhận ra một số tướng lĩnh khác của đội quan U Minh, tân khách bị vây lại lần nữa ồn ào.
- Là đại quân U Minh!
Mọi người nhìn chung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Miêu Nghị, Hoàng Phủ Quân Nhu cùng Quảng Mị Nhi nhìn nhau.
Ngoài biệt viện, Tô Thanh Tuyền thu binh chạm mặt Miêu Nghị, cười ha hả chắp tay nói:
- Đại đô đốc đường dài tới, cực khổ rồi.
Miêu Nghị cười nhạt nói: - Người một nhà không cần khách sáo, con tin bên trong thế nào? Hắn có chút lo lăng Hoàng Phủ Quân Nhu sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Không có gì, ngoan ngoãn trong đó, Tô Thanh Tuyên thuận miệng đáp một câu lại nói:
- Bên này giao lại cho Đại đô đốc, ta muốn dẫn người đêm trợ giúp đại soái bên kia một tay.
- Được!
Miêu Nghị gật đầu, chắp tay, nhìn theo Tô Thanh Tuyền dân người đi khuất.
Từ đó về sau, hắn chính thức tiếp nhận đám người con tin này, đối với kế hoạch của hắn mà nói, đám con tin cần phải khống chế trong tay, nhóm người này mang theo nhân mã hộ vệ cũng không ít, một khi không khống chế được, có nghĩa là đám người phía ngoài cũng không khống chế được.
Còn về lý do, Miêu Nghị nói với Bàng Quán, hắn không muốn đối mặt Hạo Đức Phương.
Lần này Bàng Quán cũng có thể hiểu được, người ta trước kia cùng Hạo Đức Phương dù sao cũng là minh hữu, giờ đối mặt Hạo Đức Phương có chút ngượng ngùng, không cần thiết trước mặt mọi người lại bị Hạo Đức Phương kêu la một trận, chuyện phản bội đồng minh bị mọi người châm biếm không phải là chuyện vinh quang gì, chỉ cần Ngưu Hữu Đức đồng ý xuất nhân mà tương trợ là được
Miêu Nghị cũng đúng là đã phái người mà đi tiếp viện.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hét vui mừng của Tra Như Diêm
- Con rể hiền!
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bàng phủ thống lĩnh hộ vệ Tiêu Bình Ba dẫn một đám người ngựa hộ vệ toàn gia Tra Như Diễm, Bàng thị tỷ muội đều ở đó, còn có đám thiếp thất của Bàng Quán, Bàng Tiếu Tiếu nhìn nam nhân nhà mình quả nhiên tới cứu viện, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, còn có chút ngượng ngùng.
“Con rể hiền” ba chữ khiến Bàng Ngọc Nương hơi ngây người, thiếp thất của Bàng Quán cũng ngạc nhiên, còn tưởng mình nghe lầm.
Kỳ thực lúc này gặp mặt là ý của Bàng Quán, cho tới bây giờ. Bàng Quán phải công khai quan hệ với Miêu Nghị, như vậy ít nhiều có tác dụng kinh sợ thế lực khác, cũng có thể an lòng quân sĩ. Nếu không phải Bàng Quán lên tiếng, Tra Như Diễm nào dám công khai nói ra bí mật này.
Nhân mã bên U minh không ít người không khỏi ngạc nhiên. Chỉ thấy Miêu Nghị mặt tươi cười, bước nhanh về phía Tra Như Diễm chắp tay thở dài nói:
A Bái kiêm nhạc mẫu đại nhân!
- Người một nhà không cần đa lễ! Tra Như Diễm bước nhanh về phía trước, tự tay đỡ Miêu Nghị đứng lên, năm cổ tay Miêu Nghị, nhiệt tình không tả xiết, đương nhiên cũng không quên hỏi một câu:
- Con rể, Hạo Đức Phương đại thế đã qua? Miêu Nghị gật đầu nói: - Viện binh tinh nhuệ của Hạo Đức Phương đã bị con rể tiêu diệt toàn bộ. Hạo Đức Phương bị chém đầu trong
nháy mắt, bằng không con rể cũng không đứng ở chỗ này.
- Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm!
Tra Như Diễm mặt mày tươi như hoa, nàng ta không biết sau khi tiêu diệt Hạo Đức Phương còn có rất nhiều việc khác, chỉ biết Hạo Đức Phương đã bại trận, vậy chắc chắn nam nhân nhà mình sẽ là thiên Vương, vậy mình chính là Vương phi rồi, lúc này quan sát Miêu Nghị đúng là mới thuận mắt làm sao.
Miêu Nghị bị nàng ta một nữ nhân trước mặt mọi người theo không dời khiên hắn toàn thân thấy không được tự nhiên, nên không thấy ánh mắt của thủ hạ nhìn hắn đều là lạ.
Miêu Nghị không thể không ho một tiếng, nhìn về phía Bàng Tiêu Tiêu,
- Tiếu Tiếu nàng tới rồi.
Tra Như Diễm lúc này buông tay, hướng về Bàng Tiểu Tiêu phía sau nói:
- Nha đầu chết tiệt kia, còn không mau tới gặp phu lang của ngươi đi.
Bàng Tiếu Tiểu cắn môi, trước mắt bao người, hơi ngượng ngùng từng bước tiến lên, trùng gối hành lễ:
- Thiếp bái kiến lang quân! Nàng cũng biết, từ hôm nay trở đi, quan hệ giữa ta và Ngưu Hữu Đức chính thức công khai với mọi người rồi.
Miêu Nghị tiến lên đỡ nàng ta đứng dậy, trước mặt mọi người nắm chặt tay nàng ta không buông, rồi hướng về phía Tra Như Diêm cười nói:
Nhạc mẫu đại nhân có dám cùng con rể tận mắt chứng kiến Hạo Đức Phương bị huỷ diệt?
Tra Như Diễm vừa nghe có chút do dự, có chút thấy cảnh đại quân chém giết chinh chiến mưa máu, nhưng Miêu Nghị đã nói như thế trước mặt mọi người, phía sau còn có một đám tiện nhân đang nhìn vào, sao có thể yếu thế được, bèn gật đầu nói:
- Được!