Đại chiến bên kia cũng tới hồi kết thúc.
Hai người đứng trước mắt Miêu Nghị, một nâng lên thủ cấp Phật chủ, một nâng lên thủ cấp Thanh chủ.
Miêu Nghị không có lạc thu hận thưởng thụ cấp, mặt không đổi sắc, hai tay mỗi bên cầm một thanh đao, một thanh kiếm quan thưởng, chính là vũ khí của hai người Thanh, Phật.
Lập tức có người đưa lên vài kiện vũ khí, Miêu Nghị khua múa đao kiếm liên tiếp trảm xuống, mấy kiến vũ khí đều gảy đôi, một đám thuộc cấp vui vẻ, ha ha náo nhiệt khen:
- Hảo đao! Hảo kiếm!
Trên U Minh Long Thuyền, Cao Quán lần nữa nghiêng đầu nhìn Bạch chủ, mà Bạch chủ thì lại thỉnh thoảng mắt lạnh nhìn hướng Miêu Nghị bên kia.
Đại thế trên chiến trường đã định, nhưng tựa hồ Bạch chủ không có ý sang đó gặp Miêu Nghị, mà tựa hồ Miêu Nghị cũng không có ý sang đây gặp Bạch chủ, hai bên đều thỉnh thoảng liếc nhìn đối phương một cái, giữa hai người có một loại ngăn cách rất khó diễn tả bằng lơi.
Ngược lại Dương Khánh đụng đến bên người Miêu Nghị, truyền âm nói:
- Bệ hạ, không ngại giữ lại mạng Tư Mã Vấn Thiên, hắn chấp chưởng giám sát tả bộ nhiều năm, sợ là biết không ít bí mật của quan viên lớn lớn nhỏ nhỏ trong Thiên Đình, rất nhiều mật thám của tả bộ hẳn là còn chưa bại lộ, vẫn còn chút tác dụng! Người này tịnh không phải võ tướng, chưa hẳn sẽ liều chết chiến đến cùng, có lẽ cho một con đường sống hắn sẽ hiệu mệnh vì bệ hạ.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn Tư Mã Vấn Thiên chính đang như khốn thú tắm máu chém giết, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Dương Khánh lập tức ly khai, tìm Thanh Nguyệt truyền đạt ý tướng.
Rất nhanh, có vài tên chiến tướng được Thanh Nguyệt chỉ định xông vào vòng vây công Tư Mã Vấn Thiên, đồng thời trong tối truyền âm.
Tư Mã Vấn Thiên đang chém giết đến đỏ mắt, đột nhiên nhãn thần dần dần khôi phục lý trí, ánh mắt lấp lánh, sau cùng không biết làm sao, bỗng dưng thất thủ bị người thu lại, tan biến ở trên chiến trường.
- Thắng! Thắng! Thắng
Đợi đến thành viên cận vệ quân sau cùng đổ gục dưới loạn đạo, nhân mã đang chém giết của Miêu Nghị nhìn quanh bốn phía, đã không còn địch nhân, biết cuộc chiến tranh giành thiên hạ đã triệt để kết thúc, lập tức cất tiếng hoan hô, nhất thời tiếng kêu hét vui mừng chấn hám cả tinh không.
Nhìn vô số thi thể trôi dạt giữa tinh không, huyết thủy vùng vẫy khắp nơi, trên U Minh Long Thuyền, Ly Hoa lắc đầu khẽ thở dài nói:
- Đúng thật là kiêu hung tranh bá thiên hạ, đây là đuổi tận giết tuyệt a!
Du Y cũng lắc đầu nói:
- Nhìn xu thế này, chuyện thanh trừng một ít thế lực tàn dư sợ là không tránh khoi, e rằng còn phải chết rất nhiều người, trong ngắn hạn, thiên hạ này chắc là chưa yên tĩnh được đâu!
Chúng nhân đứng trên đầu thuyền đều im lặng, gọi là được làm vua thua làm giặc, ngươi liên lụy với kẻ chiến bại sợ là đếm không xiết. Trong lòng người hiểu biết đều rõ ràng, tuy chủ lực chém giết trên chiến trường nhìn qua có vẻ quy mô to lớn, nhưng những nhân viên tướng quan tản rải sau lưng chủ lực mới thật sự là đếm không xuể.
Thảm cảnh máu nhuộm tinh không trước mắt khiến cho Bạch nương tử không khỏi u ám nhắm mắt hợp mươi, trong miệng niệm niệm có từ, nàng đã trọng thương, cũng vô lực ngăn trở cái gì, trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh.
Đại quân dọn dẹp chiến trường, sự chó ý của Miêu Nghị cuối cùng đã chuyển hướng đến bên này, khiến cho người trên U Minh Long Thuyền cảm thụ đến áp lực cự đại.
Miêu Nghị vừa hướng sang bên này, có thể nói là nắm thiên quân vạn mã mà đến, nhân mã sau người là vô số, lấy khí thế phô thiên cái địa bức tơi.
Cuối cùng, đám người Miêu Nghị ngừng ở tiền phương trước đầu thuyền U Minh Long Thuyền, Miêu Nghị cùng Bạch chủ bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều có một thứ gì đó khó mà nói được bằng lơi.
Ánh mắt Dương Khánh đi tới đi lui, quan sát phản ứng của bọn họ.
Đột nhiên Miêu Nghị lên tiếng hỏi:
- Ta nên xưng hô ngươi thế nào?
Trong lời ngâm bao hàm phẫn nộ, thâm ý trong đó người ngoài rất khó hiểu được.
Bạch chủ yên lặng một lúc, cuối cùng khẽ cười, nói:
- Nếu ngươi không ngại, thì cứ xưng hô như trước, lão Bạch đi!
Miêu Nghị vung tay chỉ hướng tinh không toàn là thây người:
- Đây có phải là thứ ngươi muốn nhìn thấy?
Tiếng đàn leng keng vang lên, ngón tay Bạch chủ vuốt nhẹ lên dây đàn là một đoạn giai điệu mà Miêu Nghị quen thuộc, là giai điệu năm đó Miêu Nghị nghe được khi mới đi vào vạn trượng hồng trần. Bạch chủ nhỏ giọng nói:
- Muốn đi thì vừa nãy ta đã đi rồi, ngươi cũng không quá khả năng có cơ hội lại tìm được ta, ở lại nơi này không đi, là vì chờ người tới, trước khi đi ta có chút chuyện muốn dặn dò. Hết thảy trước mắt liệu có phải thứ ta muốn nhìn đến hay không, cái đó phai hỏi chính ngươi. Hết thảy trước mắt, công hay tội đều do ngươi gánh, là phúc ngươi hưởng, là tội ngươi chịu, thiên hạ này là thiên hạ của ngươi, đối với thứ đó ta không hứng thú. Có thể giúp thì ta đã giúp người, có thể giúp thì ngươi cũng đã giúp ta, chúng ta đều lấy được cái minh cần, chẳng ai nợ ai!
Đương chúng nói ra lời này, thật ra đã khiến băn khoăn trong lòng Miêu Nghị được giải tỏa, hắn đi tới hôm nay, trên lưng vác qúa nhiều ân oán, trên lưng vác qúa nhiều công tội, để hắn chắp tay nhường ra thiên hạ, nhường ra thành qủa bao năm hắn quên cả sống chết mới đổi lấy được, thành làm đồ cưới cho người khác, hắn thật làm không được, người mặt dưới cũng sẽ không đáp ứng.
Hai người yên lặng hồi lâu, Bạch chủ lại hỏi:
- Còn có cái gì muốn hỏi không? Có thể nói cho ngươi thì ta sẽ nói cho ngươi, như qủaa không còn điều gì muốn hỏi, tinh không mênh mông, không bờ không bến, ta cư vậy rời đi, ngươi ngồi thiên hạ của ngươi, ta tự mình tiêu dao, nguyện ngày sau vĩnh không gặp lại!
Miêu Nghị nói:
- Ta có rất nhiều nghi vấn.
Vậy thì lên thuyền đi! Chắc có mấy lời ngươi cũng không muốn quá nhiều người nghe được.
Bạch chủ chắp một tay sau lưng, ngón tay phủ trên dây cầm nhấc lên, vươn tay làm tư thế mới, thấy Miêu Nghị có phần do dự, không khói cười nhẹ nói:
- Sao thế? Sợ ta hại ngươi? Năm đó, lời thế này ta cũng từng nói với hai người khác, ta nói ta không hứng thú với thiên hạ này, nhưng hai người bọn họ không tin, thế là mới có ân ân oan oan mấy năm nay.
Hai người đứng trước mắt Miêu Nghị, một nâng lên thủ cấp Phật chủ, một nâng lên thủ cấp Thanh chủ.
Miêu Nghị không có lạc thu hận thưởng thụ cấp, mặt không đổi sắc, hai tay mỗi bên cầm một thanh đao, một thanh kiếm quan thưởng, chính là vũ khí của hai người Thanh, Phật.
Lập tức có người đưa lên vài kiện vũ khí, Miêu Nghị khua múa đao kiếm liên tiếp trảm xuống, mấy kiến vũ khí đều gảy đôi, một đám thuộc cấp vui vẻ, ha ha náo nhiệt khen:
- Hảo đao! Hảo kiếm!
Trên U Minh Long Thuyền, Cao Quán lần nữa nghiêng đầu nhìn Bạch chủ, mà Bạch chủ thì lại thỉnh thoảng mắt lạnh nhìn hướng Miêu Nghị bên kia.
Đại thế trên chiến trường đã định, nhưng tựa hồ Bạch chủ không có ý sang đó gặp Miêu Nghị, mà tựa hồ Miêu Nghị cũng không có ý sang đây gặp Bạch chủ, hai bên đều thỉnh thoảng liếc nhìn đối phương một cái, giữa hai người có một loại ngăn cách rất khó diễn tả bằng lơi.
Ngược lại Dương Khánh đụng đến bên người Miêu Nghị, truyền âm nói:
- Bệ hạ, không ngại giữ lại mạng Tư Mã Vấn Thiên, hắn chấp chưởng giám sát tả bộ nhiều năm, sợ là biết không ít bí mật của quan viên lớn lớn nhỏ nhỏ trong Thiên Đình, rất nhiều mật thám của tả bộ hẳn là còn chưa bại lộ, vẫn còn chút tác dụng! Người này tịnh không phải võ tướng, chưa hẳn sẽ liều chết chiến đến cùng, có lẽ cho một con đường sống hắn sẽ hiệu mệnh vì bệ hạ.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn Tư Mã Vấn Thiên chính đang như khốn thú tắm máu chém giết, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Dương Khánh lập tức ly khai, tìm Thanh Nguyệt truyền đạt ý tướng.
Rất nhanh, có vài tên chiến tướng được Thanh Nguyệt chỉ định xông vào vòng vây công Tư Mã Vấn Thiên, đồng thời trong tối truyền âm.
Tư Mã Vấn Thiên đang chém giết đến đỏ mắt, đột nhiên nhãn thần dần dần khôi phục lý trí, ánh mắt lấp lánh, sau cùng không biết làm sao, bỗng dưng thất thủ bị người thu lại, tan biến ở trên chiến trường.
- Thắng! Thắng! Thắng
Đợi đến thành viên cận vệ quân sau cùng đổ gục dưới loạn đạo, nhân mã đang chém giết của Miêu Nghị nhìn quanh bốn phía, đã không còn địch nhân, biết cuộc chiến tranh giành thiên hạ đã triệt để kết thúc, lập tức cất tiếng hoan hô, nhất thời tiếng kêu hét vui mừng chấn hám cả tinh không.
Nhìn vô số thi thể trôi dạt giữa tinh không, huyết thủy vùng vẫy khắp nơi, trên U Minh Long Thuyền, Ly Hoa lắc đầu khẽ thở dài nói:
- Đúng thật là kiêu hung tranh bá thiên hạ, đây là đuổi tận giết tuyệt a!
Du Y cũng lắc đầu nói:
- Nhìn xu thế này, chuyện thanh trừng một ít thế lực tàn dư sợ là không tránh khoi, e rằng còn phải chết rất nhiều người, trong ngắn hạn, thiên hạ này chắc là chưa yên tĩnh được đâu!
Chúng nhân đứng trên đầu thuyền đều im lặng, gọi là được làm vua thua làm giặc, ngươi liên lụy với kẻ chiến bại sợ là đếm không xiết. Trong lòng người hiểu biết đều rõ ràng, tuy chủ lực chém giết trên chiến trường nhìn qua có vẻ quy mô to lớn, nhưng những nhân viên tướng quan tản rải sau lưng chủ lực mới thật sự là đếm không xuể.
Thảm cảnh máu nhuộm tinh không trước mắt khiến cho Bạch nương tử không khỏi u ám nhắm mắt hợp mươi, trong miệng niệm niệm có từ, nàng đã trọng thương, cũng vô lực ngăn trở cái gì, trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh.
Đại quân dọn dẹp chiến trường, sự chó ý của Miêu Nghị cuối cùng đã chuyển hướng đến bên này, khiến cho người trên U Minh Long Thuyền cảm thụ đến áp lực cự đại.
Miêu Nghị vừa hướng sang bên này, có thể nói là nắm thiên quân vạn mã mà đến, nhân mã sau người là vô số, lấy khí thế phô thiên cái địa bức tơi.
Cuối cùng, đám người Miêu Nghị ngừng ở tiền phương trước đầu thuyền U Minh Long Thuyền, Miêu Nghị cùng Bạch chủ bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều có một thứ gì đó khó mà nói được bằng lơi.
Ánh mắt Dương Khánh đi tới đi lui, quan sát phản ứng của bọn họ.
Đột nhiên Miêu Nghị lên tiếng hỏi:
- Ta nên xưng hô ngươi thế nào?
Trong lời ngâm bao hàm phẫn nộ, thâm ý trong đó người ngoài rất khó hiểu được.
Bạch chủ yên lặng một lúc, cuối cùng khẽ cười, nói:
- Nếu ngươi không ngại, thì cứ xưng hô như trước, lão Bạch đi!
Miêu Nghị vung tay chỉ hướng tinh không toàn là thây người:
- Đây có phải là thứ ngươi muốn nhìn thấy?
Tiếng đàn leng keng vang lên, ngón tay Bạch chủ vuốt nhẹ lên dây đàn là một đoạn giai điệu mà Miêu Nghị quen thuộc, là giai điệu năm đó Miêu Nghị nghe được khi mới đi vào vạn trượng hồng trần. Bạch chủ nhỏ giọng nói:
- Muốn đi thì vừa nãy ta đã đi rồi, ngươi cũng không quá khả năng có cơ hội lại tìm được ta, ở lại nơi này không đi, là vì chờ người tới, trước khi đi ta có chút chuyện muốn dặn dò. Hết thảy trước mắt liệu có phải thứ ta muốn nhìn đến hay không, cái đó phai hỏi chính ngươi. Hết thảy trước mắt, công hay tội đều do ngươi gánh, là phúc ngươi hưởng, là tội ngươi chịu, thiên hạ này là thiên hạ của ngươi, đối với thứ đó ta không hứng thú. Có thể giúp thì ta đã giúp người, có thể giúp thì ngươi cũng đã giúp ta, chúng ta đều lấy được cái minh cần, chẳng ai nợ ai!
Đương chúng nói ra lời này, thật ra đã khiến băn khoăn trong lòng Miêu Nghị được giải tỏa, hắn đi tới hôm nay, trên lưng vác qúa nhiều ân oán, trên lưng vác qúa nhiều công tội, để hắn chắp tay nhường ra thiên hạ, nhường ra thành qủa bao năm hắn quên cả sống chết mới đổi lấy được, thành làm đồ cưới cho người khác, hắn thật làm không được, người mặt dưới cũng sẽ không đáp ứng.
Hai người yên lặng hồi lâu, Bạch chủ lại hỏi:
- Còn có cái gì muốn hỏi không? Có thể nói cho ngươi thì ta sẽ nói cho ngươi, như qủaa không còn điều gì muốn hỏi, tinh không mênh mông, không bờ không bến, ta cư vậy rời đi, ngươi ngồi thiên hạ của ngươi, ta tự mình tiêu dao, nguyện ngày sau vĩnh không gặp lại!
Miêu Nghị nói:
- Ta có rất nhiều nghi vấn.
Vậy thì lên thuyền đi! Chắc có mấy lời ngươi cũng không muốn quá nhiều người nghe được.
Bạch chủ chắp một tay sau lưng, ngón tay phủ trên dây cầm nhấc lên, vươn tay làm tư thế mới, thấy Miêu Nghị có phần do dự, không khói cười nhẹ nói:
- Sao thế? Sợ ta hại ngươi? Năm đó, lời thế này ta cũng từng nói với hai người khác, ta nói ta không hứng thú với thiên hạ này, nhưng hai người bọn họ không tin, thế là mới có ân ân oan oan mấy năm nay.