Cả bọn đang thương nghị với nhau xem giờ nào lên đường, người giữ cửa bên ngoài đi vào thông báo:
- Hô Diên Khang An đích thân tới cửa cầu kiến!
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, không biết lão nhân kia chạy tới làm gì, Miêu Nghị cau mày nói:
- Để cho lão vào!
Chỉ chốc lát sau, vị lão đầu đã gặp trước đó ở trong ngục giam sải bước tới. Hai bên ra mắt lẫn nhau, sau đó Hô Diên Khang An liên tiếp chắp tay tạ tội nói với ba người Miêu Nghị:
- Cũng là lão phu không biết dạy con, đã quấy rầy ba vị đại tiên, kính xin đại tiên thứ tội!
Từ miệng lão nói ra hai chữ đại tiên làm người ta cảm giác có vẻ cổ quái, cần biết giới tu hành có biết bao nhiêu đại tiên còn không bằng vị phàm nhân trước mắt này.
Miêu Nghị cười đáp:
- Chúng ta đã biết chuyện này, Hô Diên Thọ cũng là bị người khác lừa gạt, không thể trách một mình y.
Vừa nói ra lời này, Thiên nhi đứng ở phía sau yên lặng cắn môi cúi đầu.
Hô Diên Khang An xấu hổ khoát tay, ra vẻ ta biết rõ ràng tính tình con mình thế nào, sau đó quay lại cho đòi ba tên tùy tùng ngoài cửa đi vào. Dưới sự ra hiệu của lão, sáu hộp quà tinh xảo to bằng bàn tay được trao cho Miêu Nghị và hai người Triệu Phi đang ngồi bên bàn trà.
- Các vị Đại tiên bao dung, không so đo tính toán với đám phàm phu tục tử chúng ta, chỉ là chút lễ mọn khó lòng biểu đạt lòng áy náy.
Hô Diên Khang An hạ mình rất thấp, khiến cho người ta rất khó tin vị này là con cháu Hô Diên Thái Bảo dưới một người trên vạn người.
Miêu Nghị không biết lão đưa thứ gì tới chuộc tội, bất quá bề ngoài vẫn cười nói:
- Lệnh tổ Hô Diên Thái Bảo chính là nhân vật mà chúng ta kính ngưỡng, tôn giá lại hạ thấp thân phận như vậy, bọn ta còn có thể nói gì. Chuyện này chấm dứt tại đây đi, thế nhưng có một chuyện ta không thể không nhắc nhở.
Hô Diên Khang An chắp tay nói:
- Lão phu rửa tai lắng nghe!
Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Chúng ta có thể bỏ qua cho lệnh lang, thế nhưng sợ là có người sẽ không bỏ qua, bởi vì tôn giá đập chén cơm người ta!
Ánh mắt Hô Diên Khang An lóe lên, biết rõ còn hỏi:
- Nguyện nghe đại tiên chỉ điểm.
- Không dối gạt các hạ, trước đây không lâu chúng ta biết được Nhậm Huyền Minh bị trục xuất khỏi thương hội Tiên Quốc, lập tức đuổi theo y ra khỏi đô thành, chuẩn bị tìm y tính sổ.
Nói tới chỗ này, Miêu Nghị lắc đầu thở dài một tiếng.
Hiển nhiên Hô Diên Khang An cũng quan tâm kết quả, chủ động hỏi:
- Kết quả như thế nào?
Miêu Nghị khoát tay nói:
- Nói ra thật xấu hổ, ba người chúng ta liên thủ hành động, không những đối phương không hãi sợ ngược lại nói lời ngông cuồng, nói các hạ đập chén cơm của y, y sẽ không bỏ qua cho các hạ và lệnh lang. Còn có bọn chúng ta, y cũng thề thốt sẽ giết hết. Lúc đầu chúng ta cũng không xem ra gì, chỉ chuẩn bị dạy dỗ y một phen, ai ngờ thời khắc mấu chốt xuất hiện một vị cao thủ cảnh giới Tử Liên cứu y đi!
Hai mắt Hô Diên Khang An híp lại, khẽ lẩm bẩm:
- Cao thủ Tử Liên...
- Chúng ta mới phát hiện Nhậm Huyền Minh cũng không phải là cuồng vọng, mà đúng là có chỗ dựa.
Miêu Nghị cười nói:
- Nói một câu khó nghe, tu sĩ bọn ta còn có chút năng lực tự vệ, các hạ và lệnh lang cần phải sớm phòng bị, tên Nhậm Huyền Minh nọ tuyệt không phải loại hiền!
Hô Diên Khang An cười ha hả, chắp tay nói:
- Đa tạ đại tiên nhắc nhở, lão phu một đống tuổi trên đầu chết không có gì đáng tiếc. Khuyển tử đã bị Lan Đại Đô Đốc hạ pháp chỉ nhốt mười năm, có thể nói tự làm tự chịu, sống chết cũng là báo ứng!
Lão chỉ cho rằng Miêu Nghị thiện ý như vậy là muốn mượn Hô Diên gia của mình diệt trừ Nhậm Huyền Minh, hoặc nói là muốn tạo hảo cảm với Hô Diên gia. Lão từng gặp qua rất nhiều tu sĩ như vậy, tuy rằng Hô Diên gia chỉ là nhà phàm phu tục tử nhưng vẫn có không ít tu sĩ muốn nịnh hót.
Hai bên nói lời hòa khí một phen hóa giải ân oán, Hô Diên Khang An cáo từ, Miêu Nghị lại đích thân đưa lão ra ngoài cửa, hai bên thảy đều tao nhã lễ độ.
Đưa mắt nhìn Hô Diên Khang An rời đi, Miêu Nghị trở lại bên trong phòng khách, phát hiện Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đã mở hộp quà ra. Mỗi người lấy ra một quả to bằng trứng chim sẻ, giống như ngọc đen, ai nấy chậc chậc thành tiếng, quả này tỏa ra dị hương xông vào mũi, thấm tận lòng người.
Miêu Nghị cũng mở ra hai hộp quà, bên trong cũng có hai quả giống như vậy, cầm một quả kinh ngạc hỏi:
- Lão già tặng vật gì vậy?
Triệu Phi cười khổ nói:
- Vô Ưu Quả! Bao nhiêu tu sĩ muốn đạt được một quả cũng khó khăn, một nhà thế tục lại có thể một lần đưa ra sáu quả, không hổ là đệ nhất gia tộc Tiên Quốc Hô Diên gia tộc.
- Đây chính là Vô Ưu Quả sao?
Miêu Nghị ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, lại đặt ở trước mũi ngửi một cái.
Mặc dù hắn chưa từng thấy qua nhưng cũng đã nghe qua, tu sĩ sử dụng Nguyện Lực Châu quá nhiều, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ phải chịu ảnh hưởng của tạp niệm thất tình lục dục bên trong Nguyện Lực Châu. Sử dụng Nguyện Lực Châu càng nhiều trong cơ thể lắng đọng các loại tạp niệm thất tình lục dục càng nhiều, dưới tình huống thông thường còn có thể bằng vào tu vi chế trụ, không tới nỗi rối loạn tâm trí. Nhưng mỗi khi đến cảnh giới Thanh Liên đột phá đến cảnh giới Hồng Liên, cảnh giới Tử Liên đột phá đến cảnh giới Kim Liên sẽ rất dễ dàng gặp phải các loại dục niệm cắn trả, tục xưng độ kiếp.
Tình huống như thế cũng phù hợp với lời lão Bạch nói phân chia tứ đại cảnh giới, cũng chính là cảnh giới Tung Hoành đột phá đến cảnh giới Ngự Không, cảnh giới Ngự Không đột phá đến cảnh giới Phi Thiên. Cảnh giới Phi Thiên đến cảnh giới Pháp Lực Vô Biên lại là một đột phá khác.
Theo tu vi nâng cao, Miêu Nghị đã phát hiện một vấn đề, theo hắn thấy những người tu vi thấp mới phân chia cảnh giới tu vi cặn kẽ thành Bạch Liên nhất phẩm, nhị phẩm hoặc Thanh Liên nhất phẩm, nhị phẩm các loại. Trong mắt người tu vi cao, phân chia cảnh giới tu vi cặn kẽ như vậy hiển nhiên không có ý nghĩa gì, suy đoán trong mắt bọn họ chỉ có phân chia các loại cảnh giới Bạch Liên, Thanh Liên, Hồng Liên. Mà nếu như có người tu vi cao hơn, sợ là trong mắt bọn họ chỉ có tứ đại cảnh giới lão Bạch nói kia mới có ý nghĩa.
Tỷ như đối với người có tu vi như Lục Thánh, Bạch Liên nhất nhị tam phẩm và Thanh Liên nhất nhị tam phẩm suy đoán cũng là trò cười. Cho dù là Hồng Liên ngũ phẩm lục phẩm, ở trong mắt người ta có gì khác nhau!?
Mà mỗi khi gặp đột phá đại cảnh giới loại này, tâm ma khó đè nén gặp thất tình lục dục tạp niệm cắn trả có thể tẩu hỏa nhập ma, dùng loại Vô Ưu Quả này là có thể hóa giải, dùng loại linh quả này ít nhiều cũng có liên quan với tạp niệm thất tình lục dục lắng đọng trong cơ thể.
Miêu Nghị cũng đã nghe nói qua, giống như lão Tam có được Phượng thể trời sinh băng thanh ngọc khiết, trời sinh năng lực cường hãn có chống đỡ thất tình lục dục cắn trả, trời sinh không dễ bị tâm ma quấy nhiễu, năng lực về phương diện này mạnh hơn tu sĩ bình thường.
---------------
- Hô Diên Khang An đích thân tới cửa cầu kiến!
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, không biết lão nhân kia chạy tới làm gì, Miêu Nghị cau mày nói:
- Để cho lão vào!
Chỉ chốc lát sau, vị lão đầu đã gặp trước đó ở trong ngục giam sải bước tới. Hai bên ra mắt lẫn nhau, sau đó Hô Diên Khang An liên tiếp chắp tay tạ tội nói với ba người Miêu Nghị:
- Cũng là lão phu không biết dạy con, đã quấy rầy ba vị đại tiên, kính xin đại tiên thứ tội!
Từ miệng lão nói ra hai chữ đại tiên làm người ta cảm giác có vẻ cổ quái, cần biết giới tu hành có biết bao nhiêu đại tiên còn không bằng vị phàm nhân trước mắt này.
Miêu Nghị cười đáp:
- Chúng ta đã biết chuyện này, Hô Diên Thọ cũng là bị người khác lừa gạt, không thể trách một mình y.
Vừa nói ra lời này, Thiên nhi đứng ở phía sau yên lặng cắn môi cúi đầu.
Hô Diên Khang An xấu hổ khoát tay, ra vẻ ta biết rõ ràng tính tình con mình thế nào, sau đó quay lại cho đòi ba tên tùy tùng ngoài cửa đi vào. Dưới sự ra hiệu của lão, sáu hộp quà tinh xảo to bằng bàn tay được trao cho Miêu Nghị và hai người Triệu Phi đang ngồi bên bàn trà.
- Các vị Đại tiên bao dung, không so đo tính toán với đám phàm phu tục tử chúng ta, chỉ là chút lễ mọn khó lòng biểu đạt lòng áy náy.
Hô Diên Khang An hạ mình rất thấp, khiến cho người ta rất khó tin vị này là con cháu Hô Diên Thái Bảo dưới một người trên vạn người.
Miêu Nghị không biết lão đưa thứ gì tới chuộc tội, bất quá bề ngoài vẫn cười nói:
- Lệnh tổ Hô Diên Thái Bảo chính là nhân vật mà chúng ta kính ngưỡng, tôn giá lại hạ thấp thân phận như vậy, bọn ta còn có thể nói gì. Chuyện này chấm dứt tại đây đi, thế nhưng có một chuyện ta không thể không nhắc nhở.
Hô Diên Khang An chắp tay nói:
- Lão phu rửa tai lắng nghe!
Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Chúng ta có thể bỏ qua cho lệnh lang, thế nhưng sợ là có người sẽ không bỏ qua, bởi vì tôn giá đập chén cơm người ta!
Ánh mắt Hô Diên Khang An lóe lên, biết rõ còn hỏi:
- Nguyện nghe đại tiên chỉ điểm.
- Không dối gạt các hạ, trước đây không lâu chúng ta biết được Nhậm Huyền Minh bị trục xuất khỏi thương hội Tiên Quốc, lập tức đuổi theo y ra khỏi đô thành, chuẩn bị tìm y tính sổ.
Nói tới chỗ này, Miêu Nghị lắc đầu thở dài một tiếng.
Hiển nhiên Hô Diên Khang An cũng quan tâm kết quả, chủ động hỏi:
- Kết quả như thế nào?
Miêu Nghị khoát tay nói:
- Nói ra thật xấu hổ, ba người chúng ta liên thủ hành động, không những đối phương không hãi sợ ngược lại nói lời ngông cuồng, nói các hạ đập chén cơm của y, y sẽ không bỏ qua cho các hạ và lệnh lang. Còn có bọn chúng ta, y cũng thề thốt sẽ giết hết. Lúc đầu chúng ta cũng không xem ra gì, chỉ chuẩn bị dạy dỗ y một phen, ai ngờ thời khắc mấu chốt xuất hiện một vị cao thủ cảnh giới Tử Liên cứu y đi!
Hai mắt Hô Diên Khang An híp lại, khẽ lẩm bẩm:
- Cao thủ Tử Liên...
- Chúng ta mới phát hiện Nhậm Huyền Minh cũng không phải là cuồng vọng, mà đúng là có chỗ dựa.
Miêu Nghị cười nói:
- Nói một câu khó nghe, tu sĩ bọn ta còn có chút năng lực tự vệ, các hạ và lệnh lang cần phải sớm phòng bị, tên Nhậm Huyền Minh nọ tuyệt không phải loại hiền!
Hô Diên Khang An cười ha hả, chắp tay nói:
- Đa tạ đại tiên nhắc nhở, lão phu một đống tuổi trên đầu chết không có gì đáng tiếc. Khuyển tử đã bị Lan Đại Đô Đốc hạ pháp chỉ nhốt mười năm, có thể nói tự làm tự chịu, sống chết cũng là báo ứng!
Lão chỉ cho rằng Miêu Nghị thiện ý như vậy là muốn mượn Hô Diên gia của mình diệt trừ Nhậm Huyền Minh, hoặc nói là muốn tạo hảo cảm với Hô Diên gia. Lão từng gặp qua rất nhiều tu sĩ như vậy, tuy rằng Hô Diên gia chỉ là nhà phàm phu tục tử nhưng vẫn có không ít tu sĩ muốn nịnh hót.
Hai bên nói lời hòa khí một phen hóa giải ân oán, Hô Diên Khang An cáo từ, Miêu Nghị lại đích thân đưa lão ra ngoài cửa, hai bên thảy đều tao nhã lễ độ.
Đưa mắt nhìn Hô Diên Khang An rời đi, Miêu Nghị trở lại bên trong phòng khách, phát hiện Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đã mở hộp quà ra. Mỗi người lấy ra một quả to bằng trứng chim sẻ, giống như ngọc đen, ai nấy chậc chậc thành tiếng, quả này tỏa ra dị hương xông vào mũi, thấm tận lòng người.
Miêu Nghị cũng mở ra hai hộp quà, bên trong cũng có hai quả giống như vậy, cầm một quả kinh ngạc hỏi:
- Lão già tặng vật gì vậy?
Triệu Phi cười khổ nói:
- Vô Ưu Quả! Bao nhiêu tu sĩ muốn đạt được một quả cũng khó khăn, một nhà thế tục lại có thể một lần đưa ra sáu quả, không hổ là đệ nhất gia tộc Tiên Quốc Hô Diên gia tộc.
- Đây chính là Vô Ưu Quả sao?
Miêu Nghị ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, lại đặt ở trước mũi ngửi một cái.
Mặc dù hắn chưa từng thấy qua nhưng cũng đã nghe qua, tu sĩ sử dụng Nguyện Lực Châu quá nhiều, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ phải chịu ảnh hưởng của tạp niệm thất tình lục dục bên trong Nguyện Lực Châu. Sử dụng Nguyện Lực Châu càng nhiều trong cơ thể lắng đọng các loại tạp niệm thất tình lục dục càng nhiều, dưới tình huống thông thường còn có thể bằng vào tu vi chế trụ, không tới nỗi rối loạn tâm trí. Nhưng mỗi khi đến cảnh giới Thanh Liên đột phá đến cảnh giới Hồng Liên, cảnh giới Tử Liên đột phá đến cảnh giới Kim Liên sẽ rất dễ dàng gặp phải các loại dục niệm cắn trả, tục xưng độ kiếp.
Tình huống như thế cũng phù hợp với lời lão Bạch nói phân chia tứ đại cảnh giới, cũng chính là cảnh giới Tung Hoành đột phá đến cảnh giới Ngự Không, cảnh giới Ngự Không đột phá đến cảnh giới Phi Thiên. Cảnh giới Phi Thiên đến cảnh giới Pháp Lực Vô Biên lại là một đột phá khác.
Theo tu vi nâng cao, Miêu Nghị đã phát hiện một vấn đề, theo hắn thấy những người tu vi thấp mới phân chia cảnh giới tu vi cặn kẽ thành Bạch Liên nhất phẩm, nhị phẩm hoặc Thanh Liên nhất phẩm, nhị phẩm các loại. Trong mắt người tu vi cao, phân chia cảnh giới tu vi cặn kẽ như vậy hiển nhiên không có ý nghĩa gì, suy đoán trong mắt bọn họ chỉ có phân chia các loại cảnh giới Bạch Liên, Thanh Liên, Hồng Liên. Mà nếu như có người tu vi cao hơn, sợ là trong mắt bọn họ chỉ có tứ đại cảnh giới lão Bạch nói kia mới có ý nghĩa.
Tỷ như đối với người có tu vi như Lục Thánh, Bạch Liên nhất nhị tam phẩm và Thanh Liên nhất nhị tam phẩm suy đoán cũng là trò cười. Cho dù là Hồng Liên ngũ phẩm lục phẩm, ở trong mắt người ta có gì khác nhau!?
Mà mỗi khi gặp đột phá đại cảnh giới loại này, tâm ma khó đè nén gặp thất tình lục dục tạp niệm cắn trả có thể tẩu hỏa nhập ma, dùng loại Vô Ưu Quả này là có thể hóa giải, dùng loại linh quả này ít nhiều cũng có liên quan với tạp niệm thất tình lục dục lắng đọng trong cơ thể.
Miêu Nghị cũng đã nghe nói qua, giống như lão Tam có được Phượng thể trời sinh băng thanh ngọc khiết, trời sinh năng lực cường hãn có chống đỡ thất tình lục dục cắn trả, trời sinh không dễ bị tâm ma quấy nhiễu, năng lực về phương diện này mạnh hơn tu sĩ bình thường.
---------------