Cho dù Câu Việt một mình tiến đến, lại cũng đủ để khiến Lạc Mãng bên này khẩn trương một trận, độ cao giới
Câu Việt ngâm mang theo người đến.
Ngược lại chính Câu Việt lại rất thức thời, chủ động để người bên này lục soát một phen.
Sau khi hai người gặp mặt, khách khí hai câu, Câu Việt đi thẳng vào chính đề, hỏi:
- Đại soái nói Ngưu Hữu Đức đang dùng kế ly gián là có ý gì?
Lạc Mãng:
Câu quản gia, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đức không nói gì với vương gia ư? Ví như chuyện ái thiếp Đồng Liên Tích của ta!
Câu Việt lắc đầu:
- Ngưu Hữu Đức không nói gì với vương gia cả.
Lạc Mãng cùng đối phương nhìn chằm chằm nhau hồi lâu, không nói tin, cũng không nói không tin, có điều Câu Việt lại bổ sung một câu:
- Ngược lại là có người khác nhắc tới việc này, Cao Quán như ngươi nhắc nhở vương gia, nói vương gia phải cẩn thận ngươi...
Hắn liền kề lại đại khái tình hình.
- Cao Quán phản bội Thanh chủ? Chẳng lẽ hắn cùng một nhóm với Ngưu Hữu Đức?
Lạc Mãng hồ nghi.
Câu Việt:
- Cái này thì ta không biết, kỳ thực vương gia vừa nghe liền biết đây là kế ly gián, chỉ là không biết đại soái bên này rốt cuộc là chuyện gì, mới sai ta đến đây làm rõ mọi chuyện.
Lạc Mãng trầm ngâm nói:
- Không sai, Đồng Liên Tích đích xác là người của Quần Anh hội, lúc Ngưu Hữu Đức con chưa nổi danh thì ta đã quen nang, nhưng mới đầu ta chỉ biết nàng là thám tử Thiên cũng phải đến bên cạnh ta, chứ không biết là người của Quần Anh hội, sở dĩ ta già nàng lại, cũng là vì muốn chu toàn cùng Thiên cùng bên kia, thẳng đến khi Ngưu Hữu Đức tìm đến ta, ta mới biết thân phận thực sự của Đồng Liên Tích. Ta cũng thừa nhận, đúng là Ngưu Hữu Đức từng tới tìm ta, ý đồ khuyên ta liên thủ với hắn đối phó vương gia, nhưng ta không đáp ứng. Vừa không lâu trước đây, Ngưu Hữu Đức lần nữa liên hệ với ta, ta một mực trung tâm canh cánh với vương gia, cũng vẫn không đáp ứng, hắn cánh nhiên trực tiếp uy hiếp ta, trực tiếp chỉ thẳng mặt nói muốn ly gián ta cùng vương gia...
Nói rồi bắt đầu kể lại đại khai tình hình.
Nói đến đây, Câu Việt đã dần minh bạch, bởi vì trước đó có uy hiếp từ Ngưu Hữu Đức, lại thêm vương gia điều động nhân mã giới bị mới khiến Lạc Mãng sợ hãi, không dám sang bên kia, không khỏi nguyền rủa nói:
- Ngưu Hữu Đức này đang là gian trá, sớm muộn sẽ không được chết tử tế đầu.
Tiếp sau thần tình nghiêm túc, nói:
- Sự trung thành của đại soái với vương gia tạ đa hiểu, cũng hi vọng đại soái có thể minh bạch, lúc này vương gia tuyệt không hi vọng nhìn thấy nội bộ Tây quân xuất hiện bất cứ chuyện rối loạn nào, tự nhiên cũng sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi với đại soái, mọi người không cần phải nghi kỵ lẫn nhau, khiến cho gian mưu của người ngoài đắc sinh!
Lạc Mãng gật đầu:
- Đợi ta sắp xếp một chút, lát sau sẽ tự thân sang đó làm sáng tỏ mọi chuyện với vương gia, lúc này ta cũng nguyện tuy gia bên người vương gia!
Ý la nói vì để chứng minh bản thân thanh bạch, sẵn sàng ly khai nhận mã của mình, đến bên người Quảng Lệnh Công làm con tin.
Ý ở trong đó Câu Việt hiểu được, không cần chỉ rõ làm gì, nói toạc ra mắt mũi hai bên đều rất khó coi, vương gia bên kia có thể điều động thân quân chuẩn bị đề phòng, Lạc Mãng tự nhiên cũng phải an bài mặt dưới để phòng nhỡ ra, một khi vương gia làm chuyện gì bất lợi với hắn, bên này cũng sẽ không để vương gia yên thân.
Hai bên cũng không phải con nít ba tuổi, thời này khắc này, mấy lời chút lưỡi đầu mối đầu đáng tin bằng sự chuẩn bị thực thực tại tại, điều chân chính có thể khiến cho tâm lý song phương yên tâm chỉ có thủ đoạn phản chế trong tay mà thôi.
Câu Việt an vui gật đầu nói:
- Được rồi! Ý của đại soái ta sẽ chuyển lại cho vương gia, Câu mỗ đi trước, sớm cho đại gia của đại soái!
- Không tiễn!
Lạc Mãng ôm quyền chắp tay.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Câu Việt rời đi, Lang Cúc lại gần hỏi:
- Lão gia, không có vấn đề gì chứ?
Lạc Mãng từ từ nói:
- Chắc là không có vấn đề gì, chỉ cần ta nguyện ý đi làm con tin, thời điểm này Quảng Lệnh Công cung không muốn để xảy ra chuyện, vấn đề là bản vương sẽ không đi!
Lang Cúc ngạc nhiên, Lạc Mãng hỏi ngược lại:
- Nếu không phải nhân mã Thân lộ đều ở bên người bản vương, cộng thêm đang trong thời khắc cần đến ta, mới khiến Quảng Lệnh Công không dám khinh cử vọng động, nếu không người cảm thấy Quảng Lệnh Công sẽ làm thế nào?
Lang Cúc trầm mặc một lúc, cuối cùng nói:
- Nếu không có nhân mã Thân lộ ở bên người, không quản lão gia có vấn đề hay không, Quảng Lệnh Công tất sẽ khống chế lão gia lại đề phòng có chuyện xảy ra, tuyệt không để bất kỳ chuyện ngoài ý nào xuất hiện vào lúc này.
Lạc Mang lại hỏi:
- Ta đã nói rõ Ngưu Hữu Đức đích xác từng liên hệ với bên này, người cho rằng Quảng Lệnh Công nhìn không ra hiện tại ta không nghiêng về phía Ngưu Hữu Đức là bởi thời cơ chưa tới? Bây giờ Quảng Lệnh Công chưa biểu hiện ra điều gì khác thương, nhưng trong lòng đã nảy sinh nghi ngơ, nếu thật vượt qua nguy cơ trước mắt, người cho rằng Quảng Lệnh Công còn sẽ yên tâm để ta tiếp tục ngồi ở vị trí này?
Lang Cúc thử lên tiếng hỏi:
- Vậy tính toán của lão gia là...
- Ai!
Câu Việt ngâm mang theo người đến.
Ngược lại chính Câu Việt lại rất thức thời, chủ động để người bên này lục soát một phen.
Sau khi hai người gặp mặt, khách khí hai câu, Câu Việt đi thẳng vào chính đề, hỏi:
- Đại soái nói Ngưu Hữu Đức đang dùng kế ly gián là có ý gì?
Lạc Mãng:
Câu quản gia, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đức không nói gì với vương gia ư? Ví như chuyện ái thiếp Đồng Liên Tích của ta!
Câu Việt lắc đầu:
- Ngưu Hữu Đức không nói gì với vương gia cả.
Lạc Mãng cùng đối phương nhìn chằm chằm nhau hồi lâu, không nói tin, cũng không nói không tin, có điều Câu Việt lại bổ sung một câu:
- Ngược lại là có người khác nhắc tới việc này, Cao Quán như ngươi nhắc nhở vương gia, nói vương gia phải cẩn thận ngươi...
Hắn liền kề lại đại khái tình hình.
- Cao Quán phản bội Thanh chủ? Chẳng lẽ hắn cùng một nhóm với Ngưu Hữu Đức?
Lạc Mãng hồ nghi.
Câu Việt:
- Cái này thì ta không biết, kỳ thực vương gia vừa nghe liền biết đây là kế ly gián, chỉ là không biết đại soái bên này rốt cuộc là chuyện gì, mới sai ta đến đây làm rõ mọi chuyện.
Lạc Mãng trầm ngâm nói:
- Không sai, Đồng Liên Tích đích xác là người của Quần Anh hội, lúc Ngưu Hữu Đức con chưa nổi danh thì ta đã quen nang, nhưng mới đầu ta chỉ biết nàng là thám tử Thiên cũng phải đến bên cạnh ta, chứ không biết là người của Quần Anh hội, sở dĩ ta già nàng lại, cũng là vì muốn chu toàn cùng Thiên cùng bên kia, thẳng đến khi Ngưu Hữu Đức tìm đến ta, ta mới biết thân phận thực sự của Đồng Liên Tích. Ta cũng thừa nhận, đúng là Ngưu Hữu Đức từng tới tìm ta, ý đồ khuyên ta liên thủ với hắn đối phó vương gia, nhưng ta không đáp ứng. Vừa không lâu trước đây, Ngưu Hữu Đức lần nữa liên hệ với ta, ta một mực trung tâm canh cánh với vương gia, cũng vẫn không đáp ứng, hắn cánh nhiên trực tiếp uy hiếp ta, trực tiếp chỉ thẳng mặt nói muốn ly gián ta cùng vương gia...
Nói rồi bắt đầu kể lại đại khai tình hình.
Nói đến đây, Câu Việt đã dần minh bạch, bởi vì trước đó có uy hiếp từ Ngưu Hữu Đức, lại thêm vương gia điều động nhân mã giới bị mới khiến Lạc Mãng sợ hãi, không dám sang bên kia, không khỏi nguyền rủa nói:
- Ngưu Hữu Đức này đang là gian trá, sớm muộn sẽ không được chết tử tế đầu.
Tiếp sau thần tình nghiêm túc, nói:
- Sự trung thành của đại soái với vương gia tạ đa hiểu, cũng hi vọng đại soái có thể minh bạch, lúc này vương gia tuyệt không hi vọng nhìn thấy nội bộ Tây quân xuất hiện bất cứ chuyện rối loạn nào, tự nhiên cũng sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi với đại soái, mọi người không cần phải nghi kỵ lẫn nhau, khiến cho gian mưu của người ngoài đắc sinh!
Lạc Mãng gật đầu:
- Đợi ta sắp xếp một chút, lát sau sẽ tự thân sang đó làm sáng tỏ mọi chuyện với vương gia, lúc này ta cũng nguyện tuy gia bên người vương gia!
Ý la nói vì để chứng minh bản thân thanh bạch, sẵn sàng ly khai nhận mã của mình, đến bên người Quảng Lệnh Công làm con tin.
Ý ở trong đó Câu Việt hiểu được, không cần chỉ rõ làm gì, nói toạc ra mắt mũi hai bên đều rất khó coi, vương gia bên kia có thể điều động thân quân chuẩn bị đề phòng, Lạc Mãng tự nhiên cũng phải an bài mặt dưới để phòng nhỡ ra, một khi vương gia làm chuyện gì bất lợi với hắn, bên này cũng sẽ không để vương gia yên thân.
Hai bên cũng không phải con nít ba tuổi, thời này khắc này, mấy lời chút lưỡi đầu mối đầu đáng tin bằng sự chuẩn bị thực thực tại tại, điều chân chính có thể khiến cho tâm lý song phương yên tâm chỉ có thủ đoạn phản chế trong tay mà thôi.
Câu Việt an vui gật đầu nói:
- Được rồi! Ý của đại soái ta sẽ chuyển lại cho vương gia, Câu mỗ đi trước, sớm cho đại gia của đại soái!
- Không tiễn!
Lạc Mãng ôm quyền chắp tay.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Câu Việt rời đi, Lang Cúc lại gần hỏi:
- Lão gia, không có vấn đề gì chứ?
Lạc Mãng từ từ nói:
- Chắc là không có vấn đề gì, chỉ cần ta nguyện ý đi làm con tin, thời điểm này Quảng Lệnh Công cung không muốn để xảy ra chuyện, vấn đề là bản vương sẽ không đi!
Lang Cúc ngạc nhiên, Lạc Mãng hỏi ngược lại:
- Nếu không phải nhân mã Thân lộ đều ở bên người bản vương, cộng thêm đang trong thời khắc cần đến ta, mới khiến Quảng Lệnh Công không dám khinh cử vọng động, nếu không người cảm thấy Quảng Lệnh Công sẽ làm thế nào?
Lang Cúc trầm mặc một lúc, cuối cùng nói:
- Nếu không có nhân mã Thân lộ ở bên người, không quản lão gia có vấn đề hay không, Quảng Lệnh Công tất sẽ khống chế lão gia lại đề phòng có chuyện xảy ra, tuyệt không để bất kỳ chuyện ngoài ý nào xuất hiện vào lúc này.
Lạc Mang lại hỏi:
- Ta đã nói rõ Ngưu Hữu Đức đích xác từng liên hệ với bên này, người cho rằng Quảng Lệnh Công nhìn không ra hiện tại ta không nghiêng về phía Ngưu Hữu Đức là bởi thời cơ chưa tới? Bây giờ Quảng Lệnh Công chưa biểu hiện ra điều gì khác thương, nhưng trong lòng đã nảy sinh nghi ngơ, nếu thật vượt qua nguy cơ trước mắt, người cho rằng Quảng Lệnh Công còn sẽ yên tâm để ta tiếp tục ngồi ở vị trí này?
Lang Cúc thử lên tiếng hỏi:
- Vậy tính toán của lão gia là...
- Ai!