Phi Thiên

Chương 518: Nhất thương thập sát

Nhiệt độ ngưng tụ cao ùa đến dọa khiến Lưu Vân nhảy dựng, vội vàng hoảng hốt lắc mình tránh ra, yy phục trên lưng tức thì có một khối cháy đen thành tro bụi.

Liệt diễm cuồng bạo cuồn cuộn ùa về khắp bốn phương tám hướng, dường như vô cùng vô tận, giống như ý cuồng bạo trong lòng Miêu Nghị, dường như muốn thôn phệ hết thảy, từ vị trí cả con người của Miêu Nghị làm trung tâm thoáng như nở rộ ra đóa hoa liệt diễm, khối Hỏa Cực Tinh đó cơ hồ bị thúc đẩy đến cực hạn.

Thấy hai sát thủ đó chỉ nhằm vào Miêu Nghị, những người khác thấy không ngăn được, cũng không cứu được Miêu Nghị, lập tức chạy trốn tứ tán.

Không ai ngờ là không chết trên tay của địch nhân, ngược lại lại chết ở trên tay của người của mình. Liệt diễm cuốn đến một cách điên cuồng, trong khoảng khắc đuổi kịp họ, giây lát nuốt gọn bọn họ ở trong đó.

- A...

Một loạt tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến người nghe rợn cả tóc gáy.

Lưu Sa ở cách quá gần muốn tránh cũng không kịp tránh, giờ này nhiệt độ cực cao trong nháy mắt đã bao phủ đến, thiếu chút nữa khiến hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, nhanh chóng huy động song việt đánh bể hai quả cầu đánh tới.

Dưới tình thế cấp bách, hắn tụ sa thành cái kén, hạt cát chung quanh bay nhanh tới, bao bọc hắn vô cùng chặt chẽ kín đáo, rồi bọc hắn đột nhiên bắn bật lên không trung. Cái kén cát trong liệt diễm cao ôn hòa tan như nước, rơi xuống lộp độp.

Miêu Nghị đánh một thương về phía Lưu Vân, không trúng, xoay tay lại một thương quét về phía Lưu Sa.

Công kích cự ly gần như vậy làm sao có thể bỏ lỡ. Thương đánh ra như rồng, một thương, hai thương, ba thương, bốn thương, năm thương, chỉ thấy Kỳ Lân thương trong tay Miêu Nghị nhanh như tia chớp, liên kích đánh ra, thương sau nhanh hơn thương trước.

Từng đạo hỏa kiếm bay lên trên không đánh trúng bay lên không cái kén bằng cát, uy lực huy hoàng của liệt diễm giống như tốc độ xuất thương của Miêu Nghị, đánh ra từng cái lổ cháy khét trên sa kiển (cái kén bằng cát).

Thương thứ tư, cái kén bằng cát sụp đổ. Người ở bên trong đã cháy đen thành một đoàn. Thương thứ năm người trong kén trong nháy mắt hóa thành tro bụi, ngay cả tiếng hét thảm cũng không có.




Thật ra thì trong không trung trái lại vang lên một tiếng bi hô:

- Huynh đệ!

Một đôi Song Phi Kiếm hóa thành hai đạo lưu quang bắn nhanh về phía Miêu Nghị trong biển lửa. Kỳ Lân thương nhanh chóng bắn ra hai con Hỏa Long bay lên trời, nổi giận đánh về phía phi kiếm bắn tới. Nhưng mà Hồng Liên tu sĩ dù sao cũng là Hồng Liên tu sĩ. Hai con Hỏa Long trong nháy mắt bị đánh tan, nhưng mà uy lực của song kiếm bắn tới lại giảm một bậc.

Tám quả cầu bay quanh Miêu Nghị liên tục đụng mạnh, khiến hai thanh phi kiếm bị văng ra ngoài.

Lưu Vân vung hai tay lên, phi kiếm quay lên trời, mượn thế định chém tiếp. Miêu Nghị bắn lên hai con Hỏa Long lên trên không tiếp tục cản. Tám quả cầu lớn lần nữa đánh bay Song Phi Kiếm.

Lặp đi lặp lại mấy lần, người này không thể làm gì được người kia, Lưu Vân kiêng kỵ liệt diễm của Miêu Nghị không dám đến gần rồi công kích, cấp cho Miêu Nghị thời gian phản ứng. Mà Miêu Nghị cũng không thể làm gì được Lưu Vân cách rất xa.

Sau mấy lượt, liệt diễm nở rộ phía dưới đột nhiên lóe mạnh, rồi trong nháy mắt hô hô thu liễm vào trong Kỳ Lân thương. Tám quả cầu lớn đồng loạt rơi xuống đất bất động. Miêu Nghị hươi thương chỉ hướng không trung gầm lên giận dữ:

- Tiểu tặc! Có dám xuống cùng ta quyết một trận tử chiến!

Với chỗ hắn đứng làm trung tâm phóng xạ ra diện tích lớn chung quanh, đất cát sau khi bị liệt diễm đốt, giờ đã giống như một cái gương vậy, lưu quang bốn phía.

Đối với Lưu Vân mà nói, sao lại không dám chứ? Kẻ chết đi chính là thân huynh đệ của hắn, huống chi một thân pháp bảo của Miêu Nghị hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Gần như không có chút do dự, bá một tiếng, Lưu Vân cầm song kiếm đáp xuống trên một cồn cát xa xa, lạnh lùng nhìn Miêu Nghị.

Kỳ Lân thương chỉ về phía không trung đột nhiên chỉ xéo mặt đất, tám quả cầu lớn đột nhiên rút nhỏ, hóa thành vòng tay đeo vào trên cổ tay Miêu Nghị.

- Giết!

Chỉ thấy Miêu Nghị gầm lên một tiếng giận dữ, đột nhiên chạy nhanh như bay, nhanh chóng xông ra khỏi mặt đất như lưu ly đó, một đường chạy hết tốc lực trên mặt cát, đan thương nhắm thẳng tới Lưu Vân ở xa xa, không hề có chút do dự hay ngập ngừng, khí thế như hồng, chưa từng có từ trước đến nay, mơ hồ tạo cho người một loại cảm giác rất bi tráng!

Lão Bản Nương ba người có chút cả kinh. Thợ đá cau mày nói:

- Tiểu tử này điên rồi sao? Giữ một khoảng cách thì người ta cũng không làm gì được hắn, hoàn toàn có thể nhân cơ hội đó chạy trốn, xông lên muốn chết sao?

Đứng ở trên cồn cát, Lưu Vân mặt lộ vẻ dữ tợn, song kiếm bắt chéo nhau, cắn một chữ bát, trực tiếp cắn hai kiếm trên miệng, một chân đạp mạnh xuống đất, đất cát chấn động ra một đám lớn.

Một quả cầu lớn bằng cát tụ tập lại từ pháp lực giống như ma đoàn trồi ra khỏi mặt đất. Lưu Vân dùng đơn chưởng vỗ mộtcái, sa cầu lớn đó bay vút ra.

Lưu Vân bám theo ở phía sau, đẩy sa cầu lớn đó một đường vọt tới Miêu Nghị. Tuy rằng đẩy một cái lớn như vậy, nhưng tốc độ của y nhanh hơn Miêu Nghị xa.

Y cũng kiêng kỵ đòn liệt diễm công kích của Miêu Nghị, nếu không có thứ chống đỡ chỉ dựa vào tu vi của y cũng không dám đến gần. Trong biển cát mênh mông này, cát là thứ có thể lấy mãi không bao giờ hết, chính là vật tuyệt hảo để chống đỡ. Trước đó huynh đệ Lưu Sa của y không thể tránh thoát chỉ vì chuyện xảy ra đột nhiên, chẳng ai nghĩ tới trên tay Miêu Nghị không ngờ lại có pháp bảo như thế. Mà thương pháp của Miêu Nghị có tốc độ phản ứng đích thật là rất sắc bén, không ngờ lại làm cho Lưu Sa trở tay không kịp, lật thuyền dưới cống ngầm toi mạng.

Muốn phá pháp bảo của Miêu Nghị, biện pháp nằm ở những hạt cát này! Lưu Vân tự tin dựa vào tu vi của mình, dưới tình huống có chuẩn bịtrước, cho dù là đột nhiên xảy ra bất ngờ, có cái để cản trở trước một chút, bản thân mình cũng có thể bình yên thoát thân.

Kéo lê thương ở sau người, Miêu Nghị chạy như bay đến. Lưu Vân đẩy một đoàn sa cầu cũng cấp tốc vọt tới. Hai người xông ùa vào nhau.

Mắt thấy song phương sắp tiếp cận, con ngươi của đám người Lão Bản Nương đột nhiên rụt. Miêu Nghị kéo Kỳ Lân thương ở sau người đột nhiên giương ra nhanh như quỷ mị vậy, lộ ra một chuỗi hư ảnh, tốc độ chạy của hắn cũng đột nhiên tăng nhanh, quả nhiên đã đột phá tốc độ chạy cực hạn của Thanh Liên tu sĩ.

- Cản ta thì chết!


Gần như cùng với lúc giương thương ra, một tiếng rống kinh thiên đột nhiên tuôn ra từ trong cổ họng của Miêu Nghị. Hắn tạo khí thế cho mình, đây là cú quát khi tinh khí thần của cả người tăng lên tới cực hạn.

Một đạo liệt diễm giống như thực chất ngang nhiên bộc phát ra từ đầu của Kỳ Lân thương, giống như một đạo sấm sét đầy lửa đỏ, rộng chừng nửa trượng, tốc độ thật nhanh. Cái này đúng là nhanh như sét đánh, nhoáng lên một cái mà qua, đánh khiến cho không khí phát ra mùi khét, kêu Hưu một tiếng!

Đây là khi Hỏa Cực Tinh trong Kỳ Lân thương bị thúc đẩy đến cực hạn, ngưng tụ lại một chỗ tung ra một đòn công kích, giống như thực chất đã ngưng cố lại vậy.

Đẩy sa cầu đến, núp ở phía sau sa cầu, Lưu Vân lập tức phát hiện có điều không ổn, cảm thấy ngay cả trong không khí cũng đều tràn ngập sự nguy hiểm.

Quang! Sấm sét màu đỏ nhoáng lên một cái rồi biến mất, tựa như một khối đá đập vào đậu hủ, vừa khéo đánh trúng sa cầu bay tới.

Sa cầu hoá lỏng gần như trong nháy mắt, giống như quả bóng nước nổ tung.

May mắn là Lưu Vân đã ý thức được nguy hiểm trước thời hạn, quanh thân giương lên pháp lực phòng ngự chất lỏng có nhiệt độ cực cao bổ nhào xuống đầu mặt, cả người nhanh chóng bắn dựng lên, bay về phía không trung. Đồng thời, hai chi phi kiếm đã bắn về phía Miêu Nghị, nhưng mà tình hình trước mắt lại làm cho tròng mắt của y hiện đầy sự kinh khủng.

Một đạo, hai đạo, ba đạo...

Đánh bại sa cầu lớn kia chẳng qua là đạo sấm sét màu đỏ thứ nhất giống như kiếm mang sắc bén vậy.

Chỉ thấy Kỳ Lân thương trong tay Miêu Nghị dùng tốc độ nhanh không thể tường tượng nổi đâm ra một thương, mười đạo sấm sét màu đỏ gần như tạo cho người tạ có cảm giác đồng thời bắn ra. Y lại nhìn thấy Nhất Thương Thập Sát nữa rồi!

- A...

Một tiếng hét thảm vang lên.

Lưu Vân mới vừa lao ra từ số chất lỏng nổ tung, trực tiếp bị chém trúng, bị chém thành hai khúc bay lơ lửng trên không, trong nháy mắt hóa thành hai quả cầu lửa.

Hưu hưu hưu... Những sấm sét màu đỏ không kích ở xa xa, khiến những nơi đó sụp đổ thành từng đám liệt diễm, trong giây lát tiêu tán theo gió.

Đang!

Miêu Nghị dùng hết dư lực cuối cùng chém ra một thương, chỉ đánh bay một thanh phi kiếm bắn tới. Kỳ Lân thương cùng với thanh phi kiếm đó cùng bay đi, còn hổ khẩu nơi hai cổ tay của hắn đã trong chớp mắt vỡ bung ra máu tươi.

Thanh phi kiếm thứ hai bắn tới, hắn khi đó bị chấn động lảo đảo thân hình căn bản không thể nào tránh kịp, vừa khéo đánh trúng ngực của hắn.

“Phốc!"

Ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, cả người hắn bay ngược ra sau, nặng nề đập xuống trên cát, tứ chi nhúc nhích vài cái, cố mấy cũng không bò dậy được, chỉ có thể nằm đó giống như một con chó chết vậy.

May mắn là hắn trảm sát Lưu Vân trước một bước, hai thanh phi kiếm này đã mất đi pháp lực khống chế, chỉ còn lại quán tính cường đại công kích.

Cũng may mắn là có chiến giáp trên người hắn cản một cú đánh này, nếu không Lưu Vân chết cũng kéo theo hắn đệm lưng.

Mặc dù như thế, hộ thân chiến giáp ở ngực đã móp méo đi một khối.

Gió mãi mãi không thay đổi từ từ phất qua cát vàng, xa xa trên cồn cát, đám người Lão Bản Nương lẳng lặng nhìn nơi này, một cồn cát khác cũng lộ ra hai cái đầu cũng lẳng lặng nhìn về phía bên này, cũng đều cả kinh!

Miêu Nghị nằm trên mặt cát thở như trâu, gương mặt đầy nụ cười khổ.




Vốn hắn cho là mình tu vi thăng tiến lên vài cấp, thi triển một thương thập sát này xong có thể còn thừa chút dư lực. Kết quả tu vi đề thăng chẳng qua là khiến cho công kích có uy lực trở nên càng cường đại hơn, chứ vẫn khiến hắn tiêu hao hết giống như đèn cạn dầu, thoáng một cái là đã hút hết tự bản thân mình rồi vậy.

Xem ra việc thu phóng dễ dàng đối một chiêu này là cả một vấn đề, có cơ hội cần phải suy gẫm nghiên ngẫm cho kỹ một chút mới được.

Trước kia hắn chính là sợ xuất hiện loại tình huống như thế này, nếu không lúc trảm sát Lưu Sa đã sử dụng rồi. Hắn hiện giờ có trạng huống như thế này, đừng nói là tùy tiện bước đến một tu sĩ, cho dù là người phàm đến cũng có thể giết chết hắn. Đây cũng là nguyên nhân hắn không dám dễ dàng sử dụng chiêu này, không đến lúc bị bức bất đắc dĩ, quả thật không dám dùng!

Nếu như trước đó sử dụng chiêu này đối với Lưu Sa, chỉ sợ hiện giờ Lưu Vân đã thoải mái cắt lấy đầu của hắn rồi.

Trên mặt cát lộ ra hai cái đầu, đó chính là Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân. Hai tên nhìn chằm chằm đám người Lão Bản Nương một lát, thấy bọn họ không có động tĩnh gì, đoán chừng vẫn duy trì nguyên tắc trung lập như cũ, hai người nhìn nhau, gật gật đầu, cùng chạy vọt ra từ đám đất cát.

Hai người nhanh chóng chạy như bay đến bên cạnh Miêu Nghị, đưa tay đỡ hắn lên, hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

Ánh mắt của hai người nhìn hắn có thể nói là trong vui mừng mang theo vẻ kính úy. Vị này so sánh với lúc còn ở Kham Loạn hội còn mạnh hơn, lần này không ngờ lại dựa vào sức một mình mình mà trảm sát luôn được hai vị Hồng Liên tu sĩ.

Miêu Nghị ho sặc ra một búng máu, mắng:

- Không sao mới là lạ, nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi nhanh lên!

Bì Quân Tử hỏi:

- Đi đâu?

- Con mẹ nó, lão tử không chơi nữa, đầu tiên là Nhất Oa Phong, lần này lại kéo đến hai vị Hồng Liên tu sĩ, lần sau lại thêm một tên Tử Liên tu sĩ thì lão tử cho dù có mười cái mạng cũng không đủ chơi. Còn chưa chơi đủ hay sao? Đánh chết ta cũng không chơi nữa, trước hết đưa ta đi Phong Vân Khách Sạn!

Miêu Nghị hùng hùng hổ hổ mắng càn.

Đào Vĩnh Xuân nhanh chóng chạy tới một bên lượm Kỳ Lân thương của hắn về, biết đây là trọng bảo, không ném bỏ được.

Miêu Nghị sắc mặt trắng bạch lại như không có lực phất tay áo:

- Những vật khác cũng không được lãng phí, đây là những thứ lão tử dùng mệnh để đổi lấy, ném đi sẽ bị trời đánh đó, tiện nghi cho hai tên quỷ nghèo các ngươi rồi vậy. Tốc độ nhanh lên một chút, chờ lát có người đến thì phiền toái to đấy!

Cái này có thể có! Hai người đặt hắn xuống, nhanh chóng chạy tới chung quanh thu dọn chiến trường, vừa sợ vừa lộ ra vẻ hưng phấn, phát hiện mỗi lần đụng đến Miêu Nghị thì có nguy hiểm, nhưng mà mỗi lần vừa đụng đến người này lại dễ dàng phát tài, thật là vừa yêu vừa hận a!

Phát chút của hoạnh tài xong trở về, hai người vác Miêu Nghị lên, Bì Quân Tử bổ nhào xuống đất, phá vỡ một con đường cát, mấy người chui vào trong lòng đất xong lập tức nơi này không có bóng người, cửa động bị lập tức bị cát chảy xuống chôn vùi... (..)

---------------

back top