Đám gia quyến kia lại sợ hãi không thôi, ai cũng sợ đến hồn phi phách tán, chung quanh chết nhiều người như vậy, quân địch nhiều đến đếm không xuể, vừa nghe lời ấy tay ỗ chân đều sợ đến mềm ra, để chúng ta xung phong trước trận tiền, là chúng ta nghe lầm rồi ư?
- Lão quỷ này đang làm cái gì?
Thành Thái Trạch nhíu mày.
- Chỉ bằng những người này, muốn ngăn trở đại quân ta tiến công?
Miêu Nghị không đáng một tiếng, đang muốn vung tay hạ lệnh tiếp tục tiến công.
- Vương gia chậm đã!
Dương Khánh khẩn cấp ngăn lại một tiếng:
- Khấu Tranh không đi ra! Miêu Nghị quay đầu hỏi: - Là có ý gì? Dương Khánh sắc mặt âm trầm, nói:
- Hắn vốn là muốn để đám gia quyến nay chịu chết, vương gia giết bọn họ, vừa khéo khiến gian mưu của Khấu Lăng Hư đặc sính!
Đám người Thành Thái Trạch lũ lượt nhìn lại, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
- Hắn muốn dùng những gia quyến này cổ vũ sĩ khí! Vương gia thử nghĩ lại những lời hắn nói vừa rồi mà xem, nếu những gia quyến này chết đi, chính khiến toàn bộ trên dưới Bắc quân tử chiến không lui, lát sau nếu Khấu Lăng Hư vẫn muốn tử chiến, có phần tình này, tương sĩ trên dưới Bắc quân sao dám đầu hàng? Tất nhiên cùng theo hắn liều chết đến cùng, ý đồ hợp nhất những nhân mã này của vương gia liền khó mà đặc sính, còn phai tạo thành tổn thất thảm trọng cho phe mình, được không bù mất! Khấu Tranh, hắn giữ lại mình Khấu Tranh không đẩy ra, sợ là Khấu Lăng Hư đa chuẩn bị chiến tử, lát sau cho dù hắn không còn sống, cho dù Bắc quân đầu hàng, thì tình nghĩa trên dưới Khấu gia chiến tư vì Bắc quân vẫn ở đó, dù Bắc quân có đầu hàng, cũng là hộ thân phù lớn nhất cho Khấu Tranh, chẳng lẽ vương gia có thể không nhìn tình nghĩa của nhiều nhân mã đầu hàng như vậy mà đi động Khấu Tranh?
Vừa nói như vậy, mọi người lập tức hiểu ra, đây là Khấu Lăng Hư biết hôm nay tất bại, muốn cầm tinh mạng trên dưới Khấu gia bắt cóc tinh thần toàn bộ Bắc quân, lưu lại một điểm hi vọng cho Khấu gia.
- Quả nhiên là một tay cáo già!
Thành Thái Trạch mắng một tiếng.
Miêu Nghị mặt banh lại, nói:
- Chẳng lẽ bản vương còn phải chịu uy hiếp từ đám gia quyến kia, không động được hắn?
Trong lòng càng là khó chịu, một đường không ai ngăn nổi, giết đến chỗ này mắt thấy sắp đắc thủ lại rơi vào hố của lão quy Khấu Lăng Hư, rất là buồn bực hối hận.
Dương Khánh vung tay chỉ vòng quanh, nói:
- Vương gia có thể để những chỗ khác tiếp tục động thủ, mà những gia quyến này thì bỏ qua một bên, tạm tha cho bọn họ một con đường sống. Vương gia nhìn bộ dáng chúng thử xem, nơm nớp lo âu, sợ hãi rụt rè, như là người có thể ra trận liều mạng ư? Không ngại để trên dưới Bắc quân nhìn xem bộ dạng sợ hãi của người nhà Khấu gia, như thế liệu có đáng để bọn họ bán mạng hay không! Tốt nhất là lệnh một bộ nhân mã giết qua đó, vây những người này lại, dọa nạt một trận, bức những người này hàng trước, Khấu Lăng Hà không dễ hàng, chứ bọn họ chắc không khó để hàng, cho dù chỉ có một bộ phận người hàng liền đủ rồi, chỉ cần co bọn họ dẫn đầu, ngay cả người nhà Khấu gia đều hàng, những người khác của Bắc quân nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào? Hàng là điều đương nhiên.
Thành Thái Trạch quay đầu cười nói:
- Dương tiên sinh cao kiến, vương gia, ta xem có thể làm được!
Hiện tại tâm tình hắn rộng rãi không ít, Miêu Nghị một đường đắc thủ cũng khiến hắn nhìn đến hi vọng, hiện nay phía Miêu Nghị bên này đã có thực lực cường đại nhất trong thiên hạ, một ít thủ đoạn càng là cao minh, nếu thật đánh xuống thiên hạ này, hắn biết cho dủ bản thân không thể tay nắm đại quyền, chắc rằng cả nhà một đời vinh hoa phú quý là sẽ không thiểu được, bởi thế cũng hi vọng nhìn đến Miêu Nghị thành công, bây giờ đã triệt để quy tâm đứng về phía Miêu Nghị, một đường tích cực ra mưu hoạch sách cho huynh đệ kết bái.
- Được rồi!
Miêu Nghị gật đầu.
Hắn đang muốn truyền lệnh đi xuống, Khấu Lăng Hư phía đối diện nhìn thấy bộ dạng kinh khủng không dám loạn động của người nhà, bèn nổi giận, tức giận gầm gào nói:
- Các ngươi còn đang chờ cái gì? Cầm vũ khí lên! Cầm lấy vũ khí của các ngươi... Trên chiến trường quân lệnh như sơn, các ngươi lại dám kháng lệnh, cứ theo quân pháp mà làm, Phá pháp cung chuẩn bị!
Vương gia, gia gia...
Đám nữ nhân sợ hãi không thôi, khóc khóc khẩn cầu thanh một mảnh, cũng có người trong kinh khủng lấy ra vũ khí, còn bộ phận như Khấu Văn Lam thì mím chặt môi, nhân mã hai bên nghe được quân lệnh, còn đang do dự, không biết có nên giơ lên Phá pháp cung hay không.
- Phụ thân, đều là người nhà mình, cho bọn họ một lần cơ hội a...
Khấu Tranh bước lên bắt lấy canh tay phụ thân, cầu khẩn nói.
Ai ngờ Khấu Lăng Hư vung tay tát cho một cái, ba! Một bạt tai mạnh thật lực, lại xoay người đạp hắn ngược về, vươn tay bắt Phá pháp cung gần đó, giận dữ hét:
- Kẻ kháng lệnh, chém!
Như dã thú bị chọc giận, giương cung lắp tên bắn ra.
Một tên này vừa bắn ra, hai mắt hắn đỏ ngầu, tràn ngập tơ máu.
- A!
Một tiếng kêu tham vang lên, đạo lưu quang do Khấu Lăng Hư bắn ra xuyên thung lồng ngực một tôn nữ của hắn.
Tôn nữ kia lấy tay che kín lồng ngực phun huyết, trợn to mắt nhìn Khấu Lăng Hư, đầy mắt khó mà tin tưởng, không ngờ được gia gia sẽ ra tay với mình.
Một câu “Kẻ kháng lệnh, chém”, sát na, Phá pháp cung hai bên phanh phanh bạo vang, bắn ra mảng lớn lưu quang.
Cự ly gần như thế, gia quyến Khấu gia trong cơn hoảng loạn ca tránh đều không kịp, lập tức kêu thảm thanh một mảnh.
Khấu Tranh kinh ngốc, loạng choạng nga về phía trước, lại bị Đường Hạc Niên ngang tay ngăn ở trước ngực.
Đường Hạc Niên một mặt thống khổ lắc đầu khuyên ngăn, truyền âm nói:
- Vương gia làm ra quyết định này còn đau lòng hơn bất kỳ ai, người đau lòng nhất chính là bản thân vương gia, vương gia làm thế đều là vì muốn tốt cho ngươi!
Khấu Tranh mờ mịt nhìn hắn, nơi đó có vợ hắn, có nữ tử hắn, giết vợ hắn giết tử hắn là vì muốn tốt cho hắn? Hắn không hiểu được!
Trên dưới Bắc quân đều bị kinh ngốc, trên dưới Nam quân cung kinh ngốc, công thủ song phương đều kinh ngốc.
Ngay cả Miêu Nghi muốn truyền lệnh cũng kinh ngốc, không ngờ được Khấu Lăng Hư không ngờ ác đến như vậy, tự thân hạ lệnh, cơ hồ giết sạch trên dưới Khấu gia.
Nhìn một đám người nhà Khấu gia cứ như vậy trong chớp mắt biến thành gãy chân đứt tay, máu chảy lênh láng, hầu kết Dương Khánh nhún động, thì thào một tiếng:
- Hay cho Thiên vương chưởng lệnh Bắc quân...
Kế sách hắn vừa hiến cho Miêu Nghị chớp mắt đã bị phá diệt.
Mà Khấu Lăng Hư hai má đỏ bưng, vung thương trong tay, chủ phía Miêu Nghị nơi xa:
- Ngưu Hữu Đức, huynh đệ trên dưới Bắc quân đều đứng ở sau lưng ta, muốn cho bọn họ hàng phục, phải bước qua cửa này của bản vương trước đã! Có bản sự thì đưng liên lụy huynh đệ của minh, có giỏi thì đi ra đơn đấu, nếu người có thể thắng được bản vương, bản vương liền để bọn họ hàng ngươi, người ta đều không đáng khiến các huynh đệ chịu chết vô ích, có dám đi ra quyết một trận tử chiến với bản vương!
- Lão quỷ này đang làm cái gì?
Thành Thái Trạch nhíu mày.
- Chỉ bằng những người này, muốn ngăn trở đại quân ta tiến công?
Miêu Nghị không đáng một tiếng, đang muốn vung tay hạ lệnh tiếp tục tiến công.
- Vương gia chậm đã!
Dương Khánh khẩn cấp ngăn lại một tiếng:
- Khấu Tranh không đi ra! Miêu Nghị quay đầu hỏi: - Là có ý gì? Dương Khánh sắc mặt âm trầm, nói:
- Hắn vốn là muốn để đám gia quyến nay chịu chết, vương gia giết bọn họ, vừa khéo khiến gian mưu của Khấu Lăng Hư đặc sính!
Đám người Thành Thái Trạch lũ lượt nhìn lại, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
- Hắn muốn dùng những gia quyến này cổ vũ sĩ khí! Vương gia thử nghĩ lại những lời hắn nói vừa rồi mà xem, nếu những gia quyến này chết đi, chính khiến toàn bộ trên dưới Bắc quân tử chiến không lui, lát sau nếu Khấu Lăng Hư vẫn muốn tử chiến, có phần tình này, tương sĩ trên dưới Bắc quân sao dám đầu hàng? Tất nhiên cùng theo hắn liều chết đến cùng, ý đồ hợp nhất những nhân mã này của vương gia liền khó mà đặc sính, còn phai tạo thành tổn thất thảm trọng cho phe mình, được không bù mất! Khấu Tranh, hắn giữ lại mình Khấu Tranh không đẩy ra, sợ là Khấu Lăng Hư đa chuẩn bị chiến tử, lát sau cho dù hắn không còn sống, cho dù Bắc quân đầu hàng, thì tình nghĩa trên dưới Khấu gia chiến tư vì Bắc quân vẫn ở đó, dù Bắc quân có đầu hàng, cũng là hộ thân phù lớn nhất cho Khấu Tranh, chẳng lẽ vương gia có thể không nhìn tình nghĩa của nhiều nhân mã đầu hàng như vậy mà đi động Khấu Tranh?
Vừa nói như vậy, mọi người lập tức hiểu ra, đây là Khấu Lăng Hư biết hôm nay tất bại, muốn cầm tinh mạng trên dưới Khấu gia bắt cóc tinh thần toàn bộ Bắc quân, lưu lại một điểm hi vọng cho Khấu gia.
- Quả nhiên là một tay cáo già!
Thành Thái Trạch mắng một tiếng.
Miêu Nghị mặt banh lại, nói:
- Chẳng lẽ bản vương còn phải chịu uy hiếp từ đám gia quyến kia, không động được hắn?
Trong lòng càng là khó chịu, một đường không ai ngăn nổi, giết đến chỗ này mắt thấy sắp đắc thủ lại rơi vào hố của lão quy Khấu Lăng Hư, rất là buồn bực hối hận.
Dương Khánh vung tay chỉ vòng quanh, nói:
- Vương gia có thể để những chỗ khác tiếp tục động thủ, mà những gia quyến này thì bỏ qua một bên, tạm tha cho bọn họ một con đường sống. Vương gia nhìn bộ dáng chúng thử xem, nơm nớp lo âu, sợ hãi rụt rè, như là người có thể ra trận liều mạng ư? Không ngại để trên dưới Bắc quân nhìn xem bộ dạng sợ hãi của người nhà Khấu gia, như thế liệu có đáng để bọn họ bán mạng hay không! Tốt nhất là lệnh một bộ nhân mã giết qua đó, vây những người này lại, dọa nạt một trận, bức những người này hàng trước, Khấu Lăng Hà không dễ hàng, chứ bọn họ chắc không khó để hàng, cho dù chỉ có một bộ phận người hàng liền đủ rồi, chỉ cần co bọn họ dẫn đầu, ngay cả người nhà Khấu gia đều hàng, những người khác của Bắc quân nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào? Hàng là điều đương nhiên.
Thành Thái Trạch quay đầu cười nói:
- Dương tiên sinh cao kiến, vương gia, ta xem có thể làm được!
Hiện tại tâm tình hắn rộng rãi không ít, Miêu Nghị một đường đắc thủ cũng khiến hắn nhìn đến hi vọng, hiện nay phía Miêu Nghị bên này đã có thực lực cường đại nhất trong thiên hạ, một ít thủ đoạn càng là cao minh, nếu thật đánh xuống thiên hạ này, hắn biết cho dủ bản thân không thể tay nắm đại quyền, chắc rằng cả nhà một đời vinh hoa phú quý là sẽ không thiểu được, bởi thế cũng hi vọng nhìn đến Miêu Nghị thành công, bây giờ đã triệt để quy tâm đứng về phía Miêu Nghị, một đường tích cực ra mưu hoạch sách cho huynh đệ kết bái.
- Được rồi!
Miêu Nghị gật đầu.
Hắn đang muốn truyền lệnh đi xuống, Khấu Lăng Hư phía đối diện nhìn thấy bộ dạng kinh khủng không dám loạn động của người nhà, bèn nổi giận, tức giận gầm gào nói:
- Các ngươi còn đang chờ cái gì? Cầm vũ khí lên! Cầm lấy vũ khí của các ngươi... Trên chiến trường quân lệnh như sơn, các ngươi lại dám kháng lệnh, cứ theo quân pháp mà làm, Phá pháp cung chuẩn bị!
Vương gia, gia gia...
Đám nữ nhân sợ hãi không thôi, khóc khóc khẩn cầu thanh một mảnh, cũng có người trong kinh khủng lấy ra vũ khí, còn bộ phận như Khấu Văn Lam thì mím chặt môi, nhân mã hai bên nghe được quân lệnh, còn đang do dự, không biết có nên giơ lên Phá pháp cung hay không.
- Phụ thân, đều là người nhà mình, cho bọn họ một lần cơ hội a...
Khấu Tranh bước lên bắt lấy canh tay phụ thân, cầu khẩn nói.
Ai ngờ Khấu Lăng Hư vung tay tát cho một cái, ba! Một bạt tai mạnh thật lực, lại xoay người đạp hắn ngược về, vươn tay bắt Phá pháp cung gần đó, giận dữ hét:
- Kẻ kháng lệnh, chém!
Như dã thú bị chọc giận, giương cung lắp tên bắn ra.
Một tên này vừa bắn ra, hai mắt hắn đỏ ngầu, tràn ngập tơ máu.
- A!
Một tiếng kêu tham vang lên, đạo lưu quang do Khấu Lăng Hư bắn ra xuyên thung lồng ngực một tôn nữ của hắn.
Tôn nữ kia lấy tay che kín lồng ngực phun huyết, trợn to mắt nhìn Khấu Lăng Hư, đầy mắt khó mà tin tưởng, không ngờ được gia gia sẽ ra tay với mình.
Một câu “Kẻ kháng lệnh, chém”, sát na, Phá pháp cung hai bên phanh phanh bạo vang, bắn ra mảng lớn lưu quang.
Cự ly gần như thế, gia quyến Khấu gia trong cơn hoảng loạn ca tránh đều không kịp, lập tức kêu thảm thanh một mảnh.
Khấu Tranh kinh ngốc, loạng choạng nga về phía trước, lại bị Đường Hạc Niên ngang tay ngăn ở trước ngực.
Đường Hạc Niên một mặt thống khổ lắc đầu khuyên ngăn, truyền âm nói:
- Vương gia làm ra quyết định này còn đau lòng hơn bất kỳ ai, người đau lòng nhất chính là bản thân vương gia, vương gia làm thế đều là vì muốn tốt cho ngươi!
Khấu Tranh mờ mịt nhìn hắn, nơi đó có vợ hắn, có nữ tử hắn, giết vợ hắn giết tử hắn là vì muốn tốt cho hắn? Hắn không hiểu được!
Trên dưới Bắc quân đều bị kinh ngốc, trên dưới Nam quân cung kinh ngốc, công thủ song phương đều kinh ngốc.
Ngay cả Miêu Nghi muốn truyền lệnh cũng kinh ngốc, không ngờ được Khấu Lăng Hư không ngờ ác đến như vậy, tự thân hạ lệnh, cơ hồ giết sạch trên dưới Khấu gia.
Nhìn một đám người nhà Khấu gia cứ như vậy trong chớp mắt biến thành gãy chân đứt tay, máu chảy lênh láng, hầu kết Dương Khánh nhún động, thì thào một tiếng:
- Hay cho Thiên vương chưởng lệnh Bắc quân...
Kế sách hắn vừa hiến cho Miêu Nghị chớp mắt đã bị phá diệt.
Mà Khấu Lăng Hư hai má đỏ bưng, vung thương trong tay, chủ phía Miêu Nghị nơi xa:
- Ngưu Hữu Đức, huynh đệ trên dưới Bắc quân đều đứng ở sau lưng ta, muốn cho bọn họ hàng phục, phải bước qua cửa này của bản vương trước đã! Có bản sự thì đưng liên lụy huynh đệ của minh, có giỏi thì đi ra đơn đấu, nếu người có thể thắng được bản vương, bản vương liền để bọn họ hàng ngươi, người ta đều không đáng khiến các huynh đệ chịu chết vô ích, có dám đi ra quyết một trận tử chiến với bản vương!