Đây là hậu quả khi thả ra đại lượng nhân mã, nhưng thực sự là đã hết cách, không thả ra nhân mã phản kháng, bằng số ít người bọn họ làm sao ngăn nổi công kích dày đặc từ Phá pháp cung như thế, chỉ sợ mới một đợt xạ kích đã diệt sạch bọn họ rồi.
- Hàn đại tướng quân!
Bên trên đột nhiên vang lên một trận kinh hô.
Tây Môn Vô Dã nỗ lực nghiêng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong đám người hỗn loạn, đại tướng Hàn Hải dẫn theo vài trăm tùy tùng giơ lên thuẫn bài kết trận xung thiên mà lên, tìm được một góc độ xảo diệu tránh ra trung tâm công kích điểm, từ nơi uy lực bạc nhược trên hố sâu xông đi ra. Nhưng mới vừa xông ra hố sâu, liền lập tức bị vạn người do Thanh Nguyệt bố trí sẵn ùa tới, vạn tên cùng bắn đánh cho tan vỡ, chung quanh cũng có mưa tên phóng tới đánh bật bọn họ trở về trong hố.
Thanh Nguyệt thể hiện ra trình độ của một lão tướng quen với sa trường, cân quắc không kém mày râu, sớm đã làm tốt chuẩn bị tại phương diện này, phòng bị tiểu cổ quân địch giết ra vòng vây, tại năm điểm quấn quanh hố sâu, mỗi điểm bố trí một vạn cung tiến thủ, người tại năm điểm này một mục giương cung không xa, nhìn thấy địch nhân thành quần lao ra liền lập tức cự ly gần tập thể xạ kích.
Hàn Hải bị mấy chục tên bắn trúng rơi vào trong đám đông hỗn loạn, thủ hạ Tây Môn Vô Dã liều mạng chen vao đám người cứu ông ta ra, đưa vào trong phòng hộ thuẫn.
Cũng may Hàn Hải tu vị cao thâm, Phá pháp cung không công phá chiến giáp, nhưng chiến giáp này cũng đã rất khó cởi khỏi ngươi hắn, đã nghiêm trọng vặn vẹo biến hình, cả thân thể Hàn Hải cũng bị biến hình theo, miệng mũi không ngừng sặc máu.
Vừa thấy Tây Môn Vô Dã, không đợi Tây Môn Vô Dã mở miệng, liền dùng sức đưa tay ngăn trở Tây Môn Vô Dã nói nhảm, bởi vì hắn biết mình chịu không được nữa rồi, thời gian không thể lãng phí, trừng mắt nhìn Tây Môn Vô Dã, miệng sặc bọt máu, lại vẫn liều mạng làm phép truyền âm nói:
- Đối phương không siêu quá năm trăm vạn người, Ngưu tặc hiếp người quá đáng! Khiến ngươi...
Đây là kết luận mà hắn liều chết xông ra, tấn tốc quan sát địch tình chung quanh mới có được, nói xong đầu hơi lệch sang một bên, đã không còn động tĩnh.
- Hàn huynh!
Tây Môn Vô Dã kêu lên một tiếng đau đớn, rồi thả tay xuống, lúc này không phải thời điểm để bi thương, không kịp làm nhưng nghi lễ sinh tử biệt ly, địch tình Hàn Hải liều mạng mang về rất trọng yếu.
Mới đầu hắn còn tưởng rằng Ngưu Hữu Đức tất phải tập kết đại lượng nhân mã tới đối phó bọn họ, kiếp nạn lần này chắc đã khó thoát, ai ngờ bọn họ chỉ có năm trăm vạn người!
Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! Cận vệ quân là đại quân tinh nhuệ nhất thiên hạ, trước nay chỉ có bọn họ lấy ít đánh nhiều, ai ngờ Ngưu Hữu Đức không ngờ chỉ phái năm trăm vạn người đả dám đánh một ngàn vạn người bọn họ, hơn nữa còn là cứng đối cứng, quả thực là vũ nhục với cận vệ quân, khó trách Hàn Hải chết mà không nhắm mắt, trước khi chết cũng phải mắng một câu Ngưu tặc hiếp người quá đáng!
- Thông báo tình hình cho bên trên! Ngoài ra nói cho bọn họ, Tây Môn Vô Dã ta là tội nhân thiên cổ của cận vệ quân.
Tây Môn Vô Dã quay đầu hướng thủ hạ bi phẫn một tiếng, biết chính mình phạm vào sai lầm khủng khiếp, không nên tập trung nhiều người như vậy tránh dưới đất thế này, nơi đây không phải bên ngoài, người không thể tự do phi hành, hắn thân làm thống soái, lại quyết định sai lầm, khiến vô số huynh đệ cầm mạng đi điền!
Nói xong lời ấy, Tây Môn Vô Dã lập tức ra hiệu cho người bên cạnh cùng hắn cùng lúc đi vào trong hỗn loạn kéo người ra, hết cách này, bây giờ đã không thể nào chỉ huy như bình thường, quá loạn.
Không lâu sau, một chiếc trữ vật trạc từ trong hố đất được xạ hướng lên trời, oanh một tiếng, tự động nổ bung giữa không trung, chi chợp mắt mấy trăm người giá ngự phi hành tọa kỵ xuất hiện trên trời, xông về phía trận doanh cung tiễn thủ tại không trung.
Thống lĩnh chỉ huy cung tiễn thủ giữa không trung tức giận quát:
- Không được loạn, kẻ trái lệnh chém không tha! Tả bính đánh trả!
Đột nhiên có người xông giết mà đến, trận doanh trên không trung không khỏi có phần hoảng loạn, nhưng đã bị tướng lĩnh chỉ huy tấn tốc ép lại, vai ngan cung thu tại vị trí tả bính tấn tốc kéo căng dây xạ kích, đánh tan đám người vừa xông tới.
Nhưng mặt dưới bắt đầu không ngừng có trừ vật trạc ném hướng không trung, không ngừng nổ bung giữa trời, từng tổ nhân mã mấy trăm hoặc hơn ngàn người không ngừng đột ngột xuất hiện, kêu lên muốn liều mạng xung kích, giết tiến trận doanh cung tiễn thủ tại không trung.
Cheng! Thanh Nguyệt rút kiếm chỉ về phía trước:
- Dự bị đội, Giáp nhất, Ất nhất, Bính nhất, xuất kích!
Bên này không nhiều cung tiễn thủ như vậy, hơn nửa số người đều sung làm dự bị đội tại mặt sau. Nghe lệnh, mười vạn nhân mã bố trí tại ba phương vị chung quanh hố sâu lập tức phóng ra phi hành tọa kỵ, tấn tốc đằng không giết tới, giải quyết mối lo cho trận doanh cung tiến thủ.
Nhưng mặt dưới vẫn không ngừng có trữ vật trạc xạ lên, không ngừng có nhân mã bạo ra giữa trời, nhân mã hỗn chiến trên không trung càng lúc càng nhiều, muốn không ảnh hưởng tới trận doanh cung tiễn thủ trên không trung xạ kích là rất khó, tiết tấu công kích của bên này dần dần bị quấy rối.
Thế tấn công của bên này vừa hoãn lại, mặt dưới vốn chỉ có nước ôm đầu chịu đánh lúc này liền có người liều mạng xông ra, giá ngự phi hành tọa kỵ lao lên không, có phần bị cung thủ chung quanh xa lật xuống đất, có phần xông vào hỗn chiến giữa không trung.
Nhân mã trong hố sâu dần dần hình thành tập quần phòng ngự hữu hiệu, tổ thành giáp thuẫn xung kích bốn phương tám hướng, tán binh trong hố sâu mất đi tổ chức cung chủ động gia nhập giáp thuẫn xông lên, giống như trên trăm hàng dài xông hướng bốn phương tám hướng, tiếng giết chấn thiên!
- Hàn đại tướng quân!
Bên trên đột nhiên vang lên một trận kinh hô.
Tây Môn Vô Dã nỗ lực nghiêng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong đám người hỗn loạn, đại tướng Hàn Hải dẫn theo vài trăm tùy tùng giơ lên thuẫn bài kết trận xung thiên mà lên, tìm được một góc độ xảo diệu tránh ra trung tâm công kích điểm, từ nơi uy lực bạc nhược trên hố sâu xông đi ra. Nhưng mới vừa xông ra hố sâu, liền lập tức bị vạn người do Thanh Nguyệt bố trí sẵn ùa tới, vạn tên cùng bắn đánh cho tan vỡ, chung quanh cũng có mưa tên phóng tới đánh bật bọn họ trở về trong hố.
Thanh Nguyệt thể hiện ra trình độ của một lão tướng quen với sa trường, cân quắc không kém mày râu, sớm đã làm tốt chuẩn bị tại phương diện này, phòng bị tiểu cổ quân địch giết ra vòng vây, tại năm điểm quấn quanh hố sâu, mỗi điểm bố trí một vạn cung tiến thủ, người tại năm điểm này một mục giương cung không xa, nhìn thấy địch nhân thành quần lao ra liền lập tức cự ly gần tập thể xạ kích.
Hàn Hải bị mấy chục tên bắn trúng rơi vào trong đám đông hỗn loạn, thủ hạ Tây Môn Vô Dã liều mạng chen vao đám người cứu ông ta ra, đưa vào trong phòng hộ thuẫn.
Cũng may Hàn Hải tu vị cao thâm, Phá pháp cung không công phá chiến giáp, nhưng chiến giáp này cũng đã rất khó cởi khỏi ngươi hắn, đã nghiêm trọng vặn vẹo biến hình, cả thân thể Hàn Hải cũng bị biến hình theo, miệng mũi không ngừng sặc máu.
Vừa thấy Tây Môn Vô Dã, không đợi Tây Môn Vô Dã mở miệng, liền dùng sức đưa tay ngăn trở Tây Môn Vô Dã nói nhảm, bởi vì hắn biết mình chịu không được nữa rồi, thời gian không thể lãng phí, trừng mắt nhìn Tây Môn Vô Dã, miệng sặc bọt máu, lại vẫn liều mạng làm phép truyền âm nói:
- Đối phương không siêu quá năm trăm vạn người, Ngưu tặc hiếp người quá đáng! Khiến ngươi...
Đây là kết luận mà hắn liều chết xông ra, tấn tốc quan sát địch tình chung quanh mới có được, nói xong đầu hơi lệch sang một bên, đã không còn động tĩnh.
- Hàn huynh!
Tây Môn Vô Dã kêu lên một tiếng đau đớn, rồi thả tay xuống, lúc này không phải thời điểm để bi thương, không kịp làm nhưng nghi lễ sinh tử biệt ly, địch tình Hàn Hải liều mạng mang về rất trọng yếu.
Mới đầu hắn còn tưởng rằng Ngưu Hữu Đức tất phải tập kết đại lượng nhân mã tới đối phó bọn họ, kiếp nạn lần này chắc đã khó thoát, ai ngờ bọn họ chỉ có năm trăm vạn người!
Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! Cận vệ quân là đại quân tinh nhuệ nhất thiên hạ, trước nay chỉ có bọn họ lấy ít đánh nhiều, ai ngờ Ngưu Hữu Đức không ngờ chỉ phái năm trăm vạn người đả dám đánh một ngàn vạn người bọn họ, hơn nữa còn là cứng đối cứng, quả thực là vũ nhục với cận vệ quân, khó trách Hàn Hải chết mà không nhắm mắt, trước khi chết cũng phải mắng một câu Ngưu tặc hiếp người quá đáng!
- Thông báo tình hình cho bên trên! Ngoài ra nói cho bọn họ, Tây Môn Vô Dã ta là tội nhân thiên cổ của cận vệ quân.
Tây Môn Vô Dã quay đầu hướng thủ hạ bi phẫn một tiếng, biết chính mình phạm vào sai lầm khủng khiếp, không nên tập trung nhiều người như vậy tránh dưới đất thế này, nơi đây không phải bên ngoài, người không thể tự do phi hành, hắn thân làm thống soái, lại quyết định sai lầm, khiến vô số huynh đệ cầm mạng đi điền!
Nói xong lời ấy, Tây Môn Vô Dã lập tức ra hiệu cho người bên cạnh cùng hắn cùng lúc đi vào trong hỗn loạn kéo người ra, hết cách này, bây giờ đã không thể nào chỉ huy như bình thường, quá loạn.
Không lâu sau, một chiếc trữ vật trạc từ trong hố đất được xạ hướng lên trời, oanh một tiếng, tự động nổ bung giữa không trung, chi chợp mắt mấy trăm người giá ngự phi hành tọa kỵ xuất hiện trên trời, xông về phía trận doanh cung tiễn thủ tại không trung.
Thống lĩnh chỉ huy cung tiễn thủ giữa không trung tức giận quát:
- Không được loạn, kẻ trái lệnh chém không tha! Tả bính đánh trả!
Đột nhiên có người xông giết mà đến, trận doanh trên không trung không khỏi có phần hoảng loạn, nhưng đã bị tướng lĩnh chỉ huy tấn tốc ép lại, vai ngan cung thu tại vị trí tả bính tấn tốc kéo căng dây xạ kích, đánh tan đám người vừa xông tới.
Nhưng mặt dưới bắt đầu không ngừng có trừ vật trạc ném hướng không trung, không ngừng nổ bung giữa trời, từng tổ nhân mã mấy trăm hoặc hơn ngàn người không ngừng đột ngột xuất hiện, kêu lên muốn liều mạng xung kích, giết tiến trận doanh cung tiễn thủ tại không trung.
Cheng! Thanh Nguyệt rút kiếm chỉ về phía trước:
- Dự bị đội, Giáp nhất, Ất nhất, Bính nhất, xuất kích!
Bên này không nhiều cung tiễn thủ như vậy, hơn nửa số người đều sung làm dự bị đội tại mặt sau. Nghe lệnh, mười vạn nhân mã bố trí tại ba phương vị chung quanh hố sâu lập tức phóng ra phi hành tọa kỵ, tấn tốc đằng không giết tới, giải quyết mối lo cho trận doanh cung tiến thủ.
Nhưng mặt dưới vẫn không ngừng có trữ vật trạc xạ lên, không ngừng có nhân mã bạo ra giữa trời, nhân mã hỗn chiến trên không trung càng lúc càng nhiều, muốn không ảnh hưởng tới trận doanh cung tiễn thủ trên không trung xạ kích là rất khó, tiết tấu công kích của bên này dần dần bị quấy rối.
Thế tấn công của bên này vừa hoãn lại, mặt dưới vốn chỉ có nước ôm đầu chịu đánh lúc này liền có người liều mạng xông ra, giá ngự phi hành tọa kỵ lao lên không, có phần bị cung thủ chung quanh xa lật xuống đất, có phần xông vào hỗn chiến giữa không trung.
Nhân mã trong hố sâu dần dần hình thành tập quần phòng ngự hữu hiệu, tổ thành giáp thuẫn xung kích bốn phương tám hướng, tán binh trong hố sâu mất đi tổ chức cung chủ động gia nhập giáp thuẫn xông lên, giống như trên trăm hàng dài xông hướng bốn phương tám hướng, tiếng giết chấn thiên!