Phi Thiên

Chương 533-2: Thợ mộc chết tiệt (2)

Tên đầu bếp gật đầu nói:

- Tiểu tử này không phải là người tốt, cũng rất có khả năng, lão bản nương, ngươi phải cẩn thận một chút.

Những người khác cũng hạ vũ khí trên tay xuống, cúi đầu cười trộm:

- Cũng có thể.

Đây vốn là bọn họ muốn đùa giỡn nên mới nói như vậy, bởi vì bọn họ cũng không rõ ràng tình huống như thế nào. Nhưng Miêu Nghị cũng hơi chột dạ, nhìn trộm phản ứng của lão bản nương thật nhanh, kết quả thấy sắc mặt lão bản nương chợt biến đổi, trong lòng âm thầm kêu khổ, tên thợ mộc này, ngươi không nói lời nào thì ngươi sẽ chết à!

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn hét lên:

- Các ngươi nói hươu nói vượn gì vậy, mấy người các ngươi muốn làm hỏng danh tiếng của ta cũng được, cần gì phải phá hoại danh dự của lão bản nương.

Ánh mắt lão bản nương đột nhiên thay đổi, thầm cắn chặt răng.

Không phải tên thợ mộc nhắc nhở, nàng cũng không nghĩ tới chuyện này. Nàng còn tưởng vách sàn để lâu, không may mới sụp xuống, hiện tại tên thợ mộc nói như thế, lập tức phát hiện tầng lầu này sụp đổ rất kỳ lạ, đây chắc chắn là hành động cố ý của Miêu Nghị.




Người này tại sao muốn làm hỏng tầng lầu của ta? Hơn nữa sau khi cố ý làm hỏng, hắn còn đòi bồi thường phóng khoáng như thế? Đây rõ ràng là muốn che giấu cái gì!

Muốn che giấu cái gì thì phải làm giống như thật.

Vừa nghĩ tới cảnh mình cởi hết quần áo bị tên khốn khiếp ở dưới nhìn thấy, đầu lão bản nương cũng có chút phát mộng, phát hiện mình thật sự đúng là tự làm tự chịu!

Tiền vừa thu làm sao có thể cất, có nhiều thứ không phải dùng tiền là có thể bồi thường, nếu thật sự lấy tiền này, vậy mình sẽ thành cái gì?

Có một số lời thật sự không thể nói, nàng cũng phải giữ lấy thể diện, vì vậy liền ném nhẫn trữ vật trở về:

- Thợ mộc, ngươi canh chừng cho ta, người nào làm hư thì kêu người đó tới sửa!

Thợ mộc gật đầu, cười ha ha nói:

- Được, ta bảo đảm không để cho tiểu tử này lười biếng!

Lão bản nương không thay đổi sắc mặt, xoay người rời đi, cũng không nói thêm gì nữa.

Như vậy là xong sao? Trái tim của Miêu Nghị nhảy lên đập bang bang, lão bản nương ngoài mặt không có gì, nhưng từ vẻ mặt biến hóa rất nhỏ của nàng, hắn có thể đoán được, lão bản nương có phải đã phát hiện ra điều gì rồi hay không?

Tầng lầu bị sụp đổ, hắn phải sửa cả đêm! Làm việc trái với lương tâm, sao có thể không lấy công chuộc tội.

Không tới một ngày, trước hừng sáng tầng lầu sụp đổ đã được tu sửa rất chỉnh tề, tầng đất sét ở giữa cũng một lần nữa được đắp lên. Những thứ rớt xuống lầu dưới cũng được rửa sạch hoàn toàn, đặt lại chỗ cũ, chỗ cần chỉnh sửa cũng đã được chỉnh sửa rồi.

Thợ mộc trông coi trước khi đi còn vỗ vỗ bả vai Miêu Nghị, cười hắc hắc, cũng không biết cười cái gì, dù sao Miêu Nghị luôn cảm giác nụ cười của hắn có chút quỷ dị.

Trong căn phòng nhỏ cách đó không xa, có đặt một chiếc giường hương phi Miêu Nghị từng nhìn thấy, màn lụa màu hồng phấn nhẹ nhàng phất phới trong gió, một bóng hình thướt tha vẫn lẳng lặng nằm nghiêng ở đó, từ tối hôm qua đến bây giờ.

Miêu Nghị chột dạ tiến tới phía trước, cười khan nói:

- Lão bản nương, đã sửa xong rồi, ngươi xem có hài lòng hay không.

Lão bản nương “ừ” một tiếng, lười biếng bò dậy, Miêu Nghị vội vàng giúp nàng vén màn lụa lên.

Lão bản nương sau khi đi ra ngoài cũng tiện tay thu nhập chiếc giường Hương phi vào bên trong nhẫn trữ vật:


- Đi xem thế nào.

- Vâng!

Miêu Nghị cẩn thận đi bên cạnh.

Lão bản nương liếc xéo hắn một cái, kỳ quái nói:

- Ngưu Nhị, làm sao ta cứ có cảm giác ngươi có cái gì đấy là lạ?

- A... Có sao? Không có gì đâu!

Miêu Nghị vội vàng khoát tay, thật ra hắn cũng phát hiện mình có chút quá cẩn thận. Trái lại lão bản nương giống như người không có chuyện gì, trong lòng không khỏi nói thầm, chẳng lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, thật ra người ta hoàn toàn không phát hiện cái gì?

Hai người vừa tiến vào phòng, đồ đạc bên trong tựa hồ đều còn nguyên rồi, trừ sàn nhà là mới, mọi thú đều không thay đổi quá lớn.

Miêu Nghị nhảy nhảy mấy cái.

- Lão bản nương, sàn nhà bây giờ chắc chắn lắm rồi, không bao giờ... sụp nữa đâu.

- Được rồi, cứ như vậy đi, nếu có lần sau nữa, đừng trách ta không khách khí!

Lão bản nương đi quanh một vòng rồi trở lại lạnh lùng cảnh cáo.

- Không, không, sau này ta nhất định sẽ cẩn thận.

Miêu Nghị cúi đầu khom lưng nói.

- Ngươi bận gì thì đi làm đi!

Lão bản nương phất phất tay.

Hai người một trước một sau đi xuống lầu, Miêu Nghị trở về gian phòng của mình thu dọn. Còn lão bản nương thì vẫn như ngày thường đi kiểm tra mọi việc trong quán trọ.




Khi mặt trời xuống núi, Miêu Nghị đúng hẹn chạy tới cùng lão bản nương uống rượu. Hai người vẫn chuyện trò vui vẻ như lúc trước.

Cẩn thận quan sát, Miêu Nghị không phát hiện bất kỳ đầu mối gì, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhỏm, xem ra đích xác là mình có tật giật mình, suy nghĩ quá nhiều...

Có chuyện như vậy, Miêu Nghị cũng xem như nhẫn nhục chịu khó, chỉ cần thời gian vừa đến, có thể đúng lúc hoàn thành nhiệm vụ là được.

Cuộc sống như vậy cứ từng ngày trôi qua. Sáng sớm đưa nước tắm lên cho lão bản nương, sau đó quay lại nhanh chóng thu dọn, tiếp theo trở về phòng tu luyện, gần tới tối đêm lại ở trong đại đường hỗ trợ khoảng một khắc, sau đó lên sân thượng uống rượu với lão bản nương, khi trời tối lập tức lại đưa nước tắm lại thu dọn, tiếp tục tu luyện.

Mỗi ngày ngoài chuyện tu luyện, những chuyện khác cộng dồn lại cũng chỉ một canh giờ, lão bản nương cũng giữ chữ tín, không để cho hắn làm thêm cái gì...

Bên phía thương hội dĩ nhiên rất nhanh nhận được tin tức Miêu Nghị đã trở thành hầu bàn trong quán trọ Phong Vân. An Chính Phong vừa nghe tin liền đánh mạnh một quyền xuống bàn, hưng phấn nói với bạch y nhân hồi báo tin tức:

- Kêu hắn giám thị Vân Tri Thu, hắn lại thành công trà trộn vào nội bộ quán trọ Phong Vân, trở thành hầu bàn của quán trọ Phong Vân! Hảo tiểu tử! Nhiều năm qua, ta luôn tìm cách gài người vào trong đó nhưng không thành công, tiểu tử này vừa xuất mã liền làm xong việc, đích xác là một nhân tài! Tốt! Thật sự là quá tốt rồi! Cuối cùng đã có thể đòi lại công đạo cho Thiên Ngoại Thiên rồi!

Bạch y nhân cười nói:

- Chuyện này cũng có thể tiết kiệm được không ít tiền phòng cho thương hội!

- Ôi chao!

An Chính Phong khoát tay nói:

- Số tiền này không thể tỉnh, tiểu tử này có tính tình như thế nào, ngươi cũng không phải không biết. Nếu thiếu tiền thì đừng làm rộn chuyện gì khác, huống chi số tiền này vốn là hắn tiết kiệm được, chẳng những phải cấp cho hắn, mà còn phải chi gấp đôi, chỉ cần hắn xài có thể làm chuyện tốt, cho hắn thì có làm sao, ta vẫn chờ hắn xây dựng kỳ công đây!

Cho nên tin tức này rất nhanh truyền đến Thiên Ngoại Thiên, An Chính Phong trấn giữ Lưu Vân Sa hải, ngoài mặt là thuộc về Hô Diên Thái Bảo tiết chế, nhưng trên thực tế chỉ có con đường câu thông với tiên thánh Mục Phàm Quân.

Có người thành công trà trộn vào nội bộ quán trọ Phong Vân, chuyện này trực tiếp nhận được sự coi trọng của tiên thánh Mục Phàm Quân, lệnh cho An Chính Phong cần phải bảo đảm an toàn cho Miêu Nghị. Chuyện tin tức thăm dò thậm chí có thể xếp phía sau, điều quan trọng là tuyệt đối không được để bại lộ, kêu Miêu Nghị không ngừng cố gắng, cần phải mượn cơ hội lấy được tín nhiệm của Vân Tri Thu.

---------------

back top