Chúa ơi! Miêu Nghị thầm mắng một tiếng, đối mặt với hai vị lão nhân này, hắn biết là không có cách nào tránh khỏi, không thành thật cũng phải đàng hoàng, thở dài, đưa tay lột mặt nạ trên mặt xuống, nhìn Phục Thanh cười khổ nói:
- Phục Thanh tiền bối, lừa được ngươi, ta thật là khổ!
Ưng Vô Địch nhướng mày, còn trẻ như vậy? Không nhận ra!
Phục Thanh cũng ngẩn ra, nhìn quen mắt, rất nhanh bừng tỉnh đại ngộ, ngạc nhiên nói:
- Là ngươi?
Ưng Vô Địch hiếu kỳ nói:
- Nhị ca biết hắn sao?
- Ta còn tưởng là Vân Ngạo Thiên cải trang đến đây, làm cho hai huynh đệ chúng ta phải liên thủ tìm đến!
Phục Thanh cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Miêu Nghị:
- Người trẻ tuổi vẫn rất tôn kính người già, ở Tây Túc Tinh cung còn giúp ta quét nhà.
Sau khi buông tay khỏi bả vai Miêu Nghị, hắn khẽ vuốt cằm:
- Không tệ, không tệ, trong thời gian mười mấy năm ngắn ngủi, tu vi của ngươi đã từ Thanh Liên nhất phẩm tăng lên tới Thanh Liên lục phẩm, tốc độ này ở giới tu hành có thể xem là nhanh rồi, nhưng muốn đoạt Hồng Trần tiên tử làm nữ nhân của mình thì còn phải cố gắng thêm nữa....!
Ưng Vô Địch nhất thời cảm thấy ly kỳ, hắn dĩ nhiên biết cái gọi là quét nhà của nhị ca là quét cái gì, chỗ ở kia của nhị ca sẽ không dễ dàng cho người khác quét, còn muốn đoạt Hồng Trần tiên tử làm nữ nhân?
- Nhị ca, người này là người nào thế? Bằng hữu của ngươi sao?
Phục Thanh cười nói:
- Ta cũng không biết hắn là ai, theo lý thuyết hiện hắn đang làm một vị Phủ chủ ở Tiên quốc mới đúng, nhưng tiểu tử này thân là Phủ chủ Tiên quốc, ngay cả người của Thiên Ngoại Thiên cũng dám lừa. Ta đoán đám người của Thiên Ngoại Thiên cũng không rõ hắn tên gì, một lát là Yến Bắc Hồng, một lát lại là Miêu Nghị, hiện tại hình như lại tên là Ngưu Nhị, có quỷ mới biết đâu mới là tên thật của hắn. Ta đang suy nghĩ tiểu tử ngươi đúng là bụng dạ khó lường, tại sao lại xen lẫn đến bên cạnh Vân Tri Thu làm hầu bàn?
Ưng Vô Địch vừa nghe nhất thời vui vẻ, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, còn có chuyện kỳ lạ hiếm thấy như vậy sao?
Lão này ban đầu quả nhiên nghe được mình và Hồng Trần tiên tử nói chuyện, mới một lát đã vạch trần sạch sẽ gốc gác của mình. Miêu Nghị có chút thấp thỏm nhìn chung quanh, liên tục thở dài nói:
- Lão tiền bối, thân phận của vãn bối đổi tới đổi lui cũng chỉ để kiếm miếng cơm ăn ở giới tu hành, thật lòng không dễ dàng, đại nhân vật như các vị cần gì phải so đo với ta. Hơn nữa ta cũng không làm gì đắc tội với ngài có phải không?
- Không đắc tội với ta?
Phục Thanh lạnh lùng hỏi:
- Ta hỏi ngươi, ngươi có phải đã xông vào Không Diễm sơn, nện Liệt Hoàn Hỏa Cực cung đến rối tinh rối mù?
Ưng Vô Địch ngạc nhiên nói:
- Tu vi của tiểu tử có thể xông vào Liệt Hoàn Hỏa Cực cung?
Miêu Nghị nghe đến đây sợ hết hồn hết vía, ngay cả chuyện này hắn cũng biết? Xem ra nếu thật sự muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, trực tiếp giả bộ hồ đồ nói:
- Vãn bối nghe không hiểu tiền bối nói gì, Hỏa Cực cung gì chứ?
Phục Thanh hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu tử ngươi giả vờ hồ đồ với ta có phải không? Ban đầu khi ngươi còn đang ở Tây Túc Tinh cung thời điểm, Liệt Hoàn đã điều tra đến đầu ngươi rồi, muốn để ngươi còn sống mà lột da, nếu không phải lão phu nể tinh ngươi giúp ta quét nhà kêu Liệt Hoàn dừng tay, ngươi làm gì còn mạng mà đứng ở đây! Ngươi không thừa nhận có phải không? Tốt, ta sẽ quay lại kêu Liệt Hoàn tìm ngươi nói chuyện, là đúng hay sai dĩ nhiên có thể biết rõ ràng. Lão Tam, chúng ta đi thôi!
- Tiền bối!
Miêu Nghị vội vàng chạy lên mấy bước ngăn cản, nặn ra nụ cười nói:
- Chuyện này thật sự là hiểu lầm, bản thân vãn bối cũng không biết tại sao mình có thể vào được Hỏa Cực cung, thật sự ban đầu là bị người ta đuổi giết ép buộc, mới nhảy vào đó. Ngay cả mạng cũng thiếu chút nữa không còn, vãn bối thật sự không phải cố ý.
- Sớm thừa nhận không phải đã xong rồi!
Phục Thanh chắp tay hỏi:
- Ta hỏi ngươi, vừa rồi làm sao ngươi tìm được những Băng linh kia? Đây không giống như chuyện tu vi của ngươi có thể hoàn thành.
Thì ra hai lão này náo loạn hồi lâu chính là vì chuyện này, ta cũng biết xuất ra danh tiếng là không tốt! Miêu Nghị cười khổ nói:
- Chuyện này cũng không cần tốn tu vi gì, tĩnh tâm cảm giác là được.
Hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, thật đúng là dựa vào cảm giác bản năng sao?
Phục Thanh liếc mắt ra hiệu cho Ưng Vô Địch, Ưng Vô Địch đột nhiên biến mất tại chỗ, ngay cả người ta biến mất làm sao Miêu Nghị cũng không biết, nhưng cảm giác được đối phương xuất hiện ở phía sau mình. Hơn nữa ở sau lưng mình phát động ra mấy lần công kích.
Tốc độ của Ưng Vô Địch thật sự quá nhanh, chờ khi Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, đối phương đã lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, giống như chưa từng làm qua chuyện gì.
Miêu Nghị đang không hiểu chuyện gì, Phục Thanh đã hỏi lại lần nữa:
- Vừa rồi hắn đã phát động ra mấy lần công kích với ngươi?
Miêu Nghị giờ mới hiểu được, thì ra là đang khảo sát mình, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Sáu lần!
Mặc dù hắn có thể cảm giác được, nhưng tốc độ xuất thủ của đối phương thật sự quá nhanh. Có thể cảm giác được cũng vô dụng, nếu thật sự muốn động thủ, mình hoàn toàn không có cơ hội tránh né.
Không sai! Vừa rồi Ưng Vô Địch đúng là ở sau lưng hắn, phát động ra sáu lần công kích.
Phục Thanh và Ưng Vô Địch có chút kinh hãi, bình thường mà nói, với tu vi của Miêu Nghị làm sao có thể phán đoán chính xác ra số lần tu sĩ cấp bậc như Ưng Vô Địch xuất thủ, Ưng Vô Địch là cao thủ sở trường về tốc độ.
Vừa rồi hắn đột nhiên xuất thủ chính là không để cho Miêu Nghị có cơ hội phản ứng làm phép điều tra, tiến hành khảo nghiệm.
Hiện tại hai người đã tin Miêu Nghị dựa vào cảm giác có thể tìm được Băng Linh, chẳng qua năng lực cảm giác này không khỏi quá kinh khủng.
Tu vi đến trình độ của hai người, dĩ nhiên hiểu năng lực cảm giác siêu cường này trong chém giết đối địch có thể phát huy ra bao nhiêu tác dụng.
Phục Thanh khẽ vuốt cằm nói:
- Thiên phú này không phải người nào cũng có thể có. Xem ra trong tu sĩ cùng cấp khác, sợ là khó có người nào có tốc độ xuất thủ nhanh hơn ngươi!
Sở dĩ nói như vậy. Đạo lý rất đơn giản, đến cảnh giới này của hắn sẽ minh bạch, chỉ có cảm giác được xuất thủ tốc độ của đối thủ mới có thể bộc phát ra tốc độ mạnh hơn để áp chế, nếu như ngay cả phán đoán lúc đầu cũng không có, sẽ không có cách nào chống đỡ. Chính bởi vì như thế, mới có thể kích thích tiềm năng của con người, làm tốc độ xuất thủ của mình cũng càng lúc càng nhanh, Miêu Nghị có thể trải qua dẹp loạn Tinh Túc hải mà sống đến hiện tại chính là căn cứ để Phục Thanh phán đoán.
Trên thực tế Miêu Nghị lĩnh ngộ ra Nhất thương thập sát, chính là vì nguyên nhân này, chẳng qua hiện giờ Miêu Nghị chưa chắc hiểu đạo lý này.
Nhưng Phục Thanh có một chút phán đoán sai lầm, đây cũng không phải là thiên phú của Miêu Nghị.
---------------
- Phục Thanh tiền bối, lừa được ngươi, ta thật là khổ!
Ưng Vô Địch nhướng mày, còn trẻ như vậy? Không nhận ra!
Phục Thanh cũng ngẩn ra, nhìn quen mắt, rất nhanh bừng tỉnh đại ngộ, ngạc nhiên nói:
- Là ngươi?
Ưng Vô Địch hiếu kỳ nói:
- Nhị ca biết hắn sao?
- Ta còn tưởng là Vân Ngạo Thiên cải trang đến đây, làm cho hai huynh đệ chúng ta phải liên thủ tìm đến!
Phục Thanh cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Miêu Nghị:
- Người trẻ tuổi vẫn rất tôn kính người già, ở Tây Túc Tinh cung còn giúp ta quét nhà.
Sau khi buông tay khỏi bả vai Miêu Nghị, hắn khẽ vuốt cằm:
- Không tệ, không tệ, trong thời gian mười mấy năm ngắn ngủi, tu vi của ngươi đã từ Thanh Liên nhất phẩm tăng lên tới Thanh Liên lục phẩm, tốc độ này ở giới tu hành có thể xem là nhanh rồi, nhưng muốn đoạt Hồng Trần tiên tử làm nữ nhân của mình thì còn phải cố gắng thêm nữa....!
Ưng Vô Địch nhất thời cảm thấy ly kỳ, hắn dĩ nhiên biết cái gọi là quét nhà của nhị ca là quét cái gì, chỗ ở kia của nhị ca sẽ không dễ dàng cho người khác quét, còn muốn đoạt Hồng Trần tiên tử làm nữ nhân?
- Nhị ca, người này là người nào thế? Bằng hữu của ngươi sao?
Phục Thanh cười nói:
- Ta cũng không biết hắn là ai, theo lý thuyết hiện hắn đang làm một vị Phủ chủ ở Tiên quốc mới đúng, nhưng tiểu tử này thân là Phủ chủ Tiên quốc, ngay cả người của Thiên Ngoại Thiên cũng dám lừa. Ta đoán đám người của Thiên Ngoại Thiên cũng không rõ hắn tên gì, một lát là Yến Bắc Hồng, một lát lại là Miêu Nghị, hiện tại hình như lại tên là Ngưu Nhị, có quỷ mới biết đâu mới là tên thật của hắn. Ta đang suy nghĩ tiểu tử ngươi đúng là bụng dạ khó lường, tại sao lại xen lẫn đến bên cạnh Vân Tri Thu làm hầu bàn?
Ưng Vô Địch vừa nghe nhất thời vui vẻ, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, còn có chuyện kỳ lạ hiếm thấy như vậy sao?
Lão này ban đầu quả nhiên nghe được mình và Hồng Trần tiên tử nói chuyện, mới một lát đã vạch trần sạch sẽ gốc gác của mình. Miêu Nghị có chút thấp thỏm nhìn chung quanh, liên tục thở dài nói:
- Lão tiền bối, thân phận của vãn bối đổi tới đổi lui cũng chỉ để kiếm miếng cơm ăn ở giới tu hành, thật lòng không dễ dàng, đại nhân vật như các vị cần gì phải so đo với ta. Hơn nữa ta cũng không làm gì đắc tội với ngài có phải không?
- Không đắc tội với ta?
Phục Thanh lạnh lùng hỏi:
- Ta hỏi ngươi, ngươi có phải đã xông vào Không Diễm sơn, nện Liệt Hoàn Hỏa Cực cung đến rối tinh rối mù?
Ưng Vô Địch ngạc nhiên nói:
- Tu vi của tiểu tử có thể xông vào Liệt Hoàn Hỏa Cực cung?
Miêu Nghị nghe đến đây sợ hết hồn hết vía, ngay cả chuyện này hắn cũng biết? Xem ra nếu thật sự muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, trực tiếp giả bộ hồ đồ nói:
- Vãn bối nghe không hiểu tiền bối nói gì, Hỏa Cực cung gì chứ?
Phục Thanh hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu tử ngươi giả vờ hồ đồ với ta có phải không? Ban đầu khi ngươi còn đang ở Tây Túc Tinh cung thời điểm, Liệt Hoàn đã điều tra đến đầu ngươi rồi, muốn để ngươi còn sống mà lột da, nếu không phải lão phu nể tinh ngươi giúp ta quét nhà kêu Liệt Hoàn dừng tay, ngươi làm gì còn mạng mà đứng ở đây! Ngươi không thừa nhận có phải không? Tốt, ta sẽ quay lại kêu Liệt Hoàn tìm ngươi nói chuyện, là đúng hay sai dĩ nhiên có thể biết rõ ràng. Lão Tam, chúng ta đi thôi!
- Tiền bối!
Miêu Nghị vội vàng chạy lên mấy bước ngăn cản, nặn ra nụ cười nói:
- Chuyện này thật sự là hiểu lầm, bản thân vãn bối cũng không biết tại sao mình có thể vào được Hỏa Cực cung, thật sự ban đầu là bị người ta đuổi giết ép buộc, mới nhảy vào đó. Ngay cả mạng cũng thiếu chút nữa không còn, vãn bối thật sự không phải cố ý.
- Sớm thừa nhận không phải đã xong rồi!
Phục Thanh chắp tay hỏi:
- Ta hỏi ngươi, vừa rồi làm sao ngươi tìm được những Băng linh kia? Đây không giống như chuyện tu vi của ngươi có thể hoàn thành.
Thì ra hai lão này náo loạn hồi lâu chính là vì chuyện này, ta cũng biết xuất ra danh tiếng là không tốt! Miêu Nghị cười khổ nói:
- Chuyện này cũng không cần tốn tu vi gì, tĩnh tâm cảm giác là được.
Hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, thật đúng là dựa vào cảm giác bản năng sao?
Phục Thanh liếc mắt ra hiệu cho Ưng Vô Địch, Ưng Vô Địch đột nhiên biến mất tại chỗ, ngay cả người ta biến mất làm sao Miêu Nghị cũng không biết, nhưng cảm giác được đối phương xuất hiện ở phía sau mình. Hơn nữa ở sau lưng mình phát động ra mấy lần công kích.
Tốc độ của Ưng Vô Địch thật sự quá nhanh, chờ khi Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, đối phương đã lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, giống như chưa từng làm qua chuyện gì.
Miêu Nghị đang không hiểu chuyện gì, Phục Thanh đã hỏi lại lần nữa:
- Vừa rồi hắn đã phát động ra mấy lần công kích với ngươi?
Miêu Nghị giờ mới hiểu được, thì ra là đang khảo sát mình, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Sáu lần!
Mặc dù hắn có thể cảm giác được, nhưng tốc độ xuất thủ của đối phương thật sự quá nhanh. Có thể cảm giác được cũng vô dụng, nếu thật sự muốn động thủ, mình hoàn toàn không có cơ hội tránh né.
Không sai! Vừa rồi Ưng Vô Địch đúng là ở sau lưng hắn, phát động ra sáu lần công kích.
Phục Thanh và Ưng Vô Địch có chút kinh hãi, bình thường mà nói, với tu vi của Miêu Nghị làm sao có thể phán đoán chính xác ra số lần tu sĩ cấp bậc như Ưng Vô Địch xuất thủ, Ưng Vô Địch là cao thủ sở trường về tốc độ.
Vừa rồi hắn đột nhiên xuất thủ chính là không để cho Miêu Nghị có cơ hội phản ứng làm phép điều tra, tiến hành khảo nghiệm.
Hiện tại hai người đã tin Miêu Nghị dựa vào cảm giác có thể tìm được Băng Linh, chẳng qua năng lực cảm giác này không khỏi quá kinh khủng.
Tu vi đến trình độ của hai người, dĩ nhiên hiểu năng lực cảm giác siêu cường này trong chém giết đối địch có thể phát huy ra bao nhiêu tác dụng.
Phục Thanh khẽ vuốt cằm nói:
- Thiên phú này không phải người nào cũng có thể có. Xem ra trong tu sĩ cùng cấp khác, sợ là khó có người nào có tốc độ xuất thủ nhanh hơn ngươi!
Sở dĩ nói như vậy. Đạo lý rất đơn giản, đến cảnh giới này của hắn sẽ minh bạch, chỉ có cảm giác được xuất thủ tốc độ của đối thủ mới có thể bộc phát ra tốc độ mạnh hơn để áp chế, nếu như ngay cả phán đoán lúc đầu cũng không có, sẽ không có cách nào chống đỡ. Chính bởi vì như thế, mới có thể kích thích tiềm năng của con người, làm tốc độ xuất thủ của mình cũng càng lúc càng nhanh, Miêu Nghị có thể trải qua dẹp loạn Tinh Túc hải mà sống đến hiện tại chính là căn cứ để Phục Thanh phán đoán.
Trên thực tế Miêu Nghị lĩnh ngộ ra Nhất thương thập sát, chính là vì nguyên nhân này, chẳng qua hiện giờ Miêu Nghị chưa chắc hiểu đạo lý này.
Nhưng Phục Thanh có một chút phán đoán sai lầm, đây cũng không phải là thiên phú của Miêu Nghị.
---------------