Mặc dù ba người Cổ Tam Chính chưa từng thấy qua Miêu Nghị, nhưng liếc mắt một cái cũng nhận ra người cỡi long câu đứng giữa chính là mục tiêu chủ yếu bọn họ muốn đuổi giết.
Bởi vì Miêu Nghị là trẻ tuổi nhất trong ba người, bề ngoài Triệu Phi và Tư Không Vô Úy hơi lớn tuổi hơn một chút. Mà ngay cả vật cỡi Miêu Nghị cũng khoác chiến giáp càng là độc nhất vô nhị, nghe qua đệ tử trong môn tả hình dáng ba người không khó đoán ra.
Bất quá vì để tránh cho sai lầm, Cổ Tam Chính vẫn hơi nghiêng đầu hỏi:
- Tô Kính Công, phải chăng người ở giữa chính là Miêu Nghị?
Tô Kính Công nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chính là tiểu tặc kia!
- Anh khí bức người, khí độ cũng bất phàm!
Cổ Tam Chính nhàn nhạt bình phẩm một câu.
Đàm Lạc Ngắm nhìn bốn phía trầm giọng nói:
- Quả nhiên không phải là người bình thường, mọi người cẩn thận một chút, ta mang tới ba con Tầm Phương Điểu hiện tại đã hoàn toàn mất hết liên lạc, hẳn đã gặp độc thủ, cũng không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì.
Cổ Tam Chính và Diệp Tâm nhất tề nhìn lại cũng có vẻ kinh ngạc. Tầm Phương Điểu phản ứng bén nhạy, tốc độ phi hành không chậm, vừa cảm thấy khác thường sẽ bay lên cao. Bay cao như vậy, dù là hai người bọn họ cũng không có biện pháp hạ thủ, không ngờ rằng hôm nay toàn bộ gặp độc thủ.
Tuy rằng chỉ là ba con Tầm Phương Điểu nho nhỏ, nhưng phát huy tác dụng ở Tinh Tú Hải không phải là tầm thường. Có Tầm Phương Điểu cảnh giới cho bọn họ, phía trước có địch nhân hay không hoặc có mai phục hay không, bọn họ cũng có thể biết trước được.
Ba con Tầm Phương Điểu chết đi không khác nào phá hủy thiên nhãn bọn họ, sợ là sẽ mang đến phiền phức không nhỏ cho chuyến đi Tinh Tú Hải sau này. Đừng nói Đàm Lạc sa sầm nét mặt, ngay cả Cổ Tam Chính và Diệp Tâm cũng có vẻ đau lòng.
Nói đến ba con Tầm Phương Điểu này mấy ngày nay cũng vô cùng vất vả, lúc bọn Miêu Nghị rời khỏi hòn đảo đã ẩn thân mấy năm qua, vì để ngừa vạn nhất, đột nhiên thay đổi phương hướng chạy trốn, làm hại bọn Cổ Tam Chính cứ đuổi thẳng về phía Nam. Kết quả không đuổi kịp bọn Miêu Nghị, ngược lại tao ngộ một nhóm yêu tu và một nhóm hòa thượng ở hai hòn đảo khác, phải đánh hai trận.
Đi về phía Nam mãi vẫn không phát hiện bóng dáng bọn Miêu Nghị, bọn Cổ Tam Chính cũng ý thức có thể đuổi sai phương hướng, nếu không tốc độ bọn Miêu Nghị ở trên biển không thể nào mau hơn Tầm Phương Điểu, hẳn đã sớm đuổi kịp mới đúng.
Vì vậy lại lệnh Tầm Phương Điểu quay trở về, tìm tòi từng đảo một hai bên trái phải. Mấy con Tầm Phương Điểu vất vả mấy ngày không hề ngơi nghỉ, rốt cục phát hiện tung tích bọn Miêu Nghị, kết quả vừa thấy mặt đã chết dưới tay đám tiểu Đường Lang của Miêu Nghị, thật là thê thảm.
Trước mắt hai bên cách nhau gần ngàn thước, thi triển pháp nhãn chú ý nhất cử nhất động đối phương, hai bên đều không khinh cử vọng động, tất cả duy trì khoảng cách an toàn.
Bọn Miêu Nghị không biết rõ bọn Cổ Tam Chính sâu cạn, nhưng bọn Cổ Tam Chính cũng đã nghe nói uy lực Huyền Âm Bảo Kính, biết Huyền Âm Bảo Kính quần công lợi hại. Một khi bước vào phạm vi Huyền Âm Bảo Kính công kích, bằng pháp bảo của bọn họ cũng chưa chắc có thể đỡ nổi, cộng thêm không biết Tầm Phương Điểu biến mất đi đâu, ít nhiều có chút kiêng kỵ.
Cuối cùng vẫn là Tư Không Vô Úy không nhịn được trước tiên, vung trường phủ trong tay chỉ tới, gào thét khản cổ:
- Chiến lại không chiến, lùi lại không lùi, đạo lý gì vậy!
Cổ Tam Chính đối diện không coi y ra gì, đáp lời nhưng đối tượng lại là Miêu Nghị:
- Miêu Nghị, ngươi giết đệ tử ba đại phái ta, có biết sẽ có hôm nay chăng?!
Miêu Nghị cũng đáp lời, tựa hồ đáp lại cử chỉ Cổ Tam Chính không để ý tới lời Tư Không Vô Úy, đối tượng kêu gọi là bọn Đổng Toàn:
- Đổng Toàn, trước đây ta niệm tình cũ tha cho bọn ngươi không chết, hôm nay lại dám đầu giặc, chẳng lẽ coi thường ta không lấy đầu các ngươi được chăng?
Tư Không Vô Úy không khỏi nhìn Miêu Nghị một cái, trong lòng khen câu đầy nghĩa khí.
Đổng Toàn cười ha hả nói:
- Miêu Nghị! Ngươi là tên tiểu tặc chỉ giỏi hư trương thanh thế, bất quá chỉ là một sơn chủ cảnh giới Bạch Liên, trước đây dám gạt chúng ta tự xưng là tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm, lừa gạt đi ba món pháp bảo Hồng Cân minh ta. Chúng ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi còn dám khẩu xuất cuồng ngôn? Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, ta khuyên các ngươi đừng để tên này lừa gạt nữa, nể tình đồng liêu một thời gian, chỉ cần hai người ngươi xuống ngựa đầu hàng, ta nguyện bảo đảm cho hai người các ngươi trước Cổ Minh chủ, chớ có chấp mê không tỉnh!
Tô Kính Công cũng xuất hiện ra từ sau lưng Cổ Tam Chính, vung tay chỉ Miêu Nghị gầm lên:
- Tiểu tặc Miêu Nghị, lại dám táy máy tay chân với vật cỡi chúng ta ở trên thuyền, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Miêu Nghị không biết nói gì, trong lòng cười khổ, không nghĩ tới lão già này cũng ở đây, không trách mình bị vạch trần.
Hắn nhìn sang tả hữu, quả nhiên Triệu Phi và Tư Không Vô Úy đang lộ vẻ cổ quái nhìn hắn.
Tư Không Vô Úy thử hỏi:
- Miêu Nghị, tu vi của ngươi mới cảnh giới Bạch Liên ư?
Chính y tựa hồ cũng có chút không dám tin tưởng, còn cho rằng có thể là phe địch đang cố ý khích bác.
Miêu Nghị gật đầu một cái, không giấu giếm nữa, chuyện tới nước này rồi cũng không thể nào giấu được nữa.
Tư Không Vô Úy á khẩu không trả lời được.
Triệu Phi vội ho một tiếng, hỏi:
- Không phải ngươi đã nói tu vi mình là Thanh Liên cửu phẩm, hơn nữa còn là phủ chủ Trường Phong phủ sao?
- Cõi đời này có Trường Phong phủ hay không ta cũng không biết, ngược lại ta biết Trường Phong thành ở đâu!
Miêu Nghị đưa tay xoa xoa Mi Tâm, thi pháp xóa đi Linh Ẩn Nê trên Mi Tâm che giấu tu vi, Mi Tâm xuất hiện một đóa Bạch Liên thất phẩm.
- Ngươi...
Tư Không Vô Úy và Triệu Phi nhất tề không biết nói gì, thì ra tu vi tên này không chênh lệch mấy với Thích Tú Hồng. Bất quá so với Thích Tú Hồng, tên này thật sự chịu chơi, chơi tới mức bất cần tính mạng. Một tu sĩ Bạch Liên thất phẩm lại dám đứng ra đùa cợt cả đám tu sĩ Thanh Liên, ăn không nói có, dọa cho mọi người phải ngây người sửng sốt.
- Coi như ngươi độc!
Tư Không Vô Úy dở khóc dở cười.
Triệu Phi kỳ quái hỏi:
- Ngươi chỉ là tu sĩ Bạch Liên thất phẩm, vì sao lại tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội? Theo lý thuyết bằng vào tu vi của ngươi không thể nào uy hiếp được vị trí phủ chủ, Thích Tú Hồng đắc tội với phủ chủ, chẳng lẽ ngươi cũng đắc tội với phủ chủ?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Đắc tội phủ chủ đã đáng là gì, ta đắc tội điện chủ, điện chủ vượt qua phủ chủ chỉ thẳng tên ta, ta không muốn đi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội cũng không được!
Hai người trợn mắt há mồm, phát hiện vị này quả nhiên là trâu bò, ngay cả điện chủ cảnh giới Hồng Liên cũng dám đắc tội.
- Không đúng, tu vi ngươi mới Bạch Liên thất phẩm, tại sao thuyền Nguyệt hành cung lại chọn ngươi làm quản sự?
Triệu Phi vẫn tỏ ra khó lòng tin được, lại căn vặn Miêu Nghị.
Bởi vì Miêu Nghị là trẻ tuổi nhất trong ba người, bề ngoài Triệu Phi và Tư Không Vô Úy hơi lớn tuổi hơn một chút. Mà ngay cả vật cỡi Miêu Nghị cũng khoác chiến giáp càng là độc nhất vô nhị, nghe qua đệ tử trong môn tả hình dáng ba người không khó đoán ra.
Bất quá vì để tránh cho sai lầm, Cổ Tam Chính vẫn hơi nghiêng đầu hỏi:
- Tô Kính Công, phải chăng người ở giữa chính là Miêu Nghị?
Tô Kính Công nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chính là tiểu tặc kia!
- Anh khí bức người, khí độ cũng bất phàm!
Cổ Tam Chính nhàn nhạt bình phẩm một câu.
Đàm Lạc Ngắm nhìn bốn phía trầm giọng nói:
- Quả nhiên không phải là người bình thường, mọi người cẩn thận một chút, ta mang tới ba con Tầm Phương Điểu hiện tại đã hoàn toàn mất hết liên lạc, hẳn đã gặp độc thủ, cũng không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì.
Cổ Tam Chính và Diệp Tâm nhất tề nhìn lại cũng có vẻ kinh ngạc. Tầm Phương Điểu phản ứng bén nhạy, tốc độ phi hành không chậm, vừa cảm thấy khác thường sẽ bay lên cao. Bay cao như vậy, dù là hai người bọn họ cũng không có biện pháp hạ thủ, không ngờ rằng hôm nay toàn bộ gặp độc thủ.
Tuy rằng chỉ là ba con Tầm Phương Điểu nho nhỏ, nhưng phát huy tác dụng ở Tinh Tú Hải không phải là tầm thường. Có Tầm Phương Điểu cảnh giới cho bọn họ, phía trước có địch nhân hay không hoặc có mai phục hay không, bọn họ cũng có thể biết trước được.
Ba con Tầm Phương Điểu chết đi không khác nào phá hủy thiên nhãn bọn họ, sợ là sẽ mang đến phiền phức không nhỏ cho chuyến đi Tinh Tú Hải sau này. Đừng nói Đàm Lạc sa sầm nét mặt, ngay cả Cổ Tam Chính và Diệp Tâm cũng có vẻ đau lòng.
Nói đến ba con Tầm Phương Điểu này mấy ngày nay cũng vô cùng vất vả, lúc bọn Miêu Nghị rời khỏi hòn đảo đã ẩn thân mấy năm qua, vì để ngừa vạn nhất, đột nhiên thay đổi phương hướng chạy trốn, làm hại bọn Cổ Tam Chính cứ đuổi thẳng về phía Nam. Kết quả không đuổi kịp bọn Miêu Nghị, ngược lại tao ngộ một nhóm yêu tu và một nhóm hòa thượng ở hai hòn đảo khác, phải đánh hai trận.
Đi về phía Nam mãi vẫn không phát hiện bóng dáng bọn Miêu Nghị, bọn Cổ Tam Chính cũng ý thức có thể đuổi sai phương hướng, nếu không tốc độ bọn Miêu Nghị ở trên biển không thể nào mau hơn Tầm Phương Điểu, hẳn đã sớm đuổi kịp mới đúng.
Vì vậy lại lệnh Tầm Phương Điểu quay trở về, tìm tòi từng đảo một hai bên trái phải. Mấy con Tầm Phương Điểu vất vả mấy ngày không hề ngơi nghỉ, rốt cục phát hiện tung tích bọn Miêu Nghị, kết quả vừa thấy mặt đã chết dưới tay đám tiểu Đường Lang của Miêu Nghị, thật là thê thảm.
Trước mắt hai bên cách nhau gần ngàn thước, thi triển pháp nhãn chú ý nhất cử nhất động đối phương, hai bên đều không khinh cử vọng động, tất cả duy trì khoảng cách an toàn.
Bọn Miêu Nghị không biết rõ bọn Cổ Tam Chính sâu cạn, nhưng bọn Cổ Tam Chính cũng đã nghe nói uy lực Huyền Âm Bảo Kính, biết Huyền Âm Bảo Kính quần công lợi hại. Một khi bước vào phạm vi Huyền Âm Bảo Kính công kích, bằng pháp bảo của bọn họ cũng chưa chắc có thể đỡ nổi, cộng thêm không biết Tầm Phương Điểu biến mất đi đâu, ít nhiều có chút kiêng kỵ.
Cuối cùng vẫn là Tư Không Vô Úy không nhịn được trước tiên, vung trường phủ trong tay chỉ tới, gào thét khản cổ:
- Chiến lại không chiến, lùi lại không lùi, đạo lý gì vậy!
Cổ Tam Chính đối diện không coi y ra gì, đáp lời nhưng đối tượng lại là Miêu Nghị:
- Miêu Nghị, ngươi giết đệ tử ba đại phái ta, có biết sẽ có hôm nay chăng?!
Miêu Nghị cũng đáp lời, tựa hồ đáp lại cử chỉ Cổ Tam Chính không để ý tới lời Tư Không Vô Úy, đối tượng kêu gọi là bọn Đổng Toàn:
- Đổng Toàn, trước đây ta niệm tình cũ tha cho bọn ngươi không chết, hôm nay lại dám đầu giặc, chẳng lẽ coi thường ta không lấy đầu các ngươi được chăng?
Tư Không Vô Úy không khỏi nhìn Miêu Nghị một cái, trong lòng khen câu đầy nghĩa khí.
Đổng Toàn cười ha hả nói:
- Miêu Nghị! Ngươi là tên tiểu tặc chỉ giỏi hư trương thanh thế, bất quá chỉ là một sơn chủ cảnh giới Bạch Liên, trước đây dám gạt chúng ta tự xưng là tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm, lừa gạt đi ba món pháp bảo Hồng Cân minh ta. Chúng ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi còn dám khẩu xuất cuồng ngôn? Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, ta khuyên các ngươi đừng để tên này lừa gạt nữa, nể tình đồng liêu một thời gian, chỉ cần hai người ngươi xuống ngựa đầu hàng, ta nguyện bảo đảm cho hai người các ngươi trước Cổ Minh chủ, chớ có chấp mê không tỉnh!
Tô Kính Công cũng xuất hiện ra từ sau lưng Cổ Tam Chính, vung tay chỉ Miêu Nghị gầm lên:
- Tiểu tặc Miêu Nghị, lại dám táy máy tay chân với vật cỡi chúng ta ở trên thuyền, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Miêu Nghị không biết nói gì, trong lòng cười khổ, không nghĩ tới lão già này cũng ở đây, không trách mình bị vạch trần.
Hắn nhìn sang tả hữu, quả nhiên Triệu Phi và Tư Không Vô Úy đang lộ vẻ cổ quái nhìn hắn.
Tư Không Vô Úy thử hỏi:
- Miêu Nghị, tu vi của ngươi mới cảnh giới Bạch Liên ư?
Chính y tựa hồ cũng có chút không dám tin tưởng, còn cho rằng có thể là phe địch đang cố ý khích bác.
Miêu Nghị gật đầu một cái, không giấu giếm nữa, chuyện tới nước này rồi cũng không thể nào giấu được nữa.
Tư Không Vô Úy á khẩu không trả lời được.
Triệu Phi vội ho một tiếng, hỏi:
- Không phải ngươi đã nói tu vi mình là Thanh Liên cửu phẩm, hơn nữa còn là phủ chủ Trường Phong phủ sao?
- Cõi đời này có Trường Phong phủ hay không ta cũng không biết, ngược lại ta biết Trường Phong thành ở đâu!
Miêu Nghị đưa tay xoa xoa Mi Tâm, thi pháp xóa đi Linh Ẩn Nê trên Mi Tâm che giấu tu vi, Mi Tâm xuất hiện một đóa Bạch Liên thất phẩm.
- Ngươi...
Tư Không Vô Úy và Triệu Phi nhất tề không biết nói gì, thì ra tu vi tên này không chênh lệch mấy với Thích Tú Hồng. Bất quá so với Thích Tú Hồng, tên này thật sự chịu chơi, chơi tới mức bất cần tính mạng. Một tu sĩ Bạch Liên thất phẩm lại dám đứng ra đùa cợt cả đám tu sĩ Thanh Liên, ăn không nói có, dọa cho mọi người phải ngây người sửng sốt.
- Coi như ngươi độc!
Tư Không Vô Úy dở khóc dở cười.
Triệu Phi kỳ quái hỏi:
- Ngươi chỉ là tu sĩ Bạch Liên thất phẩm, vì sao lại tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội? Theo lý thuyết bằng vào tu vi của ngươi không thể nào uy hiếp được vị trí phủ chủ, Thích Tú Hồng đắc tội với phủ chủ, chẳng lẽ ngươi cũng đắc tội với phủ chủ?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Đắc tội phủ chủ đã đáng là gì, ta đắc tội điện chủ, điện chủ vượt qua phủ chủ chỉ thẳng tên ta, ta không muốn đi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội cũng không được!
Hai người trợn mắt há mồm, phát hiện vị này quả nhiên là trâu bò, ngay cả điện chủ cảnh giới Hồng Liên cũng dám đắc tội.
- Không đúng, tu vi ngươi mới Bạch Liên thất phẩm, tại sao thuyền Nguyệt hành cung lại chọn ngươi làm quản sự?
Triệu Phi vẫn tỏ ra khó lòng tin được, lại căn vặn Miêu Nghị.