Không phải hai người này cũng là người trong danh sách Tinh Tú Hải trở về sao... Lâm Bình Bình thầm nhủ trong lòng một tiếng, sau khi hỏi qua Miêu Nghị không có chuyện gì khác, tức thì lĩnh mệnh rời đi.
- Diêm Tu!
Miêu Nghị kêu một tiếng, không khách sáo như với Lâm Bình Bình, ném ra một chiếc nhẫn trữ vật:
- Đây là cho lão.
Diêm Tu nhận vào tay nhìn qua, càng thêm giật mình, bên trong rõ ràng là một bộ chiến giáp nhị phẩm đầy đủ, còn có một vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, phần thưởng này thật là trọng hậu.
Lão giật mình còn chưa kịp nói lời cảm tạ, Miêu Nghị đã nói phải đi tắm, sau đó đứng dậy dẫn Thiên nhi và Tuyết nhi rời đi.
Về phần hai nữ nhân này đã không cần Miêu Nghị hắn ban thưởng gì nữa, trước mắt tài nguyên tu hành trên người hai nàng bằng tu vi của hai nàng đã không dùng hết. Chỉ cần vẫn đi theo bên cạnh Miêu Nghị, hai nàng sẽ không thiếu thứ gì, đó chính là thiếp thân tâm phúc chân chính.
Hai nàng chỉ cần trung thành một mực phục vụ Miêu Nghị tốt là được, quan hệ hai nàng và Miêu Nghị vĩnh viễn là một người vinh cả bọn cùng vinh. Mặc dù địa vị là chủ nhân và nô tỳ, nhưng cũng chỉ giới hạn trước mặt Miêu Nghị, đối mặt những người khác trên địa bàn Miêu Nghị là có thể sánh với hai nữ chủ nhân, bao nhiêu người hâm mộ mà không được.
Bên trong phòng tắm, nước trong rạo rực gợn sóng, hai thân thể trắng nõn không mảnh vải, khiến cho huyết mạch người ta căng phồng, quấn quít bên cạnh Miêu Nghị.
Có lẽ là mới tới phồn hoa đô thành xúc cảnh sinh tình, Thiên nhi cùng Tuyết nhi có vẻ cao hứng, đầu mày cuối mắt tràn đầy vẻ phong tình, mong đợi mưa móc ái ân.
Thế nhưng dường như Miêu Nghị không lòng dạ nào triền miên với hai nàng, sau khi từ Tinh Tú Hải trở lại vẫn không hề chạm tới hai nàng. Lần này vẫn nhắm mắt dưỡng thần mặc cho hai nàng giúp mình tẩy rửa sạch sẽ thân thể, vẫn không có động tác gì, làm trong con ngươi Thiên nhi, Tuyết nhi hơi lộ vẻ u oán.
Tắm rửa xong, Miêu Nghị lại tiến vào trạng thái tu hành.
Hoàng hôn phủ xuống, La Bình xếp đặt tiệc rượu thịnh soạn ở trong đình bên ngoài trạch viện, chân núi vạn nhà lên đèn, đèn rực rỡ thắp lên sáng chói động lòng người, ở chỗ này uống rượu tìm vui thật sự là vui tai vui mắt. Ánh mắt Thiên nhi và Tuyết nhi thỉnh thoảng nhìn xuống chân núi, lộ ra vẻ rất là mong đợi.
Ngay cả Diêm Tu cùng Lâm Bình Bình đều được ngồi trong tiệc, duy chỉ có Thiên nhi, Tuyết nhi đứng ở sau lưng Miêu Nghị phục vụ.
Thân phận của hai người dù sao cũng là nô tỳ, mà Diêm Tu cùng Lâm Bình Bình lại là thủ hạ, ngồi chung với cấp trên trong tiệc là rất bình thường. Nếu như Miêu Nghị không có ở đây, những người khác lại phải mời hai nàng cùng ngồi. Chỉ vì thân phận bất đồng, dưới tình cảnh công chúng loại này hai nàng vẫn phải giữ quan hệ chủ tớ. Ngoài ra dưới tình huống khác hai nàng có thể ngồi cùng Miêu Nghị, thậm chí là ngủ chung cũng không ai có thể nói gì.
Mà trong tiệc Miêu Nghị cũng cầm bản đồ ngọc điệp La Bình đưa tới quan sát trầm ngâm, La Bình cầm tới là bản đồ tỉ mỉ của cả Tiên Quốc, bất quá tạm thời Miêu Nghị không lòng dạ nào chú ý tới những địa phương khác, chỉ chú ý Thìn lộ. Chỉ thấy trên bản đồ ghi chú rõ ràng phạm vi các cung, các điện, các phủ.
La Bình vì bản đồ này có thể nói là tốn chút tâm tư, cố ý ghi chú rõ ràng trên bản đồ Thìn lộ phủ nào có đặc sản gì, phủ nào béo bở… Hiển nhiên là tiện cho Miêu Nghị lựa chọn địa phương nhậm chức, cũng coi như cố ý làm cho Miêu Nghị thấy tâm ý của mình.
Trong tiệc tẩy trần, La Bình chỉ nói chuyện gió trăng, không hề nói chuyện mua bán gì, y tin tưởng hẳn là Miêu Nghị hiểu ý của mình.
Miêu Nghị cũng nhìn thấu Thiên nhi, Tuyết nhi, biết hai nàng mới tới nơi này cảm thấy rất hứng thú với đô thành phồn hoa, tuyên bố tại chỗ sau tiệc sẽ đi chơi đêm du ngoạn đô thành. Hắn lại bảo Lâm Bình Bình lát nữa chuẩn bị một chiếc du thuyền, lần trước tới đô thành bởi vì trên đường gặp chuyện không may, chính hắn cũng chưa vui chơi tận hứng.
Lâm Bình Bình nhìn thấu hai nàng tựa hồ đặc biệt mong đợi, cũng không tiện tiếp tục ngồi nhìn hai nàng đứng, tức thì cáo từ trước một bước đi chuẩn bị.
Ai ngờ lúc bữa tiệc chuẩn bị tan, trên đường nhỏ bên ngoài đình chợt xuất hiện một người. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặt trắng tuấn tú mặc áo lam giống như La Bình, vừa nhìn đã biết cũng là người của thương hội Tiên Quốc.
La Bình nhìn người tới tỏ ra sửng sốt, khẽ nhíu mày đứng lên.
Người nọ thấy La Bình cũng ở đây, cũng có vẻ sững sờ, xa xa chắp tay đi tới, cười nói:
- La Bình, không ngờ ngươi cũng ở đây.
La Bình chắp tay đáp lễ một cái, hỏi:
- Nhậm Huyền Minh, không biết tới đây làm gì?
Người trẻ tuổi tên Nhậm Huyền Minh cười ha hả, không để ý đến đối phương, nghiêng đầu nhìn nhìn trong viện, lại nhìn người ngồi trong đình bên ngoài, ánh mắt chốt vào Miêu Nghị đang ngồi ở ghế chủ tiệc, chắp tay cười hỏi:
- Xin hỏi phải chăng tôn giá là Miêu Nghị xếp hạng mười Tinh Tú Hải Kham Loạn?
- Chút thứ hạng nhỏ không đáng kể gì, bất quá may mắn mà thôi.
Miêu Nghị đứng dậy, khách sáo chắp tay:
- Chính là tại hạ, các hạ tìm Miêu mỗ ư?
Nhậm Huyền Minh lập tức hết sức nhiệt tình tiến tới, lấy ra một tấm danh thiếp hai tay dâng lên nói:
- Tại hạ Nhậm Huyền Minh, giống như La Bình, cũng là nhân viên thương hội đô thành. Nhậm Huyền Minh mến mộ đại danh Miêu phủ chủ đã lâu, đặc biệt tới thăm viếng.
Đang khi nói chuyện lại liếc nhìn La Bình:
- Không nghĩ tới La huynh trước ta một bước, xem ra ngược lại Nhậm mỗ đường đột phá hỏng tửu hứng của Miêu phủ chủ, cảm thấy áy náy. Ngày mai Nhậm mỗ thiết yến bồi tội ở Xuân Hoa lâu, mong rằng Miêu phủ chủ nể chút bạc diện dự tiệc.
Miêu Nghị nhận danh thiếp xem qua, liếc nhìn La Bình chân mày cau lại thật sâu, đại khái đoán được ý tới của vị Nhậm Huyền Minh này, đoán chừng là tới tranh mối làm ăn của La Bình. Chẳng qua là mình không quen biết bao nhiêu người ở đô thành, La Bình biết mình tới đây thì không nói, không biết làm thế nào vị này biết mình tới.
Miêu Nghị thu danh thiếp, không nói rõ ngày mai có đi dự tiệc hay không, khoát tay nói:
- Nhậm huynh quá đề cao rồi, Miêu mỗ không dám tự xưng phủ chủ, hiện tại vẫn chỉ là một sơn chủ.
- Ôi, Miêu huynh quá mức tự khiêm rồi, ai mà không biết chức phủ chủ toàn bộ Thìn lộ có một chỗ đang chờ đợi Miêu huynh tùy ý chọn lựa.
Nhậm Huyền Minh cất tiếng cười ha hả, lật tay lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một hộp quà, đưa ra nói:
- Tới vội vàng, chỉ là chút lễ mọn ra mắt, mong rằng Miêu phủ chủ nể mặt nhận lấy.
Nếu như Miêu Nghị nhận lễ vật này sẽ khó mà nói chuyện, La Bình không cách nào giữ vững trầm mặc được nữa, bèn lên tiếng nói:
- Nhậm huynh, Miêu huynh là khách nhân của ta.
Nhậm Huyền Minh lơ đễnh cười nói:
- Miêu huynh vừa tới hôm nay, nói vậy La huynh cũng là mới quen Miêu huynh hôm nay. Hai ta khác nhau bất quá chỉ là tới trước tới sau một bước mà thôi, ta nghĩ Miêu huynh cũng sẽ không ngại kết giao thêm một bằng hữu.
---------------
- Diêm Tu!
Miêu Nghị kêu một tiếng, không khách sáo như với Lâm Bình Bình, ném ra một chiếc nhẫn trữ vật:
- Đây là cho lão.
Diêm Tu nhận vào tay nhìn qua, càng thêm giật mình, bên trong rõ ràng là một bộ chiến giáp nhị phẩm đầy đủ, còn có một vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, phần thưởng này thật là trọng hậu.
Lão giật mình còn chưa kịp nói lời cảm tạ, Miêu Nghị đã nói phải đi tắm, sau đó đứng dậy dẫn Thiên nhi và Tuyết nhi rời đi.
Về phần hai nữ nhân này đã không cần Miêu Nghị hắn ban thưởng gì nữa, trước mắt tài nguyên tu hành trên người hai nàng bằng tu vi của hai nàng đã không dùng hết. Chỉ cần vẫn đi theo bên cạnh Miêu Nghị, hai nàng sẽ không thiếu thứ gì, đó chính là thiếp thân tâm phúc chân chính.
Hai nàng chỉ cần trung thành một mực phục vụ Miêu Nghị tốt là được, quan hệ hai nàng và Miêu Nghị vĩnh viễn là một người vinh cả bọn cùng vinh. Mặc dù địa vị là chủ nhân và nô tỳ, nhưng cũng chỉ giới hạn trước mặt Miêu Nghị, đối mặt những người khác trên địa bàn Miêu Nghị là có thể sánh với hai nữ chủ nhân, bao nhiêu người hâm mộ mà không được.
Bên trong phòng tắm, nước trong rạo rực gợn sóng, hai thân thể trắng nõn không mảnh vải, khiến cho huyết mạch người ta căng phồng, quấn quít bên cạnh Miêu Nghị.
Có lẽ là mới tới phồn hoa đô thành xúc cảnh sinh tình, Thiên nhi cùng Tuyết nhi có vẻ cao hứng, đầu mày cuối mắt tràn đầy vẻ phong tình, mong đợi mưa móc ái ân.
Thế nhưng dường như Miêu Nghị không lòng dạ nào triền miên với hai nàng, sau khi từ Tinh Tú Hải trở lại vẫn không hề chạm tới hai nàng. Lần này vẫn nhắm mắt dưỡng thần mặc cho hai nàng giúp mình tẩy rửa sạch sẽ thân thể, vẫn không có động tác gì, làm trong con ngươi Thiên nhi, Tuyết nhi hơi lộ vẻ u oán.
Tắm rửa xong, Miêu Nghị lại tiến vào trạng thái tu hành.
Hoàng hôn phủ xuống, La Bình xếp đặt tiệc rượu thịnh soạn ở trong đình bên ngoài trạch viện, chân núi vạn nhà lên đèn, đèn rực rỡ thắp lên sáng chói động lòng người, ở chỗ này uống rượu tìm vui thật sự là vui tai vui mắt. Ánh mắt Thiên nhi và Tuyết nhi thỉnh thoảng nhìn xuống chân núi, lộ ra vẻ rất là mong đợi.
Ngay cả Diêm Tu cùng Lâm Bình Bình đều được ngồi trong tiệc, duy chỉ có Thiên nhi, Tuyết nhi đứng ở sau lưng Miêu Nghị phục vụ.
Thân phận của hai người dù sao cũng là nô tỳ, mà Diêm Tu cùng Lâm Bình Bình lại là thủ hạ, ngồi chung với cấp trên trong tiệc là rất bình thường. Nếu như Miêu Nghị không có ở đây, những người khác lại phải mời hai nàng cùng ngồi. Chỉ vì thân phận bất đồng, dưới tình cảnh công chúng loại này hai nàng vẫn phải giữ quan hệ chủ tớ. Ngoài ra dưới tình huống khác hai nàng có thể ngồi cùng Miêu Nghị, thậm chí là ngủ chung cũng không ai có thể nói gì.
Mà trong tiệc Miêu Nghị cũng cầm bản đồ ngọc điệp La Bình đưa tới quan sát trầm ngâm, La Bình cầm tới là bản đồ tỉ mỉ của cả Tiên Quốc, bất quá tạm thời Miêu Nghị không lòng dạ nào chú ý tới những địa phương khác, chỉ chú ý Thìn lộ. Chỉ thấy trên bản đồ ghi chú rõ ràng phạm vi các cung, các điện, các phủ.
La Bình vì bản đồ này có thể nói là tốn chút tâm tư, cố ý ghi chú rõ ràng trên bản đồ Thìn lộ phủ nào có đặc sản gì, phủ nào béo bở… Hiển nhiên là tiện cho Miêu Nghị lựa chọn địa phương nhậm chức, cũng coi như cố ý làm cho Miêu Nghị thấy tâm ý của mình.
Trong tiệc tẩy trần, La Bình chỉ nói chuyện gió trăng, không hề nói chuyện mua bán gì, y tin tưởng hẳn là Miêu Nghị hiểu ý của mình.
Miêu Nghị cũng nhìn thấu Thiên nhi, Tuyết nhi, biết hai nàng mới tới nơi này cảm thấy rất hứng thú với đô thành phồn hoa, tuyên bố tại chỗ sau tiệc sẽ đi chơi đêm du ngoạn đô thành. Hắn lại bảo Lâm Bình Bình lát nữa chuẩn bị một chiếc du thuyền, lần trước tới đô thành bởi vì trên đường gặp chuyện không may, chính hắn cũng chưa vui chơi tận hứng.
Lâm Bình Bình nhìn thấu hai nàng tựa hồ đặc biệt mong đợi, cũng không tiện tiếp tục ngồi nhìn hai nàng đứng, tức thì cáo từ trước một bước đi chuẩn bị.
Ai ngờ lúc bữa tiệc chuẩn bị tan, trên đường nhỏ bên ngoài đình chợt xuất hiện một người. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặt trắng tuấn tú mặc áo lam giống như La Bình, vừa nhìn đã biết cũng là người của thương hội Tiên Quốc.
La Bình nhìn người tới tỏ ra sửng sốt, khẽ nhíu mày đứng lên.
Người nọ thấy La Bình cũng ở đây, cũng có vẻ sững sờ, xa xa chắp tay đi tới, cười nói:
- La Bình, không ngờ ngươi cũng ở đây.
La Bình chắp tay đáp lễ một cái, hỏi:
- Nhậm Huyền Minh, không biết tới đây làm gì?
Người trẻ tuổi tên Nhậm Huyền Minh cười ha hả, không để ý đến đối phương, nghiêng đầu nhìn nhìn trong viện, lại nhìn người ngồi trong đình bên ngoài, ánh mắt chốt vào Miêu Nghị đang ngồi ở ghế chủ tiệc, chắp tay cười hỏi:
- Xin hỏi phải chăng tôn giá là Miêu Nghị xếp hạng mười Tinh Tú Hải Kham Loạn?
- Chút thứ hạng nhỏ không đáng kể gì, bất quá may mắn mà thôi.
Miêu Nghị đứng dậy, khách sáo chắp tay:
- Chính là tại hạ, các hạ tìm Miêu mỗ ư?
Nhậm Huyền Minh lập tức hết sức nhiệt tình tiến tới, lấy ra một tấm danh thiếp hai tay dâng lên nói:
- Tại hạ Nhậm Huyền Minh, giống như La Bình, cũng là nhân viên thương hội đô thành. Nhậm Huyền Minh mến mộ đại danh Miêu phủ chủ đã lâu, đặc biệt tới thăm viếng.
Đang khi nói chuyện lại liếc nhìn La Bình:
- Không nghĩ tới La huynh trước ta một bước, xem ra ngược lại Nhậm mỗ đường đột phá hỏng tửu hứng của Miêu phủ chủ, cảm thấy áy náy. Ngày mai Nhậm mỗ thiết yến bồi tội ở Xuân Hoa lâu, mong rằng Miêu phủ chủ nể chút bạc diện dự tiệc.
Miêu Nghị nhận danh thiếp xem qua, liếc nhìn La Bình chân mày cau lại thật sâu, đại khái đoán được ý tới của vị Nhậm Huyền Minh này, đoán chừng là tới tranh mối làm ăn của La Bình. Chẳng qua là mình không quen biết bao nhiêu người ở đô thành, La Bình biết mình tới đây thì không nói, không biết làm thế nào vị này biết mình tới.
Miêu Nghị thu danh thiếp, không nói rõ ngày mai có đi dự tiệc hay không, khoát tay nói:
- Nhậm huynh quá đề cao rồi, Miêu mỗ không dám tự xưng phủ chủ, hiện tại vẫn chỉ là một sơn chủ.
- Ôi, Miêu huynh quá mức tự khiêm rồi, ai mà không biết chức phủ chủ toàn bộ Thìn lộ có một chỗ đang chờ đợi Miêu huynh tùy ý chọn lựa.
Nhậm Huyền Minh cất tiếng cười ha hả, lật tay lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một hộp quà, đưa ra nói:
- Tới vội vàng, chỉ là chút lễ mọn ra mắt, mong rằng Miêu phủ chủ nể mặt nhận lấy.
Nếu như Miêu Nghị nhận lễ vật này sẽ khó mà nói chuyện, La Bình không cách nào giữ vững trầm mặc được nữa, bèn lên tiếng nói:
- Nhậm huynh, Miêu huynh là khách nhân của ta.
Nhậm Huyền Minh lơ đễnh cười nói:
- Miêu huynh vừa tới hôm nay, nói vậy La huynh cũng là mới quen Miêu huynh hôm nay. Hai ta khác nhau bất quá chỉ là tới trước tới sau một bước mà thôi, ta nghĩ Miêu huynh cũng sẽ không ngại kết giao thêm một bằng hữu.
---------------