Phi Thiên

Chương 417-1: Gánh nặng (Thượng)

Ha ha ha! Vân Phi Dương hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười điên cuồng một trận, phách lối đắc ý vô cùng.

Người ta khiêu chiến phe Ma Quốc y, phe y chỉ có một người đi ra đã giết sạch mười người đối phương, một thương chấn nhiếp toàn trường, quả thật đã làm cho y hết sức nở mày nở mặt.

Y cảm thấy Miêu Nghị đã trút giận thay mình, trước đó mình thua dưới tay Nguyệt Dao cũng không phải là thực lực không bằng Nguyệt Dao, mà là pháp bảo không bằng Nguyệt Dao. Hiện tại mọi người đều thấy rõ ràng rồi, nếu không dùng pháp bảo, có ai là đối thủ của phe chúng ta?!

Tiếng cười phách lối của Vân Phi Dương và động tác chỉ thương của Miêu Nghị trước đó khiến cho Bạch Tử Lương cảm thấy như mình vừa bị tát một cái thật mạnh, sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, thân thể cứng đờ.

- Không trách người này nhảy vào trong đại trận lửa cháy Liệt Hoàn còn có thể sống sót trở lại, quả thật có bản lãnh bất phàm. Không Trí, lần này phiền phức lớn rồi, dựa theo quy tắc này từ từ so đấu, tám ngàn người chúng ta cũng không đủ cho người ta từ từ giết! Không thể tiếp tục như vậy nữa, phải nghĩ biện pháp sửa đổi quy tắc quyết chiến!

Bát Giới lẩm bẩm truyền âm nói với Không Trí.

Không Trí liếc y một cái, ngươi cho rằng đây là nơi nào:

- Nhiều người nhìn như vậy, ngươi nói đổi quy tắc thì có thể đổi hay sao???

- Tu sĩ Tiên Quốc ta có thân thủ như thế, tại sao lại ở trận doanh Ma Quốc?




Nguyệt Dao căng thẳng hỏi Lan Nhược.

Lan Nhược không biết nói gì, làm sao nàng biết được.

- Thiên hạ ít có thương pháp có thể thắng được Độc Thương, trước đó ta còn tưởng rằng Song Song tỷ vì yêu ai yêu cả đường đi nên nói quá lời, hôm nay xem ra Song Song tỷ nói không sai! Thương pháp tên này quả nhiên lợi hại, đánh bại thương pháp Song Song tỷ thật sự không thành vấn đề.

Vân Phi Dương hai tay chống nạnh hưng phấn ra mặt, truyền âm nói với thủ hạ:

- Có hắn xuất chiến, chúng ta chiếm tiện nghi rồi!

Đám thủ hạ không biết nói gì, nghĩ thầm không phải mới vừa rồi ngươi còn ngăn cản người ta xuất chiến sao?

Miêu Nghị tận lực ổn định mình, không để cho lộ ra sơ hở gì, điều khiển Hắc Thán giảm chậm tốc độ chạy trở về trận doanh, về bên cạnh Vân Phi Dương. Về phần đồ trên thân mười người bị giết, hắn muốn nhảy xuống nhặt lên cũng không dám, sợ để lộ ra vẻ suy yếu của mình.

Hắn không nhặt không có nghĩa là người khác sẽ không nhặt, Vân Phi Dương đã vung tay lên:

- Nhặt đồ của chúng ta trở về!

Bên cạnh y lập tức có hai người chạy ra, thu lấy toàn bộ chiến giáp, vũ khí và nhẫn trữ vật các loại mang trở về.

Cuối cùng lục soát thu thập được mấy chục vòng định vị, Vân Phi Dương cầm một chiếc trong tay giơ lên, vui vẻ vẫy vẫy vài cái khoe khoang.

Dựa theo quy tắc, trừ vòng định vị, những vật khác đều giao cho Miêu Nghị. Miêu Nghị cũng chỉ tiện tay thu hồi, không có tâm lực kiểm lại.

Thi thể hiện trường tự nhiên có người dọn dẹp đi, vòng kế tiếp bắt đầu.

Vòng kế tiếp ra sân chính là phe Tiên Quốc, chính là phe Nguyệt Dao, một đội nhân mã ra ngoài chạy vòng tròn chọn đối thủ.

Miêu Nghị khẽ cụp mắt xuống, muốn chú ý cũng mất tinh lực, bỏ mấy viên Nguyện Lực Châu vào miệng, nhắm mắt lại từ từ luyện hóa, chậm rãi khôi phục pháp lực và tinh lực của mình đã hao hết như đèn cạn khô dầu.

Đội nhân mã kia chạy vòng quanh chỉ liếc nhìn Miêu Nghị một cái rồi bỏ qua. Kẻ có thực lực kinh khủng như vậy, không ai dám chỉ mặt khiêu chiến, trừ phi đầu óc có vấn đề, chán sống muốn chết.


Cuối cùng bọn họ điểm một đội nhân mã Phật Quốc khiêu chiến, hai bên chém giết một trận oanh oanh liệt liệt, nhân mã Phật Quốc bị diệt toàn bộ.

Phe Nguyệt Dao tử trận bốn người, cũng coi là chiến thắng trận đầu, vòng định vị của người chết bất kể phe thắng hay phe bại đều lọt vào tay Nguyệt Dao. Đương nhiên là bên Phật Quốc không lấy được chút gì, còn tổn thất mười người và của cải của họ.

Miêu Nghị nhắm mắt khôi phục ngồi trên lưng Hắc Thán dường như không nghe thấy động tĩnh xung quanh. Bất tri bất giác đã đến vòng tỷ thí thứ năm, vòng này đến phiên Ma Quốc là phe khiêu chiến, chính là phe Vân Phi Dương.

- Khụ khụ, Yến Bắc Hồng, có hứng thú đánh trận này vì bản thiếu chăng?

Vân Phi Dương ho khan hai tiếng, nhìn về phía Miêu Nghị bên cạnh nói.

Cử chỉ của y lập tức khiến cho những người của năm nước khác chú ý nhìn lại, có không biết bao nhiêu người giật thót trong lòng. Xem ra vị đại thiếu này lại muốn phái tên Yến Bắc Hồng kia ra tay, đến lúc đó kẻ nào xấu số bị y điểm trúng khó có thể thoát khỏi tai kiếp.

Yến Bắc Hồng nghe vậy tiện tay rút đại đao dưới đất lên, chuẩn bị xuất chiến với đội mình. Đội của y được Vân Phi Dương chiếu cố đặc biệt, cho chín tên cao thủ Thanh Liên cửu phẩm khác vào đó. Mới vừa rồi Miêu Nghị đánh một trận chấn nhiếp toàn trường, Yến Bắc Hồng cũng muốn cho mọi người biết tài nghệ đại đao trong tay mình.

Ai ngờ Vân Phi Dương trừng mắt, nói với Yến Bắc Hồng:

- Ngươi gấp cái gì, không nói ngươi, ta nói Yến Bắc Hồng!

Y nhìn về phía Miêu Nghị.

Yến Bắc Hồng ngẩn ra, nhất thời không cẩn thận, thiếu chút nữa quên tên mình đã không còn thuộc về mình.

Cùng lúc đó, Vân Phi Dương không có hảo ý nhìn chằm chằm Nguyệt Dao bên trận doanh Tiên Quốc nở một nụ cười xấu xa quỷ quyệt, ý đồ thế nào rất rõ ràng.

Nguyệt Dao âm thầm cắn răng, có thể nói hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng há có thể không biết Vân Phi Dương có ý gì, đây là muốn tìm mình rửa nhục.

Thế nhưng Miêu Nghị lại lắc đầu nói:

- Hay là Dương thiếu khác chọn người khác đi!

Vân Phi Dương đang dương dương đắc ý nhất thời lộ vẻ sững sờ, trước đó chiến ý Miêu Nghị dâng cao như vậy, người ta vừa khiêu chiến đã lập tức nhận lời, vì sao hiện tại mời hắn không ra?! Y ngạc nhiên nói:




- Không phải ngươi chứ, chuyện này đối với ngươi dễ dàng như trở bàn tay, ngươi vừa nói thế nào nhỉ?

Y quay đầu lại liếc nhìn thủ hạ tâm phúc của mình, tên kia lập tức nói đỡ:

- Mỗ đi một lúc sẽ về ngay!

- Đúng vậy!

Vân Phi Dương vỗ đùi khen ngợi:

- Đây bất quá là chuyện ngươi đi một lúc sẽ về, ngươi chỉ cần tùy tiện ra ngoài xuất vài thương là đủ, không mất bao nhiêu công phu. Đi đi, đi đi, bản thiếu hô hào trợ uy cho ngươi!

Y không biết một thương kia của Miêu Nghị không phải là không phí bao nhiêu công phu, mà là cực phí công phu. Từ khi Miêu Nghị xuất đạo đến nay huyết chiến chém giết không biết bao nhiêu trận, chưa từng mệt mỏi như hôm nay, cũng có thể nói là đời này chưa từng mệt mỏi như vậy bao giờ, không hề đơn giản như Vân Phi Dương nói tùy tiện đâm vài thương là đủ rồi.

Miêu Nghị vẫn lắc đầu nói:

- Dương thiếu, chẳng lẽ Ma Quốc không còn ai sao???

Thật sự là hắn không có cách nào xuất chiến, không thể làm gì khác hơn là dùng lời khích tướng.

Vân Phi Dương trợn tròn hai mắt, vốn y không thích nghe lời này, thình lình quay đầu lại hỏi:

- Ai ra xuất chiến?

Không ai hưởng ứng, cuối cùng Vân Phi Dương lấy ánh mắt điểm tướng, một đội nhân mã nhắm mắt đi ra ngoài.

---------------

back top