Phi Thiên

Chương 552-1: Có liên quan đến bí mật của Miêu Nghị (1)

Nguyệt Dao không phản kháng, nói chính xác là trợn tròn mắt, còn có người như thế sao? Tặng đồ xong còn đoạt lại?

Nàng vừa quên phản kháng, chiếc nhẫn liền bị cướp đi, chiếc mặt nạ mới kéo xuống từ trên mặt Miêu Nghị cũng bị cướp đi.

Kẹp chiếc mặt nạ vào nách, Miêu Nghị lấy hộp băng ngọc trong chiếc nhẫn trữ vật ra xem, nhìn thấy tám mươi ba quả ‘Băng Nhan’ toàn bộ đều ở đây, không khỏi thở dài.

Lúc trước thứ này thật sự bị một đám người tranh đoạt đứng ngồi không yên, trong lúc nhất thời hắn không nghĩ nhiều cho lão Tam toàn bộ, Lão bản nương vừa tìm tới cửa, hắn liền vô cùng hối hận, may là lão Tam chủ động đưa trở lại, nếu không mình thật sự không biết mở miệng nói chuyện với Lão bản nương như thế nào.

Đóng hộp ngọc băng lại, thấy Nguyệt Dao đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, hắn lại có chút không đành lòng, thứ này vốn là cho nàng, không khỏi hỏi lại:

- Ngươi thật sự không cần sao? Nếu không ta chia cho ngươi một nửa?

Nguyệt Dao cho rằng mình đã khám phá ra tâm tư hắn giấu đầu hở đuôi, vẫn lặp lại câu nói kia:

- Ta không phải loại nữ nhân tùy tiện nhận lễ vật của nam nhân, ta muốn một lý do!




- Không muốn thì thôi, đây là ngươi không muốn, sau này đừng trách ta!

Chiếc hộp băng ngọc lại được thu vào trong nhẫn trữ vật, Miêu Nghị lại dán một cái gương lên trên tường, bắt đầu dán mặt nạ lên trên mặt, chuẩn bị đi tìm Lão bản nương chịu đòn nhận tội, chắc hẳn phải đưa toàn bộ cho Lão bản nương mới có thể thở khiến nàng quên đi không vui vừa rồi trong lòng.

Nhìn qua chiếc gương thấy lão Tam vẫn đang nhìn mình cằm chằm, Miêu Nghị hỏi:

- Làm sao ngươi còn chưa đi? Ta đã nói với ngươi rồi, chuyện diện mạo thật sự của ta không nên nói lung tung, ta đang mang sự vụ trọng đại trên người, ngươi đừng mò mẫm xen vào.

Nguyệt Dao cũng cắn môi, hỏi ngược lại.

- Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngươi nói hay không?

Miêu Nghị nhanh chóng sửa sang lại mặt nạ, tháo chiếc gương ra, vuốt mặt hỏi:

- Nói cái gì mà nói? Ngươi đi mau lên. Đừng làm chậm trễ chuyện của ta.

Nói xong, hắn đưa tay đẩy bả vai nàng, một tay mở chiếc cửa phía sau lưng, một tay đẩy nàng ra ngoài.

Khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ của Nguyệt Dao có thể nói là đỏ bừng, sau khi trưởng thành đây là lần đầu tiên nàng bị người ta túm tay rồi đẩy ra sau lưng như vậy, có cảm giác như đụng phải lưu manh, quay người lại trợn tròn mắt. Chỉ thấy Lão bản nương và thợ đá, thợ mộc đang trốn hai bên cửa, dáng vẻ như bị bất ngờ, chân tay luống cuống. Miêu Nghị vuốt mặt nạ trên mặt, nhìn theo ánh mắt Nguyệt Dao, chỉ thấy Lão bản nương đang đưa lưng về phía mình, ngón tay vẽ linh tinh trên vách tường. Bên kia thợ mộc và thợ đá đang túm tụm xì xào chuyện gì đấy, giống như không có chuyện gì.

Miêu Nghị tối sầm mặt, đám người này không phải đang nghe lén hắn đấy chứ?

- Trước khi đại thọ của Nam Cực lão tổ kết thúc sẽ là cơ hội cuối cùng của ngươi!

Nguyệt Dao vừa dứt truyền âm, vội vàng chạy trối chết.

Nàng vừa đi. Lão bản nương lập tức ngưng vẽ vòng tròn ngẩng đầu. Thợ mộc và thợ đá cũng tách ra, nhanh chóng xoay người, nhìn bóng lưng Nguyệt Dao biến mất.

Nguyệt Dao vừa biến mất, ba người lập tức quay đầu đi tới, một tay Lão bản nương đẩy Miêu Nghị trở về phòng, thợ mộc, thợ đá theo đuôi đi vào, cánh cửa lại được đóng lại.

Đối mặt với ba vị đại lão của khách sạn Phong Vân đang cười lạnh từng bước tiến tới gần, Miêu Nghị lui về phía sau nói:


- Các ngươi muốn làm gì?

Lão bản nương chậc chậc lắc đầu nói:

- Thật không nhìn ra, hầu bàn của khách sạn ta lại có quan hệ với đồ đệ của Mục Phàm Quân.

Miêu Nghị tựa vào tường, không đường thối lui, liếc mắt nói:

- Lão bản nương. Ngươi trốn ở bên ngoài cũng nghe lén rồi, chúng ta rất trong sạch, cũng không nói gì lung tung.

Thật ra ba người bọn họ hoàn toàn không nghe được cái gì, thợ mộc và thợ đá vừa trở về báo cáo, đợi đến khi ba người cùng chạy tới nghe lén, ai ngờ mới vừa trốn ở cửa người ta đã mở cửa đi ra rồi, ngược lại càng thêm lúng túng.

Lúc này sắc mặt thợ mộc và thợ đá cực kỳ bất thiện, bọn họ chưa bao giờ có sắc mặt thế này với loại này.

Lão bản nương cười lạnh nói:

- Thân hình của Nguyệt Dao tiên tử, người nào có thể chối từ, nếu ba người chúng ta không nhìn lầm..., hình như ngươi còn đưa tay đẩy nàng ra ngoài?

Miêu Nghị rất không biết nói gì, ta đẩy nàng thì làm sao, hồi nàng không mặc quần, ta còn từng đánh vào mông nàng!

Trong đầu hắn lại yên lặng suy nghĩ về câu chuyện vừa nói với Nguyệt Dao, thật sự không có gì quá phận, bất đắc dĩ nói: - Ta và nàng từng tiếp xúc trong dẹp loạn Tinh Túc hải, nàng nhận ra ta, muốn hỏi tại sao ta lại ở bên cạnh ngươi, ta thật sự không nhịn được, mới đẩy nàng ra ngoài.

Lão bản nương không tin nói:

- Bịa đặt lung tung, đó là đệ tử của Tiên Thánh, người bình thường ai dám động thủ động cước đối với nàng, nếu ta nhớ không lầm, nàng hình như đỏ mặt đi ra ngoài?

- Nàng đỏ mặt thì là lúng túng sao? Có quan hệ gì đến ta?

Nếu bọn họ thật sự truyền ra chuyện xấu gì giữa mình và muội muội, vậy không phải là oan ức đến đập đầu vào tường? Để chứng nhận sự trong sạch của mình, Miêu Nghị không tiếc thề thốt nói:




- Lão bản nương, ta nói với ngươi, ngay cả ta là ai nàng cũng không biết, lai lịch của ta nàng hoàn toàn không biết gì cả. Ta có thể thề với trời đất, giữa chúng ta hoàn toàn không có quan hệ như ngươi tưởn tượng, nếu ta nói dối sẽ bị thiên khiển, chết không tử tế!

Loại lời thề này đối với người tu hành mà nói có chút nặng nề, người trong tu hành tranh mệnh với thiên địa, cũng kiêng kỵ nhất là thứ này.

Nghe hắn vừa nói như vậy, sắc mặt của thợ mộc và thợ đá đều dễ nhìn hơn không ít.

Sau khi Lão bản nương ngây người ra, lại hồ nghi nói:

- Ngươi thân là nhân mã của Tiên quốc tham gia dẹp loạn Tinh Túc hải có, nếu từng tiếp xúc với nàng, nàng làm sao lại không biết lai lịch của ngươi?

Miêu Nghị buông tiếng thở dài, không tiếc mình yêu sách nói:

- Chuyện này nói ra rất dài dòng, trong một lát cũng không thể nói rõ ràng, ta nói các ngươi cũng chưa chắc tin. Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân biết rất rõ chuyện này, các ngươi không tin hỏi bọn hắn là biết. Đúng rồi, Vân Phi Dương cũng biết chuyện ta giấu diếm thân phận trong dẹp loạn Tinh Túc hải, chẳng qua không biết nhiều bằng Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân mà thôi.

Vừa nghe Vân Phi Dương cũng biết, trong lòng Lão bản nương lập tức có tính toán, chỉ cần nàng mở miệng, ngay cả Vân Quảng cũng phải ngoan ngoan, Vân Phi Dương chắc chắn không dám giấu diếm nàng, xem ra thật sự oan uổng người này rồi, nhưng ngoài miệng nàng vẫn xem thường nói:

- Thiệt hay giả?

Miêu Nghị đã nói hết nước hết cái:

- Lão bản nương, ta và nàng mới chỉ lần đầu tiên gặp mặt sau dẹp loạn Tinh Túc hải, làm sao có thể có quan hệ như các ngươi nghĩ.... Hơn nữa, loại nữ nhân này không hợp với khẩu vị của ta!

- Thật sao! Loại nữ nhân xinh đẹp như vậy, ngay cả nữ nhân nhìn cũng động tâm, lại không hợp với khẩu vị của ngươi.

---------------

back top