Phi Thiên

Chương 425-2: Của hồi môn (Hạ)

- Nàng...

Tay Bát Giới mới vừa chỉ ra, vù, một vòng trăng khuyết đột nhiên xuất hiện treo lơ lửng trên đầu y, chỉ còn chờ chém xuống, khiến cho y giật nảy mình.

Cho dù là miệng lưỡi lợi hại tới mức nào, gặp phải thực lực tuyệt đối cũng phải chào thua. Bát Giới cơ mặt giật giật, nhìn chằm chằm vòng nguyệt luân sắc bén cách mình chỉ có nửa cánh tay, mắt đỏ ngầu. Hảo hòa thượng không chịu thua thiệt trước mắt, tạm thời nhẫn nại không lên tiếng.

Bạch Tử Lương lại chỉ Miêu Nghị, cười lạnh nói:

- Trước mặt người sáng mắt không nên nói lời dối trá, bảo hắn lấy ra đồ đã lừa gạt của chúng ta!

Thấy liên lụy tới Miêu Nghị, Vân Phi Dương vừa tới lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Bạch Tử Lương, tình huống thế nào, nói ta nghe một chút.

Bạch Tử Lương lập tức kể lại đại khái việc mà Miêu Nghị đã làm, Vân Phi Dương nhìn về phía Miêu Nghị trợn mắt há mồm nói:

- Thật hay giả?




Hiện tại rốt cục y đã hiểu ra vì sao xảy ra tình huống như vậy, nhất thời vui vẻ, phát hiện Miêu Nghị thật sự là trọng nghĩa khí, chỉ động tới những nhà khác mà không động người phe y.

Bên cạnh Yến Bắc Hồng cũng không biết nói gì nhìn chằm chằm Miêu Nghị, vị lão đệ này thật sự là quá điên cuồng.

Nguyệt luân đang lơ lửng bay vèo ra sau lưng Nguyệt Dao, chỉ nghe nàng lạnh nhạt nói:

- Là ta bảo hắn làm, trước đó quy tắc cũng không nói không cho làm như vậy, nếu các ngươi có bản lãnh cũng có thể làm như vậy. Hiện tại đồ ở trong tay ta, muốn cho ta lấy ra là không thể nào, có thể làm khó dễ được ta sao?

- Nàng...

Bạch Tử Lương còn chưa nói hết lời, Nguyệt Dao lập tức cắt lời:

- Bạch Tử Lương, tốt nhất ngươi không nên càn rỡ trước mặt ta, cho dù là mẹ ngươi Cơ Mỹ Mi nói chuyện với ta cũng phải tỏ ra khách sáo, còn chưa tới phiên ngươi quơ tay múa chân ở trước mặt ta, còn dám càn rỡ đừng trách ta thay Cơ Mỹ Mi giáo huấn ngươi!

Bạch Tử Lương giận đến nắm chặt hai quả đấm, Lam Tố Tố phía sau cũng lộ vẻ không cam lòng, thế nhưng biết thực lực mình không bằng người, nghe nói Vân Phi Dương vừa tới đã bị Nguyệt Dao thu thập một trận.

Phong Như Tu giơ tay lên cứu viện:

- Nguyệt Dao, mọi người tới đây để nói đạo lý, không nên tức giận!

- Nực cười, lần đầu nghe nói Tinh Tú Hải Kham Loạn hội là địa phương giảng đạo lý.

Nguyệt Dao khinh thường hừ lạnh nói:

- Đồ đang ở trên người ta, muốn cướp cứ việc phóng ngựa tới đây! Bất quá ta muốn nói trước lời khó nghe, vạn nhất lỡ tay, xảy ra điều gì ngoài ý muốn cũng đừng trách ta!

Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau, Nguyệt Dao trơ ra như vậy, bọn họ cũng không có biện pháp gì, cũng không thể làm thịt nàng, mấu chốt là xảy ra động thủ còn chưa biết ai thắng ai thua.

Thấy cả bọn đều bị thua thiệt, Vân Phi Dương nhất thời tinh thần tỉnh táo, cộng thêm nguyên nhân Miêu Nghị, y lập tức phất tay làm người tốt nói:

- Bỏ đi bỏ đi, người ta không lén lút đánh nhau, là người của chúng ta cam tâm tình nguyện đưa cho người ta, chỉ cần tuân thủ quy tắc chúng ta ước định cũng không có gì mà truy cứu. Giải tán đi, đừng làm chậm trễ Kham Loạn hội!


Bọn Phong Như Tu thi nhau lườm y, cái gì gọi là người của chúng ta, có liên quan gì tới người của ngươi, người ta không hạ thủ với người của ngươi, ngươi nói dễ dàng quá...

- Tiếp tục tỷ thí!

Hắc Vô Nhai lạnh lùng thốt một tiếng, giục vật cỡi quay đầu, áo choàng màu đen sau lưng tung bay, dẫn đầu dẫn thủ hạ nhanh chóng rời đi.

- Trở về!

Vân Phi Dương cười vui vẻ, nháy nhó một lúc với Miêu Nghị, sau đó giục vật cỡi quay đầu dẫn người rời đi.

- Nguyệt Dao ôi Nguyệt Dao…

Phong Như Tu ở đó nhìn về phía Nguyệt Dao cười khổ lắc đầu, nhìn lời nói cử chỉ y, người ngoài cảm thấy dường như quan hệ giữa y và Nguyệt Dao Tiên Tử đặc biệt thân thiết, rốt cục cũng phất tay dẫn người rời đi

Còn lại hai nhóm người, Bạch Tử Lương và Không Trí không biết nói gì, cuối cùng cũng đành ôm hận rời đi.

Bát Giới đi theo bên cạnh Không Trí rời đi, miệng lẩm bẩm nói:

- Nữ nhân này chớ để rơi vào tay ta, sớm muộn có một ngày ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.

Lúc này Nguyệt Dao mới nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Nghị, truyền âm nói:

- Yến Bắc Hồng, đồ cho ta không thua thiệt chứ?

Miêu Nghị trầm mặc không nói, ngược lại bọn Triệu Phi phía sau hắn ai nấy âm thầm cảm thấy may mắn, may nhờ có Nguyệt Dao ra mặt cản trở, nếu không phun ra đồ đã nuốt vào cũng còn là nhẹ.

Nguyệt Dao chợt gọi Miêu Nghị một tiếng:

- Ta đang hỏi ngươi, vì sao không đáp?

- Cảm tạ!




Miêu Nghị cảm tạ ngắn gọn.

- Không cần nói cảm tạ ngoài miệng, trong đội ngươi còn thiếu hai người, quay về ta sẽ an bài cho ngươi thêm hai người nữa. Có thể bảo vệ thêm hai tu sĩ Tiên Quốc sống sót trở về cũng là chuyện tốt.

Nguyệt Dao nói xong cũng không nhịn được khẽ thở dài một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ. Tới nơi này nàng không thể không giả trang làm nữ cường nhân, khắp nơi cân nhắc vì ích lợi Tiên Quốc thậm chí là Thiên Ngoại Thiên.

Dù sao nữ nhân không phải là nam nhân, thật ra thì trên đời không có nữ nhân nào chịu lộ vẻ mạnh mẽ hung hãn hơn cả nam nhân.

Chém giết lại bắt đầu, quyết đấu thảm thiết, tay gãy chân đứt, máu tươi tung tóe, mỗi ngày quan sát cảnh tượng này đối với bất cứ tu sĩ nào có mặt tại trường cũng là một trường tẩy rửa. Số người còn có thể chịu đựng sống sót trong chém giết như vậy, ít nhiều gì cũng có thay đổi về khí chất.

Mặt trời lên rồi lại xuống, thời gian ngày lại ngày trôi qua, nhân mã sáu phe càng ngày càng ít, không khí của hiện trường ngược lại lộ ra càng ngày càng khẩn trương.

Tất cả người sống đều biết, chịu đựng từ trước tới nay hiện tại nhất định phải liều mạng liều mạng liều mạng nữa, cơ hội sống sót trở về đang ở trước mắt. Bất cứ người nào ra trận cũng giở ra hết bản lãnh toàn thân, người càng ít chém giết lại càng điên cuồng hơn, số lần phải ra sân cũng càng ngày càng nhiều hơn, mỗi một người đều phát huy bản lãnh mình tới mức tối đa, không ngừng đột phá cực hạn của chính mình.

Những cảnh tượng này rơi vào mắt bọn Cổ Tam Chính, ai nấy giật mình kinh hãi, đổi lại mình ra sân chỉ sợ là không chịu nổi. Người có thể còn sống sót cho tới bây giờ quả nhiên không phải là tầm thường, tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh trên chiến trường.

Nguyệt Dao lại phát hiện Miêu Nghị có cái gì không đúng, lúc đối mặt với mình tựa hồ mất đi vẻ thản nhiên như trước, lộ ra vẻ cực kỳ trầm mặc ít nói. Thỉnh thoảng chủ động đến gần hỏi một câu, Miêu Nghị cũng chỉ đáp lại ngắn gọn một hai chữ, khiến cho nàng cảm thấy không vui.

Khi hai đội nhân mã ra trận cuối cùng, hai bên vừa giao phong trong nháy mắt đã dốc hết toàn lực, đánh tới đỏ ngầu đôi mắt.

Tiếng ùng oàng vang lên không ngừng, bùn đất bị pháp lực hất tung bay loạn, nhân mã dong ruổi tung hoành, kẻ tới người lui thay phiên nhau xung phong, chém giết cực kỳ kịch liệt, người ngã long câu lật, hí thảm thiết.

Quỷ Quốc Hắc Vô Nhai và Ma Quốc Vân Phi Dương đều trợn to mắt nhìn, trận giao phong cuối cùng này là người của phe bọn họ.

---------------

back top