Tinh không tịch tĩnh, trong một tòa sơn cốc hoang vu, bụi bặm phủ đầy, sơn nham băng lãnh.
Long phượng thành quần nghỉ ngơi ở trong sơn cốc, long liễn cũng an tĩnh dựng ở trong đó. Trong long liễn, Chiến Như Ý an tọa bên cạnh sạp, yên lặng không nói.
Thanh Chủ đi tới, Ngân Sương, Bạch Tuyết đứng yên trước cửa vội vàng vén rèm lên.
Thanh Chủ vào trong, đi tới ngồi cạnh Chiến Như Ý, ánh mắt rơi xuống bụng nàng, nhe nhẹ vươn tay vỗ về, từ lúc trong cung xảy ra chuyện, Phá Quân bức cung đến cảnh rối ren hỗn loạn bây giờ, đã là gần nửa năm qua đi, bụng Chiến Như Ý đã gồ lên. Lúc này lại phải lôi kéo nàng chạy đông chạy tây khắp nơi, Thanh Chủ khá là áy náy, nói:
- Ủy khuất ngươi.
Chiến Như Ý nhè nhẹ lắc đầu:
- So với tướng sĩ liều mạng chinh chiến bên ngoài, thế này là đã thư thích lắm rồi.
Thanh Chủ còn muốn nói gì thêm, mặt ngoài truyền đến tiếng kêu của Tư Mã Vấn Thiên:
- Bệ hạ!
Thanh Chủ đứng dậy, đi ra một bước lại xoay người, vươn tay nâng cằm Chiến Như Ý, khe cúi đầu, miệng đặt nhè nhẹ lên môi Chiến Như Ý một cái rồi xoay người bước nhanh rời đi.
Ngân Sương, Bạch Tuyết thả rèm xuống, khẽ khàng quay đầu nhìn hướng Chiến Như Ý, chỉ thấy dung nhan Chiến Như Ý bình tĩnh không chút gợn song, tựa như đang lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Thanh Chủ đi ra long liễn, từ trên cao nhìn xuống, nhìn hướng mấy người đứng bên dưới.
Tư Mã Vấn Thiên chắp tay nói:
- Bệ hạ, phía Bắc quân bên kia truyền đến tin tức, Đằng Phi trốn tới canh nội Bắc quân, trúng phải bẫy rập cua Khấu Lăng Hư, bị đại quân Khấu Lăng Hư vậy công, kết quả Ngưu Hữu Đức lại suất lĩnh đại quân xuất hiện, vây ngược Khấu Lăng Hư, chính đang trong chém giết kịch liệt...
Liền kể lại tỉ mỉ nhưng gì hắn biết được.
Thanh Chủ lách mình từ trên long liền nhảy xuống, quát:
- Ngươi nói cái gì? Đằng Phi cùng Ngưu Hữu Đức đã chạy tới cảnh nội Bắc quân?
Trong lòng Tư Mã Vấn Thiên ai thán một tiếng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đã đi vào cảnh nội Bắc quân.
Thanh Chủ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng tinh không, trong ngực bực tức nói không ra lời, một đám người ở chỗ này chờ đợi như vậy, như một đám ngu dốt, trong khi đối phương đã chạy từ lúc nào vẫn không hay biết, chạy ra từ đâu? Hắn có điểm không nghĩ thông, khu vực mà bên hắn trông chừng đã đủ lớn, Đằng Phi cùng Ngưu Hữu Đức lại dám chạy loạn trong tinh vực chưa biết? Không phản hồi bằng đường cũ thì đi ra bằng đường nào?
Hắn chỉ có thể cho rằng, nơi này dù sao cũng là địa bàn cua Đằng Phi, đoán là Đằng Phi sớm đã thăm dò lộ tuyến trong tinh vực chưa biết quanh đây, mà Ngưu Hữu Đức thì đuổi ở mặt sau Đằng Phi mới chạy theo đi ra, nếu không không cách nào giải thích được thông.
Còn không đợi hắn nói gì thêm, Cao Quán đã thả xuống tinh linh trong tay, chắp tay bẩm báo nói:
- Bệ hạ, thám tử báo, Ngưu Hữu Đức giá ngự một con hắc long, đuổi theo một đám ngươi không rõ thân phận từ một tòa tinh môn trong cảnh nội Bắc quân trốn vào cảnh nội Đông quân mà chúng ta đang đặt chân.
Ánh mắt Thanh Chủ chuyển lạnh, nhìn nhìn Tư Mã Vấn Thiên lại nhìn nhìn Cao Quán. Thượng Quan Thanh, Phá Quân cùng Vu Khúc đều nhíu mày đánh giá hai người, không biết tin tức của ai là thật tin tức của ai là giả.
Tư Mã Vấn Thiên trợn mắt há mồm quay đầu nhìn lại, nhìn Cao Quàn mà như đang nhìn quái vật, như muốn hỏi, ngươi cố ý chơi ta đúng không? Ta nói Ngưu Hữu Đức đang chém giết trong canh nội Bắc quân, ngươi lại nói Ngưu Hữu Đức đang trong cảnh nội Đông quân, người làm thế là có ý gì?
Cao Quán liếc nhìn hắn một cái, hờ hững nói:
- Ta chỉ tấu báo tin tức mặt dưới bao lên, chuyện thế nào ta bảo thế đó mà thôi, ngươi đừng nên nghĩ nhiều, ta tin tưởng người mặt dưới không làm rõ ràng thì sẽ không báo lung tung.
Tư Mã Vấn Thiên lập tức gấp:
- Ý ngươi là nói ngươi mặt dưới của ta không làm rõ ràng tình hình đã báo lung tung?
Cao Quán:
- Ngươi suy nghĩ nhiều, có lẽ Ngưu Hữu Đức sử dụng phân thân.
Tư Mã Vấn Thiên:
- Lúc này rồi, khắp nơi đều khả năng có người ra tay với hắn, hắn không tập trung binh lực, để phân thân chạy loạn không sợ nguy hiểm ư?
- Đủ rồi!
Thanh Chủ quát
- Đều lúc nào rồi, người mình còn tranh cãi cái gì, còn không nhanh nghĩ cách làm rõ tình hình?
Ngay đúng lúc này, mấy đạo nhân ảnh bay tới, Phật chủ dẫn theo vài tên tùy tùng đi tới.
Vừa chạm mặt, Phật chủ liền trầm giọng nói:
- Lão nhị, nhãn tuyến bên ta vừa phát hiện Ngưu Hữu Đức đã ra khỏi tinh vực chưa biết, chính đang giá ngự một con hắc long đuổi theo một nhóm người không rõ thân phận trong cảnh nội Đông quân.
Tư Mã Vấn Thiên nghẹn lời.
Mặt mày Cao Quán ngược lại vẫn bình tĩnh.
- Làm sao vậy? Có gì không đúng ư?
Phật chủ phát hiện Tư Mã Vấn Thiên thần tình cổ quái nhìn về phía mình, lại phát hiện đám người Thanh Chủ đồng thời coi chừng Tư Mã Vấn Thiên.
Ngọc Diện Phật Ngọc la sát đứng ở sau lưng hắn, mắt sáng từ từ mà động, quan sát phản ứng của chúng nhân.
Tư Mã Vấn Thiên lộ ra thần sắc rất là đành chịu, lần nữa chắp tay nói với Thanh Chủ:
- Bệ hạ, những lợi thần nói vừa nãy là thật, không chỉ một tên thám tử báo lên như thế, mà là có rất nhiều thám tử đồng thời cấp báo a, Ngưu Hữu Đức, Đằng Phi thật đang đại chiến cùng Khấu Lăng Hư trong cảnh nội Bắc quân!
Phật chủ sửng sốt một lúc, hỏi:
- Chuyện gì thế này? Bây giơ Thanh Chủ mới kể lại đại khái tình hình, Phật chủ khẽ nhíu mày:
- Đây là chuyện gì?
Thanh Chủ coi chừng Tư Mã Vấn Thiên:
- Mặt dưới của người vì sao không báo sớm, khăng khăng lại báo vào đúng lúc này?
Tư Mã Vấn Thiên thở dài nói:
- Bệ hạ, trước đó mấy phương bọn họ một mực nghiêm khống sử dụng tinh linh, người mặt dưới căn bản không tìm được cơ hội truyền đạt tin tức, đây là thừa dịp chiến loạn mới tìm ra cơ hội thông gió báo tin a!
Mấy người trầm mặc hồi lâu, điều này cũng là bình thường.
Phật chủ hỏi Tư Mã Vấn Thiên:
- Nơi phát sinh đại chiến là ở vị trí nào?
Long phượng thành quần nghỉ ngơi ở trong sơn cốc, long liễn cũng an tĩnh dựng ở trong đó. Trong long liễn, Chiến Như Ý an tọa bên cạnh sạp, yên lặng không nói.
Thanh Chủ đi tới, Ngân Sương, Bạch Tuyết đứng yên trước cửa vội vàng vén rèm lên.
Thanh Chủ vào trong, đi tới ngồi cạnh Chiến Như Ý, ánh mắt rơi xuống bụng nàng, nhe nhẹ vươn tay vỗ về, từ lúc trong cung xảy ra chuyện, Phá Quân bức cung đến cảnh rối ren hỗn loạn bây giờ, đã là gần nửa năm qua đi, bụng Chiến Như Ý đã gồ lên. Lúc này lại phải lôi kéo nàng chạy đông chạy tây khắp nơi, Thanh Chủ khá là áy náy, nói:
- Ủy khuất ngươi.
Chiến Như Ý nhè nhẹ lắc đầu:
- So với tướng sĩ liều mạng chinh chiến bên ngoài, thế này là đã thư thích lắm rồi.
Thanh Chủ còn muốn nói gì thêm, mặt ngoài truyền đến tiếng kêu của Tư Mã Vấn Thiên:
- Bệ hạ!
Thanh Chủ đứng dậy, đi ra một bước lại xoay người, vươn tay nâng cằm Chiến Như Ý, khe cúi đầu, miệng đặt nhè nhẹ lên môi Chiến Như Ý một cái rồi xoay người bước nhanh rời đi.
Ngân Sương, Bạch Tuyết thả rèm xuống, khẽ khàng quay đầu nhìn hướng Chiến Như Ý, chỉ thấy dung nhan Chiến Như Ý bình tĩnh không chút gợn song, tựa như đang lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Thanh Chủ đi ra long liễn, từ trên cao nhìn xuống, nhìn hướng mấy người đứng bên dưới.
Tư Mã Vấn Thiên chắp tay nói:
- Bệ hạ, phía Bắc quân bên kia truyền đến tin tức, Đằng Phi trốn tới canh nội Bắc quân, trúng phải bẫy rập cua Khấu Lăng Hư, bị đại quân Khấu Lăng Hư vậy công, kết quả Ngưu Hữu Đức lại suất lĩnh đại quân xuất hiện, vây ngược Khấu Lăng Hư, chính đang trong chém giết kịch liệt...
Liền kể lại tỉ mỉ nhưng gì hắn biết được.
Thanh Chủ lách mình từ trên long liền nhảy xuống, quát:
- Ngươi nói cái gì? Đằng Phi cùng Ngưu Hữu Đức đã chạy tới cảnh nội Bắc quân?
Trong lòng Tư Mã Vấn Thiên ai thán một tiếng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đã đi vào cảnh nội Bắc quân.
Thanh Chủ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng tinh không, trong ngực bực tức nói không ra lời, một đám người ở chỗ này chờ đợi như vậy, như một đám ngu dốt, trong khi đối phương đã chạy từ lúc nào vẫn không hay biết, chạy ra từ đâu? Hắn có điểm không nghĩ thông, khu vực mà bên hắn trông chừng đã đủ lớn, Đằng Phi cùng Ngưu Hữu Đức lại dám chạy loạn trong tinh vực chưa biết? Không phản hồi bằng đường cũ thì đi ra bằng đường nào?
Hắn chỉ có thể cho rằng, nơi này dù sao cũng là địa bàn cua Đằng Phi, đoán là Đằng Phi sớm đã thăm dò lộ tuyến trong tinh vực chưa biết quanh đây, mà Ngưu Hữu Đức thì đuổi ở mặt sau Đằng Phi mới chạy theo đi ra, nếu không không cách nào giải thích được thông.
Còn không đợi hắn nói gì thêm, Cao Quán đã thả xuống tinh linh trong tay, chắp tay bẩm báo nói:
- Bệ hạ, thám tử báo, Ngưu Hữu Đức giá ngự một con hắc long, đuổi theo một đám ngươi không rõ thân phận từ một tòa tinh môn trong cảnh nội Bắc quân trốn vào cảnh nội Đông quân mà chúng ta đang đặt chân.
Ánh mắt Thanh Chủ chuyển lạnh, nhìn nhìn Tư Mã Vấn Thiên lại nhìn nhìn Cao Quán. Thượng Quan Thanh, Phá Quân cùng Vu Khúc đều nhíu mày đánh giá hai người, không biết tin tức của ai là thật tin tức của ai là giả.
Tư Mã Vấn Thiên trợn mắt há mồm quay đầu nhìn lại, nhìn Cao Quàn mà như đang nhìn quái vật, như muốn hỏi, ngươi cố ý chơi ta đúng không? Ta nói Ngưu Hữu Đức đang chém giết trong canh nội Bắc quân, ngươi lại nói Ngưu Hữu Đức đang trong cảnh nội Đông quân, người làm thế là có ý gì?
Cao Quán liếc nhìn hắn một cái, hờ hững nói:
- Ta chỉ tấu báo tin tức mặt dưới bao lên, chuyện thế nào ta bảo thế đó mà thôi, ngươi đừng nên nghĩ nhiều, ta tin tưởng người mặt dưới không làm rõ ràng thì sẽ không báo lung tung.
Tư Mã Vấn Thiên lập tức gấp:
- Ý ngươi là nói ngươi mặt dưới của ta không làm rõ ràng tình hình đã báo lung tung?
Cao Quán:
- Ngươi suy nghĩ nhiều, có lẽ Ngưu Hữu Đức sử dụng phân thân.
Tư Mã Vấn Thiên:
- Lúc này rồi, khắp nơi đều khả năng có người ra tay với hắn, hắn không tập trung binh lực, để phân thân chạy loạn không sợ nguy hiểm ư?
- Đủ rồi!
Thanh Chủ quát
- Đều lúc nào rồi, người mình còn tranh cãi cái gì, còn không nhanh nghĩ cách làm rõ tình hình?
Ngay đúng lúc này, mấy đạo nhân ảnh bay tới, Phật chủ dẫn theo vài tên tùy tùng đi tới.
Vừa chạm mặt, Phật chủ liền trầm giọng nói:
- Lão nhị, nhãn tuyến bên ta vừa phát hiện Ngưu Hữu Đức đã ra khỏi tinh vực chưa biết, chính đang giá ngự một con hắc long đuổi theo một nhóm người không rõ thân phận trong cảnh nội Đông quân.
Tư Mã Vấn Thiên nghẹn lời.
Mặt mày Cao Quán ngược lại vẫn bình tĩnh.
- Làm sao vậy? Có gì không đúng ư?
Phật chủ phát hiện Tư Mã Vấn Thiên thần tình cổ quái nhìn về phía mình, lại phát hiện đám người Thanh Chủ đồng thời coi chừng Tư Mã Vấn Thiên.
Ngọc Diện Phật Ngọc la sát đứng ở sau lưng hắn, mắt sáng từ từ mà động, quan sát phản ứng của chúng nhân.
Tư Mã Vấn Thiên lộ ra thần sắc rất là đành chịu, lần nữa chắp tay nói với Thanh Chủ:
- Bệ hạ, những lợi thần nói vừa nãy là thật, không chỉ một tên thám tử báo lên như thế, mà là có rất nhiều thám tử đồng thời cấp báo a, Ngưu Hữu Đức, Đằng Phi thật đang đại chiến cùng Khấu Lăng Hư trong cảnh nội Bắc quân!
Phật chủ sửng sốt một lúc, hỏi:
- Chuyện gì thế này? Bây giơ Thanh Chủ mới kể lại đại khái tình hình, Phật chủ khẽ nhíu mày:
- Đây là chuyện gì?
Thanh Chủ coi chừng Tư Mã Vấn Thiên:
- Mặt dưới của người vì sao không báo sớm, khăng khăng lại báo vào đúng lúc này?
Tư Mã Vấn Thiên thở dài nói:
- Bệ hạ, trước đó mấy phương bọn họ một mực nghiêm khống sử dụng tinh linh, người mặt dưới căn bản không tìm được cơ hội truyền đạt tin tức, đây là thừa dịp chiến loạn mới tìm ra cơ hội thông gió báo tin a!
Mấy người trầm mặc hồi lâu, điều này cũng là bình thường.
Phật chủ hỏi Tư Mã Vấn Thiên:
- Nơi phát sinh đại chiến là ở vị trí nào?