Thấy hắn tựa hồ có vài phần cảm khái và phiền muộn, Dương Triệu Thanh an ủi:
- Không ai có thể mãi mãi vui vẻ, tiểu dân cũng có tiểu dân phiền não, chỗ nào có người thì sẽ có ân oán, mỗi người đều phải trả giá. Vương gia đôi với nương nương đã là rất tốt rồi.
Miêu Nghị cười nói:
- Ngươi là nói ta chưa biết đủ sao?
- Không dám!
Dương Triệu Thanh biết hắn đang nói đùa, cười hạ thấp người đáp một câu, sau đó lại lấy một chiếc tinh linh ra, không biết tin tức từ đâu tới, thân làm tổng quản vương phủ, việc vặt vãnh tương đối nhiều. Thu tinh linh lại, Dương Triệu Thanh nói:
- Vương gia, có khách đến, khách nhân từ Cực lạc giới, nói là người quen của Vương gia.
- Người quen? ܂
Miêu Nghị vô thức cho rằng là Ngọc La Sát, hỏi:
- Người nào?
Dương Triệu Thanh:
- La Hán Phổ Lan.
- La Hán Phổ Lan?
Miêu Nghị sửng sốt, bên này quả thật tiếp nhận một ít thám tử của Hạo Đức Phương từ tay Tô Vận xếp vào ở Phật giới, nhưng ở Cực lạc giới người quen không nhiêu lắm, cho nên nếu quen biết đều rất dễ dàng nhớ ra, nghi ngờ nói:
- Phổ Lan đệ tử quan môn của Kính hoa phật?
Dương Triệu Thanh:
- Không sai, chính là nàng ta.
- Ah! Miêu Nghị gật đầu,
- Vậy cũng được coi là có quen, năm đó nợ nàng ta một ân tình, ngươi giúp ta đón tiếp một chút!
Hắn nói thầm trong lòng, không biết nữ tăng nhân này chạy tới làm gì, nhưng năm đó khi mới quen biết, Phổ Lan đối với hắn quả thật không tệ, có khẩn cầu tất đáp ứng.
Phổ Lan dẫn theo trăm tên tăng nhân, nàng đi vào cũng không mang quá nhiều người, chỉ dẫn theo hai người, còn lại đều lưu ở bên ngoài vương phủ chờ, có thể thấy được sẽ không ở lại lâu.
Luận thân phận địa vị, Phổ Lan hiện giờ hiển nhiên kém xa Miêu Nghị, nhưng nể tình người ta năm đó chăm sóc, Miêu Nghị đứng trên cửa thang lên lầu chờ, huống hồ còn phái Dương Triệu Thanh đi nghênh tiếp, cũng coi là nể mặt mũi.
Một nữ nhân xinh đẹp vô cùng đi theo Dương Triệu Thanh lên lầu, trên búi tóc choàng tấm lụa trắng, diện mạo đoan trang, trán cao sáng láng, đôi mắt sáng chớp mắt không di chuyển, sáng như ánh sao, rạng ngời rực rỡ, tuy là người xuất gia, nhưng lại mặc quần áo trắng của cư sĩ, đeo chuỗi ngọc buông xuống trước khuôn ngực đầy đặn, thần thái lịch sự tao nhã.
Tướng mạo không thay đổi gì cả, vẫn là trang phục trước đó, có điều khí chất ngày càng xuất trần. Miêu Nghị liếc mắt đã nhận ra ngay, không khỏi mỉm cười.
Phổ Lan cũng khẽ mỉm cười, lên đến nơi liền chắp tay trước ngực cười nói:
- Làm phiền Vương gia đón tiếp. Phía sau nàng hai gã tùy tùng theo cũng chấp tay hành lễ.
Miêu Nghị cũng chắp tay đáp lễ lại.
- Nhoáng cái đã nhiều năm như vậy rồi, cư sĩ phong thái ngày càng hơn năm đó.
Thuận tiện đưa tay mời ngồi.
Khách và chủ ngồi xuống, nha hoàn dâng trà, Phổ Lan ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm Miêu Nghị, có chút cảm khái nói:
- Mặc dù năm đó nhìn ra Vương gia không phải người tầm thường nhưng bần tăng thật không ngờ Ngưu thí chủ năm đó chớp mắt đã thành nam quân chưởng lệnh thiên Vương.
Miêu Nghị cười nhạt
- Cư sĩ cũng đã thành la hán, thành tựu phi phàm. La hán tương đương với cấp bậc Hầu gia của thiên đình, với tu vi của Phổ Lan có thể trở thành la hán, quả thật là thành tựu phi phàm.
- Sư phụ yêu thương, không dám không nhận mà thôi, ở trước mặt Vương gia không đáng nhắc tới. Phổ Lan thẳng thắn là nhờ cậy vào sư phụ.
Miêu Nghị mời dùng trà xong bèn hỏi:
- Cư sĩ đăng môn, sợ không phải là vì ôn lại chuyện cũ
Phổ Lan lấy ra một khối ngọc điệp, giao cho nữ tăng nhân đứng ở phía sau, người này sau đó chuyên cho Dương Triệu Thanh, cuối cùng đưa cho Miêu Nghị. Phổ Lan mới nói:
- Sư phụ ta Kính hoa phật nhận lệnh của Phật Chủ cho mời mấy vị thiên vương nghe pháp, bần tăng nghĩ đến nhiều năm không gặp Vương gia, đặc biệt chủ động xin đi thay sư phụ một chuyến.
- Ah, Phật Chủ lại muốn khai đàn thuyết pháp sao? Miêu Nghị ứng tiếng, kiểm tra ngọc điệp trong tay.
Bên Cực lạc giới Phật Chủ cách một khoảng thời gian sẽ đến Linh sơn khai đàn thuyết pháp, đã nói là nói mấy ngày mấy đêm, chính là một việc lớn của Phật giới, ngoại trừ Cực lạc giới người trong phật môn đều đến nghe, còn mời thêm một vài khách quý thiên đình bên này, điểm này Miêu Nghị biết. Mà thời gian khai đàn thuyết pháp lần này trong ngọc điệp là một năm sau, thời gian này nói sớm cũng không sớm, nói trễ cũng không trễ.
- Được, đến lúc đó ta sẽ đến nghe Phật Chủ thuyết pháp.
Miêu Nghị một lời đồng ý, còn về sau có đi hay không phải xem kỳ tình hình mà định đoạt, vạn nhất không muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm cớ từ chối.
Phổ Lan chắp tay trước ngực đáp tạ xong chợt đứng lên đi tới lan can lầu các dựa vào lan can nhìn ra xa.
- Sau khi Hạo thiên vương dời phủ đến tận đây bần tăng cũng là lần đầu về nơi này, không biết Vương gia có nhã hứng cùng bần tăng du lãm một lần?
Lời này khó tránh khỏi có chút khinh thường, một la hán lại muốn cầu xin đường đường thiên vương làm bạn đồng hành, nhưng mấy người ở đây đều nghe hiểu nàng tựa hồ có lời muốn nói riêng cùng Miêu Nghị, Miêu Nghị đứng dậy.
- Không có gì là không thể. Bèn đưa tay mời.
Phổ Lan tựa hồ không có ý đi xuống lầu đi dạo, nhìn về phía cây cầu vắt ngang ở ban công giữa không trung.
Miêu Nghị cười, lại đưa tay mời đi qua bên đó, hai người song song bước chậm trên câu. Hai nữ tăng nhân đứng im tại chỗ. Dương Triệu Thanh nhanh chóng lây tinh linh ra sắp xếp binh chủ và những người không có nhiệm vụ lui khỏi đó.
Đi trên lâu các giữa không trung nhìn ngắm mỹ cảnh của vương phủ, quả thật là phong tình, huống chi toàn bộ Vương phủ hoa mỹ vô cùng hiếm thây. Phô Lan cảm khái nói:
Thực sự là một nơi thu thập những gì xa hoa và tuyệt mỹ nhất của thiên thượng nhân gian!
- Nói vậy nơi thanh tu của Kính hoa phật cũng không kém, nghe nói Linh sơn còn là đất thiêng sản sinh hiền tài, chỉ tiếc vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết xong, vẫn chưa tìm được cơ hội. Miêu Nghị khách sáo một câu, nói đến Linh sơn lại nghĩ tới chuyện năm đó, cười nhạt nói:
- Không ai có thể mãi mãi vui vẻ, tiểu dân cũng có tiểu dân phiền não, chỗ nào có người thì sẽ có ân oán, mỗi người đều phải trả giá. Vương gia đôi với nương nương đã là rất tốt rồi.
Miêu Nghị cười nói:
- Ngươi là nói ta chưa biết đủ sao?
- Không dám!
Dương Triệu Thanh biết hắn đang nói đùa, cười hạ thấp người đáp một câu, sau đó lại lấy một chiếc tinh linh ra, không biết tin tức từ đâu tới, thân làm tổng quản vương phủ, việc vặt vãnh tương đối nhiều. Thu tinh linh lại, Dương Triệu Thanh nói:
- Vương gia, có khách đến, khách nhân từ Cực lạc giới, nói là người quen của Vương gia.
- Người quen? ܂
Miêu Nghị vô thức cho rằng là Ngọc La Sát, hỏi:
- Người nào?
Dương Triệu Thanh:
- La Hán Phổ Lan.
- La Hán Phổ Lan?
Miêu Nghị sửng sốt, bên này quả thật tiếp nhận một ít thám tử của Hạo Đức Phương từ tay Tô Vận xếp vào ở Phật giới, nhưng ở Cực lạc giới người quen không nhiêu lắm, cho nên nếu quen biết đều rất dễ dàng nhớ ra, nghi ngờ nói:
- Phổ Lan đệ tử quan môn của Kính hoa phật?
Dương Triệu Thanh:
- Không sai, chính là nàng ta.
- Ah! Miêu Nghị gật đầu,
- Vậy cũng được coi là có quen, năm đó nợ nàng ta một ân tình, ngươi giúp ta đón tiếp một chút!
Hắn nói thầm trong lòng, không biết nữ tăng nhân này chạy tới làm gì, nhưng năm đó khi mới quen biết, Phổ Lan đối với hắn quả thật không tệ, có khẩn cầu tất đáp ứng.
Phổ Lan dẫn theo trăm tên tăng nhân, nàng đi vào cũng không mang quá nhiều người, chỉ dẫn theo hai người, còn lại đều lưu ở bên ngoài vương phủ chờ, có thể thấy được sẽ không ở lại lâu.
Luận thân phận địa vị, Phổ Lan hiện giờ hiển nhiên kém xa Miêu Nghị, nhưng nể tình người ta năm đó chăm sóc, Miêu Nghị đứng trên cửa thang lên lầu chờ, huống hồ còn phái Dương Triệu Thanh đi nghênh tiếp, cũng coi là nể mặt mũi.
Một nữ nhân xinh đẹp vô cùng đi theo Dương Triệu Thanh lên lầu, trên búi tóc choàng tấm lụa trắng, diện mạo đoan trang, trán cao sáng láng, đôi mắt sáng chớp mắt không di chuyển, sáng như ánh sao, rạng ngời rực rỡ, tuy là người xuất gia, nhưng lại mặc quần áo trắng của cư sĩ, đeo chuỗi ngọc buông xuống trước khuôn ngực đầy đặn, thần thái lịch sự tao nhã.
Tướng mạo không thay đổi gì cả, vẫn là trang phục trước đó, có điều khí chất ngày càng xuất trần. Miêu Nghị liếc mắt đã nhận ra ngay, không khỏi mỉm cười.
Phổ Lan cũng khẽ mỉm cười, lên đến nơi liền chắp tay trước ngực cười nói:
- Làm phiền Vương gia đón tiếp. Phía sau nàng hai gã tùy tùng theo cũng chấp tay hành lễ.
Miêu Nghị cũng chắp tay đáp lễ lại.
- Nhoáng cái đã nhiều năm như vậy rồi, cư sĩ phong thái ngày càng hơn năm đó.
Thuận tiện đưa tay mời ngồi.
Khách và chủ ngồi xuống, nha hoàn dâng trà, Phổ Lan ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm Miêu Nghị, có chút cảm khái nói:
- Mặc dù năm đó nhìn ra Vương gia không phải người tầm thường nhưng bần tăng thật không ngờ Ngưu thí chủ năm đó chớp mắt đã thành nam quân chưởng lệnh thiên Vương.
Miêu Nghị cười nhạt
- Cư sĩ cũng đã thành la hán, thành tựu phi phàm. La hán tương đương với cấp bậc Hầu gia của thiên đình, với tu vi của Phổ Lan có thể trở thành la hán, quả thật là thành tựu phi phàm.
- Sư phụ yêu thương, không dám không nhận mà thôi, ở trước mặt Vương gia không đáng nhắc tới. Phổ Lan thẳng thắn là nhờ cậy vào sư phụ.
Miêu Nghị mời dùng trà xong bèn hỏi:
- Cư sĩ đăng môn, sợ không phải là vì ôn lại chuyện cũ
Phổ Lan lấy ra một khối ngọc điệp, giao cho nữ tăng nhân đứng ở phía sau, người này sau đó chuyên cho Dương Triệu Thanh, cuối cùng đưa cho Miêu Nghị. Phổ Lan mới nói:
- Sư phụ ta Kính hoa phật nhận lệnh của Phật Chủ cho mời mấy vị thiên vương nghe pháp, bần tăng nghĩ đến nhiều năm không gặp Vương gia, đặc biệt chủ động xin đi thay sư phụ một chuyến.
- Ah, Phật Chủ lại muốn khai đàn thuyết pháp sao? Miêu Nghị ứng tiếng, kiểm tra ngọc điệp trong tay.
Bên Cực lạc giới Phật Chủ cách một khoảng thời gian sẽ đến Linh sơn khai đàn thuyết pháp, đã nói là nói mấy ngày mấy đêm, chính là một việc lớn của Phật giới, ngoại trừ Cực lạc giới người trong phật môn đều đến nghe, còn mời thêm một vài khách quý thiên đình bên này, điểm này Miêu Nghị biết. Mà thời gian khai đàn thuyết pháp lần này trong ngọc điệp là một năm sau, thời gian này nói sớm cũng không sớm, nói trễ cũng không trễ.
- Được, đến lúc đó ta sẽ đến nghe Phật Chủ thuyết pháp.
Miêu Nghị một lời đồng ý, còn về sau có đi hay không phải xem kỳ tình hình mà định đoạt, vạn nhất không muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm cớ từ chối.
Phổ Lan chắp tay trước ngực đáp tạ xong chợt đứng lên đi tới lan can lầu các dựa vào lan can nhìn ra xa.
- Sau khi Hạo thiên vương dời phủ đến tận đây bần tăng cũng là lần đầu về nơi này, không biết Vương gia có nhã hứng cùng bần tăng du lãm một lần?
Lời này khó tránh khỏi có chút khinh thường, một la hán lại muốn cầu xin đường đường thiên vương làm bạn đồng hành, nhưng mấy người ở đây đều nghe hiểu nàng tựa hồ có lời muốn nói riêng cùng Miêu Nghị, Miêu Nghị đứng dậy.
- Không có gì là không thể. Bèn đưa tay mời.
Phổ Lan tựa hồ không có ý đi xuống lầu đi dạo, nhìn về phía cây cầu vắt ngang ở ban công giữa không trung.
Miêu Nghị cười, lại đưa tay mời đi qua bên đó, hai người song song bước chậm trên câu. Hai nữ tăng nhân đứng im tại chỗ. Dương Triệu Thanh nhanh chóng lây tinh linh ra sắp xếp binh chủ và những người không có nhiệm vụ lui khỏi đó.
Đi trên lâu các giữa không trung nhìn ngắm mỹ cảnh của vương phủ, quả thật là phong tình, huống chi toàn bộ Vương phủ hoa mỹ vô cùng hiếm thây. Phô Lan cảm khái nói:
Thực sự là một nơi thu thập những gì xa hoa và tuyệt mỹ nhất của thiên thượng nhân gian!
- Nói vậy nơi thanh tu của Kính hoa phật cũng không kém, nghe nói Linh sơn còn là đất thiêng sản sinh hiền tài, chỉ tiếc vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết xong, vẫn chưa tìm được cơ hội. Miêu Nghị khách sáo một câu, nói đến Linh sơn lại nghĩ tới chuyện năm đó, cười nhạt nói: