Lời này nghe vào tai khiến Đằng Phi bao nhiêu có chút cả kinh, bây giờ chuyện Ngưu Hữu Đức tu luyện tại Thái cổ đối với người ở tầng thư như bọn họ đã không còn là bí mật nữa, nơi trọng yếu như vậy. Ngưu Hữu Đức há có thể không nghiêm mật phòng bị, Thanh Chủ không ngờ có cách cài cắm một chi đại quan tiến vào, đổi thành ai cũng phải tấm tắc kinh hãi.
Hắn không biết lời Miêu Nghị nói là thật hay giả, chẳng qua Thanh Chủ làm thế cũng không hề kỳ quái, đối với một tên chư hầu không cách nào triệt để khống chế, quân vương dùng chút thủ đoạn mờ ám là chuyện bình thường. Cái hắn muốn biết bây giờ chính là chuyện Miêu Nghị nói Thanh chủ liên tiếp muốn hạ độc thủ với mình là có ý gì, chẳng lẽ còn dám tạo phản muốn kéo ta cùng xuống nước?
Đằng Phi bị suy nghĩ này dọa cho hơi nhảy, ngoài miệng lại lần nữa phụ họa nói:
- Càng đối đãi đại thần Thiên Đình như thế, thật sự càng khiến người hàn tâm.
Thấy hắn thủy chung đáp chút lời không đau không ngứa, Miêu Nghị trực tiếp nói thẳng:
- Người quen với Ngưu mỗ đều biết, có chút việc có thể nhẫn, nhưng tuyệt sẽ không nhẫn mãi, Thanh Chủ bất nhân thì đừng trách bản vương bất nghĩa, tới mà không tiếp phi lễ vậy!
Đằng Phi hơi trầm mặc, biết là không cách nào lẫn tránh, bèn nói:
- Vương gia muốn Đằng mỗ tương trợ thế nào?
Miêu Nghị nâng chén kính một cái:
- Muốn tương trợ thế nào thì phải xem Vương gia nhìn chuyện này ra sao, từ một trình độ nào đó, đây cũng là đang giúp chính bản thân Vương gia.
Đằng Phi đáp lại:
- Ta rửa tai lắng nghe.
Miêu Nghị ngưa đầu cạn chén, thuận tay đẩy chén sang một bên, để Dương Triệu Thanh rót rượu, trên miệng gằn từng chữ:
- Bên giường mình há dung người khác ngủ ngáy!
Đằng Phi hơi ngơ người, tức thì như có suy tư nói:
- U Minh đại quân?
- Cái này không khó đoán ra, mấy vị Thiên vương yểm trợ lẫn nhau, là quan hê cạnh hợp (Vừa cạnh tranh vừa liên hợp), không đến nỗi dùng không được đối phương, hiện nay cũng chỉ có U Minh đại quân có thể khiến cho Ngưu Hữu Đức coi là kẻ ngu bên giường hắn, đó là nhân mã do Thanh Chủ khống chế, cộng thêm U Minh đại quân không bị chiến tổn gì, thực lực một mực chỉ tăng không giảm, đổi thành ai cũng đều cảm thấy bất an, bằng với sau lưng tùy thời có một mũi chủy thủ sẵn sàng đâm vào mình.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Xác thiết mà nói thì là Thanh Nguyên Tôn!
Đăng Phi kỳ quái nói:
- Có gì khác biệt ư?
Miêu Nghi: ghi:
- Nếu Thanh Nguyên Tôn muốn tạo phản thì sao?
Đằng Phi không khỏi hấp một ngụm khí lanh, kinh ngạc nói:
- Điều này sao có thể? U Minh đại quân khống chế tại trong tay Thanh Chủ, Thanh Nguyên Tôn dù có tâm cũng không có cái gan đó!
Vừa mới dứt lời lại cảm thấy không đúng, cảm thấy đối phương tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ mà nói vậy, không khỏi nghi vấn:
- Chẳng lẽ Thanh Nguyên Tôn thổ lộ ý tưởng với Vương gia?
Khoe miệng Miêu Nghị nhếch lên nụ cười lạnh, nói:
- Hắn không phản thì ta buộc hắn phản!
Đằng Phi lắc đầu.
- Trên tay không có nhân mã, dù có bức cũng vô dụng, chẳng lẽ Vương gia tính toán giúp hắn một tay?
Hắn không cho là Miêu Nghị có thể vì Thanh Nguyên Tôn mà xuất binh trực tiếp đối đầu vơi Thanh Chủ.
Miêu Nghị:
- Thanh Nguyên Tôn có thể tạo phản thành công hay không không quan trọng, quan trọng là muốn để Thanh Chủ cho rằng nghịch tử này thật muốn thay thế hắn. Vậy là đủ rồi!
Đằng Phi:
- Thanh Chủ không ngu như vậy, sợ là không dễ xảy ra hiểu lầm kia đâu.
Miêu Nghị bình tĩnh nói:
- Nếu là Thanh Chủ muốn lấy con trai Chiến Như Ý thay vào vị trí Thanh Nguyên Tôn thì sao?
Đằng Phi lắc đầu:
- Điều này càng không khả năng, cho dù Thanh Chủ có ý tưởng kia, khả năng biến nó thành hiện thực cũng cơ hồ rất nhỏ, dịch trữ (thay đổi người thừa kế) không phải là việc nhỏ, rất dễ khiến cho thiên hạ đại loạn, vì thế ngay từ đầu Thanh Chủ đã nói rõ thiên tử chỉ có thể xuất từ Thiên hậu Hạ Hầu Thừa Vũ, cho dù Thanh Chủ ưa thích Chiến Như Ý đến đâu, cũng sẽ không dễ dàng phế truất Hạ Hầu Thừa Vũ, lập Chiến Như Ý làm hậu. Nếu Thanh Chủ đã dám để Thanh Nguyên Tôn đi ra tự lập, trở thành một phương chư hầu, chắc cũng đã làm thi thố gì đó khiến Thanh Nguyên Tôn an tâm, tuyệt sẽ không để người dễ dàng ly gián phụ tử bọn hắn, để tránh Thanh Nguyên Tôn bị người lợi dụng!
Miêu Nghị nhấc đũa lên tỏ ý đối phương ăn một chút, đừng chỉ cố lấy nói chuyện, thưởng qua một chút mỹ vị, lại ha ha cười nói:
- Đạo lý này chúng ta đều biết, nhưng sai biệt giữa nam nhân với nữ nhân thường thường chính ở chỗ này, nữ nhân sợ là sẽ không cho rằng như vậy, ví như Hạ Hầu Thừa Vũ!
Miệng Đằng Phi đang nhấm nháp mỹ vị dần dần dừng lại lộ ra thần sắc hoảng nhiên đại ngộ, đã minh bạch. Thanh Nguyên Tôn có thể tạo phản thành công hay không không quan trọng, liệu có phải Thanh Chủ muốn lấy con trai Chiến Như Ý thay thế Thanh Nguyên Tôn cũng không quan trọng, chỉ cần khiến cho đối phương tin rằng bên kia sẽ làm vậy, thế là đủ rồi.
Vừa nghĩ thông, lập tức ngấm ngầm tâm kinh, kế hoạch thật lợi hại, đây là muốn lợi dụng tâm lý ghen tị của Hạ Hầu Thừa Vũ, ảnh hưởng đến Thanh Nguyên Tôn, tiến tới ly gián phụ tư Thanh Chủ trở mặt thành thù! Khẽ thở dài.
- Xem ra Vương gia muốn xuống tay từ trên người hai nữ nhân là Hạ Hầu Thừa Vũ cùng Chiến Như Ý!
Nói chuyện cùng người thông minh đúng là bớt việc, Miêu Nghị cười lên hơi hơi khoát tay:
- Vương gia hiểu lầm, không phải ta muốn xuống tay từ trên ngươi hai nữ nhân kia, mà là Vương gia ngươi muốn xuống tay từ trên ngươi hai nữ nhân kia!
- Hả?
Đằng Phi đặt chiếc đũa xuống, biết cuối cùng đã đến thời điểm mặc cả trả giá, cười nói:
- Ta tựa hồ không cần thiết phải làm như vậy.
Miêu Nghị tựa người trên ghế, thần thái vô cùng nhẹ nhàng, mỉm cười nói:
- Vương gia không thể chỉ nghĩ đến bản thân, cũng phải nghĩ nghĩ cho bản vương một chút a! Ta nói, tới mà không tiếp phi lễ vậy. Thanh Chủ nhiều lần hãm hại bản vương, bản vương đã lui không thể lui, người sáng mắt đều biết, cho dù lần này bản vương lui nhường, Thanh Chủ nhất định còn sẽ có lần sau, tóm lại bản Vương không chết. Thanh Chủ liền sẽ không chịu để yên! Đã như thế, bản vương liền hạ định quyết tâm phải trả đũa xứng đáng, một ngàn vạn cận vệ quân mai phục tại Thái cổ kia, bản Vương há có thể dễ dàng để chúng trở về? Thanh Chủ đã bất nhân tại trước, bản vương cũng không có gì phải khách khí cả, đã không làm thì thôi, muốn làm phải làm tới cùng, nhân tiện san trừ hầu hoạn U Minh đại quân cũng là chuyện trọng tình lý.
Hắn không biết lời Miêu Nghị nói là thật hay giả, chẳng qua Thanh Chủ làm thế cũng không hề kỳ quái, đối với một tên chư hầu không cách nào triệt để khống chế, quân vương dùng chút thủ đoạn mờ ám là chuyện bình thường. Cái hắn muốn biết bây giờ chính là chuyện Miêu Nghị nói Thanh chủ liên tiếp muốn hạ độc thủ với mình là có ý gì, chẳng lẽ còn dám tạo phản muốn kéo ta cùng xuống nước?
Đằng Phi bị suy nghĩ này dọa cho hơi nhảy, ngoài miệng lại lần nữa phụ họa nói:
- Càng đối đãi đại thần Thiên Đình như thế, thật sự càng khiến người hàn tâm.
Thấy hắn thủy chung đáp chút lời không đau không ngứa, Miêu Nghị trực tiếp nói thẳng:
- Người quen với Ngưu mỗ đều biết, có chút việc có thể nhẫn, nhưng tuyệt sẽ không nhẫn mãi, Thanh Chủ bất nhân thì đừng trách bản vương bất nghĩa, tới mà không tiếp phi lễ vậy!
Đằng Phi hơi trầm mặc, biết là không cách nào lẫn tránh, bèn nói:
- Vương gia muốn Đằng mỗ tương trợ thế nào?
Miêu Nghị nâng chén kính một cái:
- Muốn tương trợ thế nào thì phải xem Vương gia nhìn chuyện này ra sao, từ một trình độ nào đó, đây cũng là đang giúp chính bản thân Vương gia.
Đằng Phi đáp lại:
- Ta rửa tai lắng nghe.
Miêu Nghị ngưa đầu cạn chén, thuận tay đẩy chén sang một bên, để Dương Triệu Thanh rót rượu, trên miệng gằn từng chữ:
- Bên giường mình há dung người khác ngủ ngáy!
Đằng Phi hơi ngơ người, tức thì như có suy tư nói:
- U Minh đại quân?
- Cái này không khó đoán ra, mấy vị Thiên vương yểm trợ lẫn nhau, là quan hê cạnh hợp (Vừa cạnh tranh vừa liên hợp), không đến nỗi dùng không được đối phương, hiện nay cũng chỉ có U Minh đại quân có thể khiến cho Ngưu Hữu Đức coi là kẻ ngu bên giường hắn, đó là nhân mã do Thanh Chủ khống chế, cộng thêm U Minh đại quân không bị chiến tổn gì, thực lực một mực chỉ tăng không giảm, đổi thành ai cũng đều cảm thấy bất an, bằng với sau lưng tùy thời có một mũi chủy thủ sẵn sàng đâm vào mình.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Xác thiết mà nói thì là Thanh Nguyên Tôn!
Đăng Phi kỳ quái nói:
- Có gì khác biệt ư?
Miêu Nghi: ghi:
- Nếu Thanh Nguyên Tôn muốn tạo phản thì sao?
Đằng Phi không khỏi hấp một ngụm khí lanh, kinh ngạc nói:
- Điều này sao có thể? U Minh đại quân khống chế tại trong tay Thanh Chủ, Thanh Nguyên Tôn dù có tâm cũng không có cái gan đó!
Vừa mới dứt lời lại cảm thấy không đúng, cảm thấy đối phương tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ mà nói vậy, không khỏi nghi vấn:
- Chẳng lẽ Thanh Nguyên Tôn thổ lộ ý tưởng với Vương gia?
Khoe miệng Miêu Nghị nhếch lên nụ cười lạnh, nói:
- Hắn không phản thì ta buộc hắn phản!
Đằng Phi lắc đầu.
- Trên tay không có nhân mã, dù có bức cũng vô dụng, chẳng lẽ Vương gia tính toán giúp hắn một tay?
Hắn không cho là Miêu Nghị có thể vì Thanh Nguyên Tôn mà xuất binh trực tiếp đối đầu vơi Thanh Chủ.
Miêu Nghị:
- Thanh Nguyên Tôn có thể tạo phản thành công hay không không quan trọng, quan trọng là muốn để Thanh Chủ cho rằng nghịch tử này thật muốn thay thế hắn. Vậy là đủ rồi!
Đằng Phi:
- Thanh Chủ không ngu như vậy, sợ là không dễ xảy ra hiểu lầm kia đâu.
Miêu Nghị bình tĩnh nói:
- Nếu là Thanh Chủ muốn lấy con trai Chiến Như Ý thay vào vị trí Thanh Nguyên Tôn thì sao?
Đằng Phi lắc đầu:
- Điều này càng không khả năng, cho dù Thanh Chủ có ý tưởng kia, khả năng biến nó thành hiện thực cũng cơ hồ rất nhỏ, dịch trữ (thay đổi người thừa kế) không phải là việc nhỏ, rất dễ khiến cho thiên hạ đại loạn, vì thế ngay từ đầu Thanh Chủ đã nói rõ thiên tử chỉ có thể xuất từ Thiên hậu Hạ Hầu Thừa Vũ, cho dù Thanh Chủ ưa thích Chiến Như Ý đến đâu, cũng sẽ không dễ dàng phế truất Hạ Hầu Thừa Vũ, lập Chiến Như Ý làm hậu. Nếu Thanh Chủ đã dám để Thanh Nguyên Tôn đi ra tự lập, trở thành một phương chư hầu, chắc cũng đã làm thi thố gì đó khiến Thanh Nguyên Tôn an tâm, tuyệt sẽ không để người dễ dàng ly gián phụ tử bọn hắn, để tránh Thanh Nguyên Tôn bị người lợi dụng!
Miêu Nghị nhấc đũa lên tỏ ý đối phương ăn một chút, đừng chỉ cố lấy nói chuyện, thưởng qua một chút mỹ vị, lại ha ha cười nói:
- Đạo lý này chúng ta đều biết, nhưng sai biệt giữa nam nhân với nữ nhân thường thường chính ở chỗ này, nữ nhân sợ là sẽ không cho rằng như vậy, ví như Hạ Hầu Thừa Vũ!
Miệng Đằng Phi đang nhấm nháp mỹ vị dần dần dừng lại lộ ra thần sắc hoảng nhiên đại ngộ, đã minh bạch. Thanh Nguyên Tôn có thể tạo phản thành công hay không không quan trọng, liệu có phải Thanh Chủ muốn lấy con trai Chiến Như Ý thay thế Thanh Nguyên Tôn cũng không quan trọng, chỉ cần khiến cho đối phương tin rằng bên kia sẽ làm vậy, thế là đủ rồi.
Vừa nghĩ thông, lập tức ngấm ngầm tâm kinh, kế hoạch thật lợi hại, đây là muốn lợi dụng tâm lý ghen tị của Hạ Hầu Thừa Vũ, ảnh hưởng đến Thanh Nguyên Tôn, tiến tới ly gián phụ tư Thanh Chủ trở mặt thành thù! Khẽ thở dài.
- Xem ra Vương gia muốn xuống tay từ trên người hai nữ nhân là Hạ Hầu Thừa Vũ cùng Chiến Như Ý!
Nói chuyện cùng người thông minh đúng là bớt việc, Miêu Nghị cười lên hơi hơi khoát tay:
- Vương gia hiểu lầm, không phải ta muốn xuống tay từ trên ngươi hai nữ nhân kia, mà là Vương gia ngươi muốn xuống tay từ trên ngươi hai nữ nhân kia!
- Hả?
Đằng Phi đặt chiếc đũa xuống, biết cuối cùng đã đến thời điểm mặc cả trả giá, cười nói:
- Ta tựa hồ không cần thiết phải làm như vậy.
Miêu Nghị tựa người trên ghế, thần thái vô cùng nhẹ nhàng, mỉm cười nói:
- Vương gia không thể chỉ nghĩ đến bản thân, cũng phải nghĩ nghĩ cho bản vương một chút a! Ta nói, tới mà không tiếp phi lễ vậy. Thanh Chủ nhiều lần hãm hại bản vương, bản vương đã lui không thể lui, người sáng mắt đều biết, cho dù lần này bản vương lui nhường, Thanh Chủ nhất định còn sẽ có lần sau, tóm lại bản Vương không chết. Thanh Chủ liền sẽ không chịu để yên! Đã như thế, bản vương liền hạ định quyết tâm phải trả đũa xứng đáng, một ngàn vạn cận vệ quân mai phục tại Thái cổ kia, bản Vương há có thể dễ dàng để chúng trở về? Thanh Chủ đã bất nhân tại trước, bản vương cũng không có gì phải khách khí cả, đã không làm thì thôi, muốn làm phải làm tới cùng, nhân tiện san trừ hầu hoạn U Minh đại quân cũng là chuyện trọng tình lý.