Phi Thiên

Chương 3543: Huyết mạch chưa ngừng (2)

Bích Nguyệt hơi nhíu mày, cây trong rừng đột nhiên truyền tới âm thanh từ im lặng đến rung động.

- Ngươi thử không giao xem!

Bàng Quán quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên hán tử giống như nông phu chậm rãi từ rừng cây đi ra, ánh mắt ưu buồn, râu quai nón rậm, phía sau lưng đeo đao và mũ. Chỉ nhìn vậy, con ngươi Bàng Quán chợt co rụt lại, la thất thanh

- Hải Uyên Khách?

Trước khi thiên đình thành lập, hắn từng thấy Hải Uyên Khách, năm đó Hải Uyên Khách là làm cho hắn ngưỡng mộ, gặp rồi khó quên.

Hải Uyên Khách đi tới bên cạnh Bích Nguyệt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bàng Quán.

Bích Nguyệt khẽ thở dài, đưa tay ra về phía Bàng Quán, Bàng Quán nhìn chằm chằm Hải Uyên Khách gương mặt kinh nghi bất định, nhưng lại chậm rãi đưa tinh linh cho Bích Nguyệt.

Thu hồi tinh linh xong Bích Nguyệt quay về phía Hải Uyên Khách khẽ nói:

- Đi thôi.




- Nếu như ngươi đồng ý, có thể giải khống chế từ trên xuống dưới nhà họ Bàng, nhưng tốt nhất căn dặn bọn họ. đừng có chạy lung tung, nhất là không thể ra khỏi viên tinh cầu này, nếu không sẽ rất nguy hiểm, bỏ mạng đừng trách người khác.

Hải Uyên Khách ném cho hắn một câu, xoay người dắt tay Bích Nguyệt, cùng nhau đi dọc theo bãi cát rời đi. Bàng Quán đột nhiên hét lên:

- Nơi này là luyện ngục?

Không có ai trả lời, nam nữ dắt tay nhau đi cũng không có quay đầu lại.

Thiên Nguyên phu nhân lại ngoan ngoan ngoãn để Hải Uyên Khách nắm tay, chuyện gì xảy ra vậy? Bàng Quán bổng nhiên lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, nhớ lại quãng thời gian trước có lời đồn truyền khắp nơi, nói Ngưu Hữu Đức là luyện ngục nhân, nói Bích Nguyệt đã gả cho Hải Uyên

Khách, còn sinh nữ nhi cho Hải Uyên Khách

- Lẽ nào đều là thật!

Bàng Quán tự lẩm bẩm, giật mình, nếu Ngưu Hữu Đức thực sự là luyện ngục nhân, sau khi cướp đoạt nam quân sẽ làm ra chuyện gì đã không cần suy nghĩ nhiều.

- Lục đạo muôn một lần nữa tái nhậm chức tịch quyển thiên hạ rồi sao?

Hắn kinh nghi bất định chậm rãi ngắm nhìn bốn phía, lẽ nào nơi đây là luyện ngục? Lẽ nào lục đạo dư nghiệt có thể tự do ra vào luyện ngục? Thiên đình trấn giữ cửa ra vào luyện ngục còn có ý nghĩa gì? Hắn hiện giờ có chút hiểu Hải Uyên Khách vì sao bảo hắn không nên chạy loạn, nếu nơi đây thực sự là luyện ngục chạy loạn khắp nơi quả thực rất dễ bỏ mạng.

- Tiếu Tiếu, ta nói sẽ bảo đảm từ trên xuống dưới nhà họ Bàng an toàn, không có lừa gạt nàng chứ.

Trong đình đài lầu các, nhìn Bàng Tiếu Tiếu tay cầm tinh linh, Miêu Nghị trêu tức một tiếng, Bàng Tiếu Tiếu cùng Bàng Quán liên lạc đương nhiên là việc chỉ có hắn mới làm được, cũng có thể nói là mãi cho đến khi nam quân cách cục ổn định lại hắn mới bắt đầu sắp xếp việc này trước đó có thể nói là bị nha đầu kia lườm nguýt không ít.

Bàng Tiểu Tiểu trong lòng yên tâm, liên lạc được với phụ thân, phụ thân cũng nói người nhà tất cả bình an, ẩn cư ở một nơi an toàn, nhưng trong miệng nàng vẫn như cũ không nói một lời, quay đầu nhìn về một bên.

Trần Hoài Cửu thu tinh linh lại mỉm cười, lời nói của Miêu Nghị đáng tin, hắn cũng yên lòng.

Miêu Nghị nói với hắn.

- Nhạc phụ đại nhân bên kia, ngươi đi cũng không có nghĩa lý gì, chi bằng ở bên cạnh ta làm việc cho ta! nhân tiện cũng có thể chăm sóc tiểu thư nhà ngươi.

Trần Hoài Cửu hạ thấp người nói:


- Vâng, lão gia cũng để ta ở bên cạnh chăm sóc tiểu thư, nghe cô gia... Nghe Vương gia phân phó.

Miêu Nghị lại hỏi Bàng Tiếu Tiếu,

- Phụ thân ngươi có để nàng nghe theo ta hay không?

Bàng Quán có căn dặn Bàng Tiếu Tiếu, nhưng Bàng Tiêu Tiêu ngoài miệng không thừa nhận.

- Không biết.

- Vậy hay là để Vương phi tới hỏi ngươi đi, Vương phi cũng sắp trở về rồi.

Miêu Nghị trêu chọc

- A

Bàng Tiếu Tiếu thét kinh hãi, có chút khẩn trương, nhịn không được hỏi một câu.

- Vương phi... Vương phi lúc nào sẽ trở về.

Miêu Nghị mỉm cười nhưng không quay đầu, cũng không đáp lại. Vì vậy Bàng Tiêu Tiêu bắt đầu lo lắng phải đối mặt với Vân Tri Thu như thế nào.

Lúc này Vân Tri Thu lại đang ngồi ở trong Xe ngựa. Trong xe còn có một người khác, không ai khác, chính là Tô Vận.

Tô Vận cũng không biết mình đi tới nơi nào. Xe ngựa dọc theo sơn đạo tiến vào một điền viên phong cảnh an bình, cuối cùng dừng ở bên ngoài một tiểu trang viện, người chăn ngựa nói với Vân Tri Thu bên trong xe:

- Người ở bên hồ câu cá. Vân Tri Thu tự tay đẩy rèm cửa sổ ra, nhìn người đang bình yên câu cá ven hô nói:

- Người câu cá chính là hắn, nhiều năm trước đây hắn nhìn trúng một cô gái, cưới làm thê tử, sinh một nhi tử một nữ nhi.

Người câu cá chính là Hạo Vân Thiên, nghe được tiếng chó sủa phía sau, quay đầu liếc nhìn, liền sửng sờ, bởi vì vừa lúc nhìn thấy Tô Vận xuống khỏi xe ngựa ngẩng đầu nhìn lên, hai người bốn mắt đụng nhau.

Cần câu trên tay Hạo Vân Thiên rơi xuống hắn chậm rãi đứng lên, chợt chạy như bay đến, trước mặt Tô Vận, mừng rỡ như điên mà chắp tay nói:

- Vân Thiên bái kiến quản gia, quản gia tới đón ta sao?




Tô Vận nhìn từ trên xuống dưới, hắn đang mặc bộ quần áo vải giản dị, đôi mắt đẫm lệ chậm rãi lắc đầu, ông trời có mắt, Vương gia huyết mạch chưa ngừng!

Đúng lúc này, trong viện chạy ra hai đứa bé, bé trai chạy theo bé gái tay cầm con diều hét lên:

- Tỷ tỷ cho ta chơi với tỷ tỷ cho ta chơi...

Nhìn thấy người xa lạ, bé gái khẽ ngây người, con diều bị đệ đệ cướp lây bé gái hướng trong viện hô lớn:

- Phụ mẫu, khách tới nhà.

Rất nhanh, từ trong viện một thiếu phụ mỹ lệ đoan trang đi ra, cũng ăn mặc mộc mạc, nhìn thấy Vân Trị Thu Và Tô Vận dung mạo và khí chất khiến người khác ngỡ ngàng, nhất thời cảm thấy bất an, tự ti mặc cảm chậm rãi bước đến bên người Hạo Vân Thiên, khe khẽ hỏi:

- Quan nhân, là thân thích trong nhà sao?

Nàng ngẫu nhiên nghe nam nhân mình nói qua, hắn vốn là đệ tử của nhà giàu. Vừa nhìn lai khách dung mạo và ăn mặc quả là dáng vẻ của nhà giàu mới có. Hai đứa bé cũng bị thu hút qua đây, chúng không sợ người lạ, đền gần, tên nhóc hít nước mũi oang oang nói:

- Thật là đẹp, như tiên nữ vậy. Bé gái khinh bỉ một tiếng.

- Ngươi từng thấy tiên nữ sao

- Không được vô lễ! Hạo Vân Thiên quát một tiếng, định đuôi hai đứa trẻ không hiểu chuyện ra chỗ khác chơi. Tô Vận lại tự tay ngăn lại, chậm rãi đứng ở trước mặt cậu bé, cũng không ngại bẩn, lây ống tay áo của mình giúp tên nhóc lau sạch nước mũi. Vuốt ve khuôn mặt bé trai nước mắt khẽ rơi nói:

- Thật đáng yêu!

Lại đưa tay lôi tỷ tỷ qua vuốt ve, ngẩng đầu hỏi Hạo Vân Thiên.

- Đây là nhi nữ của ngươi?

back top