Nhìn bộ dạng ăn mặc từ trên xuống dưới của nàng, có thể tưởng tượng được bình thường nhất định là cuộc sống cẩm y ngọc thực, cơm bưng nước rót, hương phục không ít.
Hứa Chân Chân lại có vẻ tâm bình khí hòa nói:
- Tự cam đọa lạc? Có lẽ vậy! Nhưng ta có thể làm thế nào? Ta rơi vào tay Chu Ngạo Lâm, có thể kháng cự hắn ư? Ta rơi vào tay Cao Tử Hồ cũng chỉ có thể theo hắn, thử hỏi ngay cả ngươi cũng không phải đối thủ bọn họ, phải nhận kết cục thê thảm như vậy, một nữ nhân không quyền không thế như ta thì có thể làm gì? Cho dù năm đó ta tìm ngươi, tự thân người còn lo không xong, đừng nói ngươi không cho được ta cái gì, ngươi cũng không cách nào bảo vệ ta, nếu chuyện lộ ra, cả hai đều không sống được.
Long Tín kéo kéo váy áo hoa lệ trên người nàng, lại đưa tay lấy xuống phát trầm quy gia trên đầu, lắc lắc ở trong tay, mặt mày hung tợn nói:
- Ở chung nhiều năm, ban tính làm người của người thế nào ta há có thể không biết, hư vinh, chỉ thích ăn ngon mặc đẹp, bởi thế đừng nói mũ miện đường hoàng như vậy, ta thấy người chỉ là tham muốn vinh hoa phú quý, vì vinh hoa phú quý mà tình nguyện sống nhục, cả mặt mũi cũng không cần!
Hứa Chân Chân bình tĩnh nói:
- Năm đó ta bị người đưa đến tay ngươi, lại bị Chu Ngạo Lâm cướp đi, sau cùng rơi vào trên tay Cao Tử Hồ, một người tiếp một người, một đời lây sắc mua vui, ngươi còn muốn ta làm thế nào? Làm trinh khiết liệt nữ rút dao tự tận ư?
Long Tín vỗ lên ngực, bi phẫn nói:
- Người ta khác với bọn chúng ta thật lòng với ngươi, người ta là kết tóc phu thê a!
Hứa Chân Chân hỏi ngược một câu:
- Cả thê tử kết tóc cùng mình đều không giữ được, vậy ngươi sao còn sống nhục?
Long Tín bi thanh nói:
- Ta sống nhục là vì muốn bảo thủ cho ngươi!
Hứa Chân Chân muốn nói lại thôi, tựa hồ còn muốn biện giải gì đó, chẳng qua vẫn dừng lại, sợ chọc giận hắn, sửa lời nói:
- Ngàn sai vạn sai đều là ta sai, chỉ cầu người cao quý bỏ qua hai nhi nữ này của ta...
- Tiện nhân hai ta!
Long Tín bi hống một tiếng, đột nhiên ra tay, bóp chặt cổ Hứa Chân Chân, răng rắc một tiếng, trong cơn tình tự thất chống trực tiếp bẻ gãy cổ Hứa Chân Chân.
Tâm tình của hắn người ngoài không cách nào hiểu được, lúc đầu vì nữ nhân này mà hắn không tiếc hết thảy, hủy hết tiến trình, thiếu chất còn mất mạng.
Hứa Chân Chân nghiêng đầu, nhãn cầu sung huyết trợn tròn nhìn hắn, khóe miệng tí tách máu tươi.
- Mẹ!
Trong đám người vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, một nam một nữ vọt tới nơi này, rất nhanh bị người ấn lật xuống đất.
Long Tín thả Hứa Chân Chân ngã xoài trên đất, quay lưng mà về, giày kim loại đạp xuống, dẫm nát lưng Cao Tử Hồ, giẫm cho Cao Tử Hồ miệng mũi phun huyết. Long Tín giống như dã thú bị chọc giận, vung tay chỉ vào trên dưới Cao gia, giận dữ hét:
- Áp xuống cho ta, nam đời đời làm nô, nữ đời đời làm xướng!
Phó tướng đứng bên cạnh lại dùng ánh mắt ngăn ngươi mặt dưới hành động, vươn tay ngắn Long Tín lại, truyền âm nói:
- Đại tướng quân bớt giận, mong ngài bình tĩnh, ngươi muốn hả giận cứ việc giết bọn họ là được, thân phận của ngài không nên công nhiên làm ra chuyện âm hiểm khắc bạc như thế, thời điểm này, bệ hạ chính đang coi chừng đánh giá tất cả chúng ta, bao nhiêu đại thần đều cẩn thận làm việc, vạn vạn không thể để đồng chuối rơi vào tay người khác, cũng không đáng vì đám người này mà hại đến tiến trình của đại tướng quân.
- Cút ra!
Long Tín vung tay đẩy hắn đi.
Lập tức đám tướng lĩnh ùa lên, dồn dập khuyên nhủ:
- Đại tướng quân bớt giận...
Không người nghe lệnh, bị bức đành chịu, cuối cùng Long Tín rống lên một tiếng, quát:
- Xử tử lăng trì hết cho ta!
Trong Tinh thần điện, Miêu Nghị ngồi ở sau án chầm chậm buông xuống ngọc điệp trong tay, nhắm mắt thật lâu không nói, nội dung trong ngọc điệp thuật lại ngôn hành cử chỉ của Long Tín trong Nghiễm Thiên vương phủ. Yên lặng hồi lâu, hắn mới nhắm mắt lại chậm rãi hỏi một tiếng:
- Sai biệt giữa Thanh Nguyệt cùng Long Tín là ở đâu?
Dương Triệu Thanh ở một bên khẽ nhìn sắc mặt hắn, trầm ngâm nói:
- Hai người đều rất dễ tự tác chủ trương, đều giàu cảm xúc, sai biệt là ở Thanh Nguyệt không có tư tâm.
- Chính xác, đây cũng không phải lần đầu tiên của Long Tín!
Miêu Nghị chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt trầm ổn, ngữ khí băng lãnh:
- Chức vị khác thì trẫm còn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng là người thống lĩnh thân quân cho trẫm, làm sao có thể nào không nhịn được tư tâm, hắn đã không thích hợp với vị trí thống soái hữu quân nữa, để Nghiêm Tiếu chuẩn bị tiếp thu đi!
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng.
Miêu Nghị quay đầu hỏi tiếp:
- Luân tộc bên kia thế nào rồi?
Dương Triệu Thanh trả lời:
- Đã tuân ý chỉ của bệ hạ, chỉnh thể dời ra Hắc Long đàm, ít ngày nữa chắc sẽ đặt chân lên Thái cổ.
Miêu Nghị gật đầu, hắn muốn dời Thiên cung tới Thái cổ, Luân tộc bên kia cũng phải trực tiếp đưa vào dưới mi mắt, phòng ngừa người khác nhúng tay nào, tính là cương ngạnh bức cho Luân tộc rời bỏ nơi cư trú bao đời của họ.
Ngự viên, nguyên thuộc Thiên vương chưởng lệnh Tây quân Quảng Lệnh Công, cũng tính là nhà riêng của Quảng gia, tạm thời trên dưới của Quảng gia bị giam lỏng ở nơi này.
Một gian tiểu viện, cửa sổ đóng chặt, Câu Việt đẩy cửa mà vào, trong nhà quang tuyến mờ mờ, Quảng Lệnh Công như người chết, nằm trên ghế không nhúc nhích, chỉ có bộ ngực thỉnh thoảng phập phồng.
Đi tới trước mặt, Câu Việt thấp giọng bẩm báo nói:
- Long Tín đã lăng trì xử tử toàn bộ Cao gia trên dưới, nếu không có gì bất ngờ, Ngưu Hữu Đức sợ là sẽ không tiếp tục để cho Long Tín chưởng không binh quyền, ẩn hoạn của Quảng gia ắt hẳn đã bài trừ rồi.
Quảng Lệnh Công nằm yên, vẫn tiếp tục thờ ơ.
Câu Việt hơi khom người chốc lát, lại xoay người bỏ đi, cho dù Quảng Lệnh Công không tiếp tục phát biểu ý kiến với bất kỳ sự tình gì, những chuyện mà hắn làm trước sau vẫn chiếu theo thường lệ đến bẩm báo.
Hứa Chân Chân lại có vẻ tâm bình khí hòa nói:
- Tự cam đọa lạc? Có lẽ vậy! Nhưng ta có thể làm thế nào? Ta rơi vào tay Chu Ngạo Lâm, có thể kháng cự hắn ư? Ta rơi vào tay Cao Tử Hồ cũng chỉ có thể theo hắn, thử hỏi ngay cả ngươi cũng không phải đối thủ bọn họ, phải nhận kết cục thê thảm như vậy, một nữ nhân không quyền không thế như ta thì có thể làm gì? Cho dù năm đó ta tìm ngươi, tự thân người còn lo không xong, đừng nói ngươi không cho được ta cái gì, ngươi cũng không cách nào bảo vệ ta, nếu chuyện lộ ra, cả hai đều không sống được.
Long Tín kéo kéo váy áo hoa lệ trên người nàng, lại đưa tay lấy xuống phát trầm quy gia trên đầu, lắc lắc ở trong tay, mặt mày hung tợn nói:
- Ở chung nhiều năm, ban tính làm người của người thế nào ta há có thể không biết, hư vinh, chỉ thích ăn ngon mặc đẹp, bởi thế đừng nói mũ miện đường hoàng như vậy, ta thấy người chỉ là tham muốn vinh hoa phú quý, vì vinh hoa phú quý mà tình nguyện sống nhục, cả mặt mũi cũng không cần!
Hứa Chân Chân bình tĩnh nói:
- Năm đó ta bị người đưa đến tay ngươi, lại bị Chu Ngạo Lâm cướp đi, sau cùng rơi vào trên tay Cao Tử Hồ, một người tiếp một người, một đời lây sắc mua vui, ngươi còn muốn ta làm thế nào? Làm trinh khiết liệt nữ rút dao tự tận ư?
Long Tín vỗ lên ngực, bi phẫn nói:
- Người ta khác với bọn chúng ta thật lòng với ngươi, người ta là kết tóc phu thê a!
Hứa Chân Chân hỏi ngược một câu:
- Cả thê tử kết tóc cùng mình đều không giữ được, vậy ngươi sao còn sống nhục?
Long Tín bi thanh nói:
- Ta sống nhục là vì muốn bảo thủ cho ngươi!
Hứa Chân Chân muốn nói lại thôi, tựa hồ còn muốn biện giải gì đó, chẳng qua vẫn dừng lại, sợ chọc giận hắn, sửa lời nói:
- Ngàn sai vạn sai đều là ta sai, chỉ cầu người cao quý bỏ qua hai nhi nữ này của ta...
- Tiện nhân hai ta!
Long Tín bi hống một tiếng, đột nhiên ra tay, bóp chặt cổ Hứa Chân Chân, răng rắc một tiếng, trong cơn tình tự thất chống trực tiếp bẻ gãy cổ Hứa Chân Chân.
Tâm tình của hắn người ngoài không cách nào hiểu được, lúc đầu vì nữ nhân này mà hắn không tiếc hết thảy, hủy hết tiến trình, thiếu chất còn mất mạng.
Hứa Chân Chân nghiêng đầu, nhãn cầu sung huyết trợn tròn nhìn hắn, khóe miệng tí tách máu tươi.
- Mẹ!
Trong đám người vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, một nam một nữ vọt tới nơi này, rất nhanh bị người ấn lật xuống đất.
Long Tín thả Hứa Chân Chân ngã xoài trên đất, quay lưng mà về, giày kim loại đạp xuống, dẫm nát lưng Cao Tử Hồ, giẫm cho Cao Tử Hồ miệng mũi phun huyết. Long Tín giống như dã thú bị chọc giận, vung tay chỉ vào trên dưới Cao gia, giận dữ hét:
- Áp xuống cho ta, nam đời đời làm nô, nữ đời đời làm xướng!
Phó tướng đứng bên cạnh lại dùng ánh mắt ngăn ngươi mặt dưới hành động, vươn tay ngắn Long Tín lại, truyền âm nói:
- Đại tướng quân bớt giận, mong ngài bình tĩnh, ngươi muốn hả giận cứ việc giết bọn họ là được, thân phận của ngài không nên công nhiên làm ra chuyện âm hiểm khắc bạc như thế, thời điểm này, bệ hạ chính đang coi chừng đánh giá tất cả chúng ta, bao nhiêu đại thần đều cẩn thận làm việc, vạn vạn không thể để đồng chuối rơi vào tay người khác, cũng không đáng vì đám người này mà hại đến tiến trình của đại tướng quân.
- Cút ra!
Long Tín vung tay đẩy hắn đi.
Lập tức đám tướng lĩnh ùa lên, dồn dập khuyên nhủ:
- Đại tướng quân bớt giận...
Không người nghe lệnh, bị bức đành chịu, cuối cùng Long Tín rống lên một tiếng, quát:
- Xử tử lăng trì hết cho ta!
Trong Tinh thần điện, Miêu Nghị ngồi ở sau án chầm chậm buông xuống ngọc điệp trong tay, nhắm mắt thật lâu không nói, nội dung trong ngọc điệp thuật lại ngôn hành cử chỉ của Long Tín trong Nghiễm Thiên vương phủ. Yên lặng hồi lâu, hắn mới nhắm mắt lại chậm rãi hỏi một tiếng:
- Sai biệt giữa Thanh Nguyệt cùng Long Tín là ở đâu?
Dương Triệu Thanh ở một bên khẽ nhìn sắc mặt hắn, trầm ngâm nói:
- Hai người đều rất dễ tự tác chủ trương, đều giàu cảm xúc, sai biệt là ở Thanh Nguyệt không có tư tâm.
- Chính xác, đây cũng không phải lần đầu tiên của Long Tín!
Miêu Nghị chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt trầm ổn, ngữ khí băng lãnh:
- Chức vị khác thì trẫm còn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng là người thống lĩnh thân quân cho trẫm, làm sao có thể nào không nhịn được tư tâm, hắn đã không thích hợp với vị trí thống soái hữu quân nữa, để Nghiêm Tiếu chuẩn bị tiếp thu đi!
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng.
Miêu Nghị quay đầu hỏi tiếp:
- Luân tộc bên kia thế nào rồi?
Dương Triệu Thanh trả lời:
- Đã tuân ý chỉ của bệ hạ, chỉnh thể dời ra Hắc Long đàm, ít ngày nữa chắc sẽ đặt chân lên Thái cổ.
Miêu Nghị gật đầu, hắn muốn dời Thiên cung tới Thái cổ, Luân tộc bên kia cũng phải trực tiếp đưa vào dưới mi mắt, phòng ngừa người khác nhúng tay nào, tính là cương ngạnh bức cho Luân tộc rời bỏ nơi cư trú bao đời của họ.
Ngự viên, nguyên thuộc Thiên vương chưởng lệnh Tây quân Quảng Lệnh Công, cũng tính là nhà riêng của Quảng gia, tạm thời trên dưới của Quảng gia bị giam lỏng ở nơi này.
Một gian tiểu viện, cửa sổ đóng chặt, Câu Việt đẩy cửa mà vào, trong nhà quang tuyến mờ mờ, Quảng Lệnh Công như người chết, nằm trên ghế không nhúc nhích, chỉ có bộ ngực thỉnh thoảng phập phồng.
Đi tới trước mặt, Câu Việt thấp giọng bẩm báo nói:
- Long Tín đã lăng trì xử tử toàn bộ Cao gia trên dưới, nếu không có gì bất ngờ, Ngưu Hữu Đức sợ là sẽ không tiếp tục để cho Long Tín chưởng không binh quyền, ẩn hoạn của Quảng gia ắt hẳn đã bài trừ rồi.
Quảng Lệnh Công nằm yên, vẫn tiếp tục thờ ơ.
Câu Việt hơi khom người chốc lát, lại xoay người bỏ đi, cho dù Quảng Lệnh Công không tiếp tục phát biểu ý kiến với bất kỳ sự tình gì, những chuyện mà hắn làm trước sau vẫn chiếu theo thường lệ đến bẩm báo.