Phi Thiên

Chương 3904: Diêm La Vương (1)

Nghe được lời ấy, mấy người nhất thời sửng sốt, Vân Tri Thu đang lau nước mắt cũng ngẩng đầu sững sờ nhìn hắn.

Miêu Nghị lần nữa vươn tay, bắt lấy tay mềm của nàng đặt vào trong tay, dắt theo vượt qua tường ngăn, hướng vào hậu điện.

Trong Càn Khôn điện, không khí trang nghiêm túc mục, gần ngàn tướng lĩnh tập trung lại, bày ra trận thế chỉnh tề chờ đợi, mắt thấy Miêu Nghị dắt Vân Tri Thu đồng thời đi vào, hơi chút ngẩn ngơ, không ít người bắt đầu người nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, hoặc là giao đầu tiếp tại truyền âm, trong điện ẩn ẩn thoáng hiện pháp lực ba động.

Mắt thấy không khí trang nghiêm túc mục trong đại điện triều đường bởi sự xuất hiện của mình mà dẫn tới rối loạn, Vân Tri Thu vốn đã có chút thấp thỏm càng trở nên căng thẳng hơn.

Bình thường bất luận là nhìn thấy đại thần nào, cho dù là nhìn thấy một đám đại thần, nàng cũng sẽ không có gì khẩn trương, nhưng hôm nay thì khác. Cho dù nàng đến địa vị nhất định, cho dù không có quy định thiên hậu không được xuất hiện tại triều đường, nhưng quan niệm thâm nhập nhân tâm đều cho rằng hậu cung không được can chính, ngay cả chính nàng đều bất giác nhận là bản thân xuất hiện ở đây có hơi qúa đà, không khỏi chột dạ, làm sao có thể không khẩn trương?




Tựa hồ Miêu Nghị cũng cảm thụ được sự bất an từ trong lòng bàn tay nàng, bàn tay rắn rỏi ấm áp nắm lấy, cấp cho nàng lòng tin, tựa hồ muốn nói với nàng, có ta ở đây, ngươi không cần sợ!

Sự ủng hộ kiên định từ Miêu Nghị đích xác làm dịu tình tự khẩn trương trong lòng nàng, Vân Tri Thu hít sâu một hơi, tự như chính mình phải đạm định thong dong!

Đi lên bậc thềm, phu thê song song đang đưa lưng về phía bảo tọa, Miêu Nghị thuận tay ra hiệu một cái, Vân Tri Thu không quá tự nhiên cùng ngồi xuống ngang hàng với hắn, đối mặt quần thần đứng ở bên dưới.

May mắn bảo tọa đủ rộng, giống như một chiếc sạp nhỏ, đủ chỗ cho hai người ngồi.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi đứng ở mặt sau hai bên bảo tọa, hai bên dưới bậc thang là Thanh Nguyệt cùng Nghiêm Tiếu, người hiểu chuyện vừa nhìn chỗ đứng như vậy, liền biết Nghiêm Tiếu sẽ thay thế vị trí của Long Tín, chúng nhân không biết Long Tín đã xảy ra chuyện gì đang yên đang lành vì sao lại ném mất vị trí tâm phúc bên người bệ hạ.

Mà Long Tín thì đang đứng trong đám quần thần trên điện, nhãn thần nhìn hướng Nghiêm Tiếu rất là phức tạp, lúc điều chỉnh chức vị của hắn Miêu Nghị đã tìm hắn nói qua, chi hỏi hắn một câu: Nếu thống soái cận vệ quân lại luôn luôn làm việc vì tư tâm của bản thân, trẫm nên xử lý thế nào?

Vậy là Long Tín chủ động thỉnh từ, nhường ra vị trí hữu đô đốc.

Có chút chuyện chính hắn cũng không còn lời gì có thể nói, dù rằng không cam lòng, cũng chỉ đành chấp nhận, bản thân phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.

Còn những người khác, ánh mắt đa số người trong điện đều dán lên người Vân Tri Thu, theo quy trình định sẵn trước đó thì không có chuyện Vân Tri Thu cùng ngồi lên đế vị, chúng nhân thỉnh thoảng đối mặt nhìn nhau, cho dù Dương Triệu Thanh đứng cạnh bên bảo tọa ra hiệu bắt đầu thượng triều, nhất thời ai cũng không biết nên mở miệng thế nào.


Vân Tri Thu như ngồi bàn chông, lúng túng vô cùng.

Miêu Nghị ngồi ngay ngắn ở trên, đưa mắt nhìn xuống Từ Đường Nhiên đứng bên dưới, ra hiệu một cái.

Tư Đương Nhiên vốn cũng đang sững sờ lập tức hiểu ý, ra bộ khảng khái, chắp tay, cúi người thật sâu, suất tiện lớn tiếng nói:

- Chúng thần tham kiến bệ hạ, tham kiến thiên hậu nương nương!

Hành động thập phần dễ thấy.

Hắn vừa bắt đầu, rõ ràng còn có người do dự, hiển nhiên cảm thấy làm thế không thỏa, chẳng qua đám người Vân Ngạo Thiên cùng Mục Phàm Quân đã chắp tay làm ra tư thế hành lễ, nhưng bộ hạ cũ của Miêu Nghị cũng đồng thời làm theo, cuối cùng lũ lượt có người làm theo, những người thừa lại cảm thấy thế đơn lực bạc, cộng thêm ánh mắt lạnh lẽo của Miêu Nghị nhìn chằm chằm xuống, tâm đầu hơi lạnh, không thể không đành chịu chắp tay bái kiến.

Dương Triệu Thanh lần nữa làm ra thủ thế.

Chúng nhân tập thể coi ngưừi, lớn tiếng bái kiến nói:

- Chúng thần tham kiến bệ hạ, tham kiến thiên hậu nương nương!




Thấy tất cả mọi người đều thần phục, hai tay Miêu Nghị đưa ra, hộ:

- Bình thân!

Vân Tri Thu không nói chuyện, chẳng qua tận lượng ra vẻ tự nhiên, cùng đưa tay theo Miêu Nghị.

Chúng thần đứng thẳng dậy, Vân Ngạo Thiên cùng Mục Phàm Quân ngẩng đầu nhìn hướng Vân Tri Thu ngồi ngay ngắn trên kia, phượng bào phượng quan (mu) hoa lệ bắt mắt, dáng vẻ ung dung hoa quý cử thế vô song!

Trong lòng hai người có thể nói là cảm khái vô hạn, năm xưa ai có thể dự tương được Miêu Nghị sẽ đi tới độ cao như hôm nay, tự nhiên cũng không ngờ được Vân Tri Thu sẽ có một ngày thành là mẫu nghi thiên hạ, nhưng hiện tại sờ sờ hiện ra trước mắt, ung dung tiếp nhận quần thần hành lễ bái kiến.

Mục Phàm Quần nghĩ đến nhi tử đã chết đi của mình, trong ánh mắt nhìn hướng Vân Tri Thu có an vui, có thương yêu, nhãn thần vốn luôn sắc bén trở nên nhu hòa không ít. Đời này mang rất cương thế, ai bao nữ không bằng nam? Nhưng hôm nay nàng rất mãn ý, đối với hành động của Miêu Nghị rất là mãn ý, nói rõ là muốn để tôn nữ của mình có địa vị ngang hàng với hắn.

Như quả người kia có một nửa tâm tư như Miêu Nghị, thì mình cũng đâu đến nỗi so đo với hắn một đời! Mục Phàm Quân bất giác nghiêng đầu nhìn hướng Vân Ngạo Thiên.

Ai ngờ Vân Ngạo Thiên cũng chính đang nghiêng đầu nhìn sang nàng, hai người tựa hồ tận hữu linh tế, ánh mắt nhìn nhau, lại tấn tốc chuyển đi, có phần bí mật, hai người không muốn thổ lộ ra ngoài, trước kia không nói là vì đọ sức với nhau, hiện nay không nói cũng có một phần là do nguyên nhân này, nhưng còn thêm một điểm, đó là vì muốn tốt cho Vân Tri Thu, hai người có thể một sáng một tối chống lưng cho Vân Trị Thu.

back top