Miêu Nghị đột nhiên mở hai mắt ra, ngửa mặt lên trời cười ha ha, bộ dạng cố làm ra ẻ huyền bí, quay đầu nhìn về phía Nam Cực lão tổ cười to nói:
- Lão tổ, ta đã khám phá ra sự huyền bí trong Băng Diễm của ngươi. Nó đã không làm gì được ta rồi!
Mọi người yên lặng như tờ, chỉ thấy Miêu Nghị đột nhiên dễ dàng bước ra một bước, túm lấy viên băng phách phía trên băng trụ bỏ vào trong túi, sau đó như lững thững nhẹ nhàng đi ra khỏi biển lửa Băng Diễm, lắc mình đi tới bên cạnh Lão bản nương, chắp tay nói:
- May mắn không bị thương! - Tốt! Không hổ là người của Đại Ma Thiên ta!
Vân Quảng dẫn đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nguyệt Dao ngoài vui mừng còn có chút buồn bực, quay đầu lại nhìn hắn một cái, ‘Yến Bắc Hồng’ từ lúc nào đã biến thành người của Đại Ma Thiên? Đừng nói là nàng, Đường Quân cũng có chút buồn bực, đây không phải là người sư tôn an bài sao? Vậy mà hắn lại không thể vạch trần thân phận của Miêu Nghị, còn phải giúp đỡ giữ bí mật, trong lòng chỉ có thể mắng tên kia một câu, không biết xấu hổ.
Cha nào con nấy, Vân Phi Dương trầm trồ khen ngợi vỗ tay.
Hắc Vân khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhìn những người reo hò xung quanh. Bọn họ thật sự cao hứng, cuối cùng cũng kết thúc rồi, rốt cục không cần kéo dài nữa rồi.
Lão bản nương nhìn Miêu Nghị vui mừng không cách nào hình dung, đưa tay đỡ lấy hắn ý bảo không cần đa lễ, quay đầu lại đích thân lấy bầu rượu trên bàn rót một chén, đích thân dâng lên khao công thần.
Miêu Nghị nâng chén uống một hơi cạn sạch, tạ ơn!
Ánh mắt của Túc chủ tứ phương Tinh Túc hải dần dần thu hồi khỏi người Miêu Nghị, bốn người nhìn nhau, cảm thấy kinh ngạc.
- Nam Cực, làm sao ta cảm giác ánh sáng Băng Diễm của ngươi phai nhạt đi không ít?
Nam Cực lão tổ mới vừa thở phào nhẹ nhõm, bên tai đột nhiên truyền đến truyền âm của Bắc Cực lão tổ.
-... Nam Cực lão tổ nhanh chóng quay đầu nhìn biển lửa Băng Diễm, tựa hồ thật sự có cảm giác này.
Bàn tay xuất thủ một phen, Băng Diễm như lưu thủy quanh co bay tới, áp súc thành một hỏa diễm tráng kiện lớn như cánh tay, màu xanh chói mắt, ngọn lửa chói chang như một con linh xà khéo léo giãy dụa trong lòng bàn tay của hắn, rất là xinh đẹp.
Hai mắt Bắc Cực lão tổ chợt nhíu lại.
Nam Cực lão tổ cũng quá sợ hãi, Băng Diễm sau khi áp súc lại thiếu một phần mười bộ dạng, một phần mười mặc dù không nhiều, nhưng hắn phải tiêu tốn thời gian trên vạn năm, tiêu hao đại lượng băng phách mới luyện chế ra, làm sao lại vô duyên vô cớ biến mất?
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Nam Cực lão tổ có thể nói là thất thanh kinh hô.
Trong đại sảnh yên tĩnh, mọi người vội vàng nhìn về phía hắn, có người hỏi:
- Nam Cực lão tổ, sao vậy?
Nam Cực lão tổ đau lòng nói:
- Băng Diễm của ta thiếu đi rất nhiều!
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người không hiểu được hắn có ý gì, nhưng Miêu Nghị lại âm thầm sợ hãi, bị phát hiện rồi?
Yêu Vương Liệt Hoàn ngồi trên bàn cạnh bàn chủ trì, đột nhiên cười ha ha nói:
- Ta còn tưởng là là chuyện gì, ngọn lửa này thiêu đốt đã lâu dĩ nhiên sẽ tiêu hao không ít, ngươi bày ở đây hơn một ngày, không thiếu đi mới là lạ.
Hạn Bạt Yêu Vương trời sinh là cao thủ khống chế lửa, Liệt Hoàn vừa mở miệng, mọi người tất nhiên đều chấp nhận gật đầu, ngọn lửa này không có ngọn nguồn chống đỡ dĩ nhiên là càng đốt càng ít, cũng không thể càng đốt càng nhiều được.
Thái độ này của bọn họ thiếu chút nữa làm Nam Cực lão tổ phun ra một ngụm máu.
Bắc Cực lão tổ ngồi trên bàn chủ trì, quay đầu lại nói:
- Liệt Hoàn, ngươi có điều không biết, Băng Diễm này không giống với ngọn lửa bình thường mà ngươi biết, mặc dù súc tích khó khăn, nhưng lưỡng cực chi địa chắt lọc cực hàn dưỡng dục sẽ từ từ càng ngày càng nhiều, chính nó sẽ sinh trưởng, sẽ không càng ngày càng ít đi.
Liệt Hoàn hừ lạnh nói:
- Ta cũng không tin Băng Diễm của ngươi chống lại Dương hỏa của ta còn có thể giữ nguyên như cũ! Trong ngữ điệu không hề giấu diếm khí phách.
- Tương khắc với Dương hỏa, dưới sự tiêu hao dĩ nhiên sẽ ít đi, nói vậy Dương hỏa của ngươi cũng đồng dạng bị hao tổn, cái này không cần lý luận. Mấu chốt là Băng Diễm của Nam Cực lão tổ dưới tình huống không có bất kỳ dị thường nào lại đột nhiên thiếu nhiều như vậy.
Bắc Cực lão tổ lắc đầu kỳ quái.
Vân Quảng cười ha ha nói:
- Nói như vậy, không phải là hoài nghi chúng ta trộm hỏa của ngươi sao? Vừa rồi những người xuống tràng đều là lợi dụng pháp cương hộ thể duy trì một khoảng cách với Băng Diễm, ngay cả đụng cũng không dám đụng, mọi người đều tận mắt nhìn thấy.
- Vân Quảng, như vậy cũng không nhất định.
Hắc Vân đột nhiên nhìn về phía Miêu Nghị, chép miệng nói:
- Vị Ngưu huynh đệ kia không phải nói hắn đã khám phá ra sự huyền bí của Băng Diễm sao, vừa rồi hắn ở bên trong lâu như vậy, nói không chừng có cách trộm đi một ít cũng không chừng.
Miêu Nghị trực tiếp quay đầu nhìn, phản bác:
- Cái này đơn giản, nếu không hai người chúng ta đánh cuộc xem, đánh cuộc xem ta có trộm Băng Diễm hay không.
Hắc Vân có vẻ hứng thú nói:
- Đánh cuộc như thế nào?
Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Con người ngươi không khác gì chó điên, gặp người là cắn, ta nhìn chán rồi. Chúng ta đánh cuộc cái đầu trên cổ người đi, nếu trên người ta không có Băng Diễm, vậy thì chặt đầu ngươi xuống, nếu trên người ta có, vậy thì chặt đầu ta xuống, lần đánh cuộc này mời Túc chủ tứ phương Tinh Túc hải giám sát thi hành, thế nào đây?
Vân Quảng nghe vậy cười ha ha nói:
- Tốt tốt, có thể đánh cuộc, có thể đánh cuộc.
Nếu Miêu Nghị đã nói như vậy, hắn dĩ nhiên tin tưởng Miêu Nghị không lấy.
Phục Thanh ngồi trên bàn chủ trì, cười nhạt nói:
- Như vậy có chút thú vị, không tranh quyền thế, lâu rồi ta chưa giết người!
Lúc nói chuyện, ánh mắt khó hiểu liếc nhìn Hắc Vân. Hắc Vân chỉ cảm thấy cổ mình chợt lạnh, thật sự không biết nói gì, nghĩ thầm đầu óc ta có bệnh sao, Băng Diễm nhiều hay ít thì liên quan gì đến ta, việc gì ta phải liên lụy đầu mình mạo hiểm đánh cuộc? Đánh cuộc thắng ta lại không có chỗ tốt gì!
- Ta chỉ là hảo tâm quan tâm đến bảo bối của Nam Cực lão tổ, người nào thích đánh cuộc thì đi mà đánh cuộc, chuyện này không liên quan đến ta.
Hắc Vân hừ hừ một tiếng, không nói nữa, đồng thời lầm bầm, Miêu Nghị rốt cuộc là ai, dám dùng khẩu khí lớn như vậy nói chuyện với mình.
Chuyện liên quan đến mình, Miêu Nghị sẽ dốc hết tinh thần ứng đối, hắn chắp tay nói với Nam Cực lão tổ:
- Lão tổ, Băng Diễm này rút cuộc như thế nào chúng ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ muốn hỏi một tiếng, ngươi có thể xác nhận Băng Diễm này ít đi sau khi chúng ta đi?
Hắn dám chắc chắc trong lòng đối phương không rõ ràng lắm, nếu quả thật rõ ràng, lúc mình trốn trong phòng hấp thu, đối phương đã phát hiện rồi, cũng không cần đợi đến hiện tại mới phát hiện. Huống chi cho dù mình để cho người ta soát người cũng luc soát không ra Băng Diễm hắn ẩn giấu, thật sự là hắn không lấy trộm Băng Diễm, mà chỉ hấp thu Hỏa linh tố mà thôi.
---------------
- Lão tổ, ta đã khám phá ra sự huyền bí trong Băng Diễm của ngươi. Nó đã không làm gì được ta rồi!
Mọi người yên lặng như tờ, chỉ thấy Miêu Nghị đột nhiên dễ dàng bước ra một bước, túm lấy viên băng phách phía trên băng trụ bỏ vào trong túi, sau đó như lững thững nhẹ nhàng đi ra khỏi biển lửa Băng Diễm, lắc mình đi tới bên cạnh Lão bản nương, chắp tay nói:
- May mắn không bị thương! - Tốt! Không hổ là người của Đại Ma Thiên ta!
Vân Quảng dẫn đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nguyệt Dao ngoài vui mừng còn có chút buồn bực, quay đầu lại nhìn hắn một cái, ‘Yến Bắc Hồng’ từ lúc nào đã biến thành người của Đại Ma Thiên? Đừng nói là nàng, Đường Quân cũng có chút buồn bực, đây không phải là người sư tôn an bài sao? Vậy mà hắn lại không thể vạch trần thân phận của Miêu Nghị, còn phải giúp đỡ giữ bí mật, trong lòng chỉ có thể mắng tên kia một câu, không biết xấu hổ.
Cha nào con nấy, Vân Phi Dương trầm trồ khen ngợi vỗ tay.
Hắc Vân khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhìn những người reo hò xung quanh. Bọn họ thật sự cao hứng, cuối cùng cũng kết thúc rồi, rốt cục không cần kéo dài nữa rồi.
Lão bản nương nhìn Miêu Nghị vui mừng không cách nào hình dung, đưa tay đỡ lấy hắn ý bảo không cần đa lễ, quay đầu lại đích thân lấy bầu rượu trên bàn rót một chén, đích thân dâng lên khao công thần.
Miêu Nghị nâng chén uống một hơi cạn sạch, tạ ơn!
Ánh mắt của Túc chủ tứ phương Tinh Túc hải dần dần thu hồi khỏi người Miêu Nghị, bốn người nhìn nhau, cảm thấy kinh ngạc.
- Nam Cực, làm sao ta cảm giác ánh sáng Băng Diễm của ngươi phai nhạt đi không ít?
Nam Cực lão tổ mới vừa thở phào nhẹ nhõm, bên tai đột nhiên truyền đến truyền âm của Bắc Cực lão tổ.
-... Nam Cực lão tổ nhanh chóng quay đầu nhìn biển lửa Băng Diễm, tựa hồ thật sự có cảm giác này.
Bàn tay xuất thủ một phen, Băng Diễm như lưu thủy quanh co bay tới, áp súc thành một hỏa diễm tráng kiện lớn như cánh tay, màu xanh chói mắt, ngọn lửa chói chang như một con linh xà khéo léo giãy dụa trong lòng bàn tay của hắn, rất là xinh đẹp.
Hai mắt Bắc Cực lão tổ chợt nhíu lại.
Nam Cực lão tổ cũng quá sợ hãi, Băng Diễm sau khi áp súc lại thiếu một phần mười bộ dạng, một phần mười mặc dù không nhiều, nhưng hắn phải tiêu tốn thời gian trên vạn năm, tiêu hao đại lượng băng phách mới luyện chế ra, làm sao lại vô duyên vô cớ biến mất?
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Nam Cực lão tổ có thể nói là thất thanh kinh hô.
Trong đại sảnh yên tĩnh, mọi người vội vàng nhìn về phía hắn, có người hỏi:
- Nam Cực lão tổ, sao vậy?
Nam Cực lão tổ đau lòng nói:
- Băng Diễm của ta thiếu đi rất nhiều!
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người không hiểu được hắn có ý gì, nhưng Miêu Nghị lại âm thầm sợ hãi, bị phát hiện rồi?
Yêu Vương Liệt Hoàn ngồi trên bàn cạnh bàn chủ trì, đột nhiên cười ha ha nói:
- Ta còn tưởng là là chuyện gì, ngọn lửa này thiêu đốt đã lâu dĩ nhiên sẽ tiêu hao không ít, ngươi bày ở đây hơn một ngày, không thiếu đi mới là lạ.
Hạn Bạt Yêu Vương trời sinh là cao thủ khống chế lửa, Liệt Hoàn vừa mở miệng, mọi người tất nhiên đều chấp nhận gật đầu, ngọn lửa này không có ngọn nguồn chống đỡ dĩ nhiên là càng đốt càng ít, cũng không thể càng đốt càng nhiều được.
Thái độ này của bọn họ thiếu chút nữa làm Nam Cực lão tổ phun ra một ngụm máu.
Bắc Cực lão tổ ngồi trên bàn chủ trì, quay đầu lại nói:
- Liệt Hoàn, ngươi có điều không biết, Băng Diễm này không giống với ngọn lửa bình thường mà ngươi biết, mặc dù súc tích khó khăn, nhưng lưỡng cực chi địa chắt lọc cực hàn dưỡng dục sẽ từ từ càng ngày càng nhiều, chính nó sẽ sinh trưởng, sẽ không càng ngày càng ít đi.
Liệt Hoàn hừ lạnh nói:
- Ta cũng không tin Băng Diễm của ngươi chống lại Dương hỏa của ta còn có thể giữ nguyên như cũ! Trong ngữ điệu không hề giấu diếm khí phách.
- Tương khắc với Dương hỏa, dưới sự tiêu hao dĩ nhiên sẽ ít đi, nói vậy Dương hỏa của ngươi cũng đồng dạng bị hao tổn, cái này không cần lý luận. Mấu chốt là Băng Diễm của Nam Cực lão tổ dưới tình huống không có bất kỳ dị thường nào lại đột nhiên thiếu nhiều như vậy.
Bắc Cực lão tổ lắc đầu kỳ quái.
Vân Quảng cười ha ha nói:
- Nói như vậy, không phải là hoài nghi chúng ta trộm hỏa của ngươi sao? Vừa rồi những người xuống tràng đều là lợi dụng pháp cương hộ thể duy trì một khoảng cách với Băng Diễm, ngay cả đụng cũng không dám đụng, mọi người đều tận mắt nhìn thấy.
- Vân Quảng, như vậy cũng không nhất định.
Hắc Vân đột nhiên nhìn về phía Miêu Nghị, chép miệng nói:
- Vị Ngưu huynh đệ kia không phải nói hắn đã khám phá ra sự huyền bí của Băng Diễm sao, vừa rồi hắn ở bên trong lâu như vậy, nói không chừng có cách trộm đi một ít cũng không chừng.
Miêu Nghị trực tiếp quay đầu nhìn, phản bác:
- Cái này đơn giản, nếu không hai người chúng ta đánh cuộc xem, đánh cuộc xem ta có trộm Băng Diễm hay không.
Hắc Vân có vẻ hứng thú nói:
- Đánh cuộc như thế nào?
Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Con người ngươi không khác gì chó điên, gặp người là cắn, ta nhìn chán rồi. Chúng ta đánh cuộc cái đầu trên cổ người đi, nếu trên người ta không có Băng Diễm, vậy thì chặt đầu ngươi xuống, nếu trên người ta có, vậy thì chặt đầu ta xuống, lần đánh cuộc này mời Túc chủ tứ phương Tinh Túc hải giám sát thi hành, thế nào đây?
Vân Quảng nghe vậy cười ha ha nói:
- Tốt tốt, có thể đánh cuộc, có thể đánh cuộc.
Nếu Miêu Nghị đã nói như vậy, hắn dĩ nhiên tin tưởng Miêu Nghị không lấy.
Phục Thanh ngồi trên bàn chủ trì, cười nhạt nói:
- Như vậy có chút thú vị, không tranh quyền thế, lâu rồi ta chưa giết người!
Lúc nói chuyện, ánh mắt khó hiểu liếc nhìn Hắc Vân. Hắc Vân chỉ cảm thấy cổ mình chợt lạnh, thật sự không biết nói gì, nghĩ thầm đầu óc ta có bệnh sao, Băng Diễm nhiều hay ít thì liên quan gì đến ta, việc gì ta phải liên lụy đầu mình mạo hiểm đánh cuộc? Đánh cuộc thắng ta lại không có chỗ tốt gì!
- Ta chỉ là hảo tâm quan tâm đến bảo bối của Nam Cực lão tổ, người nào thích đánh cuộc thì đi mà đánh cuộc, chuyện này không liên quan đến ta.
Hắc Vân hừ hừ một tiếng, không nói nữa, đồng thời lầm bầm, Miêu Nghị rốt cuộc là ai, dám dùng khẩu khí lớn như vậy nói chuyện với mình.
Chuyện liên quan đến mình, Miêu Nghị sẽ dốc hết tinh thần ứng đối, hắn chắp tay nói với Nam Cực lão tổ:
- Lão tổ, Băng Diễm này rút cuộc như thế nào chúng ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ muốn hỏi một tiếng, ngươi có thể xác nhận Băng Diễm này ít đi sau khi chúng ta đi?
Hắn dám chắc chắc trong lòng đối phương không rõ ràng lắm, nếu quả thật rõ ràng, lúc mình trốn trong phòng hấp thu, đối phương đã phát hiện rồi, cũng không cần đợi đến hiện tại mới phát hiện. Huống chi cho dù mình để cho người ta soát người cũng luc soát không ra Băng Diễm hắn ẩn giấu, thật sự là hắn không lấy trộm Băng Diễm, mà chỉ hấp thu Hỏa linh tố mà thôi.
---------------