Nói đến chuyện này, Đàm Lạc cùng Diệp Tâm cũng hơi có vẻ lúng túng, so với nghĩa khí giữa Triệu Phi, Tư Không Vô Úy và Miêu Nghị, ba người nuốt lời rất là không chịu nổi. Cần phải biết Triệu Phi và Tư Không Vô Úy vốn là tôn sư một phủ, địa bàn trước đó của bọn họ cũng không kém hơn địa bàn hiện tại lựa chọn, hơn nữa lại tổ chức nhiều năm. Hiện tại lại vì một lời cam kết song song theo Miêu Nghị rời đi, hành động này thật sự khiến cho ba người bọn họ thẹn thùng xấu hổ.
Triệu Phi mỉm cười nói:
- Có thể hiểu được, ba người các ngươi lưng đeo ích lợi môn phái, thảy đều thân bất do kỷ. Huống chi quan hệ Miêu Nghị với ba đại phái các ngươi như vậy, không đề cập tới cũng được...
Lúc gần tới địa bàn thương hội kinh doanh, sáu người lại chia làm hai nhóm mà đi, như người xa lạ, phảng phất có thù với nhau.
Quân Sứ đã triệu kiến xong, đô thành là đất thị phi, cho nên ba người Miêu Nghị bị cuốn vào trong vòng thị phi không muốn ở lại lâu.
Miêu Nghị căn dặn Lâm Bình Bình một phen, sau đó tìm Hoa gia và La Bình từ giã, nhanh chóng rời đi.
Mà ba đại phái có nhiều mối quan hệ ở đô thành, ba người Cổ Tam Chính cần phải nhất nhất bái biệt, hiển nhiên không có biện pháp rời đi nhanh như vậy, cho dù là có thể cùng nhau rời đi cũng không tiện để người ta thấy.
La Bình lại tiễn hành, kiên trì đưa bọn Miêu Nghị ra bên ngoài thành mười dặm.
- La huynh dừng bước!
Miêu Nghị khuyên La Bình trở về.
- Đưa người ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt!
La Bình chắp tay cười nói:
- Các vị lên đường thuận buồm xuôi gió!
- Non xanh còn đó nước biếc còn đây, sau này còn gặp lại!
Triệu Phi cũng chắp tay.
- Sau này còn gặp lại!
Tư Không Vô Úy cũng chắp tay đáp một tiếng, phát ra tiếng cười to sảng lãng, giục long câu quay đầu nhanh chóng đuổi theo bọn Miêu Nghị.
Cả bọn hơn hai mươi người giục vật cỡi chạy thật nhanh, chạy đi một mạch.
La Bình đứng lại một mình lấy mắt tiễn đưa, trong lòng mơ hồ hâm mộ. Ba vị kia cũng là tôn sư một phủ, trên tay ai nấy có địa bàn lớn như thế, ai nấy tay cầm ngàn vạn tín đồ, nắm trong tay thật nhiều nhân mã, đều là tiểu chư hầu vùng vẫy một phương. Cuộc sống kích thích say nằm gối mỹ nhân, tỉnh chưởng quản chư hầu như vậy mới gọi là sống đặc sắc có ý nghĩa.
Đây là y đang ở trong phúc mà không biết phúc, lại không biết người thân ở bên ngoài muốn chui vào thương hội cầu bình an cũng không được.
-----------
Rời đi đô thành trăm dặm, cả bọn tạm ngừng, Miêu Nghị chợt một mình xông vào núi rừng bên cạnh, mọi người không biết hắn muốn làm gì.
Trong rừng, một đám Đường Lang ẩn nấp trên cây bay vào trong vòng tay trữ vật hắn.
Lúc động thủ với Hô Diên Thọ, hắn đã lo lắng sẽ có người lục soát, nên đã sớm tách ra tiểu Đường Lang mà đi, như vậy cho dù là bị bắt được cũng có thể nhất quyết không thừa nhận.
Miêu Nghị từ trong rừng chạy như bay ra, cả bọn lại tiếp tục lên đường.
Hơn hai mươi người mưa gió không trở ngại, vượt qua biết bao núi rừng sông suối, cứ năm ngày nghỉ một chút.
Ngang qua Trấn Ất điện, cả bọn xông vào đến chân núi Trấn Ất điện dừng lại. Miêu Nghị một mình lên núi, bái biệt Hoắc Lăng Tiêu.
Bất kể như thế nào, dù là nể mặt của tình nhân sau lưng Hoắc Lăng Tiêu, Miêu Nghị cũng đã vô tình đắc tội với Hoắc Lăng Tiêu, nói không chừng sau này còn có thời điểm cần tới.
Trên thực tế trải qua chuyện ở đô thành, Miêu Nghị cũng biết không tiện chuốc lấy cường địch nữa, bằng thực lực địa vị trước mắt mình đạt tới đã là nỏ hết đà. Hắn tiếp xúc nhân vật càng ngày càng cao cấp, trước mặt chính là cao thủ cấp điện chủ, đó là một nhân vật ở một cảnh giới hoàn toàn khác. Hắn không có khả năng thắng được, đã đến lúc phải làm con rùa đen rút đầu. Cho nên cho dù là nhìn bề ngoài, dù là ghét Hoắc Lăng Tiêu, hắn cũng phải duy trì quan hệ, tiếp tục làm như không biết chuyện bị đẩy đi Tinh Tú Hải.
Hai huynh đệ gặp mặt, biết Miêu Nghị đã mưu đường khác, sắc mặt Hoắc Lăng Tiêu rất khó coi. Bất quá khi Miêu Nghị nói ra lý do giống như những lời mà hắn đã nói với cung chủ Nguyệt hành cung Trương Thiên Tiếu, Hoắc Lăng Tiêu lại có vẻ sợ hết hồn hết vía. Không ngờ rằng Lan Đại Đô Đốc thật sự là vì y mà bắt giam Miêu Nghị, xem ra vị kia đã cảm thấy mình gai mắt.
Nếu cung chủ cũng không có ý kiến, Hoắc Lăng Tiêu lại thầm nghĩ, đuổi tên lão đệ tiện nghi này đi xa một chút cũng tốt, có thể tránh hắn ba hoa nói ra một số lời không nên nói. Còn có thể bớt gây ra phiền phức cho mình, đỡ phải rơi vào tình thế khó xử, cứ chùi mông thu dọn giúp cho hắn mãi.
Có thể nói sắc mặt của Hoắc Lăng Tiêu nói thay đổi liền thay đổi ngay, sau khi nghĩ thông suốt, tâm trạng sáng sủa, muốn hết tình địa chủ giữ Miêu Nghị lại thêm mấy ngày.
Miêu Nghị lấy lý do cung chủ Thủy hành cung lệnh cho mình lập tức đi nhậm chức để từ chối, lại thêm dưới chân núi có người chờ, khéo léo cáo từ.
Hoắc Lăng Tiêu cũng không phải là thật lòng muốn giữ hắn lại, bất quá không tỏ ra lén la lén lút nữa, cũng không cần thiết lén la lén lút. Trên dưới toàn Trấn Ất điện hôm nay ai mà không biết Miêu Nghị hắn là huynh đệ kết nghĩa của Hoắc Lăng Tiêu, đích thân cầm tay tiễn hành, đích thân đưa Miêu Nghị ra đại môn cung điện, chắp tay nói:
- Chúc hiền đệ lên đường thuận buồm xuôi gió!
- Đại ca bảo trọng, nếu có cơ hội, đệ sẽ thường đến thăm Đại ca!
Miêu Nghị chắp tay bái biệt.
- Được được!
Sắc mặt Hoắc Lăng Tiêu hơi sượng, nghĩ thầm tốt nhất vĩnh viễn ngươi đừng tới, coi là ta sợ ngươi rồi có được chăng!?
- Cung chúc Miêu gia lên đường thuận buồm xuôi gió!
Thiên Vũ, Lưu Tinh cũng khom người cung tiễn.
- Hãy vấn an tẩu tẩu thay đệ, có cơ hội đệ sẽ đi bái kiến!
Miêu Nghị phóng người lên ngựa sau khi vừa nói dứt câu.
Sắc mặt Hoắc Lăng Tiêu nhất thời cứng đờ, cơ mặt giật giật dưới ánh mắt nghi ngờ của Thiên Vũ, Lưu Tinh...
-----------
Cả bọn rời đi Trấn Ất điện, lại long câu không ngừng vó chạy tới Nam Tuyên phủ, Miêu Nghị muốn từ giã Dương Khánh.
Hôm nay thân phận Miêu Nghị đã đủ ngồi ngang hàng với Dương Khánh, gặp mặt đã xưng nhau là phủ chủ, thật sự có thể nói là áo gấm về làng.
Biết được Điền Thanh Phong đã được vinh thăng lên sơn chủ Trấn Hải sơn, nhận vị trí của mình, Miêu Nghị cũng chỉ khẽ cười cười. Dương Khánh có tâm cơ hết sức thâm trầm, không biết rõ Dương Khánh lại muốn chơi trò gì, bất quá đây cũng không phải là chuyện hắn nên quan tâm. Từ nay núi cao nước xa không còn liên hệ với nhau, cũng không có hỏi nhiều.
Dương Khánh có vẻ kỳ quái không hiểu vì sao Miêu Nghị lại chọn lựa đi Thủy Vân phủ, nhưng Miêu Nghị né tránh không nói, y cũng không hỏi nhiều. Sau này suy đoán cũng không có lui tới gì nữa, lưu lại nhân tình là chuyện thuận tiện, cũng sẽ không mất mát gì, dĩ nhiên là nhiệt tình giữ lại Miêu Nghị thêm mấy ngày, hắn cũng lấy phương thức đối phó Hoắc Lăng Tiêu khéo léo chối từ.
Dương Khánh đích thân đưa Miêu Nghị tới bên ngoài sơn môn, hai bên nói lời từ biệt.
---------------
Triệu Phi mỉm cười nói:
- Có thể hiểu được, ba người các ngươi lưng đeo ích lợi môn phái, thảy đều thân bất do kỷ. Huống chi quan hệ Miêu Nghị với ba đại phái các ngươi như vậy, không đề cập tới cũng được...
Lúc gần tới địa bàn thương hội kinh doanh, sáu người lại chia làm hai nhóm mà đi, như người xa lạ, phảng phất có thù với nhau.
Quân Sứ đã triệu kiến xong, đô thành là đất thị phi, cho nên ba người Miêu Nghị bị cuốn vào trong vòng thị phi không muốn ở lại lâu.
Miêu Nghị căn dặn Lâm Bình Bình một phen, sau đó tìm Hoa gia và La Bình từ giã, nhanh chóng rời đi.
Mà ba đại phái có nhiều mối quan hệ ở đô thành, ba người Cổ Tam Chính cần phải nhất nhất bái biệt, hiển nhiên không có biện pháp rời đi nhanh như vậy, cho dù là có thể cùng nhau rời đi cũng không tiện để người ta thấy.
La Bình lại tiễn hành, kiên trì đưa bọn Miêu Nghị ra bên ngoài thành mười dặm.
- La huynh dừng bước!
Miêu Nghị khuyên La Bình trở về.
- Đưa người ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt!
La Bình chắp tay cười nói:
- Các vị lên đường thuận buồm xuôi gió!
- Non xanh còn đó nước biếc còn đây, sau này còn gặp lại!
Triệu Phi cũng chắp tay.
- Sau này còn gặp lại!
Tư Không Vô Úy cũng chắp tay đáp một tiếng, phát ra tiếng cười to sảng lãng, giục long câu quay đầu nhanh chóng đuổi theo bọn Miêu Nghị.
Cả bọn hơn hai mươi người giục vật cỡi chạy thật nhanh, chạy đi một mạch.
La Bình đứng lại một mình lấy mắt tiễn đưa, trong lòng mơ hồ hâm mộ. Ba vị kia cũng là tôn sư một phủ, trên tay ai nấy có địa bàn lớn như thế, ai nấy tay cầm ngàn vạn tín đồ, nắm trong tay thật nhiều nhân mã, đều là tiểu chư hầu vùng vẫy một phương. Cuộc sống kích thích say nằm gối mỹ nhân, tỉnh chưởng quản chư hầu như vậy mới gọi là sống đặc sắc có ý nghĩa.
Đây là y đang ở trong phúc mà không biết phúc, lại không biết người thân ở bên ngoài muốn chui vào thương hội cầu bình an cũng không được.
-----------
Rời đi đô thành trăm dặm, cả bọn tạm ngừng, Miêu Nghị chợt một mình xông vào núi rừng bên cạnh, mọi người không biết hắn muốn làm gì.
Trong rừng, một đám Đường Lang ẩn nấp trên cây bay vào trong vòng tay trữ vật hắn.
Lúc động thủ với Hô Diên Thọ, hắn đã lo lắng sẽ có người lục soát, nên đã sớm tách ra tiểu Đường Lang mà đi, như vậy cho dù là bị bắt được cũng có thể nhất quyết không thừa nhận.
Miêu Nghị từ trong rừng chạy như bay ra, cả bọn lại tiếp tục lên đường.
Hơn hai mươi người mưa gió không trở ngại, vượt qua biết bao núi rừng sông suối, cứ năm ngày nghỉ một chút.
Ngang qua Trấn Ất điện, cả bọn xông vào đến chân núi Trấn Ất điện dừng lại. Miêu Nghị một mình lên núi, bái biệt Hoắc Lăng Tiêu.
Bất kể như thế nào, dù là nể mặt của tình nhân sau lưng Hoắc Lăng Tiêu, Miêu Nghị cũng đã vô tình đắc tội với Hoắc Lăng Tiêu, nói không chừng sau này còn có thời điểm cần tới.
Trên thực tế trải qua chuyện ở đô thành, Miêu Nghị cũng biết không tiện chuốc lấy cường địch nữa, bằng thực lực địa vị trước mắt mình đạt tới đã là nỏ hết đà. Hắn tiếp xúc nhân vật càng ngày càng cao cấp, trước mặt chính là cao thủ cấp điện chủ, đó là một nhân vật ở một cảnh giới hoàn toàn khác. Hắn không có khả năng thắng được, đã đến lúc phải làm con rùa đen rút đầu. Cho nên cho dù là nhìn bề ngoài, dù là ghét Hoắc Lăng Tiêu, hắn cũng phải duy trì quan hệ, tiếp tục làm như không biết chuyện bị đẩy đi Tinh Tú Hải.
Hai huynh đệ gặp mặt, biết Miêu Nghị đã mưu đường khác, sắc mặt Hoắc Lăng Tiêu rất khó coi. Bất quá khi Miêu Nghị nói ra lý do giống như những lời mà hắn đã nói với cung chủ Nguyệt hành cung Trương Thiên Tiếu, Hoắc Lăng Tiêu lại có vẻ sợ hết hồn hết vía. Không ngờ rằng Lan Đại Đô Đốc thật sự là vì y mà bắt giam Miêu Nghị, xem ra vị kia đã cảm thấy mình gai mắt.
Nếu cung chủ cũng không có ý kiến, Hoắc Lăng Tiêu lại thầm nghĩ, đuổi tên lão đệ tiện nghi này đi xa một chút cũng tốt, có thể tránh hắn ba hoa nói ra một số lời không nên nói. Còn có thể bớt gây ra phiền phức cho mình, đỡ phải rơi vào tình thế khó xử, cứ chùi mông thu dọn giúp cho hắn mãi.
Có thể nói sắc mặt của Hoắc Lăng Tiêu nói thay đổi liền thay đổi ngay, sau khi nghĩ thông suốt, tâm trạng sáng sủa, muốn hết tình địa chủ giữ Miêu Nghị lại thêm mấy ngày.
Miêu Nghị lấy lý do cung chủ Thủy hành cung lệnh cho mình lập tức đi nhậm chức để từ chối, lại thêm dưới chân núi có người chờ, khéo léo cáo từ.
Hoắc Lăng Tiêu cũng không phải là thật lòng muốn giữ hắn lại, bất quá không tỏ ra lén la lén lút nữa, cũng không cần thiết lén la lén lút. Trên dưới toàn Trấn Ất điện hôm nay ai mà không biết Miêu Nghị hắn là huynh đệ kết nghĩa của Hoắc Lăng Tiêu, đích thân cầm tay tiễn hành, đích thân đưa Miêu Nghị ra đại môn cung điện, chắp tay nói:
- Chúc hiền đệ lên đường thuận buồm xuôi gió!
- Đại ca bảo trọng, nếu có cơ hội, đệ sẽ thường đến thăm Đại ca!
Miêu Nghị chắp tay bái biệt.
- Được được!
Sắc mặt Hoắc Lăng Tiêu hơi sượng, nghĩ thầm tốt nhất vĩnh viễn ngươi đừng tới, coi là ta sợ ngươi rồi có được chăng!?
- Cung chúc Miêu gia lên đường thuận buồm xuôi gió!
Thiên Vũ, Lưu Tinh cũng khom người cung tiễn.
- Hãy vấn an tẩu tẩu thay đệ, có cơ hội đệ sẽ đi bái kiến!
Miêu Nghị phóng người lên ngựa sau khi vừa nói dứt câu.
Sắc mặt Hoắc Lăng Tiêu nhất thời cứng đờ, cơ mặt giật giật dưới ánh mắt nghi ngờ của Thiên Vũ, Lưu Tinh...
-----------
Cả bọn rời đi Trấn Ất điện, lại long câu không ngừng vó chạy tới Nam Tuyên phủ, Miêu Nghị muốn từ giã Dương Khánh.
Hôm nay thân phận Miêu Nghị đã đủ ngồi ngang hàng với Dương Khánh, gặp mặt đã xưng nhau là phủ chủ, thật sự có thể nói là áo gấm về làng.
Biết được Điền Thanh Phong đã được vinh thăng lên sơn chủ Trấn Hải sơn, nhận vị trí của mình, Miêu Nghị cũng chỉ khẽ cười cười. Dương Khánh có tâm cơ hết sức thâm trầm, không biết rõ Dương Khánh lại muốn chơi trò gì, bất quá đây cũng không phải là chuyện hắn nên quan tâm. Từ nay núi cao nước xa không còn liên hệ với nhau, cũng không có hỏi nhiều.
Dương Khánh có vẻ kỳ quái không hiểu vì sao Miêu Nghị lại chọn lựa đi Thủy Vân phủ, nhưng Miêu Nghị né tránh không nói, y cũng không hỏi nhiều. Sau này suy đoán cũng không có lui tới gì nữa, lưu lại nhân tình là chuyện thuận tiện, cũng sẽ không mất mát gì, dĩ nhiên là nhiệt tình giữ lại Miêu Nghị thêm mấy ngày, hắn cũng lấy phương thức đối phó Hoắc Lăng Tiêu khéo léo chối từ.
Dương Khánh đích thân đưa Miêu Nghị tới bên ngoài sơn môn, hai bên nói lời từ biệt.
---------------