Muốn chết cũng không chết được, lại bị vị tỷ tỷ kia nắm được điểm yếu, mới bị bức đi bán mạng trong dẹp loạn Tinh Túc hải. Không đi không được, hắn nhìn lén vợ bé của cha tắm, nếu tin tức này truyền đi thì sẽ chấn động thế nào. Vân Phi Dương hắn không nổi danh thiên hạ mới là lạ, hậu quả quả thực không dám nghĩ đến.
Hiện tại hắn cũng không dám bán đứng ai, càng không dám bán đứng vị tỷ tỷ kia. Hậu quả thật là đáng sợ, thử nghĩ đến cũng không rét mà run.
Có đánh chết hắn cũng không nhận tội, Lão bản nương cũng thấy không thể làm gì, quyết định thả người, phất tay kêu hắn lăn đi. Vân Phi Dương lại không chịu đi, chỉ vào hộp băng ngọc trước mặt, mặt dày nói:
- Đại tỷ, Băng Nhan kia...
Lão bản nương thật ra không tính toán đem đồ của Miêu Nghị cho nàng đưa cho người khác, lạnh nhạt nói:
- Ta có hứa sẽ cho ngươi sao?
- Đại tỷ không thể như vậy, ta...
Lời còn chưa nói hết, Lão bản nương đã vung tay lên, Vân Phi Dương liền bị thợ mộc che miệng, trực tiếp kéo ra ngoài...
Băng cung ba ngày một tiểu yến, năm ngày một đại yến, để chúc mừng đại thọ hai mươi vạn năm của Nam Cực lão tổ.
Tiểu yến Miêu Nghị vẫn không lộ diện, liên tiếp mấy ngày nay ngay cả chân cũng không hạ xuống giường. Đổi lấy chính là trong pháp nguyên lại có thêm bốn viên tinh điểm màu lam, tổng cộng có tám viên rồi. Tốc độ luyện hóa Nguyện Lực châu cũng từ mỗi ngày tám viên tăng lên tới mười sáu viên, tốc độ tu luyện tương đương tăng lên gấp đôi, điều này làm cho Miêu Nghị vô cùng hưng phấn.
Khi hắn đang trùng kích vào viên tinh điểm màu lam thứ chín, đại thọ của Nam Cực lão tổ đã đến cuộc thịnh yến cuối cùng.
- Ngưu Nhị!
Thợ mộc trực tiếp xông vào:
- Đừng tu luyện nữa, đi dự tiệc thôi.
Miêu Nghị mở mắt hỏi:
- Không đi có được không?
Bởi vì yến hội lần trước đã làm trễ nãi thời gian nửa ngày, hắn đoán muốn tu luyện ra viên tinh điểm màu lam thứ chín cũng cần thời gian nửa ngày nữa, cũng biết sau khi yến hội cuối cùng này kết thúc, bọn họ sẽ phải rời đi, nhưng không làm ra viên lam tinh thứ chín hắn thật sự không cam lòng.
Thợ mộc kinh ngạc nói:
- Ngươi nói đùa gì vậy, yến hội cuối cùng này tất cả mọi người đều phải tới đông đủ, huống chi vừa rồi ngươi còn làm ra động tĩnh khiến người khác chú ý như vậy, chỉ cần ngươi vắng mặt là có người nhìn ra ngay, ngươi không quan tâm đến mặt mũi của mình thì cũng phải suy nghĩ đến thể diện của Lão bản nương? Hơn nữa, lần này Nam Cực lão tổ sẽ lấy bảo vật trấn cung của Băng cung ra cho mọi người xem, chúng ta vất vả lắm mới tới đây, ngươi không muốn nhìn ‘Băng diễm’ là cái gì sao?
Xem ra không đi cũng không được rồi! Miêu Nghị nhìn quang hoa mỹ lệ màu lam nhạt trong băng bích chung quanh, sự biến hóa trong tu luyện khiến cho hắn vẫn mơ hồ hoài nghi vật này có phải liên quan đến Băng Diễm hay không.
Hắn sớm đã nghĩ đến lý luận Dương hỏa và Âm hỏa mà Yêu Nhược Tiên từng nói với hắn, đúng là cũng muốn đi xem Băng diễm rút cuộc là thứ gì.
Chỉ chốc lát sau, thợ mộc kề vai cùng Miêu Nghị, vừa nói vừa cười, kéo hắn ra khỏi phòng.
Kể từ khi Miêu Nghị đưa tất cả ‘Băng Nhan’ cho Lão bản nương, Miêu Nghị có thể rõ ràng cảm giác được quan hệ của thợ mộc và thợ đá đối với mình cũng gần gũi hơn không ít.
Sau khi mời Lão bản nương ra ngoài, ba người một lần nữa theo đuôi Lão bản nương đi tới đại sảnh.
Lần này bọn người Đường Quân tới sớm hơn, không thể lại ngồi cùng bàn với bọn Miêu Nghị, nhưng Miêu Nghị mấy lần phát hiện lão Tam đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, còn hắn vẫn giả bộ tránh né không nhìn.
Hắn hoàn toàn không để ý đến chuyện tối hậu thư mà lão Tam dành cho hắn, không biết đợi đến ngày cuối cùng còn không thấy hắn tìm tới, lão Tam có cầm hai cây đao tới chém chết hắn hay không?
Nhưng Nguyệt Dao vẫn ôm mong đợi cuối cùng, nàng vẫn có chút tự tin với vẻ ngoài của mình, điều này đã được vô số tên nam nhân xác minh, cho nên còn chưa tới lúc tan cuộc thì còn có khả năng.
Trong lòng nàng tự nói với mình, nếu người này thật sự không chịu trách nhiệm, vậy sau này nàng cũng sẽ không để ý đến hắn nữa, coi như chưa bao giờ gặp hắn, xem ai sẽ là người hối hận...
Cuộc thọ yến cuối cùng dĩ nhiên là một trận thịnh yến, hết sức lay động lòng người, ca múa hết bài này đến bài khác, cả mười vị Băng Linh kia không ngừng bay múa, làm người xem không kịp nhìn, chân chính là một đại hưởng thụ.
Nhưng thứ chân chính khiến cho mọi người mong đợi nhất chính là tiết mục áp chảo, nhìn thấy chi bảo trấn cung của Băng cung, Băng diễm!
Trong nhiều người ở đây, người chân chính từng nhìn thấy Băng diễm không nhiều lắm, Nam Cực lão tổ có thể giữ khách nhân lại nhiều ngày như vậy, cũng chính vì nguyên nhân này.
Nửa canh giờ ca múa, Lão bản nương tựa hồ không ngồi ở vị trí của mình bao lâu, phần lớn thời gian đều đi tới các bàn xã giao, dù sao đều là người làm ăn, hơn nữa giao tế của mọi người cũng không dừng lại một mình nàng.
Sau nửa canh giờ, ca múa yên lặng lui ra, mọi người đều biết tiết mục áp chảo đã đến lúc ra sân, vội vàng trở về vị trí cũ.
Chỉ thấy trên mặt băng bóng loáng giữa đại sảnh nhộn nhạo một trận rung động, mọc lên ba cái băng trụ, mỗi băng trụ cách hai trượng, trên đỉnh các băng trụ có một hạt châu trong suốt bao phủ sương mù mông lung, có viên lớn bằng quả trứng chim cút, có viên lớn bằng nắm tay, có viên lại lớn bằng cái đầu lâu.
- Băng phách!
- Băng phách lớn bằng đầu người như vậy đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Cái này cũng lấy ra làm tặng vật sao?
Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt bị ba hạt châu trên băng trụ thu hút, châu đầu ghé tai nghị luận.
Miêu Nghị cũng có chút tim đập thình thịch, nước kết băng, băng sinh phách, cái gọi là băng phách thật ra chính là nước cực tinh, là hàng cao cấp để làm mắt trận của pháp bảo. Mặc dù lợi dụng băng phách luyện chế ra pháp bảo, không phải người nào cũng có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, tựa như Hỏa diễm Kỳ Lân thương của Miêu Nghị, không phải ai cũng có thể khống chế, nhưng đích xác là giá trị không thấp.
- Lần này Nam Cực lão tổ thật sự lấy tiền vốn ra rồi, ngay cả viên băng phách lớn như vậy cũng lấy ra, nhưng nhiều người cao quý tới đưa thọ lễ, khẳng định còn đáng giá hơn thứ hắn lấy ra, nói ra hắn cũng không thiệt. Thợ mộc ở bên tai Miêu Nghị truyền âm nói. Miêu Nghị liếc mắt nhìn Yêu Vương Liệt Hoàn đang ngồi ở bàn, nghĩ đến Hỏa Cực cung do hỏa cực tinh khổng lồ như vậy tạo thành, còn ba hạt châu trước mắt lại lớn nhỏ không đều, không khỏi hỏi: - Nam Cực Băng cung lớn như vậy, chẳng lẽ băng phách rất khan hiếm sao?
Thợ mộc cười nói:
- Loại vật này ngươi nói khan hiếm cũng được, nói không khan hiếm cũng được, mấu chốt là người nắm trong tay nguồn gốc của thứ này sẽ không đại lượng thả ra. Mượn băng phách này mà nói, người bình thường cũng chỉ có thể lấy tích nước và áp chế nhiệt độ, cũng không thể sinh ra tác dụng quá lớn, người chân chính hiểu được phương pháp khống chế không nhiều lắm, một khi thả ra quá nhiều sẽ không đáng giá, người khống chế làm sao mưu lợi? Trên tay Nam Cực lão tổ khẳng định không chỉ có chút băng phách này, nếu không cũng sẽ không lấy bảo bối như vậy ra làm tặng vật.
---------------
Hiện tại hắn cũng không dám bán đứng ai, càng không dám bán đứng vị tỷ tỷ kia. Hậu quả thật là đáng sợ, thử nghĩ đến cũng không rét mà run.
Có đánh chết hắn cũng không nhận tội, Lão bản nương cũng thấy không thể làm gì, quyết định thả người, phất tay kêu hắn lăn đi. Vân Phi Dương lại không chịu đi, chỉ vào hộp băng ngọc trước mặt, mặt dày nói:
- Đại tỷ, Băng Nhan kia...
Lão bản nương thật ra không tính toán đem đồ của Miêu Nghị cho nàng đưa cho người khác, lạnh nhạt nói:
- Ta có hứa sẽ cho ngươi sao?
- Đại tỷ không thể như vậy, ta...
Lời còn chưa nói hết, Lão bản nương đã vung tay lên, Vân Phi Dương liền bị thợ mộc che miệng, trực tiếp kéo ra ngoài...
Băng cung ba ngày một tiểu yến, năm ngày một đại yến, để chúc mừng đại thọ hai mươi vạn năm của Nam Cực lão tổ.
Tiểu yến Miêu Nghị vẫn không lộ diện, liên tiếp mấy ngày nay ngay cả chân cũng không hạ xuống giường. Đổi lấy chính là trong pháp nguyên lại có thêm bốn viên tinh điểm màu lam, tổng cộng có tám viên rồi. Tốc độ luyện hóa Nguyện Lực châu cũng từ mỗi ngày tám viên tăng lên tới mười sáu viên, tốc độ tu luyện tương đương tăng lên gấp đôi, điều này làm cho Miêu Nghị vô cùng hưng phấn.
Khi hắn đang trùng kích vào viên tinh điểm màu lam thứ chín, đại thọ của Nam Cực lão tổ đã đến cuộc thịnh yến cuối cùng.
- Ngưu Nhị!
Thợ mộc trực tiếp xông vào:
- Đừng tu luyện nữa, đi dự tiệc thôi.
Miêu Nghị mở mắt hỏi:
- Không đi có được không?
Bởi vì yến hội lần trước đã làm trễ nãi thời gian nửa ngày, hắn đoán muốn tu luyện ra viên tinh điểm màu lam thứ chín cũng cần thời gian nửa ngày nữa, cũng biết sau khi yến hội cuối cùng này kết thúc, bọn họ sẽ phải rời đi, nhưng không làm ra viên lam tinh thứ chín hắn thật sự không cam lòng.
Thợ mộc kinh ngạc nói:
- Ngươi nói đùa gì vậy, yến hội cuối cùng này tất cả mọi người đều phải tới đông đủ, huống chi vừa rồi ngươi còn làm ra động tĩnh khiến người khác chú ý như vậy, chỉ cần ngươi vắng mặt là có người nhìn ra ngay, ngươi không quan tâm đến mặt mũi của mình thì cũng phải suy nghĩ đến thể diện của Lão bản nương? Hơn nữa, lần này Nam Cực lão tổ sẽ lấy bảo vật trấn cung của Băng cung ra cho mọi người xem, chúng ta vất vả lắm mới tới đây, ngươi không muốn nhìn ‘Băng diễm’ là cái gì sao?
Xem ra không đi cũng không được rồi! Miêu Nghị nhìn quang hoa mỹ lệ màu lam nhạt trong băng bích chung quanh, sự biến hóa trong tu luyện khiến cho hắn vẫn mơ hồ hoài nghi vật này có phải liên quan đến Băng Diễm hay không.
Hắn sớm đã nghĩ đến lý luận Dương hỏa và Âm hỏa mà Yêu Nhược Tiên từng nói với hắn, đúng là cũng muốn đi xem Băng diễm rút cuộc là thứ gì.
Chỉ chốc lát sau, thợ mộc kề vai cùng Miêu Nghị, vừa nói vừa cười, kéo hắn ra khỏi phòng.
Kể từ khi Miêu Nghị đưa tất cả ‘Băng Nhan’ cho Lão bản nương, Miêu Nghị có thể rõ ràng cảm giác được quan hệ của thợ mộc và thợ đá đối với mình cũng gần gũi hơn không ít.
Sau khi mời Lão bản nương ra ngoài, ba người một lần nữa theo đuôi Lão bản nương đi tới đại sảnh.
Lần này bọn người Đường Quân tới sớm hơn, không thể lại ngồi cùng bàn với bọn Miêu Nghị, nhưng Miêu Nghị mấy lần phát hiện lão Tam đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, còn hắn vẫn giả bộ tránh né không nhìn.
Hắn hoàn toàn không để ý đến chuyện tối hậu thư mà lão Tam dành cho hắn, không biết đợi đến ngày cuối cùng còn không thấy hắn tìm tới, lão Tam có cầm hai cây đao tới chém chết hắn hay không?
Nhưng Nguyệt Dao vẫn ôm mong đợi cuối cùng, nàng vẫn có chút tự tin với vẻ ngoài của mình, điều này đã được vô số tên nam nhân xác minh, cho nên còn chưa tới lúc tan cuộc thì còn có khả năng.
Trong lòng nàng tự nói với mình, nếu người này thật sự không chịu trách nhiệm, vậy sau này nàng cũng sẽ không để ý đến hắn nữa, coi như chưa bao giờ gặp hắn, xem ai sẽ là người hối hận...
Cuộc thọ yến cuối cùng dĩ nhiên là một trận thịnh yến, hết sức lay động lòng người, ca múa hết bài này đến bài khác, cả mười vị Băng Linh kia không ngừng bay múa, làm người xem không kịp nhìn, chân chính là một đại hưởng thụ.
Nhưng thứ chân chính khiến cho mọi người mong đợi nhất chính là tiết mục áp chảo, nhìn thấy chi bảo trấn cung của Băng cung, Băng diễm!
Trong nhiều người ở đây, người chân chính từng nhìn thấy Băng diễm không nhiều lắm, Nam Cực lão tổ có thể giữ khách nhân lại nhiều ngày như vậy, cũng chính vì nguyên nhân này.
Nửa canh giờ ca múa, Lão bản nương tựa hồ không ngồi ở vị trí của mình bao lâu, phần lớn thời gian đều đi tới các bàn xã giao, dù sao đều là người làm ăn, hơn nữa giao tế của mọi người cũng không dừng lại một mình nàng.
Sau nửa canh giờ, ca múa yên lặng lui ra, mọi người đều biết tiết mục áp chảo đã đến lúc ra sân, vội vàng trở về vị trí cũ.
Chỉ thấy trên mặt băng bóng loáng giữa đại sảnh nhộn nhạo một trận rung động, mọc lên ba cái băng trụ, mỗi băng trụ cách hai trượng, trên đỉnh các băng trụ có một hạt châu trong suốt bao phủ sương mù mông lung, có viên lớn bằng quả trứng chim cút, có viên lớn bằng nắm tay, có viên lại lớn bằng cái đầu lâu.
- Băng phách!
- Băng phách lớn bằng đầu người như vậy đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Cái này cũng lấy ra làm tặng vật sao?
Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt bị ba hạt châu trên băng trụ thu hút, châu đầu ghé tai nghị luận.
Miêu Nghị cũng có chút tim đập thình thịch, nước kết băng, băng sinh phách, cái gọi là băng phách thật ra chính là nước cực tinh, là hàng cao cấp để làm mắt trận của pháp bảo. Mặc dù lợi dụng băng phách luyện chế ra pháp bảo, không phải người nào cũng có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, tựa như Hỏa diễm Kỳ Lân thương của Miêu Nghị, không phải ai cũng có thể khống chế, nhưng đích xác là giá trị không thấp.
- Lần này Nam Cực lão tổ thật sự lấy tiền vốn ra rồi, ngay cả viên băng phách lớn như vậy cũng lấy ra, nhưng nhiều người cao quý tới đưa thọ lễ, khẳng định còn đáng giá hơn thứ hắn lấy ra, nói ra hắn cũng không thiệt. Thợ mộc ở bên tai Miêu Nghị truyền âm nói. Miêu Nghị liếc mắt nhìn Yêu Vương Liệt Hoàn đang ngồi ở bàn, nghĩ đến Hỏa Cực cung do hỏa cực tinh khổng lồ như vậy tạo thành, còn ba hạt châu trước mắt lại lớn nhỏ không đều, không khỏi hỏi: - Nam Cực Băng cung lớn như vậy, chẳng lẽ băng phách rất khan hiếm sao?
Thợ mộc cười nói:
- Loại vật này ngươi nói khan hiếm cũng được, nói không khan hiếm cũng được, mấu chốt là người nắm trong tay nguồn gốc của thứ này sẽ không đại lượng thả ra. Mượn băng phách này mà nói, người bình thường cũng chỉ có thể lấy tích nước và áp chế nhiệt độ, cũng không thể sinh ra tác dụng quá lớn, người chân chính hiểu được phương pháp khống chế không nhiều lắm, một khi thả ra quá nhiều sẽ không đáng giá, người khống chế làm sao mưu lợi? Trên tay Nam Cực lão tổ khẳng định không chỉ có chút băng phách này, nếu không cũng sẽ không lấy bảo bối như vậy ra làm tặng vật.
---------------